Chap 14: Quái vật
Sau đó Son Siwoo dành cả tuần để nghiên cứu ngồi cạnh cửa sổ rốt cuộc có cảnh nào đẹp, đặc biệt là anh chủ Jeong nói lời này trong một buổi trời tối mưa mịt mù.
Cho hỏi trời này thấy được cái gì? Có khi nào là... một màu đen sặc sỡ! Chắc thế giới trong mắt anh chủ khác trong mắt họ.
Vừa tan tiết tự học tối thứ hai, cô Yang đang được cho là nghỉ phép đột nhiên xuất hiện ở cửa sau lớp, san bằng sạch học sinh chỉ bằng một trận tập kích. Cả lớp đang ầm ĩ lập tức sợ hãi nín thở không dám hó hé, ai ai cũng trầm ngâm đọc sách suy nghĩ giải bài, có triển vọng được đưa vào tài liệu giảng dạy Học viện Điện ảnh Bắc Kinh.
nghiêm mặt nhưng ít nhất không nhắm vào cả lớp.
Diêm vương đứng ở cửa sau chỉ điểm: ", Son Siwoo, hai em đến văn phòng với cô."
Bạn cùng bàn và bạn cùng bàn cũ của bây giờ mới chịu thôi thảo luận bài thi, bị gọi vào văn phòng.
Tai Lee Sanghyeok được buông tha.
Mười phút sau Son Siwoo quay về một mình, cậu ta không dời bàn về chỗ cũ mà vẫn ngồi trước Lee Sanghyeok. Lee Sanghyeok đang làm bài tập toán, câu hỏi cuối làm cậu phiền lòng, cậu ngẩng đầu nhìn Son Siwoo, cất giọng không tốt lắm: "Cậu về rồi?"
Cậu nhìn về phía cửa lớp: "Jeong Jihoon đâu?"
"Bạn cùng bàn cũ à, tôi thấy cậu hơi tiêu chuẩn kép đó nhé, cậu chỉ quan tâm anh Jeong mà không quan tâm tôi hả?"
"Tôi bị anh Jeong của cậu thừa kế rồi mà?" Lee Sanghyeok trả lời theo phản xạ.
Son Siwoo: "?"
Son Siwoo: "Lời này phát ra từ miệng cậu sao tự dưng gợi tình thế?"
Lee Sanghyeok: "..." Đệt, cậu rất muốn khâu miệng mình lại.
"Có điều nếu cậu muốn biết thì không phải không thể."
"Tôi không muốn biết." Lee Sanghyeok lạnh mặt.
Son Siwoo không để tâm cậu nói gì, cậu ta kể tình tiết tiếp theo: "Chủ nhiệm gọi bọn tôi vì vụ anh Jeong đánh nhau ở ngoài trường tuần trước, hình như tranh cãi khá nghiêm trọng, còn vào đến đồn cảnh sát."
Tay Lee Sanghyeok đang lật sách chợt khựng lại.
Quả nhiêm Yang Ye-eun tìm gặp Jeong Jihoon vì chuyện này, Lee Sanghyeok cứ nghĩ mấy ngày qua không có động tĩnh vì chú cảnh sát tha cho họ, nào ngờ lưới pháp luật tuy thưa nhưng khó lọt, Jeong Jihoon vẫn bị tóm.
Chỉ có cậu sống sót tự do ngoài vòng pháp luật.
Son Siwoo nói liên tục: "Cậu nói xem trong lòng chủ nhiệm tôi kém cỏi lắm sao? Chưa điều tra mà đã đinh ninh chiều hôm đó người anh Jeong kéo bè kéo lũ đi đánh nhau là tôi!"
"Tôi không thể là bé ngoan đi học bổ túc hai ngày cuối tuần để cải thiện thành tích học tập hả?"
"Mà cậu nghĩ hôm đó ai đi với anh Jeong? Đệt! Không phải chứ, lẽ nào vị trí đàn em thứ nhất của đại ca trường của tôi bị thay thế???"
Lee Sanghyeok: Xin hỏi bị thay thế vị trí đó có gì đáng tiếc?
"Không được! Người duy nhất có thể thế chỗ tôi là chị dâu tương lai!"
Vẫn là Lee Sanghyeok: Được, mời cậu đi chết.
"Sao Yang Ye-eun đê tiện thế nhỉ mẹ nó, anh Jeong là trùm trường nhưng anh ấy là trùm trường có nguyên tắc, làm gì có chuyện bắt tay với bọn côn đồ bên ngoài để tống tiền, cậu ta điên rồi mẹ kiếp!"
"Cậu ta ngoác mồm bịa đặt mà có người bảo cậu ta nói thật, bộ chỉ vì anh Jeong có khuôn mặt khốn nạn nên tung tin đồn lung tung được hả?"
Lee Sanghyeok giật giật lông mày, cậu đóng sách bài tập lại sau đó đứng dậy.
Son Siwoo đang lảm nhảm bị hành động của cậu cắt ngang: "Đang trong giờ học mà bạn cùng bàn cũ muốn đi đâu?"
"Đi nộp đầu."
Lee Sanghyeok bước ra ngoài.
Son Siwoo: "...?" Cậu ấy mới nói đi bồn cầu hay đi nộp đầu?
———
Có ba lớp tự học buổi tối ở trường Trung học số 2, mấy tòa giảng dạy sáng trưng.
Văn phòng của Yang Ye-eun ở cuối tầng bốn, Lee Sanghyeok ở ngoài hành lang nhớ lại khung tin nhắn cậu thấy trên điện thoại Jeong Jihoon ngày đó. Son Siwoo gửi tin nhắn nói nếu hắn lại chịu phạt sẽ bị đuổi học.
Tốt xấu gì cũng là bạn cùng lớp, cậu không thể nhìn tên ngốc năm sau vào Thiên thượng nhân gian được. Huống hồ Lee Sanghyeok có xấu tính đến mấy nhưng vẫn biết lý lẽ, Jeong Jihoon bị phạt vì chịu tội đánh nhau giúp cậu, cậu không muốn nợ hắn một ân huệ vô cớ nào nữa.
"Cốc cốc."
Lee Sanghyeok gõ cửa văn phòng: "Thưa cô."
Trước khi Yang Ye-eun đồng ý, cậu đã mở cửa nhìn lướt qua văn phòng đầy náo nhiệt.
Không chỉ có cô Yang và Jeong Jihoon mà còn có một người quen khác – Jung Jimin.
Jeong Jihoon đứng ngạo nghễ ở một bên như bình thường, đối diện hắn thì rụt rè cúi đầu. Một người phụ nữ trung niên đang tranh cãi với Jeong Jihoon, bà mặc quần áo trang điểm nhìn thoáng qua rất sang trọng, nhưng đó là chưa nhìn kỹ.
Người phụ nữ nói: "Con tôi là người thế nào tự tôi biết rõ, từ hồi còn nhỏ nó đã chưa từng nói tục hay nặng lời, làm gì có chuyện tống tiền bạn cùng lớp?"
Yang Ye-eun khuyên: "Mẹ Jung Jimin à, chuyện này trường chúng tôi đang điều tra, có điều mẹ không thể vô duyên vô cớ buộc tội trường chúng tôi dung túng hành vi bắt nạt học trường được..."
"Sao? Đây là bắt nạt học trường chứ còn gì nữa?! Điểm thằng nhóc này kém như thế chứng tỏ chẳng phải dạng người tốt lành gì!"
"Mẹ Jung Jimin!" Yang Ye-eun đứng phắt dậy: "Nói chuyện có chừng mực."
Người phụ nữ thấy chủ nhiệm nói đỡ cho Jeong Jihoon, cơn giận trỗi dậy: "Jeong Jihoon phải không, trong nhóm phụ huynh có ai chưa từng nghe đến tên nó? Nó là đứa mới vào lớp mười đã đánh giáo viên chứ gì? Mấy người không đuổi mà giữ loại cặn bã này trong trường?"
"Liên quan quái gì đến cô."
Lee Sanghyeok bất chợt lên tiếng làm căn phòng chìm vào im lặng trong thoáng chốc.
Jeong Jihoon nghe thấy giọng cậu không khỏi ngạc nhiên, hắn đang đứng nghiêng ngả đút một tay vào túi không ai yêu thương, bây giờ thì đứng thẳng người dậy nhìn qua.
Bất động một hồi, người phụ nữ bùng nổ: "Bạn học sinh ăn nói kiểu gì đấy, dám nói tục trong trường?"
"Thì sao chứ." Lee Sanghyeok ngước mắt: "Nói tục ra miệng trong lòng mới sạch, không như vài người."
Lee Sanghyeok vừa bước vào, Jung Jimin càng run rẩy kịch liệt, cậu ta chột dạ cúi gầm đầu không dám nhìn cậu.
Lee Sanghyeok lạnh lùng nói: "Từ nhỏ đến lớn chưa từng nói tục nói nặng lời, trong lòng cũng dơ bẩn."
Nếu tình hình mà thích hợp, Jeong Jihoon đã vỗ tay nhiệt liệt cho Lee Sanghyeok. Quả là một suy nghĩ độc đáo hay ho, người anh em đang giết người không dao đó.
Người phụ nữ nhận ra Lee Sanghyeok đang dùng lời mình nói để mắng mình, lập tức nổi khùng: "Cô Yang, nhà trường dạy học sinh thế này hả?"
Yang Ye-eun cũng bừng tỉnh, cô đỡ trán.
Sóng này chưa lắng sóng khác đã lên.
Sao Lee Sanghyeok lại chạy vào đây?
Lee Sanghyeok không chỉ chạy vào đây mà còn đứng trước mặt Jung Jimin, ánh mắt cậu phẳng lặng: "Jung Jimin cậu đã nói với cô Yang thế nào? Jeong Jihoon bắt tay với bọn côn đồ ngoài trường để tống tiền cậu?"
Jung Jimin siết chặt nắm tay không ngẩng đầu.
Giọng điệu Lee Sanghyeok bình tĩnh nhưng u ám lạ thường, cậu không màng nhấc mí mắt lên, hỏi tiếp: "Cậu đứng ngay trước mặt tôi lặp lại thử xem?"
Jung Jimin nhũn chân như thể sẽ ngã quỵ xuống ngất xỉu bất cứ lúc nào.
"Tôi, tôi, tôi..."
Cậu ta vô cùng sợ hãi.
Jung Jimin không ngờ sự việc trở nên nghiêm trọng cỡ này, cậu ta chỉ sợ Lee Sanghyeok sẽ nói với chủ nhiệm là. cậu ta lừa cậu ra ngoài để cậu bị bọn côn đồ trấn lột tài sản.
Điểm của Jung Jimin luôn ở mức tốt, đây là sai lầm duy nhất cậu ta mắc phải ở trường, một khi bị ghi tội sẽ ảnh hưởng việc cậu ta được tuyển thẳng năm cuối cấp. Đó là lý do Jung Jimin đi trước Lee Sanghyeok, vội báo cô Yang rằng Jeong Jihoon đe dọa cậu ta.
Dù sao Jeong Jihoon bị phạt nhiều lần rồi, có thêm lần này cũng thế thôi. Với thành tích kém cỏi đó, việc tuyển thẳng sẽ không bao giờ đến lượt hắn. Kể cả khi hắn bị đuổi học thì nhà hắn giàu, chắc chắn sẽ tìm được đường lui cho hắn.
Một trùm trường tiếng xấu đồn xa và một học sinh đàng hoàng, bất cứ ai cũng sẽ tin cậu ta, vả lại con đường nhỏ đó không có camera.
Nhưng cậu ta không ngờ Lee Sanghyeok đứng ra nói thay Jeong Jihoon ... Chẳng phải trong lớp đồn hai người bất hòa sao? Cảnh có nạn cùng chịu lúc này là tình huống khủng khiếp gì?
Jung Jimin do dự không dám mở miệng, dáng vẻ chột dạ lập tức khiến Yang Ye-eun để ý.
Có lẽ mẹ cậu ta cũng nhận ra điểm bất thường nên lảng sang chuyện khác: "Ý cậu là gì? Cậu đang làm con tôi sợ!"
Jeong Jihoon bật cười, biếng nhác lên tiếng: "Ầy, cọng bún quả đúng là cọng bún."
"Thứ hèn nhát."
Hắn nói.
Mẹ Jung Jimin sắp nổ tung tại chỗ.
Yang Ye-eun nhanh chóng cản lại: "Được rồi! Đừng tranh cãi nữa."
"Mẹ Jung Jimin à, Jung Jimin và Jeong Jihoon đều là học sinh của tôi, với tư cách là giáo viên chủ nhiệm, tôi sẽ không thiên vị ai cả. Nhà trường sẽ điều tra ra sự thật, xử lý nghiêm khắc và cho phụ huynh hai bên câu trả lời thỏa đáng."
"Cũng tối rồi, cô đưa Jung Jimin về trước đi."
Một lúc sau, Jung Jimin cùng mẹ rời đi.
Jeong Jihoon thấy thế cũng chuẩn bị trốn: "Cô Yang, em thấy giờ đã trễ rồi, em cũng đi trước."
"Em đi khỉ mốc!" Yang Ye-eun tức giận: "Em muốn chọc cô tức chết phải không."
Jeong Jihoon lập tức xu nịnh lăn trở về: "Cô bớt giận, em cũng đâu ngờ chuyện này bị cô phát hiện!"
"Em may lắm mới bị cô phát hiện!" Yang Ye-eun lấy tờ giấy biên nhận của đồn cảnh sát đập lên bàn: "Thứ này mà đến tay phòng giáo vụ thì hôm nay em lo dọn đồ lăn ra khỏi trường đi!"
"Có chuyện tốt vậy sao?" Jeong Jihoon kinh ngạc.
Lee Sanghyeok: "..."
Yang Ye-eun đã quá quen cách Jeong Jihoon nói chuyện, cô uống một hớp trà hoa cúc: "Chuyện này rốt cuộc là thế nào, em thành thật khai ra cho cô."
"Cô không tin em tống tiền em ấy, cô biết gia cảnh nhà em, em có đánh em ấy không?"
May là Jeong Jihoon không phải kiểu người lạnh lùng giữ im lặng, ngay khi có cơ hội tố cáo, hắn bắt đầu nói mấy lời lộn xộn vô nghĩa, hùng hồn thêm mắm thêm muối kể lại cảnh đánh nhau ngày đó.
Điệu bộ Jeong Jihoon nói chuyện thoải mái ngả ngớn, nhưng mặt Yang Ye-eun càng ngày càng nghiêm túc.
Cuối cùng cô Yang nói: "Jeong Jihoon, em có biết em không thể nhận hình phạt nữa không?"
"À, em biết." Jeong Jihoon thản nhiên đáp như không bận tâm mấy.
Yang Ye-eun phất tờ giấy biên nhận: "Cái này cô giữ ở đây, tạm thời không giao cho phòng giáo vụ."
Cô Yang nói tiếp: "Nhưng em phải đồng ý với cô một điều kiện, kỳ thi giữa kỳ em phải tăng năm mươi hạng, bằng không cứ chờ đó ăn phạt đi."
Jeong Jihoon vừa định nói hay là cô cứ đưa thứ này cho phòng giáo vụ đi, trông cậy hắn tăng năm mươi hạng trong kỳ thi giữa kỳ còn chẳng bằng mong chờ đội tuyển bóng đá quốc gia lọt vào bán kết World Cup.
Có điều hắn chưa kịp nói gì đã bị bạn cùng bàn chọt eo.
Jeong Jihoon thầm "đù" một tiếng, suýt bật ra khỏi miệng trong văn phòng.
Hắn thầm nói trong lòng bạn cùng bàn của tôi ơi, mẹ nó cậu quá vô nhân đạo, sao lại tùy tiện chọt eo đàn ông con trai? Gần đây tôi đối xử với cậu hơi tốt phải không, muốn ra ngoài đánh nhau một trận không?
Lee Sanghyeok liếc đôi mắt hồ ly tới, trừng hắn.
Cậu nói bằng khẩu hình miệng: Nói ít lại đi đồ khờ khạo.
Đồ khờ khạo bị trừng mắt, bỗng ngậm chặt miệng.
Thật quái lạ, cảm giác vừa rồi thật kỳ diệu, hắn chưa từng được trải nghiệm trong đời, không thể diễn tả thành lời.
Giây tiếp theo, Jeong Jihoon chợt lại gần nhỏ giọng thầm thì: "Hay cậu trừng mắt với tôi thêm cái nữa đi?"
Lee Sanghyeok buồn cười: "Có bệnh thần kinh mau chữa."
"Chuyện tối nay đến đây thôi, hai em mau về đi."
Yang Ye-eun tiến hành lễ rửa tội mang tính giáo dục cho hai người xong, tuyên bố bãi triều.
Ban đầu cô định nói thêm vài lời với Jeong Jihoon nhưng hắn có vẻ lơ đãng, thanh kiểm đuổi học đang lơ lửng trên đầu mà hắn không hề để vào mắt.
Yang Ye-eun biết nhà hắn có tiền có quyền, cô cũng biết Jeong Jihoon không hề bất cần như vẻ bề ngoài. Cô quan sát Jeong Jihoon từ cấp hai đến cấp ba, lúc đó cô là giáo viên dạy Ngữ văn ở trường cấp hai trực thuộc.
Trong một lần đến thăm nhà năm lớp tám, Yang Ye-eun gõ cửa nhà họ Jeong , trông thấy Jeong Jihoon mới mười bốn tuổi, bị ba mình mạnh tay đẩy từ cầu thang xuống hồ nước nhân tạo trong sân.
Dùng từ đẩy đã là nói giảm nói tránh, sức của người đàn ông trưởng thành phải nói là ném thằng bé đi.
Giữa thời tiết tháng mười một, thằng bé chỉ mặc chiếc áo ngắn tay mỏng tang, xương bả vai gầy nhô lên, sống lưng thẳng tắp.
Hắn ngâm mình trong làn nước lạnh thấu xương, sắc mặt trắng bệch như tuyết. Trên trán hắn đổ máu vì bị đập gạt tàn lên, hắn vuốt mặt u ám nhìn đăm đăm người đàn ông trên bậc thang.
Sấm sét bất thường nổ "đoàng" xé nát bầu trời, cơn mưa ập xuống hệt thác đổ.
Ông ta nhìn hắn, bật ra hai chữ: "Quái vật."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro