Chap 8 : Anh đại

Trở lại thời gian mười phút trước, Jung Jimin hỏi Lee Sanghyeok câu mình làm sai.

Lee Sanghyeok không phải người tốt bụng lấy giúp đỡ người khác làm niềm vui, cái kiểu giảng bài cho bạn không bao giờ xảy ra với cậu, lý do cậu đáp lại Jung Jimin đơn giản là bởi câu Vật lý Jung Jimin đưa khá thú vị.

Giúp bạn ấy hả? Loại chuyện khủng khiếp gì đây, nhưng cho cậu khiêu chiến với bài Vật lý cậu chưa từng gặp là mật khẩu chính xác.

Đối nghịch với những môn thể thao liên quan tới bóng là một trong những sở thích cuộc đời Lee Sanghyeok, sở thích lớn hơn hết của cậu thiếu gia là cố gắng chứng minh trái đất hình phẳng chứ không phải hình cầu.

Cậu đã viết mười bản thảo bài phát biểu nhận giải Nobel Vật lý rồi, chỉ chờ thành công lên sân khấu nhận giải thôi. Trước hết là cậu không cảm ơn ai cả, điều duy nhất cậu phải cảm ơn là chính bản thân mình, một người thông minh như thiên tài.

Lee Sanghyeok không nhiều lời với Jung Jimin, dành hết nhiệt huyết vào câu hỏi.

Tài liệu giảng dạy ở Tây Thành khá khác so với ở Bắc Kinh, dù Lee Sanghyeok được người khác gọi là học sinh xuất sắc nhưng cậu vẫn chưa biết hết các dạng bài, cậu cắn bút viết vẽ hí hoáy trên đề làm, cậu có thói quen là khoanh các dữ liệu đã biết.

Jung Jimin dè dặt nhìn Lee Sanghyeok, vui mừng lải nhải:

"Lee Sanghyeok à, tôi không ngờ cậu sẽ chỉ tôi giải bài, tôi nghe các bạn khác nói cậu không muốn Jeong..." Cậu ta cứng mặt lặng lẽ nhìn đằng sau, vô thức nhỏ giọng khi nhắc đến tên Jeong Jihoon như sợ hãi: "...Jeong Jihoon làm bạn cùng bàn, tôi cứ tưởng cậu hẹp hòi, mọi người trong lớp trộm bảo nhau cậu rất nóng tính..."

Jung Jimin nói, mắt nhìn đăm đăm cổ tay vừa mảnh khảnh vừa trắng quá mức của Lee Sanghyeok, trông không giống cổ tay con trai chút nào, có thể nắm trọn chỉ bằng một vòng tay.

Thứ mà Jung Jimin không thể rời mắt là vòng tay Cartier trên cổ tay Lee Sanghyeok , thiết kế tối giản đắt đỏ, hai vòng tay bạc đẹp đẽ này có giá 220,000 tệ trên website chính thức.

"Câm miệng, ồn ào."

Lee Sanghyeok chợt lên tiếng, ngay lập tức chứng minh cậu nóng tính đến mức nào.

"..."

Jung Jimin im bặt.

Lee Sanghyeok đã tìm ra dữ liệu cuối cùng, cậu lại cáu kỉnh nói: "Câm miệng."

"?" Jung Jimin vô tội, yếu ớt đáp: "...Tôi có nói gì đâu."

"À, nhắm mắt lại." Rõ ràng Lee Sanghyek không nhìn cậu ta nhưng thị giác rất nhạy cảm: "Ánh mắt của cậu làm ồn tôi, hiểu không?"

"..."

Bà mẹ nó mọi người nói cậu quái gở là đáng.

———

Một câu Vật lý khó có ba ẩn chưa biết, Lee Sanghyeok giải ra trong vòng bảy phút làm Jung Jimin hãi hùng, phải biết là cậu ta lấy bài này từ đề thi nâng cao ngoài giáo trình đó!

"Cạch" một tiếng, Lee Sanghyeok ném bút, cây bút đen lăn mấy vòng trên bàn.

Tâm trạng cậu đang tốt vì giải quyết được một câu hỏi khó, còn bước tiếp theo giải thích cho Jung Jimin ấy hả? Chỉ một câu thôi.

"Lúc tôi làm cậu không thấy sao?"

Ngụ ý là có thể mà cũng không hiểu, vậy mà cậu dám bảo bổn thiếu gia tôi chỉ cho cậu? Mời cậu lăn.

Jung Jimin: "..." Cậu mới nói ánh mắt của tôi làm ồn cậu mà!?

Vì việc hệ trọng sau đó, Jung Jimin đành phải chịu đựng tính tình như chó của vị thiếu gia này.

"...Tôi nhìn không hiểu mấy."

Lee Sanghyeok nhìn cậu ta bằng ánh mắt "thật hay giỡn chơi đấy", tuy không có ác ý nhưng chứa đầy sự khinh bỉ vô hình từ một học sinh giỏi.

"..." Jung Jimin hít sâu một hơi: "Ừm Lee Sanghyeok, tôi nhớ đến một chuyện."

Lee Sanghyeok không trả lời mà đáp qua nét mặt là có chuyện quái gì mau nói, cậu vẫn dán chặt mắt vào câu hỏi, cố gắng tìm ra cách giải thứ hai.

"Thầy An nhờ cậu photo bài Vật lý để chiều nay thầy giảng bài."

"An Dong-hyeon?"

Lee Sanghyeok không hề nghi ngờ, An Dong-hyeon là giáo viên Vật lý lớp họ, một người thầy già với kiểu tóc hói giữa đầu, thầy đối xử lạnh lùng như gió đông với mọi học sinh, chỉ ấm áp như gió xuân với Lee Sanghyeok.

Lee Sanghyeok học ở đây một tháng trở thành học trò mà thầy tâm đắc, còn Jung Jimin là lớp phó môn Vật lý nhưng đã bị thầy lãnh đạm từ lâu.

"Tại sao lại nói tôi đi photo?"

Lee Sanghyeok do dự, cậu không mang nghi ngờ, chẳng qua chuyện này phải đi bộ một chuyến, cậu thiếu gia không muốn làm việc tay chân.

"Tôi cũng không biết." Jung Jimin nở nụ cười khiến người ta khó chịu, cậu ta nhẹ giọng: "Chắc thầy An thích cậu."

...Nói chuyện kiểu gì thế.

Lee Sanghyeok nổi cả da gà, điệu bộ Jung Jimin như tranh giành ân sủng với cậu, muốn được thầy cưng hơn.

Làm người được thầy già có mái đầu hói cưng nựng hả? Cưng ai nựng ai thì kệ, cậu điên mới đi tranh giành.

Lee Sanghyeok khó chịu đứng dậy.

Jung Jimin thấy thế vội nói: "Máy in trong thư viện hư rồi, tôi dẫn cậu đi tiệm photo ở cổng sau trường."

———

Cổng sau trường Trung học số 2 là một khu phố cũ, cạnh bên kia đường là bến xe Bắc Tây Thành. Trước kia an ninh khu này không nghiêm ngặt lắm, con hẻm đối diện cổng sau từng là khu đèn đỏ, địa điểm khiêu chiến được học sinh trường Trung học số 2 rất chuộng khi chơi trò "thật hay thách".

Bây giờ sau khi tu sửa, con hẻm đã biến thành phố ẩm thực loại nhỏ, có điều dân số di cư ở đây đông nên vẫn là một môi trường tốt xấu lẫn lộn. Ngoại trừ học sinh ngoại trú đến để ăn cơm, hiếm ai đi trên con phố sau trường này.

không quen đường ở cổng sau nên để Jung Jimin dẫn đi, kết quả là trong lúc đó, cậu thấy có điều bất thường.

Cậu đã đi khá lâu từ khi ra khỏi cổng sau, hơn nữa vừa rồi họ đi ngang qua tiệm đồ họa nhưng Jung Jimin không dừng chân.

Không lẽ An Dong-hyeon còn chỉ định tiệm photo sao?

Lee Sanghyeok nhìn xuống mới nhận ra không mang theo bài thi.

Cậu cụp mắt đứng yên.

Jung Jimin căng thẳng đổ mồ hôi đầy tay, đây là lần đầu tiên cậu ta làm chuyện này nên tim đập rất nhanh.

Cả chặng đường cậu ta không dám nói chuyện với Lee Sanghyeok cũng không dám ngoảnh lại nhìn cậu, may là bản thân Lee Sanghyeok ít nói, cậu ta giữ im lặng suốt nhưng cậu không phát hiện điểm lạ.

Ngay khi họ sắp đến nơi mà những người đó chỉ định, tiếng bước chân phía sau cậu ta dừng lại.

"Này."

Lee Sanghyeok mở miệng.

Thứ nhất, không phải cậu chảnh.

Thứ hai, cậu đã quên béng đầu húi cua tên gì.

"Cậu dẫn tôi đến chỗ này trông không giống tiệm photo."

Lee Sanghyeok vô cảm nhìn cậu ta.

Jung Jimin chưa kịp nói gì, năm người từ quán ăn nhỏ hai bên bước ra. Người cầm đầu cạo đầu đinh có vẻ ngoài nham hiểm, số còn lại như lâu la đi theo cũng bất chính.

Ngoại trừ tên cầm đầu không mặc đồng phục, số khác đều mặc đồng phục màu vàng xen kẽ trắng, Lee Sanghyeok biết bộ đồng phục này là của trường trung học dạy nghề du lịch khá gần trường Trung học số 2.

Năm người chia thành hai nhóm, chặn hai con đường cả trước lẫn sau Lee Sanghyeok

Nếu không nhận ra mình đang bị chặn đầu trong hẻm, Lee Sanghyeok đọc sách nhiều năm như thế đều uổng phí.

Đầu đinh vừa bước ra liền bá cổ Jung Jimin, thoạt nhìn có vẻ là cử chỉ thân thiết giữa hai anh em nhưng thực chất là đang đe dọa siết cổ Jung Jimin ,Jung Jimin sợ muốn bật khóc.

"Tôi, tôi thật sự không có tiền, cậu ấy có tiền, các anh đến chỗ cậu ấy đi, tôi đã dẫn đến rồi..."

"Cậu ấy... đeo chiếc vòng tay rất đắt tiền, hơn hai trăm nghìn tệ..."

Đầu đinh nhìn chiếc Cartier trên cổ tay Lee Sanghyeok rồi cười to.

"Đúng nhỉ."

Đầu đinh buông Jung Jimin ra, cậu ta lập tức lăn lộn bỏ chạy.

Lee Sanghyeok: "?"

Cậu ta chạy nhanh đấy.

Giây tiếp theo, đầu đinh đến trước mặt Lee Sanghyeok nắm thẳng cổ tay Lee Sanghyeok, quả đúng là có thể nắm trọn chỉ bằng một vòng tay của người đàn ông trưởng thành.

"Cũng đẹp đó chứ."

Đầu đinh nhìn cậu, không biết gã đang nói khuôn mặt hay vòng tay Cartier.

Lee Sanghyeok im lặng nhìn gã.

"Kết bạn thôi mà bé ngoan."

Đầu đinh nhìn bề ngoài Lee Sanghyeok, biết ngay cậu chỉ là một tên mọt sách chỉ biết cặm cụi học, tình cờ là con nhà giàu.

"Đừng sợ, bọn tao không có ý gì cả, muốn làm quen mày thôi. Mày nghĩ xem mày là học sinh cấp ba thì cần nhiều tiền tiêu vặt làm gì? Tiêu không hết đâu."

Đầu đinh bật cười, mấy người còn lại cười theo.

"Chi bằng đưa cho anh đây giữ cho mày, thế nào?"

Gã vừa dứt lời, Lee Sanghyeok bỗng nở một nụ cười rất đẹp, dù đeo kính che mất nửa khuôn mặt nhưng cậu vẫn rực rỡ động lòng người.

"Được." Lee Sanghyeok cười giả tạo: "Đây là lần đầu chúng ta gặp mặt, em cũng không có gì tặng anh."

Đầu đinh choàng tỉnh, không ngờ cậu không phản kháng.

Chỉ cần tháo chiếc vòng tay đưa cho tao là được.

Lời còn chưa ra khỏi miệng gã, sắc mặt Lee Sanghyeok thoắt biến.

Cậu thiếu niên thoát khỏi tay đầu đinh, trong chớp mắt sau đó một cái bạt tai từ trên trời giáng xuống.

— Tao tặng mày một dấu tay thật lớn!

"Bốp" một tiếng, đầu đinh bị đánh lảo đảo suýt ngã dúi dụi xuống đất, gã choáng váng.

Đù.

Cái tình huống gì đây, thằng oắt này.

Lee Sanghyeok ra tay chí mạng, mới cú tát đầu tiên đã làm gã chảy máu, đầu óc ong ong, lúc gã ngẩng đầu lên, vẻ mặt không khác gì thấy quỷ.

"Bé ngoan" Lee Sanghyeok mà họ vừa gọi lạnh lùng xoay cổ tay, giọng điệu cậu u ám khó tả: "Tao quên bảo mày, hơi ngại nhưng tao mắc bệnh sạch sẽ."

"Tao không muốn làm bạn với rác rưởi."

"Đệt!" Đầu đinh không ngờ Lee Sanghyeok nhìn ngoan ngoãn lại là một kẻ ngang tàng.

Lúc gã nói mấy lời đó sao không mắng là rác rưởi đi, vậy mà dứt khoát bùng nổ ra tay với gã.

"Ngớ ra đó làm gì! Chơi thằng oắt đó cho tao! Đệt mẹ nó! Mày dám đánh tao?!"

Đám người sẵn sàng tấn công, chuẩn bị xông lên.

Bất chợt trong hẻm vang lên một giọng nam rất đường đột, trầm thấp trong trẻo nhuốm vẻ hóm hỉnh: "Xin lỗi cho làm phiền chút."

Mọi người đồng loạt nhìn qua.

Lee Sanghyeok đã chuẩn bị tư thế bắt đầu cuộc chiến tập thể, cậu cũng nhìn sang rồi ngớ người.

Jeong Jihoon lịch sự giơ tay: "Tôi lạc đường, có ai tốt bụng chỉ đường cho tôi không?"

Lee Sanghyeok: "..."

Đầu đinh nhìn hắn, phì cười sặc mùi máu: "Mày đùa ông hả? Mày từ đâu đến?"

Jeong Jihoon dừng một thoáng, nhướng mày: "Cầu Nhị Tiên, đại lộ Thành Hóa."

Lee Sanghyeok: "..."

...Nói xàm xàm gì vậy, chưa nghe bao giờ.

Nhóm đầu đinh nhìn nhau, không muốn tỏ ra rụt rè.

"À tôi chỉ đi ngang qua, nếu không biết thì thôi." Jeong Jihoon xòe tay, hiểu ý nói: "Các cậu cứ tiếp tục."

Đầu đinh bối rối trước người đàn ông đột nhiên xuất hiện này, nhưng nhìn Jeong Jihoon tính nết bất cần cùng với chiều cao và vóc dáng của hắn, gã biết mình không kham nổi. Đây không phải trở ngại gì lớn, kiểu côn đồ như họ tự biết thân biết phận.

Chỉ ức hiếp kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh!

Lòng căm thù của đầu đinh trở lại với Lee Sanghyeok.

Lee Sanghyeok: "..." Bộ nhìn cậu dễ xơi lắm à.

Lee Sanghyeok liếc đầu đinh rồi nhìn Jeong Jihoon đang định thản nhiên rời đi coi như không có chuyện gì, cậu bỗng nảy ra một ý tưởng.

Jeong Jihoon mới quay người đã bị kéo mạnh cổ áo đồng phục, có một bàn tay như miếng ngọc lạnh băng hiện rõ khớp xương tóm lấy áo hắn rồi ấn hắn xuống.

Jeong Jihoon không đề phòng, suýt chạm môi vào má Lee Sanghyeok vì quán tính.

Nhóm đầu đinh đang định nhào lên ngỡ ngàng trước diễn biến bất ngờ.

Họ thấy Lee Sanghyeok hờ hững nhìn họ, mở miệng hù dọa: "Muốn đánh tao? Xin lỗi chứ không có cửa."

Cậu thiếu gia kéo Jeong Jihoon về phía trước, ánh mắt cậu lạnh lẽo:

"Trừ khi bọn mày bước qua xác anh đại của tao!"

Jeong Jihoon: "..."

Jeong Jihoon: "?"

Cậu bạn dùng ngược chủ ngữ vị ngữ tân ngữ phải không?

——————

Chú thích:

(*) 220,000 tệ: 769 triệu VNĐ

Tiền hai cái vòng tay của anh Lee đủ để sống hai kiếp 🐧

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro