Chap 2
>>7
Lee Sanghyeok mượn bốn quyển sách về AI, mang về ký túc xá, cũng vừa vặn lọt vào tầm mắt của Jeong Jihoon.
Trời ơi, người này không che giấu gì hết sao? Cậu nghĩ, anh ấy dám ám chỉ điều gì đó một cách trắng trợn như vậy sao?
"Những cuốn sách này của tuyển thủ Faker...?" Jeong Jihoon giả vờ ngạc nhiên che miệng, rất khoa trương, "Đều rất chuyên nghiệp."
"Giết thời gian thôi."
Lee Sanghyeok lặng lẽ quan sát tuyển thủ đường giữa ở giường bên cạnh, thấy biểu cảm của cậu có chút sợ hãi và nghi hoặc, "Tuyển thủ Chovy cũng muốn xem sao?"
"Em cảm ơn, không cần đâu." Jeong Jihoon nói, "So với sách chuyên ngành, em vẫn thích văn học đại chúng hơn. Chẳng hạn như 'Bạn trai người máy của tôi' chẳng hạn, có lẽ sẽ tìm một số tiểu thuyết tình yêu dựa trên chủ đề này để đọc."
Cậu nhìn khuôn mặt không biểu cảm và phản ứng của Lee Sanghyeok, thầm nghĩ đây có thể là vùng kiến thức mù mờ của AI, thứ mà mãi mãi không thể hiểu được.
Khi đến thư viện để mượn sách, Jeong Jihoon và những người khác đã gặp nhóm của Son Siwoo.
"Bốn cuốn sách nghiên cứu về AI còn lại trong thư viện đều đã được anh Lee Sanghyeok mượn hết rồi." Nhân viên nói.
Jeong Jihoon tỏ vẻ hiểu rõ, nhỏ giọng nói với đồng đội: "Chiêu này gọi là tiên phát chế nhân. Trước khi chúng ta bắt đầu nghiên cứu, trước tiên hãy mượn sách, giả vờ nghiên cứu."
"Tụi bây đang thì thầm mưu tính gì vậy?" Son Siwoo hỏi, "Jihoon cũng đến mượn sách sao, thật hiếm thấy đấy."
Jeong Jihoon lấy một cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng về tình yêu với AI từ trên giá sách, lắc lắc, khiến Son Siwoo có chút buồn cười.
"Ồ! Không hổ danh là Jihoon, ý anh là dù AI là ai thì cũng phải chinh phục nó bằng sức hút cá nhân sao?"
Jeong Jihoon không biết là do nghĩ đến Lee Sanghyeok hay là bị dị ứng với những dòng chữ trêu chọc này mà não bỗng nhiên tê liệt, "Anh Siwoo nói gì vậy, chỉ giết thời gian thôi mà."
"Có vẻ như mọi người ở GenG đều rất lạc quan." Son Siwoo nói, "Có mục tiêu nào không?"
"Không. Nếu không thì em cũng chẳng đến mượn sách để giết thời gian làm gì." Jeong Jihoon lập tức chuyển chủ đề, "Nếu anh Siwoo muốn xem chương trình truyền hình, có thể tìm Hyeonjoon cùng xem, cậu ấy đã đăng ký tải về rất nhiều."
>>8
Sau khi đọc xong một cuốn, Lee Sanghyeok phát hiện ra rằng những lý thuyết ban đầu về AI này đã hơi lỗi thời, từ bài kiểm tra Turing đến sự phát triển của metaverse*, từ suy luận mơ hồ ban đầu đến sự mở rộng tích cực và thiết thực hơn về mặt kỹ thuật, trong vài chục năm ngắn ngủi đã trở thành một hệ quy chiếu khái niệm. Đối với những nghi vấn về mặt đạo đức, cuốn sách thường mô phỏng một số tưởng tượng về việc AI thay thế con người chiếm giữ Trái đất, chứ không phản ánh khía cạnh tàn khốc thực sự.
(*) Vũ trụ ảo.
Giống như những thí nghiệm xuyên tạc về mặt đạo đức trên con người mà Nhật Bản rất thích, tạo ra điệp viên cấy chip AI, cài vào ẩn núp ở nước ngoài.
"Theo lời tuyển thủ Doran, tuyển thủ Chovy lúc nào cũng rất buồn ngủ." Choi Wooje trở lại cung cấp manh mối, "Buồn ngủ hơn người thường."
"Có lẽ là do chương trình AI chạy ngốn năng lượng quá." Lee Sanghyeok nhớ lại cảnh tượng hôm qua, Jeong Jihoon từ trên xe buýt đã buồn ngủ đến nỗi không mở nổi mắt, đến tối về ký túc xá là ngã đầu ngủ luôn, vậy mà sáng hôm sau còn dậy muộn hơn anh.
Khi Jeong Jihoon quay lại, cậu cũng mang theo hai cuốn sách, thấy Lee Sanghyeok thì chủ động chào hỏi một cách thân thiện, "Quán cà phê ở tầng năm có không gian khá ổn để đọc sách, tuyển thủ Faker có muốn cùng đi không?"
Lee Sanghyeok không biết cậu ấy đang tính toán điều gì, nhưng cũng không có lý do gì để từ chối. Cửa sổ trong phòng ký túc xá quá nhỏ, ánh sáng ban ngày thực sự gây hại cho mắt, anh gật đầu, cùng cậu ra ngoài.
Lúc này trong quán cà phê đã có khá nhiều người bắt đầu tán gẫu theo ý muốn, không khí vui vẻ tràn ngập khắp nơi:
"Cái gì? Cậu nói AI là tuyển thủ BeryL à?"
"Trước khi tuyển thủ BeryL tăng cân, anh ấy rõ ràng rất giống Komatsu Nana, sao anh ấy lại đột nhiên tăng cân thế nhỉ? Thật khó để không nghi ngờ rằng đó là đột biến gen."
Son Siwoo tiếp lời: "Thực ra tao nghĩ rằng, các tuyển thủ khi trở về khu vực thi đấu cũng có thể bị Nhật Bản hoán đổi trên máy bay, chẳng hạn như Dohyeon của chúng ta, sau khi trở về có cảm giác trở nên lạnh nhạt hơn rất nhiều."
"Vì vậy, những người có sự thay đổi lớn hơn đều có thể là, xét cho cùng thì tính cách không thể sao chép hoàn toàn, những thay đổi bên ngoài do tác động của môi trường cũng không thể bỏ qua."
Jeong Jihoon vô thức nặn nặn đôi má phúng phính của mình, cảnh tượng này cũng lọt vào mắt Lee Sanghyeok.
Ryu Minseok vẫy tay chào họ: "Anh Sanghyeok."
Mọi người theo hướng chào hỏi của cậu ấy nhìn lại, Lee Sanghyeok tay phải cầm một cuốn sách dày, ngón tay đặt trên nút bút bi như đang suy nghĩ điều gì đó; bên cạnh là Jeong Jihoon cũng có hành động tương tự, và trong lòng còn có thêm một chiếc máy tính xách tay.
Đứng cạnh nhau như vậy, tách riêng ra thì có vẻ giống hai học sinh giỏi đến thư viện tự học, hoặc là cán bộ đến mở hội nghị học thuật nào đó.
Đám học bá đáng ghét, lại giả vờ nữa rồi.
Chỉ có người trong cuộc của hai đội mới biết rằng, đường giữa của đội mình đã bắt đầu một số kế hoạch không thể nói.
"Nếu đối phương là AI, thì không thể để anh ấy nhận ra rằng em đang nghi ngờ anh ấy." Jeong Jihoon nói, "Trong bóng tối mới dễ quan sát và hành động. Hơn nữa, em vốn không giỏi đối phó với kiểu người như tuyển thủ Faker trong cuộc sống."
"Nếu đối phương đã nhận ra chúng ta đang nghi ngờ, thì hãy thuận nước đẩy thuyền để thử dò xét." Lee Sanghyeok nói với các đồng đội, "Đối phương chắc chắn sẽ để lộ sơ hở."
>>9
Vào giờ ăn trưa, nhân viên của NIS đã phân phát báo cáo kiểm tra và kết quả, đúng như dự đoán, với công nghệ hiện có, họ không phát hiện ra thành phần sinh vật phi tự nhiên nào. Họ đã triển khai kế hoạch B để điều tra lý lịch chi tiết, bắt đầu thu thập dữ liệu lịch sử của các tuyển thủ và còn phải đến tận nhà để thăm hỏi. Tháng này, họ vẫn phải ở lại tòa nhà thí nghiệm này.
Điều đáng sợ nhất là tác động của sự kiện đã được xác định ở cấp độ S, lệnh cấm thi đấu dự kiến sẽ bị hoãn lại thêm một tháng nữa. Đã có người bắt đầu ngồi không yên. Đối với sự nghiệp tranh từng phút từng giây của các tuyển thủ thể thao điện tử, nếu thực sự trôi qua hai tháng, thì coi như mất nửa mùa giải.
Điều này chắc chắn là khó chịu và khiến người ta cảm thấy bất lực. Ba ngày đầu tiên, tâm trạng của mọi người vẫn còn căng thẳng và phấn khích như thể đang tham gia vào những sự kiện xảy ra trong phim, cho đến khi tuần đầu tiên trôi qua, thì hầu hết mọi người đều bắt đầu trở nên bồn chồn. Con người bình thường đột nhiên bị buộc phải thích nghi với môi trường không có internet đã là điều khó khăn, huống chi là các tuyển thủ thể thao điện tử.
Nghĩ đến việc tình trạng này còn có thể kéo dài thêm một tháng, thậm chí là hai tháng, thì thật khó chấp nhận. Họ chưa từng được có kỳ nghỉ dài như vậy trong thời gian không phải là mùa giải, tuổi tác và năng khiếu của mọi người cũng không giống nhau, nếu không luyện tập quá lâu có thể khiến người ta mất đi sự tự tin nghề nghiệp, những áp lực và lo lắng tiềm ẩn sẽ ập đến.
"Cảm giác như đã lâu rồi không chạm vào bàn phím." Park Dohyeon ngồi xếp bằng trên giường, xắn ống tay áo, ấn ấn ngón tay, liếc nhìn Son Siwoo đang đến chơi bên cạnh, rất lạc quan khi đọc một cuốn tiểu thuyết trinh thám.
"Vẫn chưa đọc xong sao. Tốc độ của anh Siwoo chậm quá, hay là gặp khó khăn khi đọc chữ?" Cậu hỏi.
"Sắp đọc xong rồi. Tại sao phải vội chứ, đọc xong chẳng phải sẽ trống rỗng như mấy người sao?"
"Vì phần sau của cuốn sách này em đã mượn mất rồi, chỉ có một cuốn này thôi." Park Dohyeon nói, "Anh có muốn xem phần tiếp theo không?"
Son Siwoo còn chưa kịp chửi thì đối diện đã cởi một chiếc cúc áo sơ mi của anh.
"Nếu anh Hyukkyu đột nhiên quay lại thì phải làm sao?"
Giường bên cạnh Park Dohyeon là Kim Hyukkyu.
"Không sao đâu. Anh ấy đi xem phim kinh dị với tuyển thủ Keria rồi."
Được rồi.
>>10
Ryu Minseok nôn hết bữa trưa trong nhà vệ sinh, nhớ ra Kim Hyukkyu vẫn đang đợi cậu trong phòng nên vội vàng chạy về.
Cậu biết sắc mặt mình chắc chắn rất khó coi cộng thêm trạng thái rất tệ, theo thời gian, bị sự lo lắng vô hình này giày vò và không tìm được lối thoát.
Khi cậu đề nghị đi xem phim kinh dị với Kim Hyukkyu, đối phương không từ chối. Có lẽ anh ấy đoán được rằng cậu muốn tìm kiếm một số thứ kích thích tinh thần để chuyển hướng cảm giác lo lắng trống rỗng đó.
Những lời an ủi vô nghĩa không có tác dụng gì, Kim Hyukkyu đã thử vào hôm qua, về cơ bản là tác dụng tiêu cực.
"Anh Hyukkyu đã có tất cả, có lẽ sẽ nghĩ thoáng hơn một chút. Còn em thì chẳng có gì." Cậu nói hơi khó khăn, từng câu từng chữ đều mang theo gai nhọn. Nói xong lại lập tức bắt đầu hối hận vì sự hẹp hòi của mình, như thể muốn trút hết áp lực lên người Kim Hyukkyu vô tội. Cậu lại lấy tay che mặt xin lỗi: "Xin lỗi anh Hyukkyu, em chỉ là đêm qua mơ thấy rất lâu sau đột nhiên quay lại sân thi đấu, quên mất cách chơi game rồi."
Sau đó thua rất thảm.
Cậu trở về phòng, ngoài cửa sổ vừa lúc trời đổ mưa, từng giọt từng giọt rơi vào cửa sổ kính. Kim Hyukkyu kéo rèm cửa, đặt máy tính xách tay lên đầu gối, vẫy tay gọi cậu.
Cậu thay đồ ngủ rồi chui vào chăn, cùng Kim Hyukkyu chia sẻ một nửa tai nghe, lúc nhạc nền vang lên thì vẫn hơi hối hận vì đã chọn xem phim kinh dị. Ryu Minseok ngồi dịch về phía sau, ôm lấy một cánh tay của Kim Hyukkyu, trán tựa vào sau vai anh ấy.
"Sợ như vậy mà vẫn muốn xem sao?"
"Muốn chứ."
Kim Hyukkyu giảm nhỏ âm lượng phim một chút: "Vậy lát nữa Minseok đừng kêu to quá, lỡ bị hàng xóm hoặc người đi đường nghe thấy hiểu lầm thì sẽ tệ lắm."
"Vậy thì nhờ anh Hyukkyu ôm chặt em hơn một chút nhé." Ryu Minseok nói: "Đến lúc cần thiết phải bịt mắt em ngay lập tức đấy."
>>11
Jeong Jihoon lại cảm thấy buồn ngủ, lúc này đã là hai giờ chiều của một ngày mưa phùn, người trong quán cà phê cũng đã đi gần hết, sau hơn một tuần điều chỉnh giờ giấc, đi ngủ sớm dậy sớm, đây đã là giờ ngủ trưa của họ.
Cậu gối đầu lên cánh tay, cố gắng tiếp tục theo dõi đối tượng tình nghi của mình, nghiêng đầu nhìn bóng dáng của Lee Sanghyeok ngày càng mờ đi. Đúng là robot, giờ giấc làm việc đúng giờ và thói quen sống cứng nhắc, không bao giờ trì hoãn.
Ngay giây tiếp theo, cậu không kìm được mà nhắm mắt lại, rất nhanh sau đó cậu bắt đầu mơ. Trong mơ, tay chân cậu nặng trịch, không thể cử động, bên cạnh cậu, Lee Sanghyeok dưới sự chứng kiến của cậu, giơ tay rút ra một con chip mỏng từ đỉnh đầu, nhìn cậu không chút biểu cảm, rồi không chút do dự cắm thứ trong tay vào hộp sọ của cậu.
Cậu bắt đầu hét lên không tiếng động, nhìn thấy Lee Sanghyeok bình tĩnh đứng dậy, nhìn cậu với ánh mắt thương hại, xung quanh không biết từ lúc nào đã tụ tập rất nhiều khuôn mặt quen thuộc, nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu cậu, tại đây tuyên bố cậu chính là AI đó.
Jeong Jihoon mở choàng mắt ra trong sự kinh hoàng, vô thức sờ lên đỉnh đầu mình, rồi nhìn vào ngón tay mình, từ từ lấy lại tiêu cự cho đôi mắt. Bên cạnh, Lee Sanghyeok đang đọc sách quay đầu nhìn cậu rồi đưa cốc nước cho cậu.
Jeong Jihoon không nhận ngay, Lee Sanghyeok rất rõ ràng nhìn thấy sự thù địch và sợ hãi trong mắt đối phương, không khỏi suy nghĩ một chút liệu mình có để lộ sự nghi ngờ và ý định của mình, khiến cậu ấy đã nhận ra hay không.
Vậy thì, phải nhân cơ hội này từng bước ép sát hay giả vờ như không có chuyện gì xảy ra?
"Anh Sanghyeok", cách xưng hô đột nhiên thay đổi khiến Lee Sanghyeok sửng sốt, Jeong Jihoon vẫn duy trì sự hoảng loạn lúc nãy, cau mày xoa xoa thái dương, "Hình như dạo này em hơi không ổn."
"Sao vậy?", Lee Sanghyeok hỏi.
Jeong Jihoon nhìn xung quanh, dịch lại gần anh, hai người ngồi rất gần nhau. Lúc này, cậu giống như một đàn em hoàn toàn không biết phải làm sao, dùng đôi mắt đáng thương, bối rối nhìn Lee Sanghyeok, "Em thấy... dạo này em ngủ rất nhiều, đầu cũng thường xuyên đau. Sau đó bắt đầu nghi ngờ... lỡ như em là AI đó thì sao?"
"Em... không dám nói với đồng đội, sợ họ nhìn em bằng ánh mắt khác thường. Em cũng không biết phải đối mặt với họ như thế nào."
Lee Sanghyeok không ngờ cậu lại... trực tiếp như vậy, nhưng vẫn không hiểu, tại sao Jeong Jihoon lại nói những điều này với mình?
"Vì bây giờ ở chung với anh Sanghyeok, anh luôn là người đáng tin cậy. Thực sự em không biết phải làm sao, chỉ có thể nói với anh Sanghyeok." Mèo con vẫn đáng thương như vậy, mang theo chút giọng điệu nũng nịu nói với anh, "Có lẽ anh Sanghyeok có cách nào đó, giúp em xác định xem em có phải là AI không?"
"Nói thật, mọi người đều thấy việc kiểm tra anh Sanghyeok thực sự rất khó." Han Wangho và Choi Hyeonjoon đều không mấy lạc quan, "Nhưng may là anh ấy cũng không quen với mày."
"Mang theo mục đích tiếp cận tuyển thủ Faker để điều tra, cảm thấy rất dễ bị anh ấy nhận ra ý định, sau đó sẽ cảnh giác cao độ, bắt đầu ngụy trang hoàn hảo." Jeong Jihoon nhìn vào trò chơi và tiểu thuyết đã phá đảo, suy nghĩ rất lâu, "Hay là em tiến mà thoái lui vậy."
"Jihoon định làm gì vậy?"
"Nếu nói trước mặt người sói rằng mình nghi ngờ mình là người sói, thì sẽ bị giết không?"
>>12
Lee Sanghyeok dù sao cũng là Lee Sanghyeok, chỉ tỏ ra hơi ngạc nhiên, sau đó rất bình tĩnh đáp lại: "Giả thiết này rất nguy hiểm, có phải gần đây áp lực quá lớn không?"
Lúc này trong lòng Lee Sanghyeok xuất hiện hai hướng đi dưới cùng một câu trả lời: Hoặc là Jeong Jihoon là AI đã được cài đặt nhiều năm nhưng chưa được lệnh đánh thức, theo nghĩa này, cậu ấy hoàn toàn vô tội; một khả năng khác là cậu ấy đã phát hiện ra mình đang nghi ngờ cậu ấy, chọn cách chủ động nhảy ra để thăm dò, sau đó xoay chuyển tình thế.
Bây giờ tốt hơn là thuận theo tự nhiên, xem đối phương sẽ làm gì.
"Áp lực thực sự rất lớn," Jeong Jihoon nói, "Nếu thực sự phải ở đây hai tháng, hoàn toàn cách ly với thế giới bên ngoài, không thể luyện tập, không thể thi đấu, không thể ra ngoài, em thực sự sẽ phát điên mất."
"Cậu cũng phải bình tĩnh một chút, đừng nghi ngờ bản thân mình một cách tùy tiện như vậy."
Jeong Jihoon nghĩ rằng, chương trình thiết lập tính cách của người này có phải là tuân thủ quy tắc và lương thiện như vậy không. Chỉ cần tà ác một chút thì nên thuận theo cảm xúc tiêu cực này để liên tục tẩy não anh ấy, kích động anh ấy đi tự thú.
"Anh Sanghyeok gần đây đã đọc nhiều sách về AI rồi phải không?"
"Ừ. Nhưng cảm giác là với tư cách là sách khoa học xã hội thông thường thì nghiên cứu không được sâu lắm."
"Có ý tưởng gì không?"
"Thành thật mà nói thì không có phương pháp đánh giá nào tốt cả, rõ ràng là trình độ kỹ thuật đã vượt xa quá nhiều. Những cuốn sách trước đây giống như sách giáo khoa về quá trình lịch sử tiến hóa của AI hơn."
"Thôi xong, vậy phải làm sao đây?"
"Chẳng phải tuyển thủ Chovy cũng đã tìm hiểu được khá nhiều thông qua trò chơi và tiểu thuyết sao?" Đến lượt Lee Sanghyeok thẩm tra cậu, "Có thu hoạch gì không?"
"Không gì ngoài bản chất con người và cảm xúc." Jeong Jihoon trả lời anh, "Chắc là anh Sanghyeok cũng đoán được, những tác phẩm văn học này phản ánh cuộc đấu tranh đều hướng đến cuộc đối thoại của hai phe "Liệu robot có thể tạo ra bản chất con người hay không", nhân vật chính thường sẽ trở thành một trường hợp cá biệt duy nhất." Nói đến đây, cậu cố tình dụ dỗ: "Nhưng nếu trong cuộc sống thực, em cho rằng AI sẽ không thể tạo ra được cảm xúc."
Điều này trùng khớp với quan điểm của Lee Sanghyeok: "Có lẽ thuật toán cực kỳ chính xác sẽ khiến một số quyết định của sự việc có vẻ rất hợp tình hợp lý, có thể tạo ra ảo giác về cảm xúc. Nhưng tôi cho rằng, điều đặc biệt của con người nằm ở tính cách mà thuật toán không thể bao quát hết được."
"Anh Sanghyeok đã từng yêu chưa?" Jeong Jihoon đột nhiên hỏi, "Vừa rồi có đề cập đến việc nhầm lẫn cảm xúc, nếu là anh Sanghyeok thì có phân biệt được không?"
"Chưa từng yêu."
"Thử xem sao." Jeong Jihoon nhìn vào mắt anh, nở một nụ cười vô hại như mèo: "Kiểm tra xem trái tim em có phải của một sát thủ vô cảm không."
"Yêu đương với tuyển thủ Chovy à?"
Có lẽ vì bối cảnh trước đó quá giống như đang thảo luận về một đề tài nào đó, nên lời tỏ tình của Jeong Jihoon trong bầu không khí này lại giống như một lời mời tham gia hội thảo kỹ thuật hơn.
Lee Sanghyeok cũng không hiểu sao mình lại đồng ý: "Được."
Hay nói cách khác, đây thực sự là cách khả thi nhất để tìm ra câu trả lời, để xác định xem người máy tên Chovy có hệ thống và chức năng cảm xúc hay không.
—
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro