Chap 3
Lee SangHyeok lờ mờ tỉnh dậy. Cậu thấy mình đang nằm ngủ trên chuyến bay từ Úc trở về Hàn. Xung quanh cậu là cảnh tượng quen thuộc của một chuyến bay giường nằm điển hình.
Trong truyện hình như đã skip qua đoạn tình tiết này. Cậu mơ hồ làm quen với từng vật dụng ở đây vì bản thân chưa từng đi máy bay giường nằm bao giờ.
Do là khoang hạng VIP nên có khá nhiều chức năng và nhiều nút bấm phức tạp. Lee SangHyeok không quan tâm lắm mà liền cầm điện thoại đang sạc cạnh giường.
Do đây là iPhone đời mới nhất nên cậu cũng hơi lóng ngóng khi cầm vào. Kiếp trước cậu chỉ dám xài điện thoại đời thấp để tiết kiệm chi phí, không dám nâng lên đời cao hơn. Đến khi dư giả một chút thì cậu lại không có nhu cầu để nâng cấp lên đời mới hơn.
Cậu lóng ngóng mở điện thoại bằng face id rồi vào app nhắn tin để kiểm tra thử tình tiết của truyện đã đi đến đâu rồi. Hiện lên đầu khung chat là Lee SoJun, người anh cả và cũng là người sau này sẽ tiếp quản tập đoàn họ Lee.
Anh có cái chết khá đau thương ở kiếp trước khi bị ép vào đường cùng anh đã tự sát bằng dây thừng trong chính văn phòng của mình. Mặc dù còn khá trẻ nhưng anh đã có một cái chết tức tưởi khi mới điều hành tập đoàn được 1-2 năm.
Lee SangHyeok tái sinh quay trở về năm cậu 17 tuổi tức là anh Lee SoJun hiện tại đang 26 tuổi. Theo mạch truyện thì gia tộc Lee sẽ bị lật đổ trong khoảng 2 năm tới. Nhưng theo lời của Lee SangHyeok thì có thể sẽ có thêm nhiều tình tiết nữa xuất hiện cũng như đẩy nhanh sự hận thù của bot9.
Lướt đọc sơ tin nhắn của cả hai thì cậu biết được rằng mặc dù đã biết Lee SangHyeok không phải là em trai của mình nhưng Lee SoJun vẫn rất thương cậu. Trong truyện không đề cập quá nhiều đến tình cảm gia đình của cả hai nhưng Lee SangHyeok chắc chắn cả hai có một mối quan hệ anh em rất tốt.
Đọc xong một loạt các tin nhắn gần đây thì Lee SangHyeok biết được rằng bot9 được tập đoàn họ Kang nhận nuôi ở cô nhi viện sau khi mất đi người con trai út. Vì vậy cậu đã được đặt cho cái tên giống hệt như cái tên của đứa con đã khuất của họ là Kang JaeHan.
Tập đoàn họ Kang không có quá nhiều quyền lực nhưng lại có rất nhiều tiền bạc từ đời trước tích tụ lại nên họ cũng nằm chễm chệ trên bảng xếp hạng top 30 của Hàn Quốc.
Do tình yêu đối với đứa con đã khuất của bọn họ rất lớn nên hầu như mọi sự yêu thương, đùm bọc được dồn hết cho người con nuôi. Kang JaeHan được mọi người vây quanh và tung hô bằng những lời khen sáo rỗng nhưng cậu rất vui và luôn tự coi mình là tâm điểm của mọi sự chú ý.
Cho đến một hôm khi người của họ Lee tìm đến cô nhi viện mà trước đây Kang JaeHan từng ở để điều tra tung tích về thiếu gia Lee đã mất tích từ rất lâu về trước.
Trong suốt 17 năm qua không giây phút nào mà ông bà Lee ngừng hi vọng có thể tìm lại được đứa con của mình. Họ không dám làm rầm rộ chuyện mất con mà thay vào đó lại nhận một đứa con nuôi rồi đặt cho nó cái tên là Lee SangHyeok.
Nhưng dường như thời gian dần đổi thay đứa con nuôi thế thân ấy dần trở nên xinh đẹp và tài giỏi. Được sống trong một môi trường học tập và áp lực phải thể hiện bản thân thì Lee SangHyeok đã luôn cô gắng nỗ lực bức phá dù cậu chỉ là một beta nhỏ bé.
Ông bà Lee rất hài lòng với người con nuôi này nhưng vẫn không quên người con đã thất lạc 17 năm trước. Ông bà Lee là những người rất coi trọng mặt mũi chỉ cần lộ ra sơ hở thì các gia tộc top dưới sẽ chớp thời cơ mà vươn lên chiếm mất vị trí của họ.
Đến ngày hôm nay khi đã điều tra được thêm chút ít tung tích của người con ấy thì bậc làm cha làm mẹ rất vui mừng, mong ngày sớm được đoàn tụ.
Lee SangHyeok thấy khá bất ngờ khi tác giả đã lược bỏ khá nhiều tình tiết ngoài lề và chỉ tập trung vào chuyện yêu đương của hai nhân vật chính.
Càng đào sâu cậu lại cằng biết thêm nhiều điều. Tập đoàn họ Kang lúc đầu không đồng ý việc trả lại con trai cho họ nhưng khi nghĩ đến mấy mát năm xưa mà mình phải chịu đựng. Họ không muốn có thêm người mắc phải bi kịch đau thương đó là rời xa con cái của mình.
Huống chi đây còn là gia tộc họ Lee danh giá, họ Kang tin đứa con của mình sẽ được được những người thân ruột thịt nâng niu và bảo bọc nó như cách họ đã làm.
Kang JaeHan sau khi được đưa trở về nhà chính của họ Lee thì liền được đưa đi đổi họ. Lee JaeHan là tên mới của cậu.
Đoạn tin nhắn dừng lại ở đoạn này rồi cả hai chuyển chủ đề khi nào cậu đáp máy bay anh sẽ ra đón. Lee SangHyeok thấy giờ đáp là tầm 8h tối mà mình đã nhắn cho Lee SoJun. Anh ấy nhắn lại là sẽ đi đón cậu.
Tin nhắn đã được gửi cách đây vài tiếng trước. Cậu xem đồng đồ thì thấy chỉ còn gần 1 tiếng nữa máy báy sẽ hạ cánh nên liền soạn đồ đạc rồi chuẩn bị tinh thần để gặp người nhà họ Lee.
Lee SangHyeok của thế giới này và cậu giống nhau ở một điểm là cùng là thế thân nhưng vẫn rất xuất sắc và được bố mẹ trọng dụng. Nhưng Lee SangHyeok kiếp trước không biết bản thân là thế thân cho bất cứ ai cho đến khi cậu 18 tuổi.
Còn Lee SangHyeok cậu được tác giả tiết lộ là một cô nhi mồ côi cha mẹ được ông bà Lee nhận nuôi sau khi đứa con vừa đầy tháng đã bị mất tích. Cậu từ nhỏ đã được ông bà Lee tiết lộ về thân phận thật của mình khi bước chân vào gia tộc.
Lee SangHyeok xâu chuỗi lại mạch truyện từ những kí ức mờ nhạt của Lee SangHyeok vì cậu được xếp vào tuyến nhân vật phản diện chính nên phần kí ức của cậu rất có giá trị về sau này.
Để tránh kết cục bi thảm của gia tộc thì Lee SangHyeok mang trên mình một sứ mệnh rất lớn. Cậu cần ngăn chặn sự hận thù trong lòng Lee JaeHan và tránh xa Jeong JiHoon nhưng vẫn phải chia cắt tình cảm của hai nhân vật chính.
Có quá nhiều thứ cần phải làm nên Lee SangHyeok tạm gác lại một bên rồi tập trung suy nghĩ cách để đối mặt với Lee JaeHan vào vài tiếng sắp tới.
______________________________
8:15 pm
Chuyến bay của Lee SangHyeok hạ cánh an toàn tại sân bay quốc tế Incheon. Cậu nhanh chóng nhận vali rồi tiến ra sảnh sân bay để đoàn tụ cùng người anh trai nuôi của mình.
Trong đám người đông nghẹt ở sân bay, bỗng có một chàng trai khá nổi bật với chiều cao ấn tượng, mái tóc nâu hạt dẻ đang cặm cụi bấm điện thoại.
Hình như người đó cảm nhận cậu đang nhìn chằm chằm thì vội ngước lên chặm mắt với cậu. Người đó vui mừng khi thấy cậu rồi vẫy vẫy tay gọi cậu lại.
Lee SangHyeok kéo theo vali tiến đến trước mặt hắn. Người đó liền dang hai cánh tay ra muốn ôm cậu vào lòng.
" Mới xa anh mày có hai năm mà đã quên anh rồi sao? Lại đây anh ôm nhóc con của anh nào." Lee SoJun dang tay ôm cậu em của mình vào lòng.
Lee SangHyeok hơi bất ngờ vì Lee SoJun đã 26 tuổi nhưng lại có gu ăn mặc và gương mặt trẻ trung như sinh viên đại học. Nhân vật này không được tác giả miêu tả quá chỉ tiết chỉ biết anh là một Alpha trội với pheromone mùi Herbal Liqueur ( rượu mùi thảo mộc ).
Do là beta nên Lee SangHyeok không thể ngửi thấy mùi hương của pheromome mà cậu cũng không mong bản thân có thể ngửi thấy. Lee SangHyeok chỉ muốn hoàn thành thật tốt nhiệm vụ của bản thân rồi tận hưởng quảng đời còn lại để đi du lịch vòng quanh thế giới.
" Sao bảo là ăn uống đầy đủ mà lại gây đi như này? Lớn rồi nên muốn nói dối anh mày đúng không?"
" K-Không có mà" Lee SangHyeok lí nhí đáp lại.
Lee SoJun ôm cậu xong thì xoa đầu cậu rồi vội cầm lấy chiếc vali, dẫn cậu ra ngoài xe. Trước mặt cậu là chiếc Ferrari SF90 Stradale màu đen sang trọng. Kiếp trước cậu chỉ mua lại một chiếc xe hơi giá rẻ để tiện đi lại chứ chưa bao giờ được thấy những chiếc xe thể thao đắt tiền như này.
Lee SangHyeok mắt chữ A mồm chữ O ngắm nhìn chiếc xe nhưng cố gắng không quá lố để tránh lộ thân phận. Lee SoJun thấy em trai nhìn chằm chằm vào chiếc xe mới mua thì liền nói.
" Thích không? Sinh nhật tới anh tặng cho một chiếc." Anh cất vali cậu vào cốp xe rồi nói.
" K-Không cần đâu em không thích Ferrari lắm." Lee SangHyeok giật mình đáp lại.
" Vậy tặng Porsche nha?" Lee SoJun vào xe rồi nhấn nút mở cửa ghế lại phụ cho cậu.
" Còn lâu mà không cần phải gấp như vậy." Lee SangHyeok ngồi xuống ghế lái phụ rồi gài dây an toàn vào.
Theo như trí nhớ của Lee SangHyeok thì sinh nhật của cậu là 7/5 trùng hợp đó cũng là ngày sinh nhật của cậu ở kiếp trước. Nhưng sinh nhật của Lee SangHyeok chưa bao giờ được tác giả đề cập đến trong truyện. Có lẽ đây là hiệu ứng cánh bướm do có sự xuyên không của cậu.
" Ưm tùy em." Anh nói xong thì liền đạp ga phóng đi.
Lần đầu tiên Lee SangHyeok đưởc thử cảm giác ngồi trên xe sang mà còn được chạy với tốc độ cao làm cho Lee SangHyeok không thể thích ứng kịp.
Cậu cầm điện thoại lướt mạng để quên đi tốc độ chóng mặt trước mắt. Tác giả xây dựng nhân vật Lee SangHyeok này có vẻ hơi tự kỉ khi cậu chẳng có người bạn nào mà chỉ có học tập, công việc và diễn tròn vai một người con tốt.
Điều này có vẻ khá giống với Lee SangHyeok ở kiếp trước. Cậu cũng không có nhiều bạn bè, ngoài công việc và bố mẹ thì cậu cũng chẳng có người bạn thân nào.
Lee SangHyeok vào ứng dụng Instagram để lướt thì thấy cậu cũng có một trang cá nhân khá nổi tiếng với gần 100k người theo dõi.
Lướt một vòng khảo sát thì fans của cậu đều không biết cậu là con trai của gia tộc Lee danh giá. Họ chỉ biết cậu là một chàng trai chụp ảnh dấu mặt thích ăn dâu và thích nuôi mèo nhưng mẹ không cho vì bà bị dị ứng lông mèo.
Không ngờ Lee SangHyeok lại có cùng sở thích với mình ở kiếp trước. Cậu rất thích nuôi mèo và muốn nuôi nhưng thời gian không cho phép cậu chăm sóc cũng như chơi với chúng. Mèo con không được chủ cưng nựng vuốt ve là một cực hình đó. Nên cậu chỉ coi videos về những chú mèo dễ thương.
Lee SangHyeok thường xuyên chia sẻ những khảnh khắc đời thường của mình trên acc ig này và thu về lượng tương tác khá lớn. Cũng bởi vì cậu không có bạn bè thân thiết nên cậu cũng chẳng fl ai trên IG.
Kiếp trước Lee SangHyeok không chơi mạng xã hội quá sôi nổi. Cậu chỉ chuyên tâm vào viết báo và cập nhật tin tức từ toà soạn của mình. Nhưng cậu vẫn hay lên mạng xem các tin tức từ các vụ phốt để cập nhật về tình hình giới trẻ.
Lee SangHyeok đắn đo một hồi rồi dơ điện thoại lên rồi chụp tấm hình rõ đôi chân đang khoanh tròn trên chiếc ghế xe rồi up lên str với captions " Hi Korean ฅ^•ﻌ•^ฅ "
___________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro