4

Mùa đông năm nay ở Seoul không đẹp mấy, những cơn mưa rả rích kéo dài khiến người ta không thể nhìn thấy mặt trời trong nhiều ngày liền. Mưa mới rơi và nước đọng lại khiến không khí luôn ẩm ướt và lạnh giá. Thời tiết âm u khiến tinh thần của Lee Sang-hyeok không được tốt. Thức ăn và đồ dùng hàng ngày được giao trực tiếp đến tận cửa nhà, anh lười biếng ở trong căn hộ mấy ngày liền. Ji-hoon lo lắng cho tình trạng sức khỏe và khả năng nấu nướng khiến người ta không chịu được của anh nên đã đặt tất cả các món nấu sẵn hoặc chỉ cần hâm nóng bằng lò vi sóng. Ngay cả trái cây sau bữa ăn cũng được cắt sẵn, bánh ngọt và đồ ăn nhẹ được bày đầy một chiếc xe đẩy nhỏ bốn tầng và hai hộp đựng đồ cỡ trung trước khi hắn đi.

Gần đây, anh hay cảm thấy vô cùng mệt mỏi, giấc ngủ trưa thường kéo dài cả một buổi chiều, chỉ đến khi đèn đường sáng lên mới từ từ tỉnh dậy. Nhưng mỗi khi màn đem thực sự buông xuống, anh luôn khó ngủ sâu, mơ mơ màng màng thức dậy nhiều lần trong đêm. Chiếc giường đôi mà hai người bàn bạc mua không được coi là rộng rãi, chỉ sau khi quen cùng một cơ thể khác dựa vào nhau ngủ, chiếc giường này lại trở nên có phần trống trải. Lee Sang-hyeok ôm chiếc gối trống của người chủ kia, co lại bên mà Jeong Ji-hoon thường ngủ, lặng lẽ chờ đợi cơn buồn ngủ đến.

Thai nhi đã gần 14 tuần tuổi, phát triển nhanh hơn so với những tháng trước. Bụng anh vốn không có nhiều thịt, thậm chí còn gầy đến mức lõm xuống, nhưng thai nhi lại nằm ở vị trí rất gần phía trước. Rõ ràng không nạp quá nhiều chất dinh dưỡng nhưng thai nhi lại phát triển tốt một cách kỳ lạ. Do thay đổi nội tiết tố, một chút mỡ mềm tích tụ ở bụng phải cố gắng theo kịp sự phát triển của em bé, khiến anh cảm thấy bụng dưới căng tức mỗi khi ngủ dậy những ngày gần đây. Khi sờ vào bụng, anh cảm thấy căng cứng, sau khi tắm phải thoa vài vòng kem dưỡng ẩm lên bụng mới cảm thấy dễ chịu hơn.

Hôm nay là ngày thứ bảy Jeong Ji-hoon tập huấn. Ngay sau khi thức dậy buổi sáng, Lee Sang-hyeok đột nhiên thèm ăn món gà hầm cay ở một quán ăn gần đó. Tuy nhiên, nhân viên quán thông báo rằng hiếm có ngày trời lạnh mà nắng đẹp như hôm này, quán đông khách nên rất khó để giao hàng. Nhìn vào bảng dự báo thời tiết, sau một hồi suy nghĩ, anh quyết định nhân dịp trời đẹp ra ngoài mua đồ về ăn, may mắn là quán ăn không xa, chỉ cần đi bộ hơn mười phút, cũng coi như thích hợp để rèn luyện.

Mặc dù trời đã có nắng, nhưng nhiệt độ vẫn quá thấp. Vào những năm trước, anh thường mặc áo phông bên ngoài áo khoác lông vũ trong thời gian rảnh và anh có thể đi ra ngoài với đôi dép lê. Nhưng năm nay, để chăm sóc bé con, Lee Sang-hyeok quyết định đi tất và giày bông cẩn thận. Bên trong áo khoác lông vũ còn có thêm một chiếc áo len. Vấn đề là cạp quần dày của anh đều hơi chật, nên anh đành phải lấy một chiếc quần kẻ caro từ tủ của Jeong Ji-hoon mặc tạm. Đeo khăn quàng cổ, khẩu trang và mũ, anh quấn mình kín mít như một chú chim cánh cụt và bước ra khỏi nhà lần đầu tiên sau tám ngày.

Thành thật mà nói, chính anh cũng không nghĩ tới mặc dù đã giải ngũ hơn một năm nhưng những quảng cáo liên quan đến anh trên đường phố dường như vẫn chưa biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người. Anh không quan tâm lắm đến đánh giá của mọi người về mình hiện tại, và việc nhìn lại bản thân trước đây sau khi rời khỏi sân đấu dường như chỉ là một trải nghiệm thú vị.

Hôm nay hiếm có một ngày trời đẹp, đường phố đông đúc người qua lại. Các cửa hàng ven đường thỉnh thoảng lại có khách ra vào, đặc biệt là những cửa hàng bán đồ ăn luôn thu hút đông đảo người mua. Mùi thơm của các món ăn kích thích khứu giác của con người, khiến não bộ tự động theo hương thơm tìm kiếm nguồn gốc của nó.

Trước khi thực sự đến nơi, trong tay Lee Sang-hyeok đã có một bát bánh gạo xào và một chiếc bánh rán mới chiên. Sau khi gọi món canh và cơm, nhân viên nói rằng có quá nhiều người nên phải đợi hai mươi phút, vì vậy anh tìm một bậc thềm trước cửa hàng có thể đặt bát để giải quyết đồ ăn trong tay trước. Xung quanh có rất nhiều người cũng tìm một bậc thềm để ăn và trò chuyện, anh không quan tâm đến những gì người khác nói, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy ai đó nhắc đến biệt danh cũ của anh "FAKER". Từ gần như đã đồng hành cùng anh ta trong nửa cuộc đời này thật quen thuộc, nhưng giờ đây lại có chút xa lạ. Nhưng anh không bao giờ là người bị mắc kẹt trong quá khứ, đây là một đoạn trải nghiệm tuyệt vời trong cuộc đời của anh, và anh đã bắt đầu hành trình tiếp theo.

Bánh gạo hơi cay, bánh rán hơi ngấy, Lee Sang-hyeok ăn mỗi thứ một nửa rồi gói lại. Khi nhân viên gọi đến số của anh, hương thơm của món canh và cơm được đóng gói sẵn thoang thoảng qua hộp, anh đang chuẩn bị nhận lấy túi nhựa thì bất chợt nghe tiếng cãi vã dữ dội bên tai, mùi nước hoa ngọt ngào của cô gái ập đến từ phía sau, anh bị quán tính kéo ngã về phía trước, trước mắt loé qua tia sáng trắng, anh chỉ kịp dùng tay che chắn phần bụng yếu ớt.

Mọi âm thanh xung quanh như vụt tắt trong chốc lát, Lee Sang-hyeok chỉ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của chính mình. Mu bàn tay va vào mép bàn, bụng anh được che chở an toàn trong lòng bàn tay. Sau tiếng ù tai chói tai, tiếng ồn ào của đám đông lại trở lại, nhân viên cúi xuống, đỡ vai anh, lo lắng nhìn anh, hỏi anh có chỗ nào không khỏe, cặp đôi đang cãi vã cũng sợ hãi tái mét mặt, vây quanh anh xin lỗi và hỏi anh bị va vào đâu, đau ở đâu.

Anh được dìu ra chỗ ngồi nghỉ ngơi một lúc để lấy lại tinh thần, Lee Sang-hyeok chỉ cảm thấy mu bàn tay căng đau nhưng không chảy máu. Ăn mặc dày dặn và có tay che chắn nên bụng anh không có cảm giác gì lạ, chỉ có lưng đổ mồ hôi lạnh vì sợ hãi. Anh lắc đầu với vài người, sau khi nhận lời xin lỗi của cặp đôi, anh xách hộp cơm ra ven đường đón taxi để về nhà nhanh hơn.

Trở về nơi quen thuộc, cảm giác bất an trong lòng được xoa dịu, nhưng cơn thèm ăn khó khăn mới khơi dậy cũng biến mất theo. Sau khi cho thức ăn vào hộp giữ nhiệt, Lee Sang-hyeok cởi bỏ quần áo nặng nề, chuẩn bị tắm rửa.

Nhiệt độ nước trong bồn tắm vừa phải, lực đẩy giúp phần eo nâng đỡ bụng nhô cao, cơ bắp hiếm khi thư giãn thoải mái, tư thế nằm ngửa khiến phần bụng dưới không còn căng tức. Sợ không ăn sẽ dẫn đến hạ đường huyết, anh không ngâm lâu mà lau khô người, sấy tóc, mặc bộ đồ ngủ mềm mại, sau khi xử lý đơn giản bàn tay, anh chuẩn bị giải quyết thức ăn trong hộp giữ nhiệt.

Anh chụp vài tấm ảnh canh và cơm cho Jeong Ji-hoon, sau khi cố gắng nuốt xuống một nửa bát, cảm giác buồn nôn quen thuộc dâng trào lên cổ họng, anh buộc phải dừng lại và chờ cảm giác này tan đi.

Căn hộ họ đang ở hiện tại có diện tích khá rộng rãi, lúc này trong phòng ăn trống trải chỉ có mình Lee Sang-hyeok. Anh không phải là người sợ im lặng, chỉ là vào lúc này, anh thực sự nhớ người thường ngồi đối diện.

Có lẽ chỉ là nhớ nhung một chút.

Hoặc có thể hơn một chút.

Đối với trại tập huấn, Jeong Ji-hoon đã thành thạo. Mặc dù là huấn luyện nhưng mười ngày không chỉ có huấn luyện khô khan, chỉ là năm nay so với những năm trước thực sự khó khăn hơn.

Để hắn an tâm, Lee Sang-hyeok thường xuyên gửi ảnh hoặc video cho hắn vào mỗi ngày, chủ yếu là những thứ anh ăn hôm đó hoặc ảnh tự chụp. Jeong Ji-hoon rảnh rỗi lại mở điện thoại xem, đếm ngược từng ngày hắn trở về. Lần trước đi khám, bác sĩ nói thai nhi đang ở giai đoạn phát triển không ổn định nhất, sức khỏe của thai phụ vẫn không khả quan, không thích hợp để đình chỉ thai kỳ ngay lập tức. Ban đầu, hắn rất thù địch với sự xuất hiện bất ngờ đang tranh giành chất dinh dưỡng với người mình yêu, đó như thanh gươm Damocles treo lơ lửng trên đầu hai người, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể phá vỡ cuộc sống đang dần ổn định của họ. Nhưng bụng Lee Sang-hyeok ngày càng to lên, mỗi tối hắn vuốt ve bụng nhỏ của đối phương, lòng bàn tay dần cảm nhận được một sự mềm mại khác biệt với những nơi khác, hơi ấm từ lớp da mỏng manh ấy truyền qua lòng bàn tay chảy vào tim Jeong Ji-hoon. Hắn thừa nhận rằng mình luôn tham lam khi đối mặt với Lee Sang-hyeok.

Buổi tối cuối cùng của ngày làm việc, tập huấn kết thúc, các tuyển thủ và nhân viên cùng nhau ăn tối, là đàn anh nên không ai dám ép Jeong Ji-hoon uống rượu, bản thân hắn cũng không thích rượu cay. Bữa tiệc mới được một nửa thì không ít tuyển thủ đã ngã lăn ra sô pha, bầu không khí nồng nặc mùi rượu và thịt nướng xèo xèo, Jeong Ji-hoon nhấp một ngụm nước trái cây, bỗng nhiên nhớ lại cảnh Lee Sang-hyeok từng ngồi bên cạnh hắn uống thứ đồ uống kỳ lạ là rượu soju pha bia, hắn đã nếm thử một ngụm, cay không chịu nổi. Dường như tửu lượng của Lee Sang-hyeok rất tốt, hắn chỉ nhớ rằng đến cuối cùng chỉ còn Lee Sang-hyeok là tỉnh táo, ngồi trang trọng trên ghế sô pha xử lý thức ăn trong đĩa. Ánh đèn ấm áp chiếu lên má trắng như tuyết của đối phương, từ quầng thâm dưới mắt lan tỏa ra màu đỏ hồng như thạch lựu là dấu vết duy nhất còn lại sau khi anh uống rượu.

Đột nhiên, Jeong Ji-hoon cực kỳ muốn gặp anh. Thế nên hắn bước ra khỏi phòng, mở cửa sổ ban công, gió đêm thổi bay mùi rượu dính lên người hắn, hắn gửi yêu cầu gọi video cho người yêu ở bên kia màn hình, chuông báo reo lên năm giây mới được kết nối, khuôn mặt mong nhớ xuất hiện trên màn hình điện thoại nhỏ bé. Người ở đầu dây bên kia lộ vẻ mệt mỏi không thể che giấu, dường như mới ngủ dậy, tóc rối tung, điện thoại có lẽ được đặt trên bàn trà, Jeong Ji-hoon thấy anh đang nằm trên ghế sofa, đắp chăn mỏng, ôm bụng mờ màng muốn ngồi dậy.

Trong nhà, hệ thống sưởi ấm luôn hoạt động mạnh mẽ, Lee Sang-hyeok thích mặc áo ngắn tay ở nhà. Cánh tay trắng nõn của anh thò ra khỏi chăn, nhiệt độ ở bụng cao hơn so với những nơi khác, khiến anh ngủ không được thoải mái. Trên màn hình, khuôn mặt trẻ tuổi của Jeong Ji-hoon tràn ngập niềm vui sướng không che giấu, đôi mắt đen láy lấp lánh ánh sáng như sao trời, Lee Sang-hyeok có thể nhìn thấy chính mình trong đó, đó là sự ưu ái rõ ràng của Jeong Ji-hoon.

"Mai em về rồi, em nhớ anh quá." Jeong Ji-hoon cong mi mắt, có chút e thẹn bày tỏ nỗi nhớ nhung của mình.

"Anh cũng nhớ em." Lee Sang-hyeok nghiêm túc trả lời từng lời nói của người trẻ tuổi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro