Chương 142: Càng lúc càng u ám
“Bác sĩ Kim, mời.”
Người làm mời Kim Soeun cùng Lee Sanghyeok vào biệt thự, Ahn Suryeon hiện đang ngồi trên sofa, không hề có ý định đứng dậy tiếp đón. Nhưng ả cũng không thể xé thẳng mặt với Kim gia, nên cũng không dám lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, mà cố nặn ra nụ cười vui vẻ.
Lần này thấy Kim Soeun đến còn đưa thêm một người thanh niên, nụ cười giả dối trên mặt Ahn Suryeon vẫn treo còn nói, “Đã trễ thế này, sao bác sĩ Kim lại đến đây?”
Kim Soeun đối với thái độ của Ahn Suryeon cũng đã quá quen, tươi cười khéo léo nói: “Tôi đến để xem tình hình của Song tiên sinh.”
Ahn Suryeon âm thầm bĩu môi, âm dương quái khí mà nói: “Không phải hai ngày trước đã xem qua rồi sao? Dohan lần này thuốc cũng không uống được, bác sĩ Kim đúng là tài đức quá mà."
Kim Soeun cũng chả cần nhún nhường gì Ahn Suryeon, liền trực tiếp nói thẳng: “Tôi lần này đến chủ yếu là giới thiệu một vị bác sĩ mới cho Song tiên sinh. Song phu nhân, vị này bác sĩ họ…”
Kim Soeun đang định giới thiệu Lee Sanghyeok, nhưng lời nói còn chưa nói xong, đã bị Ahn Suryeon cường ngạnh mà đánh gãy, "Bác sĩ Kim không cần phiền toái như vậy, Jaesuk đã tìm được bác sĩ mới cho Dohan, vị bác sĩ kia học vị tinh thông nhất định có thể chữa được bệnh cho Dohan."
Ahn Suryeon nói còn lườm Lee Sanghyeok một cái, chính là không để Lee Sanghyeok trong mắt, chỉ là một người trẻ tuổi lông còn chưa mọc đủ, thì biết gì để chữa bệnh cơ chứ.
Lúc ả lườm Lee Sanghyeok còn cười nhạt một tiếng, không hề che giấu sự khinh thường của ả, "Bác sĩ Kim, sẵn hôm nay cô đến tôi cũng muốn báo luôn một chuyện. Bệnh của Dohan đã có bác sĩ Uhm oàng phụ trách, sau này cô không cần tới nữa."
Không đợi Kim Soeun mở miệng, Ahn Suryeon ý bảo người làm, “Tiễn khách.”
“Bà…” Kim Soeun còn muốn nói cái gì, Lee Sanghyeok đã đứng dậy trực tiếp đi trước, bộ dạng nhàn nhạt lười biếng, giống như chả bị lời ả ta làm ảnh hưởng.
Ahn Suryeon nhìn theo hai người rời đi, nụ cười trên khóe miệng lập tức biến mất, đáy mắt một mảnh mỉa mai.
Một đám không biết tự lượng sức mình.
—
Từ trong Song gia đi ra, ngực của Kim Soeun vẫn phập phồng tức giận, nhưng cô biết giờ mình có tức cũng chả thể làm gì, mạng của Song Dohan hiện tại đang nằm trong tay Song Jaesuk. Một khi Song lão gia tử qua đời, gia sản của Song gia sẽ được giao toàn quyền vào tay Song Dohan và cũng chính là lúc hắn sẽ mất mạng.
Kim Soeun đương nhiên biết rõ chuyện này, nên càng sốt ruột hơn, ánh mắt khẽ đảo qua Lee Sanghyeok đang nhàn nhã ngồi ghế sau, liền không nhịn được mà hỏi: “Ông chủ Lee, có phải Song lão gia tử rất nhanh sẽ không được?"
Cho nên Song Jaesuk cùng Ahn Suryeon liền không cho cô đến xem bệnh Song Dohan, cũng để Song Dohan bị lệ quỷ tra tấn đến chết.
Lee Sanghyeok không trả lời vấn đề này của Kim Soeun, cũng không thúc giục Kim Soeun lái xe rời đi, mà là quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh mắt dừng ở biệt thự Song gia.
Cửa sổ lầu hai có một gian phòng bị phủ đen âm - sát khí, có thể đó chính là phòng của Song Dohan. Âm - sát khí phi thường nồng đậm, chứng thực cho việc căn phòng đó có lệ quỷ cư ngụ.
Nhưng mà Lee Sanghyeok mày lại hơi hơi nhíu mi, cảm thấy có gì đó rất không đúng.
Trong chốc lát, y lại nhìn thấy trong biệt thự Song gia có một bóng hình quen thuộc bước ra, lúc này hàng mày của Lee Sanghyeok mới dần thả lỏng.
Chờ Jeong Jihoon lên xe, Lee Sanghyeok liền nghiêng đầu dựa vào vai hắn, ngáp lớn một cái, hỏi: “Thế nào rồi anh?”
Ahn Suryeon ngăn cản Lee Sanghyeok cùng Kim Soeun đi gặp Song Dohan, lại ngăn cản không được Jeong Jihoon. Khi Lee Sanghyeok bước vào biệt thư thì Jeong Jihoon cũng theo âm khí mà bước đến phòng Song Dohan.
Cảnh tượng trong phòng Song Dohan quả thật không giống như những gì Jeong Jihoon đã nghĩ.
Tuy trong phòng Song Dohan tràn ngập âm - sát khí, Song Dohan nằm trên giường cũng mê mang sắc mặt tái nhợt không có dấu hiệu tỉnh lại. Nhưng kì quái chính là, Jeong Jihoon lại không cảm nhận được âm khí trên người Song Dohan.
“Không có âm khí?” Lee Sanghyeok lặp lại những lời này, cũng cảm thấy kỳ quái.
Jeong Jihoon tiếp tục nói: “Thân thể Song Dohan giống như là đang bị cổ trùng quấy phá, chứ hoàn toàn không phải bị lệ quỷ hãm hại."
Lại là cổ trùng…
Lee Sanghyeok lâm vào trong suy tư, một hồi lâu mới tiếp tục hỏi: “Thời điểm anh vào, lệ quỷ còn đó không?”
“Không,” Jeong Jihoon lắc đầu, “Nhưng anh có thể cảm nhận được hơi thở của nó.”
“Mạnh sao?”
Jeong Jihoon nhìn Lee Sanghyeok, cười cười, “Em cảm thấy sao?”
Quả thật nếu so với Jeong Jihoon thì lệ quỷ kia chính là đi tìm chết.
Lee Sanghyeok lại hỏi, “So với ba đứa nhỏ thì thế nào?”
Đừng nhìn Năm 1, 2, 3 còn nhỏ mà lầm, chúng nó theo Lee Sanghyeok cũng được ăn không ít thứ tốt, có thể nói chúng nó không thể so với Jeong Jihoon nhưng cũng diệt được không ít lệ quỷ mạnh.
"Mạnh hơn."
Lee Sanghyeok gật gật đầu, đồng thời cũng có chút nghi hoặc, nếu thật sự là người Song gia thả lệ quỷ thì Song Dohan đã chết đời tám hoánh, chứ không giống như tình trạng bây giờ, hắn còn sống mà không bị nhiễm chút âm khí nào.
Vậy lệ quỷ kia quấn lấy Song Dohan là có ý đồ gì?
Lee Sanghyeok nghĩ một hồi lại thấy mệt rã rời, nên tạm dẹp vấn đề này ra sau đầu, đang muốn nhắm mắt lại ngủ, lại thấy một chiếc xe dừng lại trước cửa biệt thự Song gia.
Chỉ chốc lát sau, một người đàn ông trung niên bước xuống, gã bận một thân tây trang, trên mặt là nụ cười a dua nịnh nọt. Gã nhanh chóng chạy qua phía sau, ân cần mà mở cửa mời người bên trong bước xuống.
Kim Soeun thấy tầm mắt Lee Sanghyeok dừng ở chiếc xe kia, liền chủ động giải thích, “Gã chính là Song Jaesuk.”
Trong mắt Kim Soeun, Song Jaesuk là gã đàn ông mắt cao hơn đầu luôn làm bộ dáng tài cao trịch thượng. Vậy mà hiện tại lại có thể lộ ra vẻ mặt nịnh hót như vậy, quả thật khiến cô vô cùng tò mò muốn biết người bên trong xe là ai, vậy mà có thể làm Song Jaesuk cẩn thận mà đối đãi như vậy.
Kim Soeun còn đang nghi hoặc, thì cửa chiếc xe kia đã được mở ra. Song Jaesuk từ trên xe đón xuống một người đàn ông trung niên dung mạo tục tằng, gã bận một thân đường trang, dưới chân mang đôi giày vải, thanh âm khi nói cũng vô cùng lớn, ngồi trong xe mà Lee Sanghyeok còn loáng thoáng nghe được tiếng của gã.
"Là gã ta."
Khi nhìn rõ mặt của người đàn ông, Lee Sanghyeok có chút bừng tỉnh.
“Ông chủ Lee biết gã sao?” Kim Soeun hỏi.
Lee Sanghyeok: “Từng gặp mặt một lần.”
Jeong Jihoon cũng nhớ rõ đối phương, suy nghĩ trong chốc lát mới nói ra tên gã, “Uhm Binan.”
“Uhm gia đuổi quỷ, Thiên Sư bậc ba.” Lee Sanghyeok đối với gã có ấn tượng rất sâu.
Vì vụ án tráo đổi bộ phận cơ thể lần trước, cái “Thần sử” được “Thần minh” cứu đi, Lee Sanghyeok thông qua camera giám sát ở toạ đàm nhìn ra được ba kẻ tình nghi, kẻ thứ 1 chính là Ko Taegyu, tân hội phó của Hiệp hội thiên sư Vụ Châu; kẻ thứ 2 là hội phó Hiệp hội Thiên Sư Gwangju Ma Seungri Thiên Sư bậc bốn, còn kẻ cuối cùng chính là Uhm Binan Thiên Sư bậc ba, Uhm gia đuổi quỷ.
Lee Sanghyeok nhưng thật ra không nghĩ tới ở đây cũng gặp được Uhm Binan.
“Đuổi quỷ thế gia…”
Lee Sanghyeok lặp lại bốn chữ, ánh mắt thật sâu.
Jeong Jihoon thấy thế, hỏi: “Em cảm thấy lệ quỷ là gã phóng?”
“Ai biết được?” Lee Sanghyeok cười khẽ một tiếng, y chỉ biết án này càng lúc càng sâu, càng đi thì càng thấy tối.
Ngược lại cùng Kim Soeun nói: “Trở về khách sạn thôi.”
Dứt lời, liền ngả lên vai Jeong Jihoon hai mắt cũng khép lại.
Jeong Jihoon xoa xoa trán y, nhẹ nhàng buông xuống nụ hôn khẽ.
Lee Sanghyeok lẩm bẩm một câu, sau đó cọ cọ trên vai hắn.
—
Song Jaesuk cung cung kính kính mà mời Uhm Binan vào trong nhà, Ahn Suryeon đã sớm nghe người làm thông báo, người còn chưa đến ngạnh cửa, ả đã đon đả bước ra tiếp đón, “Uhm đại sư, mời ngài vào trong.”
Ahn Suryeon rất là nhiệt tình, quả thật khác hẳn với cách tiếp đón Kim Soeun khi nãy.
Uhm Binan chỉ hơi hơi gật gật đầu, vô cùng lạnh nhạt hỏi, “Song Dohan đâu?”
Song Jaesuk cũng không để Ahn Suryeon tiếp tục xum xoe Uhm Binan, khẽ hướng về phía Ahn Suryeon trừng một cái, sau đó nhanh chóng bước đến dẫn đường còn cười cười nói, “Uhm đại sư, mời ngài đi lối này.”
Uhm Binan khoanh tay đi phía sau Song Jaesuk, chậm rãi mà bước lên lầu.
Phòng của Song Dohan nằm ở lầu hai phía cuối hành lang, Song Jaesuk vừa mở cửa, thì một cổ khí lạnh liền ập đến, khiến gã không khỏi run lên, nhưng vẫn cố vươn tay làm ra tư thế mời, "Uhm đại sư, Song Dohan phía trong đó."
Uhm Binan "Ừ" một tiếng, sau đó bước thẳng vào phòng.
Uhm Binan bên ngoài cửa do dự chốc lát, nhưng cũng không dám bước tiếp, khẽ nói vọng vào trong phòng, "Uhm đại sư, tôi đứng ngoài này, có việc ngài cứ gọi."
Nói xong thì gã lập tức lùi ngay ra một góc, xem phòng Song Dohan không khác gì rắn rết.
Uhm Binan cũng chả để tâm Song Dohan nghĩ gì, khi gã vừa bước vào phòng, âm - sát khí vô cùng mãnh liệt không ngừng lao về phía gã, ý muốn xâm nhập vào cơ thể gã.
Uhm Binan đã nhanh chóng lấy ra một lá linh khí phù chụp vào thân thể, linh khí liền hóa thành một kiện quần áo bao bọc lấy thân thể, ngăn cản âm khí xâm nhập.
Gã bước đến mép giường, yên lặng mà đứng đó, mắt rũ xuống chăm chú nhìn Song Dohan nằm trên giường.
Song Dohan tựa hồ cảm nhận được có người đã đến, bỗng nhiên mở mắt. Hắn tuy rằng suy yếu, nhưng ánh mắt lại sáng triệt ngập tràn kiên định.
Đây là lần đầu tiên Song Dohan thấy Uhm Binan, hắn nhìn Uhm Binan cũng không nói chuyện. Uhm Binan tựa hồ cũng không có ý định cùng hắn giao lưu, cũng không quan tâm Song Dohan có muốn hay là không, mà đã vươn tay bắt trên trán Song Dohan.
Hồi sau, Uhm Binan mới cau mày thu hồi tay.
Song Dohan cái gì cũng chưa nói, chỉ nhìn thấy Uhm Binan móc trong áo ra một lá bùa, sau đó huơ tay làm những hành động kì lạ, sau đó đem những lá bùa đặt ở các góc phòng.
Khoảng 10 phút sau, Uhm Binan cũng rời khỏi phòng Song Dohan, khi bước đến ngạnh cửa thì khẽ dừng lại, ánh mắt tối đen mà nhìn về một góc trong căn phòng, sau đó mới trở tay đóng lại cửa phòng ngủ.
Lúc này Ahn Suryeon cũng lên đây, đang cùng Song Jaesuk nói chuyện.
“… Cô ta dẫn theo một người thanh niên trẻ tuổi, nói là đến chữa bệnh cho Song Dohan, ai biết cô ta có lòng tốt thật hay không, nói hai ba câu sau đó bị em đuổi đi rồi."
Song Jaesuk: “Kim Soeun y thuật xác thật lợi hại, người mà cô ta dẫn đến hẳn không tầm thường, không để bọn họ gặp Song Dohan là chính xác.”
Uhm Binan đối với câu chuyện của hai vợ chồng này cũng chả quan tâm, nhưng khi nghe Ahn Suryeon nói Kim Soeun cùng đi với một thanh niên trẻ tuổi, thì bước chân khẽ dừng lại, đột nhiên hỏi: “Người thanh niên mà Kim Soeun đưa đến, trông như thế nào?”
Ahn Suryeon nghe vậy sửng sốt một chút, có chút do dự mà trả lời: “Rất bình thường… Ừm, bộ dạng bình thường, khuôn mặt cũng bình thường, không có gì nổi bật."
Nên ả cũng chả có ấn tượng gì với người thanh niên kia, khi nãy vừa gặp mà hiện tại cũng chả ấn được điểm nào.
Song Jaesuk vội vàng hỏi: “Uhm đại sư, có gì không ổn sao?”
Uhm Binan xua xua tay, “Không có việc gì.”
Theo lý thuyết, theo như câu trả lời của Ahn Suryeon, thì Uhm Binan sẽ cảm thấy bình thường mới đúng, nhưng gã lại cảm thấy có gì đó không bình thường, nhưng cũng không biết không bình thường ở chỗ nào.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Lee Sanghyeok: Lão quỷ, anh cảm thấy lệ quỷ mạnh lắm ư?
Jeong Jihoon tà mị cười: Bá quỷ tổng tài đã là 1, thì đứa nào dám chiếm 0,5!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro