Chương 148: Người nắm thị trường

Lee Sanghyeok trở lại khách sạn, thì nhận được tin nhắn của Chang Jiwook, trong đó còn một bản báo cáo về thành phần đo lường.

Phần báo cáo này là về cục đá đen mà lần trước Lee Sanghyeok đem từ âm phủ về, bảng báo cáo thể hiện đầy đủ chất của cục đá đen không khác gì những chất trong đá bình thường.

Lee Sanghyeok đang xem báo cáo, Chang Jiwook lại nhắn qua một tin.

【 Chang Jiwook: Tuy rằng chất tạo thành cục đá không khác biệt gì với đá ở dương gian, nhưng nghiên cứu viên còn đo ra nó có từ trường xung quanh, mà những từ trường đó có thể trực tiếp đối với thần kinh quấy nhiễu, do đó khiến người sinh ra ảo giác. 】

【 Chang Jiwook: Bất quá nó cũng không kéo dài, vì tránh xa sẽ không bị ảnh hưởng. 】

Chang Jiwook lại nhắn thêm một phần báo cáo qua.

【 Chang Jiwook: Đây là bảng báo cáo của Park Jiyeon về hương liệu mà cô ta mang từ Daegu về, rất nhiều chất giống với cục đá, nhưng nhiều loại lại không rõ là gì. Chuyên gia suy đoán có thể đây là thứ đã thay đổi từ trường của cục đá, cũng khiến thần kinh người ảnh hưởng. Khiến người khác bị dục vọng nội tâm ảnh hưởng, sinh ra ảo giác. 】

【 Chang Jiwook: Loại ảo giác này kích thích thần kinh, khiến người sung sướng, phấn khởi. Sau đó sinh ra tính ỷ lại, dẫn tới nghiện. 】

【 Chang Jiwook Trải qua kiểm tra đo lường, dù là cục đá hay huân hương đều có thể phá hủy một người khỏe mạnh, nếu trường kỳ hít vào, thì người khoẻ mạnh cũng không sống qua 5 năm. 】

Chang Jiwook đem hai phần báo cáo đối lập đặt trước mặt Lee Sanghyeok, bất quá Lee Sanghyeok vẫn là nghiêm túc mà đem hai phần báo cáo kiểm tra đo lường nhìn một lần.

Cuối cùng, trực tiếp hướng Chang Jiwook gọi điện thoại, điện thoại được chuyển, Lee Sanghyeok liền hỏi: “Có biện pháp nào không cần người sống vẫn có thể kiểm tra ra sự tồn tại của nó?”

“Có.” Chang Jiwook ngữ khí lại có chút mất mát, “Nhưng cần rất nhiều yêu cầu. Nếu muốn nghiên cứu chế tạo ra máy thì cần nhiều vật mẫu."

Lee Sanghyeok nghe vậy trầm ngâm trong chốc lát, lại hỏi: “Chỉ cần cục đá đen âm phủ được không? Hay cần thứ đã pha chế thành phẩm?”

Cái này Chang Jiwook cũng không hiểu, bất quá anh hiện tại còn ở viện nghiên cứu, “Ông chủ Lee, chờ một lát để tôi đi hỏi thử.”

Lee Sanghyeok: “Được.”

Thừa dịp Chang Jiwook đi hỏi chuyện, Lee Sanghyeok cả người lười biếng mà nằm ở trên sofa, đầu gối lên đùi Jeong Jihoon, từ túi lấy ra một lá bùa bị thiêu còn một nửa.

Đây là lá bùa trước đó Lee Sanghyeok đã lén để trên người Song Doeun, khi lấy lại y cũng không quẳng mà muốn xem trên nó còn lấy được chút manh mối nào không.

Dù có là Thiên Sư cao minh, thì khi dùng thuật pháp đều sẽ lưu lại dấu vết, mà càng là cao minh thì dấu vết càng dễ để lại nhất.

Giờ phút này, bốn góc của lá bùa đã cháy đen bị Lee Sanghyeok niết trong tay, y cũng không lập tức bắt dấu vết của kẻ đó, ánh mắt ngước lên nhìn Jeong Jihoon, “Lão quỷ, anh có muốn đoán xem là cái gì hại Song Doeun hay không?”

“Đoán đúng rồi có khen thưởng gì?” Jeong Jihoon dẹp di động, tầm mắt cũng rũ xuống đối diện với ánh mắt thanh triệt của Lee Sanghyeok, cười hỏi.

Lee Sanghyeok: “Không có khen thưởng.”

Y đang lười động nên mới hỏi lão quỷ, ở đâu ra khen thưởng cơ chứ?

Lee Sanghyeok không kiên nhẫn mà dùng cái ót đâm đâm đùi Jeong Jihoon, “Anh có đoán hay không a?”

“Không khen thưởng, không đoán.”

Lee Sanghyeok cũng không miễn cưỡng, tâm niệm vừa động, lá bùa cháy hơn nửa không gió tự bay, rồi bỗng cháy rực.

Bùa chú tựa hồ có thứ gì, ngọn lửa thiêu đốt phát ra thanh âm bùm bùm.

Lee Sanghyeok nhìn ra đồ vật bên trong ngọn lửa gì, có chút ngoài ý muốn nhướng mày, “Cổ.”

Vừa dứt lời, một con trùng nhỏ như hạt gạo màu đen bỗng nhiên bay về phía Lee Sanghyeok, nhưng mà còn chưa tiếp cận được y, thì đã bị linh khí hoá thành lồng sắt giam cầm lại bên trong.

Linh khí vây quanh, khiến nó không còn chỗ trốn, giống như ruồi nhặng mà đâm tán loạn trong lồng

Linh khí tung bay tới trước mặt Lee Sanghyeok, y cũng nhanh chóng thấy rõ bộ dáng của con trùng. Toàn thân chỉ còn lại cái đầu, trên đầu có đôi cánh mỏng như cánh ve, lúc này đang đập liên hồi. Đôi mắt đỏ âu, trong miệng lại lộ răng nanh sắc lẻm, nó tựa hồ cảm nhận được tầm mắt của Lee Sanghyeok, hai mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm vào y.

Lee Sanghyeok ghét bỏ mà nhíu nhíu mày, “Thật xấu.”

“Đùng” một tiếng giòn vang, giống ruồi bọ chui vào vợt điện, nhanh chóng hôi phi yên diệt, cũng không kịp phát ra tiếng kêu thảm.

Lee Sanghyeok đã nhìn ra, đây là một con tử cổ, đối mẫu cổ tuyệt đối thuận theo. Không biết khi nào tiến vào thân thể Song Doeun, vốn định khống chế cô ta, nhưng lại đấu không lại lá phù trong cơ thể Song Doeun. Bất quá nó còn tính thông minh, biết đấu không lại, liền lựa chọn chết giả, ẩn nấp trong lá bùa, tùy thời mà động.

Không nghĩ tới gặp Lee Sanghyeok đại ma vương, vừa mới từ trạng thái chết giả thức tỉnh lại đây, đã bị Lee Sanghyeok cho chết thật luôn.

Bất quá Lee Sanghyeok thật đúng là không nghĩ tới thứ ám hại Song Doeun lại là cổ trùng, ban đầu y còn suy đoán nó chính là thứ giống như trong hoa viên Song gia.

Lee Sanghyeok đang ngơ ngác suy nghĩ thì giật mình bởi cái mặt Jeong Jihoon bỗng phóng to chình ình trước mặt, còn chưa kịp phản ứng, đã bị ông chồng già hôn lên môi.

Nụ hôn kết thúc.

Lee Sanghyeok híp mắt nhìn Jeong Jihoon, hắn cũng nhìn lại y, đột nhiên nói: “Đây là phần thưởng cho đáp án đúng của em.”

Lee Sanghyeok: “…”

Y cũng không nói gì, chỉ vươn tay giật cái điện thoại của Jeong Jihoon, dùng vân tay chính mình mở khoá màn hình, quả nhiên hiện lên chính là giao diện trang tiểu thuyết.

Y nhìn thấy một đoạn trong tiểu thuyết ——

【 Bá tổng nâng lên cằm của người yêu, sau đó hung hăng in lại một nụ hôn, rồi lại tà mị cười, “Thật ngoan, đây là khen thưởng cho em.” 】

Lee Sanghyeok: “…”

Y có nên cảm ơn Jeong Jihoon không nhìn mình nở nụ cười tà mị?

Lee Sanghyeok đem điện thoại trả lại cho Jeong Jihoon, sau đó chỉ biết thở dài than nhẹ.

Haizz, chán quá đi mừ? Còn có thể làm gì được? Lão quỷ nhà mình chỉ có thể yêu chiều, không thể mắng chửi được.

Cùng lúc điện thoại vang lên âm thanh nhắc nhở, hẳn là Chang Jiwook đã hỏi xong.

Jeong Jihoon xem như chưa từng phát sinh chuyện gì, tiếp tục xem tiểu thuyết, còn thuận tay chuyển video call cho Lee Sanghyeok.

Cùng Chang Jiwook xuất hiện trong video còn có một nghiên cứu viên bận áo blouse trắng, cậu ta là chuyên gia nghiên cứu loại ma túy mới lần này.

Chuyên gia nhìn thấy Lee Sanghyeok, nói ra vài thứ không khác với Chang Jiwook trước đó, khi nhắc đến vấn đề của Lee Sanghyeok, chuyên gia thực nghiêm túc mà làm giải đáp, “Chúng tôi yêu cầu chính là cục đá chưa qua xử lí, chủ yếu tính mê hoặc là nằm bên trong cục đá. Nếu ông chủ Lee có thể cung cấp nhiều mẫu vật, chúng tôi bảo đảm sẽ nhanh chóng nghiên cứu ra phương án kiểm tra đo lường.”

Cái cục đá đó ở âm phủ chỉ là cục đá bình thường, quơ tay gom cả tấn, Lee Sanghyeok chỉ cần đi một chuyến đến chợ quỷ là có thể lấy được, bất quá y hiện tại không ở Seoul, muốn lấy thì phải trở về một chuyến.

“Không cần phiền toái như vậy.” Jeong Jihoon nhìn tiểu thuyết nói: “Em có thể trực tiếp liên hệ Kang Gyeon, để gã đem cục đá đặt ở trước cổng chợ quỷ, sau đó để Thiên Sư trong Bộ ngành đặc thù đi lấy là được.”

Còn chuyện liên hệ Kang Gyeon thế nào, có Jeong Jihoon ở đây thì cần chi lo lắng.

Có Jeong Jihoon bảo đảm, Lee Sanghyeok liền trực tiếp cùng chuyên gia nói: “Có thể, hàng mẫu do tôi phụ trách.”

“Vậy làm phiền ông chủ Lee.” Chuyên gia rốt cuộc lộ ra một chút ý cười, “Còn thỉnh ông chủ Lee mau chóng một chút.”

Chuyện này cấp bách, càng nhanh nghiên cứu ra phương pháp kiểm tra càng tốt.

Lee Sanghyeok tự nhiên biết chuyện này có tầm quan trọng, kết thúc trò chuyện cùng chuyên gia, Lee Sanghyeok liền phân công công việc cho Chang Jiwook cùng những thành viên trong tổ trọng án.

Để người trong Bộ ngành đến giao lộ tiểu khu Guryong lấy cục đá, Lee Minhyung họa một ít linh khí phù, tạm thời phong ấn quỷ khí cùng âm khí trên những cục đá đó. Chuyên gia đều là người thường, khẳng định không chịu nổi nhiều quỷ khí cùng âm khí ăn mòn.

Lee Sanghyeok bên này vừa đem nhiệm vụ an bài xong, Jeong Jihoon bên kia đã liên hệ đến Kang Gyeon, hơn nữa còn dùng thân phận Lee Sanghyeok, để gã chuyển lên dương gian thêm những cục đá đen giống lần trước.

Thời điểm Kang Gyeon nhận được tin tức, Quỷ vương cũng đang ở gần đó, Kang Gyeon yên lặng mà đem tin tức chuyển qua cho Quỷ vương.

Quỷ vương không chút để ý mà xoa xoa bộ lông của Tiểu bá vương trong ngực, khi thấy tin tức thì không khỏi cười khẽ, "Vậy ngươi nhanh nói với hắn, lấy quỷ phù đến để mua cục đá."

Đây là mối làm ăn, không lên giá thì đúng là thằng ngu mà.

Nhưng Kang Gyeon lại cảm thấy ông chủ Lee không phải là đồ ngu dễ bị lừa, nhưng vẫn dựa theo lời nói của Quỷ vương mà trả lời lại tin tức.

Chỉ chốc lát, tin tức ở dương gian lại được gửi đến lần nữa.

Kang Gyeon nhìn đến tin tức sau, ở trong lòng nói một câu quả nhiên, lại một lần yên lặng mà đem tin tức chuyển qua cho Quỷ vương.

[ Ta có trăm ngàn loại biện pháp có thể đến lấy cục đá, nhưng ngươi chỉ có thể mua quỷ phù ở chỗ ta. ]

Định ép giá ư? Nhìn là thấy không có khả năng rồi! Rõ ràng cái thị trường này ông chủ Lee là người làm chủ mà.

Quỷ vương: …

“Meo~~!” Tiểu bá vương phát ra gầm rú phẫn nộ, hướng về phía Quỷ vương nhe răng trợn mắt, sau đó từ trên đùi Quỷ vương nhảy xuống, ai oán mà ngồi một bên tự liếm lông lưng.

Kang Gyeon lui về sau vài bước, tận lực tránh xa Quỷ vương, thật cẩn thận hỏi: “Tôn thượng, ngài xem nên trả lời thế nào?”

Quỷ vương thẹn quá thành giận mà trừng mắt nhìn Kang Gyeon một cái, “Trả lời cái gì? Chuyện gì cũng là ta giải quyết, thì ngươi còn ích lợi gì nữa?"

Dứt lời liền nổi giận đùng đùng mà phất tay áo rời đi.

Kang Gyeon thở phào nhẹ nhõm, lập tức trả lời tin tức cho Jeong Jihoon, nguyện ý vì ông chủ Lee cung cấp cục đá đen.

Khách sạn phòng cho khách.

“Được rồi sao?” Lee Sanghyeok thấy Jeong Jihoon lại lần nữa cầm lấy di động xem tiểu thuyết, thì biết sự tình đã được hắn giải quyết ổn thoả.

Jeong Jihoon gật gật đầu, “Gọn gàng.”

Lee Sanghyeok “Bọn họ không đòi thù lao của anh ư?”

“Bọn họ không dám.” Jeong Jihoon nhàn nhã trả lời.

Lee Sanghyeok nghe thì nhận ra ý tại ngôn ngoại. Kang Gyeon hoặc là Quỷ vương chính là muốn ép giá, nhưng cuối cùng còn bị lão quỷ già nhà y uy hiếp ngược lại.

Lee Sanghyeok vô cùng vừa lòng, cảm thấy Jeong Jihoon đã học được tinh túy buôn bán.

Y khụ khụ hai tiếng, làm bộ thực chính nghĩa mà nói: “Lần sau vẫn nên trả chút tiền công.”

Jeong Jihoon nhìn lại đây, “Thật sao?”

Lee Sanghyeok lập tức bổ sung: “Tiền công cho có tình nghĩa là được, đừng cho nhiều quá."

Jeong Jihoon lại cười nói: “Được, đều nghe em.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro