Chương 53: Thiên sứ nhân gian
Kwon Taemin làm xong một bộ đề thi lại nghĩ đến chuyện của cậu mình mà ngẩn cả người.
Na Hyori nói chuyện với Lee Sanghyeok xong, vừa bước ra liền thấy bộ dạng của con trai ngồi ngẩn ngơ thì không khỏi thở dài một hơi.
"Mẹ." Kwon Taemin ngẩng đầu nhìn về phía bà, liền không nhịn nổi mà rớt nước mắt: "Mẹ, có phải mẹ đã nghi ngờ cậu từ trước rồi không?"
Cho nên lần này đến Daegu, mẹ cậu cũng không báo cho Na Woojin.
"Mẹ không nghi ngờ ai cả." Na Hyori lắc đầu, nghiêm túc mà nói: "Chỉ là mẹ không tin ai thôi."
Chuyện liên quan đến sống chết của con trai, Na Hyori không thể nói bô bô cho bất cứ ai. Vì có vài thứ còn quỷ dị hơn cả chuyện của Kwon Taemin, con trai bà vẫn chưa thành niên, bà cũng không muốn thằng bé phải lo lắng rồi sợ hãi.
Nhưng hiện tại có lẽ bà không thể giấu Kwon Taemin.
“Taemin.” Na Hyori đi đến bên cạnh Kwon Taemin ngồi xuống, vuốt tóc của con trai nhẹ nhàng hỏi: "Con không cảm thấy bà ngoại lần này nằm viện quá trùng hợp ư?"
Nếu thật sự Na Woojin là người chuyển hoa đào qua Kwon Taemin vậy gã rất muốn giết chết cậu. Nhưng lại phát hiện Kwon Taemin vẫn không chết, khẳng định gã sẽ nhận ra có biến mà đi tìm nguyên nhân.
Trước đó, Na Hyori cũng đã thông báo rằng năm nay Kwon Taemin sẽ không về Daegu trong kì nghỉ hè, nên Na Woojin cũng sẽ không có biện pháp gọi Kwon Taemin đến.
Vậy biện pháp hữu hiệu nhất để Kwon Taemin đến Daegu là gì? Bà ngoại sinh bệnh là lý do vừa tự nhiên lại vừa không khiến người khác sinh nghi.
Kwon Taemin không ngốc, nghe Na Hyori nói vậy đã hiểu ra ít nhiều.
"Mẹ, có thể... Có thể chỉ là trùng hợp thì sao?"
Cậu không tin cậu lại làm ra chuyện tổn thương bà ngoại vì bà ngoại là mẹ ruột của cậu mà!!!
"Taemin, hôm nay mẹ nói với con những lời này không phải muốn thay đổi suy nghĩ của con với cậu mình. Mẹ đã từng nói nếu cậu con vô tội thì không ai có thể đụng vào gã, thời gian chính là thứ tốt nhất để chứng minh nhân cách một người." Na Hyori lời nói thấm thía: "Mẹ chỉ muốn con có chút tâm nhãn, nhìn người xung quanh kĩ một chút."
Na Hyori cũng không nói cho Kwon Taemin chuyện ở bệnh viện ngày hôm qua. Hôm qua khi Na Hyori đến bệnh viện đã nhận ra bà ngoại Kwon Taemin né tránh ánh mắt khi nói chuyện với bà.
Có thể bà ngoại Kwon Taemin đã biết Na Woojin làm chuyện gì, nhưng vẫn che giấu giúp gã.
Kwon Taemin không biết Na Hyori đang rối rắm trong lòng, nên khi nghe Na Hyori nói chỉ héo hon mà nói "Dạ!" một tiếng.
"Mẹ còn chuyện phải đi Incheon một chuyến, con ở đây nghe lời Lee đại sư, cùng học hành cho đàng hoàng. Có chuyện gì nhanh chóng tìm Lee đại sư, biết không?" Na Hyori lại dặn dò một câu, khi nghe thằng con đáp ứng thì mới đứng dậy rời đi.
—
Trời nhanh chóng về chiều, đám mây như được nhuộm thành vỉ pha màu. Ánh nắng cuối cùng trong ngày đang dần tắt hẳn.
Na Woojin thay áo blouse trắng mà từ văn phòng bước ra, trên hành lang hộ sĩ gặp gã thì có chút e lệ mà chào hỏi.
"Bác sĩ Na, sao hôm nay tan ca sớm vậy?"
"Trong nhà có chút chuyện, nên muốn trở về sớm một chút." Na Woojin miên cười mà nói, cả người gã đều ôn hoà như tắm gió xuân.
Sau khi chào hỏi với hộ sĩ, gã cũng không nhanh không chậm mà đi khuất, khi đấy ánh mắt của cô hộ sĩ mới thu hồi.
Những hộ sĩ khác nhìn biểu tình của cô bé hộ sĩ mới cũng không trách. Vì bác sĩ Na quả thật quá tốt, lớn lên đẹp không nói, nghiệp vụ còn tốt, lại độc thân cả người đều ôn hoà dịu dàng.
Ai gặp mà không thích, nhất là mấy bé hộ sĩ mới vào làm, nhưng cũng không bao lâu thì họ cũng nhanh chóng tỉnh mộng.
Bác sĩ Na rất ôn nhu, rất hòa đồng, nhưng thật ra luôn giữ khoảng cách với người xung quanh.
Nhau trăng trên sông, thấy được nhưng không với tay tới được.
Đã nhiều năm như vậy, từ trên xuống dưới trong bệnh viện vậy mà không một ai có thể theo đuổi bác sĩ Na thành công.
Na Woojin bên này cũng đã quá quen với ánh mắt mê đắm của người khác. Vừa đi đến cửa thang máy liền nghe di động truyền đến âm thanh.
Mở ra thì thấy tin nhắn hoàn toàn không có chỉ có cái avatar là khuôn mặt quỷ dị đáng sợ.
【 Group đã bị lộ, nhanh chóng xoá tất cả. 】
【 Cháu ngoại của ngươi còn sống, có lẽ đã có cao nhân đứng giúp đỡ, sắp tới nên im lặng một chút. 】
Na Woojin hơi hơi híp mắt, ngón tay trên màn hình di động xẹt qua, rep lại.
【 Monster: Được 】
Tin nhắn không được nhận, có lẽ đối phương nghĩ gã đọc theo sẽ xoá tài khoản.
Na Woojin khẽ hừ một tiếng, có chút đáng tiếc mà xoá đi cái tài khoản Monster này.
Khi thang máy tới nơi, gã mới dẹp điện thoại vào lại túi, đốt ngón tay có hơi trắng bệch.
“Bác sĩ Na, xin chào.”
Thang máy có người bệnh nhận ra Na Woojin, chủ động cùng gã chào hỏi.
Na Woojin: “Xin chào.”
Nụ cười ôn hoà vô hại, trong mắt đồng nghiệp cùng người bệnh, thì gã không khác gì thiên sứ nhân gian.
Khi thang máy tới nơi, Na Woojin trực tiếp đi đến khu phòng bệnh.
Mới đến cửa đã nghe từ bên trong truyền ra tiếng cười sang sảng.
Khiến chân Na Woojin hơi khựng lại một chút, giọng cười giòn tan này không ai khác chính là của cháu ngoại gã - Kwon Taemin. Vẫn như trước đây, tràn đầy sức sống.
Na Woojin đầu lưỡi hơi đẩy đẩy má trong, hai ngón tay nhẹ nhàng theo thói quen ma sát với nhau vài cái mới tiếp tục đi tiếp.
Kwon Taemin nghe được tiếng động xoay sang thấy Na Woojin, liền nở nụ cười thật tươi mà chào hỏi: “Cậu, tan làm rồi sao?”
"Ừm, ra sớm nên muốn đến đây xem bà ngoại con thế nào."
Na Woojin đi tới, bàn tay xoa cái đầu xù của Kwon Taemin, vừa chạm thì tách ra nên không phát hiện thân thể Na Woojin nháy mắt cứng đờ.
"Mẹ, hôm nay thế nào rồi? Có thấy tốt hơn không?"
Na Woojin bước đến bên mép giường, khẽ cúi người bộ dáng ân cần mà hỏi thăm lão nhân. Ngón tay dài mảnh nhẹ nhàng vuốt qua phần tóc lòa xòa trên trán lão nhân lờ nói ôn nhu dịu dàng.
Lão nhân theo bản năng mà tránh đi ánh mắt Na Woojin, ngón tay nhẹ nhàng vuốt tóc bà lại cảm thấy không khác gì cục tạ đè nặng, áp bức bà.
“Tốt... Tốt hơn rất nhiều.” Lão nhân cứng khóe miệng, cười nói.
Na Woojin híp híp mắt, khóe miệng phác họa ra một nụ cười nhẹ, thanh âm thấp mà trầm: “Mẹ nên nghỉ ngơi nhiều cho tốt, cũng đừng để chị quá lo lắng."
Lão nhân: “Mẹ đã biết.”
Na Woojin lúc này mới đứng dậy, nhìn về phía nam nhân xa lạ đứng trong phòng.
Nam nhân có đôi mắt hoa đào, dáng người cũng vô cùng tốt, bộ dáng lười biếng dựa ở tường, như không quan tâm gì.
Nhận thấy ánh mắt Na Woojin đang đánh giá mình, y chỉ hơi gật đầu xem như chào hỏi
"Taemin , con không giới thiệu cho cậu biết bạn con sao?" Na Woojin ánh mắt nhìn chăm chú vào Lee Sanghyeok, lại hỏi Kwon Taemin.
"Không phải bạn, là gia sư mà mẹ mời về dạy kèm cho con."
Lee Sanghyeok ngữ mang oán giận mà nói tiếp: "Con thi cuối kì ở lại vài môn thôi mà, vậy mà mẹ lại cố tình tìm gia sư về kèm. Còn nói nhân lúc nghỉ hè phải nâng cao thành tích."
Kwon Taemin méo miệng, rất không tình nguyện mà méc tiếp: "Con nói con đến bệnh viện thăm bà ngoại, vậy mà anh ta cũng không tin, nhất định phải đi theo mới chịu!"
"Vậy hả?" Na Woojin vỗ vỗ Kwon Taemin bả vai xem như an ủi Kwon Taemin, lại vài bước đi đến trước mặt Lee Sanghyeok: "Vị gia sư này, phải gọi thế nào?"
Lee Sanghyeok lười biếng mà phun ra một chữ, “Lee.”
Na Woojin: “Thầy Lee, Taemin tương đối nghịch ngợm, còn mong cậu chăm sóc nó thêm.”
Kwon Taemin ở một bên liền kịch liệt mà phản bác: "Con không có nghịch ngợm! Con bây giờ đã học hành lại đàng hoàng rồi. Nhất định thì lại sẽ qua hết."
"Được, được, được! Taemin nhà ta là thông minh, ngoan ngoãn nhất."
Na Woojin sủng nịch mà nhìn về phía Kwon Taemin, vô điều kiện tin tưởng cháu ngoại trai, hoàn toàn là một bộ dáng cậu cưng chiều cháu.
Kwon Taemin há miệng thở dốc, đột nhiên không biết phải nói gì tiếp theo.
Cậu, thật sự đã giết chết ba của cậu ư? Còn muốn gϊếŧ chết cậu nữa?
—
Ở phòng bệnh nói chuyện với bà ngoại hơn nửa tiếng, Kwon Taemin cũng xin phép ra về.
Na Woojin: “Tôi đưa hai người xuống lầu.”
Dứt lời liền đứng lên.
Kwon Taemin theo bản năng mà nhìn Lee Sanghyeok liếc mắt một cái, thấy Lee Sanghyeok không phản đối, liền cũng không cự tuyệt.
“Làm phiền cậu rồi.”
Khách khí đến không giống Kwon Taemin.
Hai người cùng cáo biệt lão nhân sau đó đi ra phòng bệnh.
Khi đi đến cửa, Lee Sanghyeok bước chân khẽ ngưng, bởi vì y phát hiện Jeong Jihoon không đi bên cạnh, mà vẫn đang đứng ở vị trí khi nãy nhìn chằm chằm lão nhân ở trên giường.
Lee Sanghyeok cũng nhìn qua, lão nhân tựa hồ cảm giác được ánh nhìn chăm chú của y nên khẽ mỉm cười đầy hiền từ.
Nhưng giây tiếp theo, Lee Sanghyeok nhìn thấy nụ cười của bà bị cứng lại.
Na Woojin thu hồi tầm mắt, liền chạm phải ánh mắt ôn nhu của Na Woojin: “Lee lão sư, còn có chuyện gì sao?”
“Không có việc gì.” Lee Sanghyeok lắc đầu, tiếp tục đi phía trước đi, ngón tay phải đặt sau lưng khẽ cử động nhẹ, Jeong Jihoon thấy liền vội vàng bước tới đi song song với y.
Vài phút sau, Na Woojin nhìn Kwon Taemin cùng Lee Sanghyeok ngồi trên xe taxi, phát ra một tiếng cười nhạt.
Gia sư sao?
Xem gã là thằng ngu à?
—
Xe taxi.
Đến khi bệnh viện đã khuất trong tầm mắt thì thần kinh căng chặt của Kwon Taemin mới thả lỏng xuống. Cậu vẫn không tin cậu sẽ làm những chuyện như vậy, nhưng lại không nhịn được mà có chút sợ hãi cùng hoài nghi. Cảm xúc lưỡng cực tin tưởng và hoài nghi cứ xoay quanh đầu Kwon Taemin.
Chỉ cần tưởng tượng đến khả năng này, Kwon Taemin vừa thương tâm đồng thời lại không tự giác mà cảm thấy sợ hãi. Thế cho nên vừa mới nãy khi đối mặt với Na Woojin, thiếu chút nữa cậu đã làm lộ cảm xúc thật của chính mình.
Bất quá thiếu niên cảm xúc tới cũng nhanh đi cũng nhanh, trong chốc lát đã khôi phục lại, không chỉ có như thế, còn kêu quát quát về phía Lee Sanghyeok tranh công.
“Lee đại sư, diễn xuất của tui thế não?”
Kwon Taemin cảm thấy chính mình có thể trực tiếp lấy một giải ảnh đế Oscar được rồi.
Cả người đều tự tin, bàn chân cũng rung rung: "Chỉ là tui không thích diễn xuất thôi, nêu không với cái trình của tui vào giới showbiz thì Lương Nhữ Thanh cũng chả là gì."
Lương Nhữ Thanh là khoảng thời gian trước mới vừa đoạt được giải ảnh đế liên quan phim quốc tế A, Kwon Taemin là anti-fan của gã.
Lee Sanghyeok nhìn cái màn tự sướng của Kwon Taemin thì thấy làm mệt, trực tiếp nhắm mắt đặt chú tĩnh âm. Y có hai thằng em họ tự ngáo được rồi, không cần đứa khác vào ngáo thêm.
Nói thật, cái trình diễn của Kwon Taemin nát không khác gì cái nết Lee Minjae. Đừng nói đến người ngoài nhìn phát biết ngay, mà Na Woojin lại là bác sĩ tâm lý, không nhận ra mới lạ.
Chỉ là gã không nước chọc thủng tầng giấy mỏng này mà thôi.
Nghĩ đến vậy Lee Sanghyeok không khỏi lẩm bẩm: "Thì ra gã xem em như khỉ?"
Jeong Jihoon đè đè đầu cậu vợ lên vai: “Là em xem gã như đang xem xiếc khỉ mới đúng.”
Lee Sanghyeok vừa lòng, mà cọ cọ ở cổ Jeong Jihoon, cũng không ngủ, chỉ là nhắm mắt suy nghĩ gì đó.
Kwon Taemin hai lần tránh được quỷ môn quan, Na Woojin tất nhiên nghi ngờ sau lưng Kwon Taemin có cao nhân trợ giúp. Nếu gã không tìm ra thì y chỉ còn cách đến trước mặt gã.
Để xem bước tiếp theo gã còn có thể bình tĩnh được nữa không?
Kì thật Na Woojin bên này cũng đang nghi ngờ Lee Sanghyeok có phải là vị cao nhân sau lưng Kwon Taemin hay không thì gã cũng sẽ tiếp cận Lee Sanghyeok.
Vì nếu Lee Sanghyeok không phải vị "cao nhân" kia, thì gã cũng có thể thông qua y để tìm vị "cao nhân" dám làm hỏng kế hoạch của gã.
Đương nhiên chuyện này cũng phải dựa vào sự kiên nhẫn của Na Woojin thế nào.
Mà Lee Sanghyeok đang rất chắc chắn một điều là Na Woojin không còn kiên nhẫn. Không phải y hiểu gã mà y hiểu cái thứ gọi là "thần minh" sau lưng gã.
Chuyện này cũng có kiên quan đến hai vị án tử phía trước, nên Lee Sanghyeok đã nhờ Chang Jiwook đi điều tra một chút.
Không điều tra thì thôi, điều tra liền lòi ra vào mấy năm trước Daegu cũng xảy ra vài vụ giống lần này, chỉ là không ai nghĩ chúng có liên quan, nên cũng bỏ qua.
Vậy tại vì sao, hai tháng gần đây lại xảy ra tự sát cùng tử vong liên tục, nguyên nhân là do đâu?
Gần hai tháng, vừa lúc Lee Sanghyeok bắt đầu tiếp nhận án tử ở S Entertainment, nếu nói vậy thì thời gian rất khớp.
Chỉ có thể là...
S Entertainment cùng thôn Caoja bị bại lộ, kẻ thờ phụng “thần minh” đang dần giảm bớt, nên đã thiếu đi thứ có thể duy trì hằng ngày cho nó. Nên cái “thần minh” kia không thể không đẩy nhanh tốc độ bên Daegu này để bù lại thứ còn thiếu ở hai lỗ hỏng là S Entertainment cùng thôn Caoja kia.
Lee Sanghyeok nói ra chuyện bản thân đã xuất hiện trước mặt Na Woojin, còn bên bộ ngành đặc thù cố tình làm lộ ra chuyện Seven bị bắt, group PUA đã bị xoá, thành viên trong đó nháo nhào bỏ chạy, cũng là một bước áp sát "thần minh", để nó thấy gấp gáp mà nhanh chóng lộ đuôi chuột.
“Thần minh” muốn đạt được càng nhiều lực, muốn thoát khỏi nguy cơ, nhất định phải tăng tốc.
Chó nóng sẽ nhảy tường, để xem lần này con chuột sẽ lại trốn theo cái hang nào nữa.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Khuôn mặt thiên sứ... Nội tâm ác quỷ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro