Chương 68: Đôi mắt xanh thẳm
Joo Dongmin rất nhanh bắt được trọng điểm trong lời nói của lão nhân: "Tan hết gia sản? Thật sự phải tan hết gia sản thì thứ này mới biến mất, đúng không?"
Nếu thật là vậy thì vị đại sư mà Ahn Changwoo giới thiệu không phải là giả, chỉ là tu vi thấp thôi. Nghĩ như vậy, thì máu nóng của Joo Dongmin liền tăng lên ào ào.
Tuổi trẻ học nghệ không cao mà đã học đòi làm đại sư? Đú má, rồi hại mạng người khác thì thế nào? Ahn Changwoo đúng là thằng làm ăn chả được gì mà!
"Thế nào?" Đôi mắt lão nhân vẩn đục nhìn qua Joo Dongmin: "Có người nói ngươi tan hết gia sản giữ lại cái mạng à?"
Lão hỏi nhưng cũng chả quan tâm câu trả lời của Joo Dongmin, nên không chờ gã mở miệng liền xùy một tiếng.
"Tan hết gia tài chỉ là phục mệnh mà làm, một Thiên Sư chủ biết theo mệnh mà làm thì có bao nhiêu bản lĩnh? Bản chất đều là thứ vô năng mà thôi."
Joo Dongmin nghe vậy liền hùa theo lời lão nhân mà liền nịnh nọt.
"Còn thỉnh đại sư vì tôi nghịch thiên sửa mệnh."
Hiển nhiên, bốn chữ “nghịch thiên sửa mệnh” chọc trúng tâm lão ta, lão theo hí khúc đang phát ra từ radio mà ê ê a a theo, khoé miệng nhếch lên nụ cười sung sướng.
Nói như vậy thì điều kiện lão đưa ra hẳn là gã chấp nhận: "Nói vậy ngươi đáp ứng điều kiện của ta?"
Joo Dongmin biết không cần tận hết gia sản cũng hết bệnh thì vô cùng dứt khoát: "Chỉ cần ngài cứu tôi, điều kiện là gì tôi cũng đáp ứng."
"Có phải ngươi có đứa con lai hay không?"
Âm thanh lão nhân đã khàn giờ bỗng trầm xuống, như ác ma dụ dỗ tín đồ bước vào vực sâu tội ác.
Joo Dongmin không khỏi đơ cứng cả người.
Lão nhân nói đúng, vợ trước kia của gã là người nước M, 4 năm trước sinh cho gã một đứa con. Con trai kế thừa toàn bộ nét đẹp phương đông của gã, duy nhất chỉ có đôi mắt là thừa hưởng của người mẹ nước M kia.
Đôi mắt với đồng tử màu xanh lam, như giấu cả biển rộng, trời cao bên trong ấy. Mỗi lần nhìn con trai, gã luôn muốn đem toàn bộ những gì tốt nhất trên thế gian dâng lên cho nó.
Nhưng lúc này lão nhân lại đột nhiên nhắc tới con của gã…
Joo Dongmin không biết lão nhân đang nghĩ gì, biểu tình trên mặt cứng đờ.
"Quả... Quả thật con tôi là con lai."
Bàn tay khô gầy của lão nhân vươn ra vỗ vỗ lên bả vai Joo Dongmin, khoé miệng vươn lên mạng theo nụ cười hiền lành: "Yên tâm, ta không cần mạng con trai ngươi. Ta chỉ muốn đôi mắt của nó."
“Đại sư…” Joo Dongmin không khỏi trợn to mắt: “Tôi có thể cho ngài tiền, có thể hay không……”
“Haha....” Lão nhân phát ra một tiếng cười lạnh, lắc lắc tay, quay người đi, “Ta chỉ cần đôi mắt con ngươi, ngươi nếu không đưa thì mệnh cũng không còn."
“Đại sư……”
Lão nhân không dao động.
Joo Dongmin cau mày do dự hồi lâu, đột nhiên gã cảm thấy cái miệng trên bụng gã khẽ động đậy, vô cùng ngứa ngáy. Nghĩ đến bản thân sau này còn phải chịu tra tấn từ cái miệng đó thì sợ hãi không thôi.
Nỗi sợ đã ám vào tư tưởng của gã, nó giống dây leo cuốn quanh người gã mà siết chặt, khiến gã hô hấp cũng thấy khó khăn.
Cuối cùng Joo Dongmin khẽ cắn môi, ngoan lệ mà nói: "Được, tôi đáp ứng yêu cầu của ngài…"
“… Nguyện ý dùng đôi mắt con tôi, đổi một mệnh.”
Khoé miệng căng cứng của lão ta giờ mới thả lỏng, từ bàn trà lấy ra một lá bùa màu vàng, đưa cho Joo Dongmin: "Ăn nó đi, nó sẽ tạm thời áp chế cái miệng trên bụng ngươi. Chờ ngươi đem con trai đến đổi đôi mắt cho ta, ta sẽ giúp ngươi giải quyết cái miệng đó."
Joo Dongmin gấp đến độ vừa nhận được lá bùa liền nhét vào miệng mà nuốt, không quan tâm bản thân có thể nghẹn chết.
Nhưng lá bùa khi vào miệng liền hoá thành dòng nước chảy thẳng xuống cổ họng gã. Nó không mùi không vị không khác gì nước bình thường, len lỏi khắp lục phủ ngũ tạng của Joo Dongmin.
Vài giây sau, Joo Dongmin liền cảm thấy thân thể như bị đóng băng.
Gã nhanh chóng xốc vạt áo lên. Cái miệng đỏ kia bị bao trùm một màn sương trắng, dòi bọ nhung nhúc bên trong cũng bị đông cứng không cử động được.
Cảm giác đau đớn, ngứa ngáy khó chịu cũng theo đó mặt biến mất.
Quả thật từ khi cái miệng xuất hiện, hôm nay chính là ngày mà Joo Dongmin cảm thấy thoải mái nhất, gã cảm thấy bản thân như được tái sinh, cả người thần thanh khí sảng.
Nếu lúc trước còn do dự vì thù lao là đôi mắt của con trai thì hiện tại gã cảm thấy trên đời không có cái gì mua bán dễ dàng như vậy.
Joo Dongmin nghĩ, nếu gã chết thì con trai cũng chả sống nổi. Với lại đại sư cũng chỉ cần đôi mắt chứ có cần luôn cái mạng của con trai đâu.
Gã không cần tan hết gia sản, trong tay có tiền, sau này gã sẽ cho con trai nhiều thứ tốt nhất trên đời, xem đó là bồi thường.
Không phải trên đời này cũng có rất nhiều người khiếm thị sao? Họ cũng sống thật tốt đó, nếu so với con trai quả thật con trai gã còn may mắn hơn rất nhiều vì sau này không cần lo cái ăn cái mặc.
Nghĩ như vậy, do dự và áy náy còn sót trong lòng Joo Dongmin cũng biến mất.
Lão nhân không ngoài ý muốn vì sự lựa chọn của Joo Dongmin, mà từ từ ngồi lại sofa, nhìn Joo Dongmin nói.
"Nhớ rõ, ngày mai đem con trai ngươi đến đây. Bằng không lá bùa hết tác dụng, muốn bỏ cái miệng đó thì không dễ đâu."
Joo Dongmin liên tục gật đầu mà nói được, thái độ cũng kính chỉ muốn nâng lão nhân thành thần thánh mà về thắp nhang cung phụng.
Có được biện pháp giải quyết, Joo Dongmin cảm thấy vô cùng mĩ mãn mà rời khỏi chung cư.
Gã còn không quên gửi một bao lì xì dày cộm qua cho Yang Seungjin vì giới thiệu một đại sư quá tốt nhiều vậy.
Yang Seungjin rất nhanh liền rep lại.
【 Yang Seungjin: Đã giải quyết rồi à? 】
【 Joo Dongmin: Xem như là vậy. 】
【 Joo Dongmin: Lần này đa tạ cậu. 】
【 Yang Seungjin: Cần gì mà cảm ơn, sau này nhớ giúp tôi pr là được. 】
【 Joo Dongmin: Đương nhiên. 】
【 Joo Dongmin: Có chuyện gì cứ liên hệ, tôi sẽ tính giá rẻ cho cậu. 】
【 Yang Seungjin: Thật sự có chuyện muốn nhờ cậu, bất quá không phải chuyện trong giới giải trí, đây là chuyện riêng của tôi. 】
Joo Dongmin nhìn tin nhắn liền nhíu mày. Gã liền hiểu ra vì sao hôm nay bỗng dưng Yang Seungjin nhắn tin cho mình, thì ra là rào trước đón sau.
Bất quá Yang Seungjin giúp gã là chuyện xác thật, nên gã cũng không thể cự tuyệt.
【 Joo Dongmin: Được, cậu gửi thông tin qua cho tôi đi. 】
【 Yang Seungjin: Cảm tạ cảm tạ. 】
Chờ Joo Dongmin trở lại xe thì Yang Seungjin bên kia cũng đã gửi tin nhắn đến.
Mở ra tệp tin, đọc sơ một lượt gã liền dẹp điện thoại. Còn tưởng chuyện gì, chỉ là lên mạng chế chút tin đồn thôi mà.
Cái này là sở trường cũng như công việc chính của gã cơ mà, quá đơn giản.
—
Hiệp hội Thiên Sư Seoul.
Minhye vừa bước ra khỏi văn phòng Lee Jaewon thì liền có người gọi cô bé.
“Minhye.”
Minhye xoay người nhìn lại nhìn, thì nhận ra đó chính là người phụ trách thông tin của Hiệp hội Thiên Sư - Shim Yebin, khuôn mặt cô đầy nôn nóng mà nhìn Minhye.
“Sao vậy ạ?” Minhye đi qua, hỏi.
Shim Yebin giọng nói có chút khẩn cầu: “Hôm nay em có thời gian không? Có thể đến nhà trẻ đón con gái giùm chị không? Chút nữa có hội nghị, chị không thể rời đi được."
Shim Yebin là một người mẹ đơn thân, cũng là người bình thường. Chồng của cô là Thiên Sư, nhưng đã hy sinh khi làm một nhiệm vụ trước đây.
Sau đó cựu hội trưởng vì cảm kích mà nhận cô vào hiệp hội làm người phụ trách hồ sơ vụ án cùng giấy tờ trong mỗi cuộc họp. Trước kia, công việc khá an nhàn, nhưng hiện tại cải cách lại cả hiệp hội, công việc cũng tăng gấp 3, 4 lần.
Ba ngày mở họp lớn, hai ngày mở họp nhỏ, giấy tờ cùng một đống việc tăng là hiển nhiên. Shim Yebin thật sự không còn cách nào khác, mới vội chạy đến nhờ Minhye hỗ trợ.
"Được mà, để em đi rước bé." Minhye là nhân viên ngoài biên chế của hiệp hội, công việc thường ngày chính là trợ lý của Lee Jaewon, công việc trong hiệp hội có bận rộn cũng chả đến được tay Minhye.
Shim Yebin vừa nghe thì vui vẻ vô cùng, vội nói: "Cảm ơn em. Ngày mai mời em uống trà sữa nha."
Minhye: "Vậy em chờ trà sữa của chị."
"Cũng sắp đến giờ rồi, để em đi rước con gái cưng của chị luôn"
Nhà trẻ chỉ cách Hiệp hội Thiên Sư 3 trạm xe bus, Minhye ra lấy con xe đạp mà hồng nhạt mới mùa cách đây không lâu mà chạy đến nhà trẻ.
Thời gian tan học, trước cổng năng trẻ không ít phụ huynh đứng bên ngoài chờ.
Đứng chờ 10 phút thì cô liền thấy con gái của Shim Yebin đang dung dăng dung dẻ nắm tay một tiểu soái ca con lai bước ra.
Hai đứa nhỏ đều bận đồng phục của nhà trẻ, cả bộ màu xanh da trời điểm thêm hoạ tiết là những con mèo nhỏ xinh xắn. Hai đưa nhỏ quả thật đáng yêu vô cùng.
Con gái của Shim Yebin không khác gì một con búp bê xinh xắn. Khuôn mặt tròn nhỏ trắng nõn. Đối mắt to trong, cái mũi thừa thưởng từ người mẹ xinh đẹp vừa nhỏ nhắn lại tinh tế.
Cô bé trước đó cũng đã từng gặp qua Minhye, nên khi nãy nghe cô giáo nói người hôm nay trước bé là Minhye liền cười tủm tỉm mà ào ào chạy tới.
"Dì Minhye."
Minhye một phen đem đứa nhỏ ôm lên: “Dì đưa con về nha.”
Minhye nói xong liền hướng bề phía cô giáo nhẹ mỉm cười mà gật đầu.
Cô bé cũng vươn tay vẫy chào với tiểu soái ca con lai: "Dongho, mai gặp lại nha."
Tiểu soái ca có đôi mắt xanh biển to tròn xinh đẹp. Một tay cắm trong túi quần, bộ dáng ngầu ngầu đứng bên cạnh cô giáo nhưng khi nghe cô bạn nhỏ nói thì khẽ gật đầu, dùng giọng điệu nghiêm túc nhưng giọng nói vẫn là giọng một đứa nhỏ: "Hẹn gặp lại."
Minhye cảm thấy tiểu soái ca con lai này cưng quá đi mất, phải cố gắng lắm cô mới không vươn tay mà vò hai cái má múp của thằng bé.
Cô bé chào cô giáo rồi nắm tay Minhye ra lấy xe để về.
Đúng lúc này một người nam nhân gầy yếu tiều tụy đi ngang qua Minhye, bước đến cạnh tiểu soái ca con lai: "Harry, ba đến rồi đây."
“Ba ba!” Tiểu soái ca rốt cuộc không còn giữ được vẻ ngầu ngầu nữa, nhìn ba của mình mà khuôn mặt tròn xoe má thịt đều cong cong vui vẻ, đôi mắt xanh thẳm cũng toả sáng lấp lánh.
Joo Dongmin duỗi tay ôm lên đứa con trai, nhưng Harry liền lắc đầu từ chối, giọng nói non nớt mang chút đau lòng: "Ba ba bị bệnh, Harry tự đi được. Chờ khi Harry lớn sẽ bảo vệ ba ba."
Joo Dongmin nghe con trai nói thì khoé môi giật giật, nụ cười cũng mang miễn cưỡng, nhưng rất nhanh sự áy náy trong con ngươi của gã biến mất: "Được. Vậy ba ba chờ Harry lớn lên bảo vệ ba ba nha."
Bất quá, không cần tới lớn đâu. Ngày mai là được rồi...
Harry không hề biết ngày mai của bé sẽ là gì, bộ dáng vui vẻ hào hứng nắm tay Joo Dongmin ra xe.
Bên kia.
Con gái Shim Yebin kéo kéo bàn tay Minhye, “Dì Minhye, sao vậy ạ?”
Minhye đem tầm mắt từ hai ba con tiểu soái ca thu lại khẽ lắc đầu: "Không có gì, ngoan dì đưa con về với mẹ."
Đưa đứa nhỏ về tận tay Shim Yebin, nhưng Minhye vẫn có chút thất thần.
Cô cảm thấy người ba tiểu soái ca con lai có điểm bất thường, nhưng cô lại không biết bất thường chỗ nào.
Nhưng nhìn bộ dáng đứa nhỏ tin tưởng thương yêu ba mình như vậy hẳn là không phải làm bộ. Có thể thấy được người ba của cậu bé Dongho kia rất yêu thương con mình.
Có lẽ, là cô nghĩ nhiều. Hẳn là giống nhau những gì bé con kia nói là bạn của bé sinh bệnh nên như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro