Chương 69: Nói hươu nói vượn
Sau khi mùa mưa thu liên miên chấm dứt thì thời tiết cũng nhanh chóng chuyển lạnh.
Lee Sanghyeok vốn dĩ thể hàn, nên cảm nhận thời tiết lạnh lẽo vô cùng rõ ràng. Mỗi ngày y nằm lết trên giường càng lâu hơn.
Hôm nay, rõ ràng 8 giờ đã thức nhưng Lee Sanghyeok lại chà lết tận 10 giờ mới bò ra khỏi giường.
Jeong Jihoon thì biết rõ bản tính của vợ nên cơm sáng đã chuẩn bị trễ hơn mọi ngày một tiếng, để khi Lee Sanghyeok lết đít xuống liền có đồ ăn nóng hổi.
Lee Sanghyeok vệ sinh thân thể rửa mặt đánh răng sạch sẽ lại ưỡn ẹo xuống lầu.
Bữa sáng đã xong xuôi, cửa lớn bên ngoài cũng mở ra. Ngoài trời đang lất phất mưa sớm. Năm 1, 2, 3 thì ngồi xổm một góc bên cửa tự chơi với nhau, tụi nhỏ vừa thấy bóng dáng Lee Sanghyeok thì liền học theo bộ dáng lười biếng của y mà nhừa nhựa nói.
“Chào buổi sáng ạ.”
Năm 3 vẫn chưa nói được chỉ “a a” mà kêu hai tiếng, nhưng cũng bắt chước y hệt bộ dáng cùng âm điệu lười biếng Lee Sanghyeok.
Lee Sanghyeok nhìn tụi nhỏ một cái, khiến ba đứa nhỏ nhanh chóng rụt vào một góc, vội vàng trở lại giọng điệu bình thường: "Chào buổi sáng ạ!"
"Sớm a." Lee Sanghyeok lúc này mới chào lại một tiếng .
Lee Minhyung cầm dù đã bước đến cửa, vừa lúc nghe một đoạn như vậy, không khỏi hềnh hệch cười nhạo một tiếng.
"Trưa trờ trưa trật rồi sớm cái nỗi gì?"
Lee Sanghyeok trực tiếp lơ luôn thằng em ngáo, ngồi xuống ghế liền nhận được tô mì trộn Jeong Jihoon đưa qua.
Thời tiết dần lạnh, Lee Sanghyeok không khác gì động vật cần ngủ đông, so với trước còn lười hơn gấp 10. Trước kia, khi còn ở Lee gia vừa vào thu thì Lee Sanghyeok đã ru rú trong phòng, đến đông thì không ai thấy được mặt y. Cơ hồ cả ngày đều cuộn tròn trong chăn.
Lee Minhyung quá quen với cái nết này của thằng anh họ, hôm nay mới chọn lúc này để đến tìm.
Cậu đi đến quầy thì rút trong túi ra một chùm chìa khoá để xuống mặt bàn.
"Lúc trước, bác hai vừa nghe anh có bằng lái thì đã mua một chiếc xe đó. Mấy hôm trước còn để ở tiệm tân trang lại, hôm nay vừa chuyển đến Seoul. Do bác hai phải ngồi ghế nóng nên kêu em qua đưa cho anh."
Lee Kyungjoon cố tình mua chiếc xe của nhãn hiệu bình dân, tuy bề ngoài vẫn bình thường nhưng bộ máy bên trong đã được tân trang xịn xò, số tiền bỏ ra có thể mua hẳn một con xe thể thao hàng hiệu đắt đỏ.
Lee Sanghyeok nghe là của cha già đưa thì không hề khách khí mà nhận lấy.
Lee Minhyung: "Xe đậu ở bãi đậu ngoài hẻm, anh có muốn ra xem thử không?"
“Không đi.” Lee Sanghyeok đem chìa khóa xe ném vào ngăn kéo, cả người biếng nhác, một bộ mơ màng chưa tỉnh ngủ.
Xe luôn là thứ hấp dẫn nhất với nam nhân, nhưng đối với Lee Sanghyeok có cũng được mà không cũng chả sao.
Lee Minhyung nghe xong cũng không nói nhiều, cậu hiểu thằng chả quá mà, so với giấc ngủ thì con xe có sang có sáng đến đâu cũng là bèo bọt.
Cậu đến chủ yếu để đưa xe, đưa xong thì còn việc quan trọng để làm gì nên đâu thể ngồi lại dọn mỏ nói móc thằng anh được. Lee Minhyung làm bộ dáng như mấy anh giai thu bảo kê, bàn tay gõ lên mặt quầy mấy cái: "Phí chạy vặt."
Lee Sanghyeok cũng không so với thằng em ngáo tỏi, dù bùa hay tiền thì dạo gần đây y không thiếu.
Đương nhiên, cái này là bùa mà y hoạ hư, chứ bùa hoạ tốt thì miễn cửa đi, dù Lee Minhyung có là em ruột cũng phải tính toán rõ ràng.
Lee Minhyung thu được xấp bùa thì vui vẻ nhảy chân sáo rời đi. Với thằng anh họ nó là giấy bỏ nhưng với cậu thì nó là một đống tiền nhoa. Đối với Thiên Sư bọn họ, thời điểm mấu chốt bùa bảo mệnh là thứ cần thiết nhất.
Lee Minhyung không thể không thừa nhận, Lee Sanghyeok quả thật không giống bọn họ.
Lee Minhyung chân trước vừa rời cửa hàng thì Ahn Changwoo chân sau đã bước đến.
Gã hôm nay không phải cò dắt khách đến mà là đến để báo tin cho Lee Sanghyeok.
Chuyện ngày hôm qua vẫn còn ám ảnh Ahn Changwoo không thôi, nên sáng nay gã gác hết mọi công chuyện mà chạy đến đây, từ ngoài xe chạy vào không che dù ướt tèm nhem cũng không để ý.
"Ông chủ Lee..." Vừa mở miệng đã mang theo giá thở dốc: "Hôm... Hôm nay, tôi gặp Joo Dongmin."
Lee Minhyung nằm ở trên ghế không có phản ứng. Ahn Changwoo cũng đã quá quen, một bên dùng khăn giấy lau nước trên mặt, một bên vừa thở phì phò vừa nói.
"Gã... Gã khỏi hẳn rồi! Không khác gì trước đây. Người không biết, nhìn gã còn nghĩ gã không có cái thứ ở bụng nữa cơ!"
Kỳ thật cũng không phải Ahn Changwoo đến tìm Joo Dongmin, mà là Joo Dongmin chủ động tìm Ahn Changwoo.
Ahn Changwoo lúc đầu còn nghĩ rằng Joo Dongmin làm theo biện pháp của ông chủ nhỏ đưa ra, nên khỏi mới tìm đến để cảm ơn.
Nào ngờ Joo Dongmin đến là để nói móc và khoe khoang.
Rõ ràng là chỉ mới 3 ngày không gặp vậy mà bộ dáng tiều tụy trước đó của Joo Dongmin đã không còn, cơ thể khôi phục lại như trước, không còn sầu ai khổ sở mà có vẻ mập ra thêm.
Nếu không phải Joo Dongmin trong tối ngoài sáng dẫm lên Lee Sanghyeok, trào phúng Lee Sanghyeok học nghệ không tinh, tuổi còn trẻ mà đã ra ngoài làm thần côn lừa người thì Ahn Changwoo đã nghĩ chính Lee Sanghyeok chữa khỏi cho Joo Dongmin.
Chờ Joo Dongmin vừa rời khỏi thì Ahn Changwoo cũng hậu tri hậu giác nhận ra Joo Dongmin hiện tại xem gã như kẻ thù.
Oán hận trong lòng Joo Dongmin hẳn là do cái biện pháp tan hết gia tài mà ông chủ nhỏ đưa ra, không dám đắc tội Lee Sanghyeok nên đến kiếm mối với gã đây mà.
Ahn Changwoo đầu óc nóng lên, đương nhiên liền đến mách lẻo cho Lee Sanghyeok nghe, còn mách đến nguyên văn những gì Joo Dongmin đã nói.
Nói cho đã miệng Ahn Changwoo mới nhận ra bản thân vừa làm chuyện ngu xuẩn, không khỏi ngượng ngùng.
“Tôi… Tôi…”
“Ta đã biết,” Lee Sanghyeok cũng không để ý tới tâm lý đang xoắn xuýt của Ahn Changwoo mà phất phất tay.
“Ngươi trở về đi.”
"Ông chủ nhỏ, cậu... Cậu không sao chứ?" Ahn Changwoo lui một bước, thật cẩn thận hỏi.
Với vốn hiểu biết về Lee Sanghyeok của Ahn Changwoo thì chuyện bị so sánh không bằng kẻ khác đúng là vũ nhục Lee Sanghyeok. Cái biện pháp tan hết gia tài của y đưa ra nói là cách duy nhất, thế mà bây giờ Joo Dongmin tìm được cách chữa trị khác mà chỉ vỏn vẹn 2 ngày đã khoẻ mạnh trở lại.
Không những thế, nhìn ngang ngó dọc thế nào cũng thấy không có trả giá gì cả.
Lee Sanghyeok đại khái đoán được Ahn Changwoo suy nghĩ cái gì, lại lười trả lời vấn đề mà gã đưa ra.
Ahn Changwoo lo lắng mà nhìn Lee Sanghyeok một cái, thấy Lee Sanghyeok giống như thật sự không thèm để ý, lúc này Ahn Changwoo mới xoay người rời khỏi cửa hàng.
Lee Sanghyeok không quá bất ngờ vì tin của Ahn Changwoo nói.
Y cũng biết hẳn Ahn Changwoo nhìn bề ngoài lành lặn tiền bạc công danh sự nghiệp Joo Dongmin vẫn bình thường nên nghĩ rằng gã ta không phải trả giá gì. Nên cũng không biết cái chuyện Joo Dongmin vẫn chưa khỏi hẳn.
Joo Dongmin tâm lạnh, mặt ngoài dơ bẩn, hiện tại xem như không có chuyện gì nhưng không lâu nữa gã sẽ bị phản phệ đến nghiêm trọng hơn 100 lần.
Cái miệng trên bụng Joo Dongmin có trăm ngàn cách chữa trị, nhưng chỉ có tan hết gia tài mới là biện pháp tốt nhất để trị dứt điểm.
Bất quá, mỗi người đều có cách đi riêng, Joo Dongmin đã chọn biện pháp âm tà hại người hại mình thì những kẻ như gã không xứng đáng được cứu.
—
Đại học nông nghiệp Seoul.
Seo Sogeon học chuyên ngành bảo vệ thực vật, tiết học vừa kết thúc. Do cô còn vài vấn đề chưa hiểu nên nhanh chóng ôm sách tập chạy lên hỏi giáo sư.
Cùng đi lên hỏi bài còn có một nữ sinh khác. Seo Sogeon biết người đến bục hỏi bài nhiều nhưng đơn thuần hỏi bài chính là số ít, đại đa số đều là muốn bắt chuyện cùng giáo sư.
Giáo sư dạy chuyên ngành tên là Ma Seokhoon, năm nay vừa lên chức phó giáo sư. Cô còn nghe phong phanh chức vị của Ma Seokhoon còn nhanh chóng tăng tiến.
Nhưng cái đó không quan trọng, quan trọng chính là bề ngoài Ma Seokhoon lại đẹp, khuôn mặt nho nhã phối hợp với cặp kính gọng vàng mỏng càng tôn lên nét lịch sự tuấn tú. Là giáo sư được chào đón nhất trong trường đại học.
Bất quá, không biết có phải quá toàn t toàn ý vào sự nghiệp hay không mà đến nay Ma Seokhoon vẫn chưa lập gia đình, trong trường không ít giáo sư còn làm mai giới thiệu nhưng hắn đều từ chối.
Một phó giáo sư độc thân ưu tú, quả thật tâm tư nhóm nữ sinh không khỏi chộn rộn, nhưng Ma Seokhoon lại không khác gì đầu gỗ, nhìn có vẻ thân thiện nhưng luôn có một bức tường vô hình mà hắn dựng lên ngăn cách với mọi người.
Seo Sogeon đợi vài phút, cô gái đến trước cũng đã hỏi xong mà đi về. Seo Sogeon bên này chưa kịp mở miệng hỏi thì đột nhiên có người cầm di động mà lên tiếng: "Thầy ơi, thầy là người đồng tính hả?"
Vấn đề trực tiếp đến sắc bén, cách hỏi lại không hề lễ phép tế nhị.
Ma Seokhoon sửng sốt một chút, hiển nhiên chưa kịp phản ứng lại.
Thì người sinh viên kia lại lên tiếng: "Trên trang mạng nhà trường có người nói như vậy, hiện đang là tin nóng."
Câu nói của người sinh viên này khiến những sinh viên khác vội vàng lấy điện thoại ra xem. Lúc này họ mới phát hiện không chỉ là trang web của trường mà, Naver, fb… chỉ cần liên quan đến đại học nông nghiệp Seoul đều có tin như vậy.
Nội dung phần tin đó nửa kín nửa hở mà viết.
——
【 Đại học nông nghiệp Seoul có một vị phó giáo sư trẻ tên S, là đồng tính luyến ái. Đến bây giờ vẫn chưa lập gia đình và không quen bạn gái là do hắn không có hứng thú với nữ nhân. Đừng nhìn bề ngoài lịch lãm văn nhã mà nghĩ hắn là người tốt, kỳ thật hắn ở trong giới chính là kẻ biến thái. Cái gì mà phó giáo sư, chức danh bất chính. Có phải do thực lực mà lên hay do trong nhà đút tiền mua??? 】
Cái tin không để tên họ, người ngoài xem không biết là ai nhưng ở đại học nông nghiệp Seoul, Ma Seokhoon vô cùng nổi tiếng, nhìn tên tắt là S thì sinh viên trong trường đã nghĩ ngay đến hắn.
Cái tin này không khác gì tin lá cải. Vì một tấm hình làm bằng chứng cũng không có, nhưng Ma Seokhoon khá nổi tiếng nên mọi người đều đổ dồn sự chú ý vào tin ấy.
Đại đa số những sinh viên khi đọc xong đều không tin, vì không hề có bằng chứng lẫn nhân chứng.
Nếu có nghi ngờ thì họ chỉ thảo luận nho nhỏ, duy nhất có kẻ ngu trước mặt đương sự mà hỏi thế này quả thật hiếm có.
Ma Seokhoon biết được tiền căn hậu quả, khuôn mặt đều trướng đến đỏ bừng không phải xấu hổ mà là tức giận cực điểm.
Ma Seokhoon xém chút nhịn không được mà chửi tục, nhưng giáo dưỡng từ nhỏ đến lớn hắn vẫn nhẫn nhịn được chỉ phẫn nộ mà nói: “Nói hươu nói vượn! Quả thực nói hươu nói vượn!”
Những tin đó đều là bịa đặt, toàn bộ đều là bịa đặt.
Những sinh viên giống Seo Sogeon đều tin tưởng phẩm chất và đạo đức của Ma Seokhoon. Tuy họ mới nhập học không lâu nhưng thông qua những gì anh chị cấp trên miêu tả cũng như họ quan sát. Thì họ biết Ma Seokhoon là người thế nào.
Ngoại trừ thời gian lên lớp, thì Ma Seokhoon đều ngâm mình trong phòng thí nghiệm, không thì lại ra ngoài thu thập tiêu bản để nghiên cứu. Còn thời gian đâu mà đi là loạn, còn chơi trò biến thái???
Nhưng còn vấn đề đồng tính thì...
Hiện tại đã là thời đại nào rồi, đồng tính thì sao? Đâu ăn hết của nhà ai.
Quả thật không ít người tin tưởng gia giáo và đạo đức của Ma Seokhoon. Nhưng đến tối, chuyện này lại lần nữa lại dâng lên cao trào.
Trên Naver có một kẻ tự xưng là cựu sinh viên trường đại học nông nghiệp Seoul, nói bản thân bị giáo sư quấy rối tình dục.
Lần này, không còn viết tên là S nữa, mà viết thẳng là Ma Seokhoon.
Tin trên Naver viết vô cùng phong phú, kéo không ít sự chú ý của mỗi người.
Không chỉ thế kẻ kia còn show ra lịch sử trò chuyện, những dòng tin nhắn dâm ô, dơ bẩn. Như muốn "vạch trần" bản chất cầm thú của Ma Seokhoon.
Tin vừa ra 1 tiếng mà bình luận đã lên tận 10000.
Một tiếng rưỡi sau # Ma Seokhoon đại học nông nghiệp# đã leo lên vị trí thứ 3 trên hotsearch.
Quả thật, nó giống như một tin như xác thật mọi chuyện.
Vì thế, Ma Seokhoon lại bị người khác định tội, trên mạng thì đâu cấm kị phát ngôn, cứ thế mà ồn ào hỗn loạn. Ở đâu cũng thấy tin của Ma Seokhoon.
Đem Ma Seokhoon thành “thằng gay ghê tởm”, “tội phạm cưỡng gian”, “mặt người dạ thú”…
Quả thật từ ngữ dơ bẩn, câu chửi tục tĩu đều được bọn họ đem ra nói, nhưng dân mạng bình thường nhìn cũng không khỏi nhíu mày vì những dòng bình luận của thủy quân.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro