Chương 70: Nhiều chuyện

# Ma Seokhoon đại học nông nghiệp # là cái title hot nhất mấy ngày gần đây, chỉ cần bấm vào mục bình luận thì sẽ nhìn thấy cơ ngơi nào là ngôn ngữ văn hoa cứt lợn. Quả thật giống như họ muốn đem những dòng bình luận hoá thành lưỡi dao mà chém nát Ma Seokhoon mới có thể giảm nỗi hận trong lòng.

Những kẻ này không phải muốn biết chân tướng sự thật, mà chúng nó muốn nhằm vào tình thế hỗn loạn để phát tiết cảm xúc.

Cũng may, trường đại học nông nghiệp Seoul làm việc rất có năng suất, rất nhanh đã tung ra bằng chứng.

Nói lên những tin tức trên mạng về  Ma Seokhoon đều là giả dối.

Không những thế họ còn công bố cả luận văn nghiên cứu của Ma Seokhoon, chỉ một đoạn nhưng thuật ngữ chuyên nghiệp khiến quần chúng ăn đưa đều thộn mặt ra không hiểu, nhưng【 Ở quốc gia của ta bảo vệ thực vật chính là cống hiến to lớn, bổ khuyết phương diện còn thiếu cho quốc gia. 】

Chỉ một câu này cũng tỏ rõ thành tựu học thuật của Ma Seokhoon cũng nói lên việc hắn còn trẻ nhưng có thể đạt được danh hiệu phó giáo sư là danh chánh ngôn thuận.

Cơ quan cảnh sát cũng nhanh chóng đưa ra kết quả điều tra. Chính là kẻ trên Naver nói mình bị Ma Seokhoon quấy rối tình dục không phải là một cựu sinh viên trường đại học mà là một gã đàn ông ngoài 40 không nghề nghiệp.

Cơ quan cảnh sát lấy lời khai thì được gã nói ra nguyên nhân nghe đến vô lí hoang đường cực điểm —— không ưa Ma Seokhoon vì bề ngoài tri thức, bộ dáng cao cao tại thượng của hắn, muốn dùng tin như vậy kéo Ma Seokhoon xuống vũng lầy, bị người đời phỉ nhổ, không ngước mặt dậy nổi.

Một trận ồn áo nhốn nháo rốt cuộc cũng qua, Ma Seokhoon được chứng minh trong sạch.

Từ lúc hắn bị dính vào gièm pha đến khi được trả trong sạch, Yang Seungjin vẫn luôn chú ý tình huống, cũng liên tục nhờ Joo Dongmin thả thủy quân nhiều hơn, muốn đem những gì dơ bẩn nhất trên thế gian này hất lên người Ma Seokhoon, để hắn không thể rửa trôi.

Nhưng trường đại học cùng phía cảnh sát vô cuộc vô cùng nhanh, chưa để Yang Seungjin kịp hó hé thêm thắt thì đã đưa ra kết quả, còn lôi ra kẻ đứng sau.

Di động khẽ rung, có tin nhắn vừa qua.

【 Joo Dongmin: Mọi chuyện đã được làm sáng tỏ, giờ có làm gì cũng vô dụng. 】

Bọn họ làm cái nghề này. Luôn biết lúc nào thu tay, account marketing cũng nhanh chóng rút đi vì cứ lì lợm mà hắt nước thì chỉ đem lại kết quả xấu. Nên trước tiên bọn họ chọn cách im lặng hoặc xoá nick đợi mọi chuyện trôi qua. Như vậy còn có thể kiếm được không ít người theo dõi, không sướng hay sao?

Joo Dongmin am hiểu chuyện này nhất, nên gã đã đem hết toàn bọn thủy quân rút về.

Yang Seungjin cũng không dám đối đầu dư luận. Gã khẽ hừ một tiếng, cảm thấy có chút đáng tiếc, vốn định cho Ma Seokhoon một trận hủy danh, vậy mà không nghĩ tới trường đại học nông nghiệp lại xem trọng hắn đến thế.

【 Yang Seungjin: Tiền tôi đã gửi qua tài khoản của cậu, lần này thật cảm ơn. 】

Yang Seungjin nhắn xong thì quẳng điện thoại lên bảng, ánh mắt cũng tối đen.

Trên gáy của gã truyền đến một trận ngứa ngáy, Yang Seungjin vươn tay gãi gãi cũng không quá để ý.

Gã hoàn toàn không hề biết ở phía gãy chỗ gã vừa gãi từ khi nào đã nổi lên một mụt nước, mụt nước có thể dùng mắt thường mà thấy nó càng lúc càng lớn ra. Rất nhanh đã thành một cái miệng đỏ âu.

Tuy rằng sự tình của Ma Seokhoon đã sáng tỏ, muốn kẻ khác không bàn tán thì cũng rất khó, mấy ngày sau đó đều có người dùng ánh mắt khác thường để nhìn Ma Seokhoon, dù biết rõ mọi chuyện nhưng họ vẫn ở sau lưng mà chỉ trỏ.

Mà một sự việc mới phát sinh dạo gần đây, chính là những sinh viên cùng giáo sư nói xấu cùng bịa chuyện của Ma Seokhoon liên tục gặp chuyện.

Đầu tiên là ngủ thì gặp ác mộng, ác mộng cực kỳ khủng bố, làm bọn họ mỗi đêm đều không thể yên giấc.

Rồi bọn họ còn cảm giác được có ai đó luôn nhìn mình chằm chằm, ăn cơm, ngủ, đi học… Không một khắc được  yên ổn.

Không chỉ có như thế, cảnh tượng trong phim kinh dị đều xuất hiện trên người bọn họ, nào là mở vòi nước thì thấy máu chảy ra, ngồi cầu thì có bàn tay vươn lên, nửa đêm thì lại có bóng người xuất hiện trong gương...

Không đến một tuần, những người này đều bị tra tấn đến không ra hình người. Ban đêm ngủ không yên, ban ngày lại không an tâm, tinh thần hốt hoảng, làm gì cũng không thuận lợi.

Những chuyện ngoài ý muốn xảy ra nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng đủ để bọn họ vào bệnh viện nằm dưỡng một thời gian.

Mà những chuyện như vậy lại tương tự với những gì Oh Yoonhee phòng 404 trải qua. Nên đại học nông nghiệp Seoul nhanh chóng truyền ra chuyện ma quỷ, khiến toàn thể sinh viên  trong trường đều hoảng sợ không thôi.

Giáo sư cố gắng trấn an sinh viên, nhưng tiếc rằng chuyện này chưa qua chuyện khác đã đến.

Một phụ đạo viên tên là Kang Mi-ok trong lúc nói chuyện với sinh viên đột nhiên trong miệng lòi ra thêm một cái lưỡi.

Những sinh viên cùng quanh đó nhìn đến rõ ràng, khi Kang Mi-ok ngừng lại thì lại có một nguồn lực bẻ miệng cô ta ra. Ở đầu lưỡi nguyên bản lại mọc ra thêm một cái lưỡi khác.

Cái lưỡi mới mọc không phải màu hồng như nguyên bản mà nó đen sì, so với đầu lưỡi trước đó lớn gấp 3 lần, đem cái miệng của Kang Mi-ok banh rộng không thể khép lại .

Cái lưỡi màu đen như tự có ý thức mà không ngừng giãy dụa, văng nước miếng tùm lum, không những thế nước miếng còn tanh tưởi gay mũi, trong nháy mắt cả phòng đã hôi thối cực điểm.

Cô ta đứng đơ ra một hồi không biết làm gì, sau đó bỗng nhiên ngả ngửa bất tỉnh nhân sự.

Những giáo sư và sinh viên có mặt trong phòng cũng không biết làm gì, ai cũng bị doạ cho tái xanh mặt mũi, căn bản chả ai rảnh quan tâm đến Kang Mi-ok. Mà tất cả đều che mũi nháo nhào bỏ chạy.

Chuyện của Kang Mi-ok nhanh chóng kinh động cấp lãnh đạo nhà trường.

Họ báo án đến sở cảnh sát, hồ sơ nhanh chóng được chuyển qua bộ ngành đặc thù.

Cùng lúc đó, Seo Sogeon lại một lần nữa đến tìm Lee Sanghyeok, vì cô suy đoán những chuyện xảy ra dạo gần đây có lẽ liên quan đến nữ quỷ ở phòng 404 của cô ta.

Kỳ thật, Seo Sogeon biết những kẻ bị như vậy đều là xứng đáng, vì họ là những người thường xuyên nói xấu sau lưng người khác, không những thế còn bịa đặt cùng hắt nước bẩn cho người vô tội. Mà hiện tại Seo Sogeon cùng bạn đã chuyển ra khỏi phòng 404 nên cũng không cần sợ hãi.

Nhưng nỗi sợ cũng không tự khống chế được. Chỉ cần nghĩ đến bên cạnh mình có một con quỷ thì dù quỷ tốt cùng khiến Seo Sogeon sợ hãi, do dự mấy ngày cuối cùng vẫn quyết định đến tìm Lee Sanghyeok.

Khi cô tới cửa hàng nhang đèn, Lee Sanghyeok vừa đúng lúc ăn xong cơm trưa, nhìn thấy Seo Sogeon đến y cũng không kinh ngạc. Vì dù gì, y cũng là cố vấn của bộ ngành đặc thù, nên vụ án bên đại học nông nghiệp Seoul họ sẽ nói cho y nghe.

“Ngồi đi.” Lee Sanghyeok chỉ chỉ cái ghế nhựa cách quầy không xa.

Seo Sogeon biết chính mình tùy tiện tới tìm Lee Sanghyeok, nhưng cô ta thật sự sợ.

"Ông chủ Lee, tôi..."

Lee Sanghyeok khẽ duỗi người, thanh âm thanh triệt mang theo chút trấn an.

"Tôi biết cô đến tìm tôi vì chuyện gì, cô làm vậy là đúng."

Nữ quỷ ở ktx 404 hiện tại vẫn chưa có ý định tổn hại mạng người, nhưng một khi bị ác ý nhuộm dần lý trí thì nữ quỷ sẽ nhanh đánh mất đi phần nhân tính vốn có, sau đó sẽ biến thành lệ quỷ mà lấy giết chóc làm ý nghĩ.

Seo Sogeon sợ hãi cùng lo lắng không phải không có lý, nếu hiện tại không ngăn cản con quỷ kia, đại học nông nghiệp Seoul trước sau gì cũng rơi vào huyết tinh tai ương.

Bất quá càng làm cho Lee Sanghyeok tò mò là nữ quỷ ktx 404 sao đột nhiên lại bước vào trạng thái muốn hãm hại người như vậy?

Mỗi ngày đều có người nói xấu bịa chuyện, nhưng mấy năm nay nữ quỷ đều không làm gì, tại sao lúc này lại bùng nổ?

Lee Sanghyeok tạm thời không hiểu nổi, mà xoay sang hỏi Seo Sogeon: "Dạo này trường học của cô có chuyện gì phát sinh không?"

"À, trừ bỏ mấy chuyện quỷ nháo thì không có..." Lời còn chưa nói xong, Seo Sogeon liền nghĩ tới một chuyện, ánh mắt sáng lên: "Còn có một việc!"

"Chính là một vị phó giáo sư trẻ tuổi ở trường tôi tên là Ma Seokhoon, đột nhiên bị bôi bẩn trên mạng, còn nằm trên hot search." Seo Sogeon lời ít ý nhiều mà kẻ ra đầu đuôi sự việc: "Tuy rằng mọi chuyện đã được làm sáng tỏ, nhưng cũng có không ít người ở sau lưng vẫn nói xấu phó giáo sư Ma, đặc biệt là phụ đạo viên Kang Mi-ok."

Kang Mi-ok là thạc sĩ, nghe nói trước kia vì một vài chuyện mà phải nghỉ học 2 năm. Hai năm sau, trở lại trường thì tiếp tục học để thi lên thạc sĩ. Năm nay cô ta lên thành phụ đạo viên, phụ trách lớp của Seo Sogeon.

Nói thật, Seo Sogeon cũng không có nhiều thiện cảm với Kang Mi-ok, vì lúc vừa khai giảng Seo Sogeon cùng bạn cùng lớp đã phát hiện ra Kang Mi-ok rất thích nói xấu người khác, mồm mép tép nhảy rất thích đi đơm chuyện.

Mỗi lần hết tiết thì cô ta lại ở lại lớp mà nhiều chuyện, không chỉ hóng tin từ sinh viên cô ta còn hóng luôn tin của các giáo sư khác. Sau đó thì không cần bằng chứng hay nhân chứng, một mình Kang Mi-ok thầu gói kịch bản, muốn chó má khốn nạn cỡ nào cô ta cũng có thể bịa.

Vô luận là chuyện xưa chuyện nay của bất kì ai, cô ta nói xong thì đều ra vẻ bản thân tri thức là người đạo đức mà phê phán người khác.

Giống như chuyện lần này của phó giáo sư Ma, dù nhà trường cùng phía cảnh sát đã chứng thực mọi chuyện nhưng Kang Mi-ok vẫn cắn riết không tha. Mỗi lần nhắc tới, cô ta luôn dùng vẻ mặt khinh khỉnh mà nói “không có lửa làm sao có khói”, “ruồi bọ không định vô cùng trứng”, “ phó giáo sư Ma khẳng định có vấn đề, bằng không người khác không duyên cớ bịa đặt hắn làm gì?” nói xàm láp dù chứng cứ đã ở trước mặt, cô ta cũng không tin.

Mà nhắc tới Kang Mi-ok, Seo Sogeon lại nổi máu điên... Nhưng nghĩ đến tình cảnh bây giờ của cô ta, Seo Sogeon lại cảm thấy khoái không thôi.

Đây là cái giá cho mồm miệng không sạch sẽ, muốn nhiều chuyện sao, muốn nói xấu người khác sao, thêm cho ngươi cái lưỡi để ngươi dễ nói hơn.

Lee Sanghyeok lại rơi vào trầm tư.

Jeong Jihoon nhẹ vươn tay vuốt đầu mày đang nhăn tít của cậu vợ.

"Em có nghĩ nữ quỷ cùng Ma Seokhoon có quan hệ hay không?"

Vì thế, nên thời điểm Ma Seokhoon bị chửi bới nói xấu, nữ quỷ mới phẫn nộ. Mà những kẻ bị hại chính là những kẻ nói xấu sau lưng Ma Seokhoon.

"Có phải hay không thì chúng ta đến đó hẳn sẽ rõ." Lee Sanghyeok nói xong thì đứng dậy đi đến cửa.

"Ông chủ Lee, ngài đi đâu vậy?" Seo Sogeon vội vàng đứng lên mà đuổi theo.

Lee Sanghyeok: “Đại học nông nghiệp.”

Vì thế, con xe vẫn luôn được gửi gắm trong bãi giờ cũng có thể gặp được chủ nhân, phát ra một tiếng nổ vang hưng phấn, hướng tới đại học nông nghiệp Seoul mà chạy.

Lee Sanghyeok khi đến trường đại học liền đi thẳng đến ktx 404.

Chuyện nháo quỷ ở phòng 404 đã lắng xuống, nhưng nơi này đã trở thành cấm địa, thậm chí cả lầu 4 cũng không ai dám ở.

Hiện tại là ban ngày nhưng toàn bộ ký túc xá im ắng đến lạ thường, mỗi một phòng đều đóng cửa im ắng. Hành lang dài vọng lại từng tiếng bước chân.

Khi lên cầu thang, lại đi qua ngã rẽ thì đến phòng 404.

Lee Sanghyeok nhìn ra cửa phòng 404 đang mở, cũng có ánh sáng từ trong phòng rọi ra hành lang.

Seo Sogeon đi bên cạnh Lee Sanghyeok đương nhiên thấy được nên không nhịn nổi "a" một tiếng, sau đó hạ giọng nói: "Sao cửa phòng lại mở thế này? Chúng tôi dọn ra đều tắt đèn đóng cửa hết rồi mà."

Lee Sanghyeok không đáp, mà nhẹ nhàng bước đến.

Phòng 404 đang có người ở bên trong.

Người nọ bận chiếc áo khoác màu nâu nhạt, đang cong gối ngồi bên giường tay trái cạnh cửa sổ. Tay hắn cầm một lon bia, tay còn lại che mặt mà phát ra tiếng khóc nức nở.

Seo Sogeon vô cùng kinh ngạc, nhỏ giọng nói: “Sao lại là phó giáo sư Ma?”

Người nọ đúng là Ma Seokhoon.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro