03
Jeong Jihoon ghét nhất khi Sanghyeok quên kỷ niệm của hai đứa.
Hứa mà không giữ lời đã đủ tệ rồi, nhưng việc quên đi những kỷ niệm quan trọng của cả hai lại là một vết cứa sâu hơn vào trái tim cậu. Với Jihoon, kỷ niệm không chỉ là những cột mốc được đánh dấu trên lịch, đó còn là những khoảnh khắc được xây dựng bằng sự chân thành, là những vết tích đáng nhớ của thời gian, là bằng chứng cho việc anh và cậu đã yêu nhau nồng nhiệt như thế nào.
Đêm hôm đó, một buổi tối mát mẻ sau bữa tối lãng mạn, họ đang sóng đôi trên đường về nhà. Giữa những câu chuyện phiếm không đầu không cuối, Sanghyeok vô tình liếc nhìn và dừng lại ngay khuỷu tay phải của Jihoon.
"Vết sẹo này... Em bị té hồi nào vậy?" anh hỏi, giọng điệu xen lẫn chút tò mò và lo lắng.
Jihoon sững người. Câu hỏi đơn giản ấy như một nhát dao khứa vào dòng hồi ức. Đây không phải là một vết sẹo bâng quơ nào đó. Đây là vết sẹo mà cả hai người họ cùng có, một dấu tích chung được tạo ra vào một buổi chiều mưa tháng chín, hai năm về trước.
Cái ngày mà họ chưa xác định mối quan hệ rõ ràng với nhau, nhưng cùng nhau chạy xe dưới cơn mưa rả rít, và cùng ngã nhào xuống vệ đường khi chiếc xe trượt bánh trên nền đất rong rêu. Phải nói rằng, Jihoon là một người giữ gìn cơ thể bản thân rất cẩn thận. Dù chỉ một vết rạn nhỏ trên da cũng đủ làm cậu cuống quýt lên, tìm đủ mọi loại thuốc để chữa lành và làm mờ vết thương. Nhưng vết sẹo lồi ngay khuỷu tay phải này là bằng chứng cho một kỷ niệm dở khóc dở cười, một mảnh ghép không thể thiếu đã tạo nên "tụi mình", làm sao Jihoon có thể tự tay xóa mờ chúng?
Thế nhưng, Lee Sanghyeok, người đã cùng cậu trải qua khoảnh khắc đó và có cùng mảnh ghép với cậu bên khuỷu tay trái, giờ đây lại nhìn vết sẹo của cậu như thể nó mới xuất hiện ngày hôm qua. Sự quên lãng của anh không chỉ đơn giản là quên đi một ngày tháng trên lịch, mà là xóa nhòa một khoảnh khắc quý giá của chính cả hai.
Jihoon không nói gì, chỉ im lặng nhìn thẳng vào đôi mắt anh. Sanghyeok thấy mặt Jihoon đột ngột cứng lại, bèn nhìn kỹ hơn vào vết sẹo dưới ánh đèn đường. Nhận ra sự căng thẳng của bầu không khí, anh cau mày, cố gắng kết nối câu hỏi vô tình của mình với phản ứng quá mức của người yêu. Khoảnh khắc im lặng kéo dài như vô tận. Rồi, một tia sáng vụt qua mắt anh. Khuôn mặt Sanghyeok từ bối rối chuyển sang sự nhận ra đột ngột.
"Khoan đã... vết sẹo này..." Anh dùng đầu ngón tay lướt nhẹ nhàng qua vết sẹo, rồi nhìn Jihoon và cười nhẹ. "Trời ạ, suýt chút nữa anh quên mất. Anh cũng có một cái y hệt."
Sanghyeok kéo nhẹ ống tay áo sơ mi của mình lên, để lộ vết sẹo đối xứng trên khuỷu tay trái của anh, như một lời khẳng định.
Một luồng cảm xúc phức tạp, mạnh mẽ hơn cả sự đau lòng ập đến với Jihoon. Cậu thấy nhẹ nhõm vì anh đã nhớ, nhưng nỗi cay đắng vì câu hỏi ban đầu vẫn không tan biến. Anh đã nhìn nó như một vết thương xa lạ, một chi tiết không hề liên quan đến cuộc đời anh.
"Xin lỗi em, dạo này anh..." Sanghyeok bắt đầu, nhưng Jihoon ngắt lời anh.
"Không sao đâu anh. May mà anh đã nhớ ra." Cậu nói, không hề mang nửa lời trách móc nhung ẩn chứa sự mệt mỏi cùng cực.
Giọt nước tràn ly là vào ngày kỷ niệm hai năm yêu nhau. Jihoon đã chuẩn bị một bữa tối hoàn hảo: bít tết, rượu vang, hoa hồng và bánh kem. Cậu không muốn kỳ vọng quá nhiều, nhưng vẫn không thể ngăn được niềm hy vọng nhỏ nhoi rằng ít nhất thì Sanghyeok sẽ về nhà đúng giờ.
Đồng hồ điểm đúng chín giờ. Jihoon ngồi một mình trên bàn ăn được bày biện chu đáo. Ánh nến ấm áp càng làm nổi bật sự trống vắng của chiếc ghế đối diện. Cậu mở điện thoại, tin nhắn cuối cùng giữa anh và cậu là vào giữa trưa: "Tối anh có cuộc họp, em ăn trước đi nhé." Không một từ nào nhắc đến "hẹn hò" hay "hai năm". Cũng phải, cậu và anh đã qua cái độ tuổi chúc mừng ngày kỷ niệm vào đúng 00 giờ 00 phút.
Nhưng đây cũng không phải lần đầu. Kỷ niệm một năm yêu nhau, anh quên. Kỷ niệm một năm chuyển về sống chung, anh quên. Đến cả sinh nhật Jihoon năm ngoái, anh cũng chỉ nhớ ra nhờ một đồng nghiệp thân thiết với cả hai nhắc nhở.
Hơn ai hết, Jihoon hiểu Sanghyeok bận rộn, công việc của anh là lý tưởng cuộc sống của anh. Nhưng anh có thể dành hàng giờ đồng hồ để nghiên cứu chiến thuật cho trận đấu sắp tới, thuộc lòng tên và các chiêu thức của các vị tướng, nắm được điểm yếu của từng đối thủ. Vậy tại sao, những chi tiết về tụi mình, về người đang đợi anh ở nhà, về những khoảnh khắc đã tạo nên mối quan hệ này lại bị anh lạnh lùng xóa sạch khỏi bộ nhớ? Phải chăng, những điều đó, bao gồm cả Jihoon không đủ quan trọng để được xếp vào danh sách ưu tiên của Lee Sanghyeok?
Đúng lúc đó, cửa mở. Sanghyeok bước, trên người anh là chiếc áo polo nhàu nhĩ, khuôn mặt mang nét mệt mỏi nhưng không giấu được vẻ mãn nguyện.
"Anh về rồi, Jihoon à," anh nói, giọng khàn đặc. "Cuộc họp kéo dài lâu chết mất. May mà kết quả ổn thỏa." Anh nhìn bàn ăn, rồi nhìn Jihoon với vẻ mặt ngạc nhiên. "Gì vậy? Em lại bày biện tiệc tùng gì hả? Thôi dẹp đi, bữa nay anh mệt lắm, không ăn nổi nữa đâu."
Anh không hề thấy chiếc bánh kem, không hề thấy ngọn nến đang cháy, và đương nhiên, không hề nhớ hôm nay là ngày gì.
Cổ họng Jihoon nóng ran, cậu cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh nhất có thể. "Hôm này là kỷ niệm hai năm của tụi mình, anh Lee Sanghyeok."
Sanghyeok khựng lại. Anh thoáng nhíu mày khó hiểu, rồi chậm chậm chạp nhận ra, đi kèm với sự bối rối và tội lỗi quen thuộc. "A... anh xin lỗi, Jihoon à. Anh... anh quên mất. Thật sự xin lỗi em."
Lời xin lỗi đó đã quá quen thuộc, đến mức nó không còn chút trọng lượng nào với cậu nữa. Nó như một câu thần chú vô nghĩa, tự động được bật ra mỗi lần anh thất hứa. Anh có phải kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó đâu Sanghyeok.
Jihoon đứng dậy, dùng khăn giấy thấm bớt những giọt nước mắt chưa kịp rơi làm mờ tầm nhìn của mắt cậu, rồi nhẹ nhàng thổi tắt nến.
"Không sao đâu anh." cậu nói, giọng bình thản đến đáng sợ. Cậu không cần một trận cãi vã vào lúc này, cậu không đủ sức cho việc đó. Nhưng mà anh à, ý nghĩa của việc tiếp tục xây dựng thêm kỷ niệm cùng nhau là gì khi anh không thể nhớ nổi chúng?
"Em đi tắm đây, anh cứ thoải mái đi. Nếu anh đói thì xuống bếp hâm lại đồ ăn nhé."
Khi Jihoon quay lưng bước đi, cậu thấy anh nhìn cậu với ánh mắt đầy hối lỗi. Cậu biết ngày mai anh sẽ lại mua một món quà đắt tiền và hứa hẹn đủ điều để bù đắp. Nhưng trong khoảnh khắc đó, Jihoon đã hiểu rõ: Món quà và lời hứa không thể bù đắp được sự lạnh nhạt, vì thứ Jihoon thực sự ghét nhất không phải là sự quên lãng, mà là cảm giác mình không đủ quan trọng để được Sanghyeok ghi nhớ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro