Chap 10

Những người dân hiếu kỳ đứng xem đánh giá với biểu cảm không cảm xúc nhưng vẻ mặt lúc đỏ lúc trắng rồi lại chuyển sang xanh của Jeong Jihoon, thực sự không hiểu nổi cậu đang nghĩ gì.

Ngay giây tiếp theo, họ đã biết, vì Jeong Jihoon tức giận đến mức hai tay nắm chặt lấy tạp chí lá cải đó, chuẩn bị xé đôi nó ra.

"Này này, cậu định làm gì vậy?" Nhìn thấy cảnh tượng này, Eriniyes vội vàng lên tiếng ngăn cản, từ ngày đầu tiên gặp Persephone, anh ta đã không ưa gì cậu, tuy anh ta cũng ghét cái tạp chí bịa đặt này nhưng dù sao thì đó cũng là tài sản của Minh Giới.

"Tạp chí rác thì phải vứt vào thùng rác."

"Đây là của cậu thì cậu được xé à? Đưa tôi."

Jeong Jihoon nheo mắt nhìn tạp chí trên tay, rồi lại chuyển tầm mắt sang khuôn mặt của Park Uijin đang đưa tay ra bên cạnh, đối phương đón nhận ánh mắt của cậu, trong lòng thầm thấy sợ hãi nhưng trên mặt vẫn không hề nao núng, thậm chí còn trừng mắt nhìn lại. Thấy anh ta kiên quyết như vậy, Jeong Jihoon bĩu môi, đành phải miễn cưỡng giao tạp chí cho anh ta.

Không lâu sau, Hades và Thanatos đã trở về. Hades thấy những người phụ trách các nơi vẫn tụ tập trong điện, bèn sai thị vệ thông báo rằng buổi họp tối sẽ bắt đầu sau mười phút nữa, khi đi ngang qua Park Uijin, anh liếc nhìn cuốn tạp chí anh ta đang nắm chặt trong tay.

"Đây là cái gì? Số mới nhất của Biên niên sử à?"

Ôi trời ơi, xong rồi. Trong đầu mọi người ở Minh Giới như có tiếng chuông cảnh báo vang lên.

Hades định lấy tờ báo lá cải thì thấy Park Uijin dùng sức nắm chặt, còn nhìn anh một cách kỳ lạ, Park Uijin đành phải buông ra.

Jeong Jihoon ở bên cạnh đã cứng đờ như thể bị Medusa hóa đá, toàn thân cứng ngắc nhìn Hades đọc kỹ từng trang tạp chí, giống như đọc từng cuốn sách mới, từng lá thư, từng tờ đơn xin việc của cậu vậy.

Mặc dù sau vài ngày ở chung, cậu cảm thấy tính cách thật sự của Hades không giống với lời đồn bên ngoài, nhưng cậu cũng không dám chắc nếu đối phương nhìn thấy tin tức lá cải sắp đặt viết anh trở nên mềm yếu và quyến rũ thì có nổi cơn thịnh nộ hay không, dù sao anh ra tay đánh Jörmungandr cũng rất nhanh và tàn nhẫn. Hơn nữa ở địa bàn của người khác, đông người thế này, cậu cũng không tự tin mình có thể một mình chiến đấu với nhiều người mà toàn thân trở về.

Hades xem rất nhanh, sắc mặt bình thường lật tạp chí từ đầu đến cuối rồi trả lại cho Park Uijin, sau đó thong thả trở về điện thay quần áo.

Hả?

Mọi người có mặt và cả Jeong Jihoon đều có những suy đoán riêng, nhưng diễn biến cốt truyện hiện tại khiến tất cả mọi người đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vì vậy chỉ âm thầm nhìn nhau bằng ánh mắt và biểu cảm trao đổi bằng những mật mã mà người khác không đoán được, trong điện lúc này im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.


Sau đó, Hades thay quần áo xong, buổi họp tối bắt đầu đúng giờ, vẫn tiến hành theo trình tự như thường lệ, Hades vẫn nghe phát biểu, đặt câu hỏi rồi lặp lại hai hành động này, Jeong Jihoon như một vật trang trí biết thở cũng vẫn nghe mọi người nói những nội dung mà cậu nghe không hiểu, ăn đồ ăn nhẹ trong cuộc họp trên bàn của Hades rồi lặp lại hai hành động này.

Mọi thứ vẫn như cũ, ngoại trừ một số ánh mắt lúc đầu nghi hoặc không hiểu, sau đó bừng tỉnh và cuối cùng là nhìn Hades và Jeong Jihoon một cách sâu xa.

Jeong Jihoon vẫn luôn theo nguyên tắc địch bất động, ta bất động, địch động, ta động trước, lúc này cậu chỉ tập trung tinh thần hơn bình thường một chút để quan sát xem Hades có thay đổi lời nói và hành động gì hay không.

Sau đó phát hiện ra không có gì cả.

Hades đối xử với cậu như thường lệ, để cậu đi theo khắp nơi, cho cậu mượn quần áo anh không mặc, ăn cùng cậu, hào phóng chia sẻ thức ăn với cậu, cũng không ngần ngại lấy đồ ăn từ đĩa của cậu, để cậu giúp sao chép hồ sơ nhập phủ, giúp tính toán chi tiêu trong phủ, giúp khuân vác đồ đạc, giúp truyền tin, giúp tưới hoa, giúp cắt tỉa cành, giúp cho chó ăn, v.v.


... Đợi đã, mình là người làm công miễn phí sao?


Cậu nheo mắt nhớ lại mới phát hiện ra mình bị sai bảo trong một thời gian không ngắn, Jeong Jihoon lặng lẽ tự an ủi mình rằng đổi công lấy chỗ ăn ở cũng là hợp lý. Nhưng ngay sau đó, cậu lại suy nghĩ rằng sức hút nam thần, nhan sắc hay sức mạnh của mình dường như hoàn toàn bị phớt lờ, chỉ bị coi như một người lao động thay thế mà ai cũng có thể làm được, kết luận này khiến cậu không hiểu sao lại có chút bực bội.

Dù sao thì mình cũng là một trong những người giàu nhất thế giới, thường xuyên đứng top hai, là nam thần trẻ tuổi của Olympus, tất cả nữ thần đều dừng lại để nhìn và tặng cho Persephone một ánh mắt quyến rũ cơ mà?

Trước khi đi ngủ, Hades theo thường lệ trở về thư phòng để viết thư, viết được một nửa thì cảm thấy có một ánh mắt cháy bỏng chiếu vào sau lưng, tưởng Jeong Jihoon có điều gì muốn nói, ngẩng đầu nhìn cậu thì thấy cậu lại dời tầm mắt đi giả vờ không thấy, cứ lặp đi lặp lại như vậy mấy lần, không khỏi cảm thán rằng tâm tư của trẻ con thật khó đoán.

"Tôi còn một số thư chưa trả lời xong, Persephone, hay là về nghỉ trước đi?"

Jeong Jihoon đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, nghe vậy chỉ dùng mũi trả lời một tiếng hừ rồi đứng dậy bỏ đi nên Hades hoàn toàn không nghe thấy.


Trò chơi học sinh tiểu học kiểu tôi nhìn bạn, bạn nhìn tôi, tôi không nhìn bạn, bạn không nhìn tôi, tôi tiếp tục nhìn bạn cứ tiếp diễn cho đến chiều hôm sau, khi hai người tuần tra ở đồng cỏ thủy tiên và đi dạo sau bữa ăn.

Quay đầu lại có thể thấy Jeong Jihoon đi theo mình dừng lại thì dừng, đi thì đi nhưng cách nhau khoảng năm thân hình của Lee Minhyung, cuối cùng Hades quyết định lên tiếng hỏi.

Nhưng một tiếng gọi kéo dài như tiếng chuông vang lên từ lối vào đồng cỏ thủy tiên, cắt ngang lời định nói của Hades.

"Anh trai———"

Hai người ngẩng đầu nhìn lên thì thấy vị vua của các vị thần đang giơ một con bò đực trên đầu và sải bước lớn về phía họ.

"Anh trai———em đến rồi———"

Jeong Jihoon đã từng theo Demeter tham dự không ít cuộc họp và lễ tế trên đỉnh Olympus, nhưng đối với vị thần cai quản thế giới này, cậu chỉ được nhìn thấy từ xa, hoặc nghe người khác kể về em ấy và gia đình. Lúc này, khi tận tai nghe em gọi Hades một cách thân mật, có lẽ những lời đồn đại trước kia cũng không hoàn toàn đáng tin như lời đồn về sự lạnh lùng của Hades.

"Em mang một con bò đến nè———"

Zeus đội một con trâu đực to lớn, toàn thân nhuốm máu, vừa chạy vừa hét nhưng hơi thở vẫn không hề rối loạn, Jeong Jihoon thấy thần sắc em rất nghiêm túc khiến cậu liên tưởng ngay đến sự kiện Jörmungandr cách đây không lâu, cậu cho rằng Minh Giới lại xảy ra chuyện gì đó.

"Em mang———"

"Một con bò ngon———"

Hả?

"Persephone có thích lẩu không?" Từ khi nhìn thấy em trai mình đội đầu bò, Hades vẫn luôn mỉm cười, điềm tĩnh quay sang nhìn Jeong Jihoon, "Chúng ta cùng ăn lẩu nhé."

...Hả?

Zeus chạy đến bên hai người, ném con bò xuống đất rồi xông đến ôm chầm lấy Hades.

"Anh Sanghyeok, lâu rồi không gặp, anh vẫn khỏe chứ? Mọi người đều khỏe chứ? Minhyung, Hyeonjun, anh Uijin, anh Haneul, anh Jaewan đều khỏe chứ?"

"Tụi anh đều khỏe." Hades chỉ mỉm cười để em trai siết cổ mà không vùng vẫy, "Wooje à, tại sao lại mang bò đến đây, đợi ở đại điện không được sao."

"Ôi trời ơi, anh không hiểu đâu, em đã bắt con bò này mấy ngày rồi, cuối cùng mới bắt được nó khi nó ra ngoài kiếm ăn lúc nửa đêm. Anh Minseok tức đến nỗi nói sẽ trói em lại rồi đưa về đỉnh Olympus luôn á."

"Minseok cũng đến sao?"

"Còn có Demeter nữa."

"Siwoo cũng đến sao...? À, đến đón Persephone nhỉ."

Choi Wooje lúc này như mới phát hiện ra cột điện sáng đằng sau anh trai mình, "À, Persephone, quả nhiên là anh ở đây."

Em buông Hades ra nhìn Jeong Jihoon, nghiêm túc nói, "Lúc anh mất tích rồi, Demeter rất lo lắng đó."

"Trong cuộc họp kiểm toán, anh ấy đã hỏi mọi người không ai gặp anh hả, anh ấy lo lắng anh đã xảy ra chuyện, suýt nữa thì khóc luôn."

"Anh ấy đến đây cùng tụi em để đón anh về."

Những ngày này, Jeong Jihoon vô tư suy nghĩ lung tung, tâm trạng bực bội, chỉ cần nghe tiếng pháo nổ là dễ nổi nóng. Nhưng khi nghe Choi Wooje nhắc ba ruột nhớ mình, ông ấy còn đích thân đến đón cậu về nhà, trong lòng bỗng ấm áp và thư thái hơn nhiều.

"Đúng rồi, hôm đó em nghe bọn họ nói rằng anh đã thầm thương trộm nhớ anh trai của em từ lâu rồi? Thật vậy sao?"

Lúc này, Jeong Jihoon không muốn gây chuyện, nhưng lời nói của Choi Wooje đột ngột chuyển hướng, giống như một cỗ xe ngựa đang chạy tốt thì đột nhiên phanh gấp, rồi đôi giày chiến binh có tua của thần Zeus giẫm thẳng vào lòng bàn chân trần của Jeong Jihoon.

Đột nhiên mặt cậu đỏ bừng lên.

"Nói bậy! Tôi thầm thương trộm nhớ Apollo thì có, chứ không thể thầm thương trộm nhớ Hades —— "

Ngay khoảnh khắc lời nói thốt ra khỏi miệng, cậu nhìn thấy vẻ ngạc nhiên thoáng qua trên khuôn mặt của Hades, không hiểu sao lại bổ sung thêm ba chữ cuối cùng...

"—đại nhân được."


~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro