Chap 25
Thần Mùa Xuân dùng thủ pháp chuyên nghiệp ngày thường chỉ dùng để tế lễ hoặc tán gái chơi với Cerberus một hồi lâu, cuối cùng ngay cả chó cũng mệt. Con chó lông dài nằm dài trên bồn hoa thè lưỡi nghỉ ngơi, trên đầu vẫn đội vòng hoa do Persephone kết bằng hoa chuông gió, chuỗi chuông nhỏ theo nhịp thở của nó đung đưa trong gió.
"Giờ thì chắc hết sức rồi ha, tao cũng phải về tìm ba Siwoo ăn cơm trưa đây." Jeong Jihoon đứng dậy phủi những chiếc lá còn sót lại trên người khi kết vòng hoa, lại xoa xoa tai con chó lớn, Cerberus nghiêng đầu, há miệng ngậm lấy ngón tay thon dài của Jeong Jihoon làm đồ gặm nhắm, như thể không hiểu lời cậu nói, "Ê, đừng có mà giả vờ không nghe thấy, đi về tìm chủ nhân của mày đi, lần sau đừng đến nữa, đây không phải là nhà trẻ cho chó đâu."
Khi khu rừng yên tĩnh trở lại, Hades vẫn đang ngẩn ngơ cố ý che giấu hơi thở và tiếng động của mình, cho đến khi con thú cưng ra ngoài chơi nửa ngày trời vui vẻ vẫy đuôi ung dung đi vào, chạy thẳng đến chỗ chủ nhân dụi đầu vào tay Hades làm nũng.
"Mày đã về rồi à?"
Hades tỉnh lại từ hồi ức, xoa đầu con chó lớn, Cerberus ngồi xuống trước mặt chủ nhân rồi lắc mạnh đầu hất vòng hoa chuông trắng trên đỉnh đầu rơi xuống chân chủ nhân, lại lấy mũi đẩy vòng hoa về phía Hades một cách lấy lòng.
"Cho tao sao?"
Hades nhặt vòng hoa trên chân lên, động tác nhẹ nhàng như sợ làm tổn thương những mầm non mỏng manh, thực ra những ngón tay được băng bó dày của anh căn bản không cảm nhận được xúc cảm của cánh hoa. Thấy vậy, người hầu phía sau tiến lên nhỏ nhẹ nói với anh, theo lời dặn của thầy thuốc, một tuần đã trôi qua, băng của Hades có thể chính thức được tháo ra rồi.
Giờ ăn trưa, vị Minh Vương toàn thân sạch sẽ gọn gàng vẫn vừa ăn vừa nghe đầu bếp của điện Zeus giảng giải đặc sắc của món ăn, người em trai cúi đầu rảo bước lặng lẽ đi vào ngồi xuống bên cạnh anh, đầu nặng nề gục xuống bàn ăn phát ra một tiếng "thịch". Mọi người trong điện phụ nhìn nhau, bản thân Minh Vương lại như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục yên lặng ăn cơm, cho đến khi Thần Vương từ từ nghiêng đầu nhìn anh trai mình, nhỏ giọng nói: "Cái gì vậy? Em cũng muốn." Hades lặng lẽ nhìn em ấy một cái, khóe mắt mang theo ý cười nhét một miếng thịt nướng vào miệng em, thế là bữa trưa hai anh em mỗi người một miếng chia nhau ăn hết.
Bầu trời Panathenaic buổi chiều mây dày đặc, quả thực đã che khuất không ít ánh nắng chói chang, Lee Sanghyeok liếc nhìn Choi Wooje bên cạnh đang lấy vai mình làm gối, thấy miệng em vẫn chu ra như thể có thể treo một chai dầu lên đó, cảm thấy tâm tư của em ấy căn bản không cần nhìn thời tiết, nhìn mặt em là có thể đoán được tám chín phần mười.
Eris trên khán đài nheo mắt nhìn mặt trời, lại cầm lấy chuông đồng của nữ thần Cầu Vồng, cao giọng tuyên bố: "Trận đấu buổi chiều, đấu vật cổ điển, nhóm đầu tiên là Heracles và Zephyrus."
"Thần Gió Tây cũng được triệu tập sao?"
"Hả? Bán thần kia là người phương nào, vậy mà cần phải điều động đến cả đại nhân Zephyrus?"
"... Tôi chỉ có thể nói hình như rất kiêng dè bán thần đó, đại nhân thần Y ngồi bên cạnh nửa ngày cuối cùng cũng có cơ hội xuất hiện rồi. Ê này này, đây đâu phải chuyện tốt gì..."
Nghe những lời bàn tán xôn xao trên khán đài, Calliope tò mò huých khuỷu tay vào Apollo bên cạnh, "Thần Gió Tây là ai vậy? Mạnh lắm à?"
"Kia kìa, người đang nói chuyện với Ares đó." Apollo nhìn quanh đấu trường, "Anh cũng lâu rồi không gặp em ấy, Hwang Seonghoon trông có vẻ lại vạm vỡ hơn rồi..." Park Jaehyuk nheo mắt nhìn kỹ hai người đàn ông cơ bắp cao lớn bên lề sân, giọng điệu có chút lo lắng, "À, bên em không nhận được Biên Niên Sử Olympus nên chắc chưa nghe qua giai thoại về thần Gió Tây nhỉ. Hai năm trước thần Gió Tây còn mải mê tập tạ với đĩa sắt và tạ đôi, có lần đang tập giữa chừng hắt hơi một cái thổi bay cái đĩa sắt trên tay, vật đó bay ra giữa biển Aegean không may trúng ngay tiểu vương tử Hyacinth của vua xứ Sparta khiến vị này nằm viện tám tháng trời."
Seo Jinhyeok mở to mắt, vẻ mặt kinh hãi, "Vậy để cậu ta thi đấu vật chẳng phải muốn đối thủ chết hay sao?"
"Này, không đến mức đó, đâu phải để em ấy tham gia ném đĩa sắt đâu. Đấu vật cổ điển chỉ được dùng tay và phần thân trên để vật đối phương xuống đất, không được phép sử dụng đạo cụ tấn công đối thủ."
Apollo nhìn ba người trên khán đài với vẻ trầm ngâm, "Luật thi đấu được đặt ra rất công bằng, cả Olympia có lẽ chỉ có Ares và thần Gió Tây là có thể sánh được với Heracles về hạng cân."
Lúc này, ban tổ chức giải đấu kiêm hội đồng trọng tài đặc biệt gồm ba người cùng nhiều tùy tùng đang đứng với ngồi tại vị trí của mình, cúi đầu xấu hổ coi như không thấy Vua của các vị thần đang bám dính lấy chân Hades như miếng bánh đường trắng. Athena liếc nhìn Zeus vài lần, thấy đối phương đã ngủ say sưa ngáy khò khò, nhưng Hades chỉ thỉnh thoảng dùng tay áo lau nước miếng nơi khóe miệng cho em trai mình, trông không mấy bận tâm, anh ta không khỏi đảo mắt: Từ trước đến nay vẫn quá là cưng chiều em trai đi anh Sanghyeok ơi.
Trong tiếng hò reo của khán giả, Heracles và thần Gió Tây cùng cởi trần, đôi chân trần bước lên sàn đấu. Tuy thần Gió Tây không cao bằng Heracles, nhưng thân hình để trần với những đường nét cơ bắp săn chắc, rõ ràng là người thường xuyên tập luyện với cường độ cao. Heracles đối diện cũng không hề kém cạnh, trên thân thể vị bán thần đã trải qua biết bao thăng trầm ở nhân gian, mỗi vết sẹo, vết thương đều mang theo máu và nước mắt của những người phàm.
Hai người cúi chào nhau, trận đấu chính thức bắt đầu.
Chỉ thấy hai người đều đi đi lại lại bên lề sân, không vội vàng tiến lên. Thần Gió Tây khi đến đây đã nghe Ares kể lại toàn bộ sự việc Heracles gây ra ở Olympia, cậu ta khá có thiện cảm và cũng tò mò về người này, lúc này đây cuối cùng cũng được gặp người thật, sau khi quan sát kỹ ở cự ly gần, trong mắt không khỏi lộ ra một tia cảnh giác. Người này thật sự chỉ là bán thần sao?
Apollo và Ares trên khán đài cũng không khỏi thốt lên như những người xung quanh, vừa dứt lời, hai người trên sàn đấu nhanh chóng lao vào nhau, vai va chạm mạnh đến nỗi phát ra tiếng động trầm thấp khiến người ta ê buốt cả răng. Cả hai đều cố gắng dùng sức mạnh để vật ngã đối phương trước, nhưng trong giây lát, hai người vẫn bất động, sức mạnh dường như ngang nhau.
Trên khán đài, hội cổ động viên câu lạc bộ cơ bắp của thần Gió Tây và Ares đang hết mình cổ vũ cho Hwang Seonghoon.
Sau gần vài chục phút giằng co bất phân thắng bại, tuy Heracles vẫn giữ nguyên nét mặt nhưng mồ hôi đã tuôn như mưa. Zephyrus thừa cơ nắm lấy khoảnh khắc đối phương hơi thả lỏng, nhanh nhẹn xoay người, dùng sức đè nửa thân trên lên eo đối phương, khiến đầu Heracles bị ấn xuống đất, đá vụn cọ xát vào má. Khán đài lập tức vang lên một tràng hoan hô, tên của Zephyrus từ bốn phương tám hướng dồn về phía trung tâm sàn đấu.
"Heracles." Hades trên khán đài giơ cao hai tay vỗ tay cho vị bán thần trên sàn đấu giữa những tiếng hò reo cuồn cuộn, dù giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, "Cố lên."
Heracles bị khóa chặt phần eo trở lên nên không thể dùng sức, đầu bị cánh tay trái cứng như thép của Zephyrus ấn xuống đất, vẻ mặt đau đớn nhưng vẫn không chịu thua. Hwang Seonghoon nhíu mày, cuối cùng lên tiếng khuyên nhủ, "Bỏ cuộc đi, ta có thể giữ ngươi thế này cả ngày được đấy."
"Heracles." Tiếng cổ vũ của Lee Sanghyeok cuối cùng cũng đánh thức Choi Wooje đang ngủ gật trên đùi mình, vị Thần Vương nửa tỉnh nửa mê cũng theo bản năng cùng Hades hô vang cổ vũ.
Cả khuôn mặt Heracles bị siết đến đỏ bừng, nghiến răng gầm lên một tiếng, dùng tay phải còn cử động được nắm lấy đầu gối Zephyrus, dồn hết sức nhấc chân trái của thần Gió Tây lên rồi quật xuống đất, làm bụi bay mù mịt.
Cả sân vận động im lặng, chỉ có tiếng vỗ tay của Hades truyền đến tai Heracles đang tả tơi, hắn ta ngước đôi mắt mờ mịt nhìn về phía khán đài, giữa đám đông nổi bật lên bóng dáng của người mặc áo trắng mũ vàng, nụ cười nhạt trên gương mặt đen kịt của Hades đặc biệt nổi bật.
~
Lời của tác giả:
Một chút bối cảnh, Zephyrus si mê tiểu vương tử Sparta nổi tiếng với vẻ đẹp tuyệt trần, đồng thời cũng là người yêu của Apollo, Hyacinthus. Nhân lúc Apollo và Hyacinthus chơi ném đĩa, Zephyrus đã thổi ngọn gió Tây làm thay đổi hướng bay của chiếc đĩa, khiến nó đập vào Hyacinthus và gây ra cái chết cho em ấy là sự thật. Từ vũng máu của Hyacinthus đã mọc lên hoa lan dạ hương.
Trong thần thoại Hy Lạp, chuyện đĩa ném chết người không phải là hiếm, có lẽ là muốn cảnh báo mọi người đừng ném đĩa bừa bãi.
~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro