Chương 3.
Cửa hiệu ấy nằm giữa một con phố nhỏ, ánh sáng mặt trời chiếu qua những tán cây xanh mướt, tạo thành những vệt sáng mờ ảo trên mặt đất. Tiếng leng keng nhẹ nhàng của chiếc chuông trên cửa vang lên.
Cửa hiệu áo gấm không lớn, nhưng không gian bên trong lại khiến người ta có cảm giác như lạc vào một thế giới khác, đầy mê hoặc và lôi cuốn. Những chiếc áo gấm, lụa, vải thêu tinh xảo được treo ngay ngắn trên những giá kệ gỗ bóng loáng. Ánh sáng dịu dàng từ những chiếc đèn chùm pha lê rực rỡ treo trên trần nhà, phản chiếu lên những sợi tơ vàng óng ánh, khiến những bộ trang phục như trở nên sống động.
Hắn khẽ ngước nhìn lên, đôi mắt lướt qua từng bộ áo được treo trên các giá, các tấm vải được cuộn tròn gọn gàng trên những kệ thấp. Những họa tiết thêu tay công phu, những đường kim mũi chỉ tinh tế đến từng chi tiết, từ những cánh hoa nhỏ xíu, những đám mây lượn sóng tất cả đều hiện lên rõ nét trên từng sợi vải.
Hắn đi chầm chậm, từng bước chân như in hằn trên sàn gỗ bóng loáng. Mùi hương hoa nhài thoang thoảng trong không khí, một mùi hương nhẹ nhàng nhưng quyến rũ, làm cho không gian thêm phần thanh thoát. Chí Huân không thể không cảm nhận được sự quý phái và tinh tế trong không gian này. Chủ cửa hiệu chắc hẳn là một người rất tinh tế.
Một phụ nữ trung niên với khuôn mặt hiền hòa và đôi mắt sắc sảo, đứng từ phía sau quầy hàng, nở nụ cười đón tiếp khi nhìn thấy Chí Huân bước vào.
- Chào anh, anh tìm gì? Cửa hiệu của chúng tôi có rất nhiều mẫu áo gấm mới, anh có thể thử xem qua.
Chí Huân mỉm cười nhẹ, cúi đầu chào lịch sự rồi tiến lại gần quầy. Bàn tay hắn vuốt nhẹ lên lớp vải gấm mềm mại, cảm nhận được độ mượt mà, mát lạnh của nó. Khiến cho đầu óc hắn cũng đê mê theo từng lớp vải.
- Chị để tôi tự xem.
Chí Huân hơi ngượng, nhưng bà phó đã gọi hắn là anh, hắn cũng đành phải gọi lại tương xứng. Nghĩ rồi, hắn ngồi xuống ghế.
- Tôi muốn may một bộ gấm vải như thế này.
Hắn chỉ vào một cuộn vải màu xanh than. Bà phó ngay lập tức lấy xuống cho hắn xem vải. Chí Huân ngồi đó, bàn tay hắn cũng rờ vào lớp vải gấm, gật gù vờ như đánh giá, mặc dù từ trước đến nay hắn chưa bao giờ là người yêu thích loại trang phục này. Nhưng hôm nay, hắn lại yêu cầu được may một bộ.
Cũng không biết tại vì sao, anh nhỉ? Em vốn chưa từng thích thứ trang phục ấy. Và giờ khi nhìn lại, em giật mình vì tủ đầy những bộ gấm.
Không phải vì sự quyến rũ của những chiếc áo ấy, mà vì một lý do khác—một lý do mà chính hắn cũng chưa hiểu rõ. Dường như có một thứ gì đó đã thay đổi trong hắn, một cảm giác khao khát không thể giải thích, như một cơn sóng cuộn trào trong lồng ngực.
Người trong cửa hiệu đang bận rộn đo đạc, cẩn thận chốt lại từng đường kim, ống tay áo, chiều dài của tà áo. Hắn chỉ im lặng ngồi đó, mơ màng, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc ra ngoài cửa sổ hoặc nhìn về phía trong, chờ đợi.
Mỗi khi người mới bước vào và mang đến các cuộn vải hay đo lại từng chi tiết cho hắn, ánh mắt hắn lại vô thức tìm kiếm bóng dáng quen thuộc đó—bóng dáng của một người mà hắn vừa mới thấy. Những tiếng thước đo, tiếng kéo vải, tiếng gập ghềnh của các lớp vải gấm chỉ làm không gian càng thêm tĩnh lặng, càng khiến hắn càng thêm bồn chồn.
Lý trí của hắn không thể lý giải, mà trái tim lại cứ rối bời trong những suy nghĩ đan xen ấy. Chí Huân nghĩ, hắn có thể đợi cả ngày trong cửa hiệu này. Hắn chỉ biết ngồi im lặng, đôi tay vô thức siết chặt lại, nhìn những đường chỉ thêu sắc sảo trên những bộ áo gấm.
Những người thợ vẫn tiếp tục công việc, không ai nhận thấy sự bất ổn trong thái độ của hắn. Họ vui vẻ trò chuyện với nhau, thỉnh thoảng lại hỏi hắn xem bộ áo gấm này có vừa vặn hay không, nhưng Chí Huân không trả lời ngay lập tức.
Một lúc sau, người phụ nữ trung niên ban nãy bước lại gần, nở nụ cười nhẹ nhàng.
- Anh chắc chắn là muốn may bộ áo gấm này, phải không?
Không, vốn dĩ không phải, từ khi cha sanh mẹ đẻ đến bây giờ hắn chưa từng mặc lên người một bộ áo gấm nào. Trước ấy, hắn coi nó quê mùa, thô kệch, đã lỗi thời cả rồi. Những gái, những giai tân thời, lại vừa mới đi học nước ngoài về như hắn, giờ người ta mặc vest, mặc đầm, khoe da khoe thịt.
Rồi hắn thấy làm lạ, sao hắn lại vào đây để may áo? Chí Huân giật mình, ngước mắt nhìn người phụ nữ, rồi gật đầu nhẹ. Hắn đáp, giọng điềm tĩnh, nhưng trong lòng lại như đang bị xáo trộn. Căn bản là hắn không tìm ra lời khen nào phù hợp.
- Vâng, chị.
Người phụ nữ không nói thêm gì, chỉ khẽ gật đầu, ra hiệu cho thợ may tiếp tục công việc. Tuy nhiên, ánh mắt của bà vẫn không khỏi dừng lại một chút, như có điều gì đó tò mò về hành động đột ngột của Chí Huân.
Khi những công việc đo đạc hoàn tất, hắn đứng dậy, nhìn vào gương lớn treo trên tường. Bộ áo gấm được vắt trên giá, những nếp vải mềm mại, mượt mà.
Người phụ nữ chỉ vào bộ gấm màu đỏ sậm.
- Bây giờ anh có thể mặc thử, xem có vừa vặn không, chúng tôi sẽ thêu họa tiết, sửa lại và sẽ gửi lại anh vào hôm khác.
Chí Huân bước vào trong, lòng vẫn tràn ngập sự bối rối, đôi mắt mờ mịt như thể đang đắm chìm trong một cơn mơ màng không thoát ra được. Hắn cầm bộ áo gấm trên tay, nhưng trong đầu không còn nghĩ đến chiếc áo đó nữa.
Hắn kéo rèm che , không mảy may để ý rằng bên trong có bóng người. Rèm che dường như bị kéo mạnh quá mức, và trước mắt hắn, một cảnh tượng không ngờ lại hiện ra. Bóng lưng của một người xuất hiện từ phía sau, đứng đó, thắt đáy lưng ong, đôi tay khẽ chạm vào vải áo đang tháo ra.
Và khi em đứng đó, ngỡ mình hóa thành kẻ khờ, cả thân thể cứng đờ lại. Một cảm giác rạo rực chạy dọc từ sống lưng. Em đã muốn lao vào ngay, hôn lên đôi vai trần ấy. Đôi vai ngọc ngà của người em thương.
Nhưng điều khiến Chí Huân không thể rời mắt chính là cơ thể trần trụi của người ấy. Người đó không phải ai khác, lại chính là Tương Vân. Vẫn là mái tóc dài rủ xuống đến ngang lưng.
Chí Huân cảm thấy sốc, hắn không thể tin vào những gì đang diễn ra trước mắt. Lý Tương Vân, vợ của cán bộ tỉnh Vương Tĩnh Phong, dâu hào môn nhà họ Vương, không phải một người con gái mà là một người đàn ông trẻ tuổi?
Chí Huân đứng sững lại, không thể rời mắt. Khung ngực trần của Tương Hách hiện ra trước mắt hắn. Những đường nét cơ thể ấy giống như một tác phẩm nghệ thuật, đẹp đến mức không thể tin nổi. Làn da mịn màng, những đường viền rõ nét của xương quai xanh, tất cả như làm cho Chí Huân choáng váng, khiến hắn như bị dán mắt vào không thể di chuyển.
Mỗi một nhịp thở của Tương Hách, mỗi một cử động nhẹ nhàng, đều khiến hắn cảm thấy mình như lạc vào một cơn mê. Từ sự nhầm lẫn bất ngờ đến giờ phút này, hắn không còn biết mình nên cảm thấy như thế nào. Những câu hỏi trong đầu cứ xoay quanh, nhưng tất cả lại chìm vào im lặng, không thể tìm ra lời đáp.
Hắn vẫn đứng đó, bất động, chỉ cảm nhận được những nhịp đập trái tim dồn dập, đôi mắt như không thể rời khỏi bóng hình của người trước mặt. Cảm giác ấy, thật khó mà diễn đạt, như thể mọi thứ trong không gian ấy chỉ còn lại hắn và Tương Hách, không gian này đã ngừng chuyển động, chỉ còn lại những nhịp thở hòa cùng cảm xúc hỗn loạn trong lòng hắn.
Cuối cùng, khi Tương Hách quay người lại, ánh mắt của hắn và Chí Huân chạm nhau trong một khoảnh khắc.
- Chị... Vân?
Ánh mắt Tương Hách thoáng qua một nỗi hoảng hốt, ánh nhìn ấy như bị ánh sáng trong phòng thử đồ chạm phải, khiến anh chợt nhận ra có điều gì không ổn. Trái tim anh đập mạnh, nhanh hơn bao giờ hết, như thể một cơn sóng vô hình ập đến, vỡ tan mọi sự bình tĩnh mà anh vẫn cố gắng duy trì.
Anh không thể nào tưởng tượng rằng lại có ai, đặc biệt là Chí Huân, lại vô tình bước vào lúc này. Anh vội vã quay lại.
Khi ánh mắt của Tương Hách chạm phải của hắn, sắc mặt anh thay đổi ngay lập tức, lông mày khẽ nhíu lại, cả người trở nên căng thẳng. Không để Chí Huân kịp định thần, anh vội vàng bước tới, nắm lấy tay hắn một cách gấp gáp, kéo hắn vào trong phòng, kéo rèm lại.
- Cậu....cậu vào đây làm gì?
Tương Hách thở hổn hển, giọng nói của anh lắp bắp, rõ ràng là không kiểm soát nổi cảm xúc của mình. Chí Huân bị đẩy vào trong phòng, cảm giác đột ngột khiến hắn như bị mất thăng bằng. Hắn đứng lặng một chút, trước khi nhận ra rõ ràng là mình đang đứng rất gần Tương Hách.
Em đã bước đến, hoặc là anh đã bước đến em, ai mà nhớ nổi? Chỉ biết rằng khoảnh khắc ấy, khoảng cách giữa chúng ta ngắn lại như không còn tồn tại. Đến bây giờ, em vẫn luôn nhớ về khoảnh khắc ấy.
Cả hai người chỉ cách nhau vài bước chân, và không khí xung quanh bắt đầu nặng nề, ngột ngạt. Hắn nhìn vào đôi mắt của Tương Hách, thấy sự sợ hãi, hoảng loạn.
Tương Hách, trong khoảnh khắc căng thẳng, theo bản năng vội vã che đi phần ngực trần của mình, tay anh run lên một chút khi chạm vào vải áo.
- Cậu không nên ở đây, Trịnh Chí Huân, cậu phải thấy phòng này đã có người rồi chứ?
Tương Hách nói, giọng anh thấp và run rẩy. Anh không dám nhìn Chí Huân nữa, chỉ nhìn xuống những ngón tay đang vội vã kéo vạt áo che kín cơ thể mình.
- Cậu không nên thấy tôi như thế này.
Chí Huân không đáp ngay. Hắn chỉ đứng đó, nhìn vào bóng lưng của Tương Hách, không biết phải làm gì. Hắn muốn nói một lời nào đó, nhưng tất cả những gì hắn cảm nhận được là sự rối bời trong lòng, như một sợi dây căng thẳng kéo dài mãi mà không thể dứt.
Tại sao lại thế này? Tại sao mọi thứ lại trở nên hỗn loạn như vậy?
- Chí Huân, xin cậu hãy hiểu. Tôi không muốn cậu thấy tôi như thế này.
Chí Huân lặng lẽ nghe những lời của Tương Hách, nhưng lòng hắn không thể gạt bỏ cảm giác lạ lùng . Hắn bối rối hỏi.
- Vâng... thưa... vậy giờ em phải gọi là anh hay là chị? Em tưởng, Lý Tương Vân..
Tương Hách im lặng một lúc lâu, như thể không biết phải trả lời thế nào. Anh cố gắng điều chỉnh hơi thở, đôi mắt nhìn ra chỗ khác như muốn tránh ánh nhìn của Chí Huân.
- Mọi thứ tôi làm, mọi thứ tôi là... đều có lý do của nó.
Chí Huân nghe mà lòng càng thêm rối bời, hắn cũng không thể hiểu rõ những gì đang diễn ra.
- Vâng, có lẽ là em không hiểu, nhưng anh cứ bình tĩnh. Em nghe anh.
Chí Huân cuối cùng lên tiếng. Ánh mắt kiên định nhìn về phía Tương Hách.
Im lặng bao trùm căn phòng, không một ai nói thêm lời nào. Rồi bỗng, Tương Hách thở hắt, cúi gằm mặt xuống, anh nói rất nhỏ.
- Cậu Trịnh, trước hết cậu hãy ra ngoài đã.
--- CÒN TIẾP ---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro