Chương 19: Vũ Vọng ghen với con
Tác giả: Tàng Tĩnh Nhi
Chuyển Ver: Stella Nguyễn (ManHy)
_____________________
"Đúng rồi, nhanh tìm xem có cốc sữa gì đó hay không." Phong Long Sinh nhắc nhở.
"Kia là?"
Đỗ Vũ chỉ vào cái cốc không được đặt trên bàn trang điểm nói. Nhậm Ngã Hành vươn tay cầm lấy cái cốc, bởi vì anh đứng gần bàn trang điểm nhất. Bốn người còn lại đều vội xúm lại xem.
"Sao lại uống đến không còn một giọt vậy?"
Thằng bé này cũng ngoan quá đi, dù sao thì cũng nên để lại một chút chứ.
"Vậy có kiểm tra được không?"
Phong Long Sinh nhíu mày nhín cái cốc không kia, hỏi.
"Có lẽ là được."
Bạch Dật Phong cũng không chắc chắn lắm.
"Có lẽ được, chúng ta cũng không biết nên chắc phải tìm chuyên gia về phương diện này rồi."
Nhậm Ngã Hành cảm thấy chắc là kiểm tra được, hình như trên đáy cùng thành cốc vẫn còn chút sữa đọng.
"Sáng mai con sẽ đem đến cục cảnh sát nhờ bạn con giúp đỡ."
Mạnh Triết chợt nghĩ đến một người có thể giúp được, vừa nghĩ đến người giống khủng long bạo chúa kia anh liền cảm thấy buồn cười.
"Ừ." Phong Long Sinh gật đầu đáp.
"Cô gái trong phòng khách kia nên xử lý thế nào đây?"
Bọn họ không hề thích cô ta một chút nào cả.
"Cứ để cho cô ta ung dung vài ngày đi."
Nhậm Ngã Hành nhếch môi cười lạnh.
"Đợi chúng ta tìm được chứng cớ thì xử lý cô ta vẫn chưa muộn."
Bạch Dật Phong cũng lạnh lùng cười. Có thể Vũ Vọng dễ bị bắt nạt nhưng bọn họ thì chẳng dễ bắt nạt đâu, nếu đã lấn đến trên đầu bọn họ thì nhất định sẽ phải trả giá đắt. Giao cho Mạnh Triết cầm cốc, sau đó năm người đều trở về phòng nghỉ ngơi.
Tiểu Mộng tựa vào cửa phòng khách thở hổn hển, tim đập loạn lên. Vừa rồi trốn ở ngoài cửa nghe lén bọn họ nói chuyện, trong lòng liền kinh hãi. Cô vừa nhớ ra mình đã phạm phải một sai lầm chết người.
Cô đã quên rửa cái cốc đó rồi....
Cô nhất định phải nghĩ cách lấy ít đồ rồi chạy trốn khỏi đây để tránh cho bị đưa vào nhà lao ăn cơm tù. Dựa vào thế lực nhà họ Phong, nếu cô đã bị bắt giam thì cả đời cũng đừng mong ra được. Trái ngược với không khí yên tĩnh bên nhà họ Phong, nhà họ Kiều lại vô cùng náo nhiệt.
Đầu tiên là vì Kiều Nhung Ngọc vẫn chẳng quan tâm đến Phong Vũ Vọng khiến cho Phong Vũ Vọng cứ ầm ỹ quấn lấy cô. Tiếp đó là vì Phong Vũ Vọng quá ầm ỹ làm cho Kiều Nguyên Sinh đang lo lắng cũng phải rống lên. Tiếp tục là vì Kiều Nguyên Sinh rống to nên Phong Vũ Vọng liền ngoan ngoãn ngậm miệng nhưng ông lại rước lấy sự trách cứ của vợ và con gái. Cuối cùng là vì Kiều Nguyên Sinh không gào thét nữa nên lá gan của Phong Vũ Vọng cũng to ra rồi lại quấn lấy Kiều Nhung Ngọc. Cứ luẩn quẩn như vậy, từ trước đến giờ, đây là lần đầu tiên nhà họ Kiều náo nhiệt như vậy.
Cảnh tượng náo nhiệt này chỉ chấm dứt khi mà Lâm Tuyết thật sự không chịu nổi được nữa phải kéo chồng về phòng.
Kiều Nhung Ngọc bị quấn đến nhức cả đầu, vốn đã dễ mệt mỏi nay lại bị làm cho càng mệt hơn, sau cùng cũng đành phải kéo Phong Vũ Vọng về phòng nghỉ ngơi.
"Nhung nhung, nhung nhung, em đừng giận nữa mà. Hôm nay anh rất ngoan, không có nghịch ngợm cũng rất nghe lời, vì sao em vẫn không để ý đến anh...Em không để ý đến anh, anh sẽ khóc đó...Hoặc là, em không để ý đến anh, anh sẽ mách cha nói em bắt nạt anh...Nhung nhung, nhung nhung, em nói chuyện đi..."
Suốt cả đường đi, anh vẫn không ngừng nói, vẫn ầm ỹ quấn lấy cô. Trở về phòng cô liền bước đến bên giường ngồi xuống, anh cũng nhanh chóng chạy đến ngồi xuống bên cạnh cô.
"Nhung nhung..."
"Em không có tức giận."
Ngay lúc anh mở miệng cô liền giành nói trước, không để anh có cơ hội bắn như súng liên thanh nữa.
"Vậy sao em không để ý đến anh?"
Cởi giày, anh liền đứng trên giường, bất mãn nhảy nhảy vài cái. Cô vội vàng đứng lên giữ chặt anh lại. Người đàn ông này, cũng không nghĩ xem mình nặng bao nhiêu mà cứ nhảy như vậy khiến cho giường rung lên bần bật.
"Anh đừng nhảy nữa."
"Được rồi."
Anh bĩu môi rồi đặt mông ngồi xuống giường. Cô cũng cởi giày, leo lên giường rồi ngồi đối diện anh.
"Nhung nhung, em đừng bỏ mặc anh mà."
Vươn tay ôm cô vào trong ngực, anh cọ cọ cổ cô làm nũng.
Cô vỗ nhẹ tấm lưng rắn chắc của anh:
"Không phải em bỏ mặc anh, chỉ là em đang suy nghĩ chút chuyện thôi."
Khẽ đẩy cô ra, anh khó hiểu nhìn cô.
"Nhung Nhung đang suy nghĩ gì vậy?"
"Nghĩ đến sau này nếu em không ở cạnh anh thì anh phải làm sao bây giờ..."
Chủ động tựa vào lòng anh, cô vòng tay ôm lấy eo anh, chậm rãi nói. Nhíu mày, anh không hiểu được hết lời cô nói nhưng anh vẫn hiểu được một chút.
"Nhung nhung, em phải rời đi sao?"
Cô khẽ lắc đầu: "Em chỉ nói nếu như..."
"Vì sao lại nếu như? Cái gì là nếu như?"
Càng nói càng mơ hồ, anh hoàn toàn mờ mịt rồi.
Ngẩng đầu nhìn anh, nhìn đôi mắt to vô tội của anh, cuối cùng cô cũng lộ ra nụ cười đầu tiên sau tất cả mọi chuyện. Anh vẫn đáng yêu như thế, đáng yêu đến mức khiến người ta không đành lòng trách móc, đáng yêu đến nỗi khiến người ta không thể không yêu.
Si ngốc nhìn nụ cười của cô, anh khẽ lẩm bẩm:
"Anh thích Nhung nhung cười..."
Anh không nhịn được, cúi đầu ấn một nụ hôn lên môi cô.
"Nhung nhung cười lên là xinh đẹp nhất..."
Tay cô chuyển dời từ eo anh đến phía sau gáy, cô chủ động dâng lên môi son.
"Nhung nhung..."
Dục vọng của anh cũng chỉ có Kiều Nhung Ngọc mới có thể khơi lên được, chỉ một nụ hôn cũng khiến người anh nóng rực.
Môi anh rời khỏi đôi môi có chút sưng đỏ của cô, từ từ di chuyển xuống in dấu lên chiếc cổ mảnh khảnh, hai tay anh dần trượt xuống dưới vạt áo cô.
Cô đương nhiên cảm thấy được dục vọng của anh, ngay lúc hai tay anh đặt dưới vạt áo cô, cô liền vội vàng giữ chặt tay anh.
"Vũ Vũ, không được..."
"Vì sao?"
Nhìn đôi tay nhỏ xinh đang giữ chặt tay mình, anh bất mãn hỏi. Kéo tay anh đặt lên cái bụng hơi nhô lên của mình, cô dịu dàng nói:
"Trong bụng em còn có cục cưng nên không thể vận động mạnh được, anh quên lời cha dặn rồi sao?"
Lắc đầu tỏ ý mình không quên, nhưng anh cũng chưa hiểu lắm, vì sao sau khi có cục cưng thì anh lại không thể chơi trò hôn nhẹ với Nhung nhung.
"Đợi đến lúc cục cưng ra đời anh mới có thể chơi trò trên giường với em giống như trước."
Cũng chỉ có nói như thế anh mới hơi hiểu được. Tuy không thoải mái nhưng anh vẫn chỉ nhẹ nhàng ôm cô vào ngực rồi từ từ nằm xuống giường.
"Vậy bao giờ cục cưng mới ra đời?"
Bĩu môi tỏ ý không vui, anh quyết định sẽ không thích cục cưng trong bụng Nhung nhung, bởi vì nó mà anh không thể chơi cùng Nhung nhung nữa.
Dựa vào lòng anh, nghe tiếng tim đập rộn ràng của anh, cô khẽ nói:
"Vẫn còn mấy tháng nữa..."
"Nó ra đời, anh sẽ không chơi cùng nó đâu."
Giọng nói làm nũng như trẻ con.
Tựa đầu trong lòng anh, cô dịu dàng hỏi: "Vì sao vậy?"
"Nó cứ quấn lấy Nhung nhung làm cho Nhung nhung không thể chơi với anh."
Bày ra vẻ mặt như đứa trẻ bị người ta lấy mất món đồ chơi yêu thích, anh ôm cô càng thêm chặt hơn.
"Nhung nhung là của anh."
"Nó là con anh mà."
Ha ha, về sau chắc anh sẽ bắt nạt con mình mất.
"Anh chỉ cần Nhung nhung, không cần cục cưng."
Đây là sự kiên định của anh. Anh hoàn toàn không biết, nếu không phải do anh chăm chỉ cầy cấy thì sẽ không có cục cưng trong bụng cô.
"Ừm...." Mệt mỏi quá.
"Vậy Nhung nhung cũng chỉ có thể cần anh, không thể cần cục cưng đó."
Anh cho rằng đó là tất nhiên, anh chỉ cần nhung nhung vậy nhung nhung cũng chỉ có thể cần anh, không thể cần những người khác nữa.
"Vậy sẽ chẳng ai cần cục cưng rồi."
Cô mỉm cười, anh luôn đáng yêu như thế, nhưng nếu cô đồng ý chỉ cần một mình anh thì cục cưng của bọn họ không phải sẽ quá đáng thương sao.
Khẽ nhíu mày, anh cố tưởng tượng ra hình ảnh sẽ chẳng có ai cần cục cưng nữa.
"Vậy, nó...hình như...vô cùng đáng thương..."
"Đúng vậy, một mình nó sẽ vô cùng đáng thương."
Gật gật đầu, ngáp một cái, cô thật sự buồn ngủ rồi.
"Vậy..." Phải làm sao bây giờ.
"Em buồn ngủ..."
Để mình anh phiền não đi, cô không muốn để ý đến anh đâu. Ha ha, đôi khi bắt nạt anh một chút cũng không tệ.
"Ừ, em ngủ đi."
Duỗi cánh tay còn lại chưa bị cô gối ra, anh vỗ nhẹ lưng cô.
"Ừm..."
Chỉ một lát sau, cô đã chìm vào giấc ngủ. Thế nhưng, người nằm bên cạnh cô thì không ngủ ngon được như thế, anh còn đang bận suy nghĩ vấn đề cô đưa ra.
Nhung nhung nói một mình cục cưng sẽ rất đáng thương...Vậy...Nhưng anh lại không muốn ai cướp mất Nhung nhung...Nhung nhung chỉ có thể là của một mình anh...Làm sao bậy giờ đây...Đem cục cưng đưa cho người khác thì nó sẽ không cô đơn nữa...Thế nhưng...Nhung nhung có tức giận hay không...Thật đau đầu...Anh không hề muốn Nhung nhung giận...
Ôm lấy Kiều Nhung Ngọc đã tiến vào mộng đẹp, Phong Vũ Vọng lại chẳng thể xoay người nên đành phải giữ nguyên tư thế cũ. Suy nghĩ đến hơn nửa đêm, rốt cục anh cũng không thể cưỡng lại được tiếng gọi của Chu công, trầm trầm tiến vào giấc ngủ.
_____ End chương 19_____
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro