bình yên trở lại

---

Sau khi Jiwoo hoàn toàn rút lui, cuộc sống của Ami và Yoongi tạm ổn định. Cả hai dần tìm lại được sự yên bình bên nhau: những bữa ăn không còn im lặng, những cái ôm không còn gượng gạo, những nụ cười dẫu còn nhạt nhưng đã thật lòng.

Nhưng khi họ vừa nghĩ rằng đã vượt qua tất cả... thì gia đình hai bên lại một lần nữa khiến họ khựng lại.

Một tối, cha mẹ Ami bất ngờ đến căn nhà chung. Mẹ cô ngồi nghiêm nghị trong phòng khách, không nhìn Yoongi. Cha cô, người luôn nghiêm khắc, lần này chẳng cần vòng vo:

"Con muốn tiếp tục ở bên thằng bé này, thì phải chấp nhận một điều: con không còn là con gái của ba mẹ nữa."

Ami sững sờ.

"Mấy tháng qua, ba mẹ không liên lạc không phải vì giận... mà vì đau. Vì bất lực. Vì thấy con chọn người từng khiến con suýt mất cả cuộc đời mà vẫn muốn bênh vực anh ta."

Ami cắn môi, siết chặt tay. Cô đã chuẩn bị tinh thần. Nhưng không ngờ lại đau đến vậy khi nghe chính người thân của mình nói như thể cô là người xa lạ.

Sau đó là đến lượt gia đình Yoongi.

Mẹ anh, người phụ nữ vốn xuất thân danh giá, nhìn Ami bằng ánh mắt thương hại:

"Cháu nghĩ là nếu Jiwoo rút lui thì mọi thứ đã xong? Một người như cháu, đã có vết thương, từng bị dư luận dòm ngó... mãi mãi cũng không hợp với con trai bác."

Yoongi nắm tay Ami, nhưng lần này cô lại rút tay ra.

Không phải vì cô muốn buông. Mà vì cô đã quá mỏi mệt khi phải gồng lên để bảo vệ điều mà lẽ ra phải thuộc về cô một cách xứng đáng.

Sau đó là những cuộc gặp căng thẳng. Những cuộc điện thoại dằn vặt. Những bữa cơm ngột ngạt, nơi cả hai luôn phải chọn lời để không làm tổn thương người khác – nhưng rồi lại vô tình làm tổn thương nhau.

Một tối, Ami lặng lẽ rời khỏi nhà, đi bộ đến studio.

Cô đứng giữa căn phòng trống, ánh đèn dịu nhẹ phản chiếu trên vải ren và lụa trắng. Bao nhiêu cô dâu từng đến đây, mỉm cười rạng rỡ, tin vào tình yêu. Còn cô – chính là người thiết kế váy cưới, lại không biết bao giờ mình có thể thật sự được cưới bằng trái tim yên ổn.

Đêm đó, Yoongi tìm đến.

Anh không nói lời lãng mạn. Chỉ đến bên cô, đặt một tờ giấy lên bàn.

Giấy đăng ký kết hôn – bản chính, được anh giữ từ ngày đầu.

Anh viết phía dưới: "Ngày ký: không có tình yêu

Giờ đây: em có thể ký lại. Hoặc xé nó đi. Anh chờ em quyết định."

Ami nhìn anh. Rồi nhìn lại chính mình trong gương.

Ami không trả lời ngay sau khi đọc tờ giấy đăng ký kết hôn. Thay vào đó, cô cất nó vào phong bì, bước đến trước mặt Yoongi, ngẩng đầu nói nhẹ nhàng:

"Chúng ta cùng về gặp ba mẹ em. Lần này, em không trốn tránh nữa. Và em muốn anh ở đó, bên em, không im lặng."

Yoongi gật đầu. Trong ánh mắt anh, không còn là một người đàn ông vì trách nhiệm, mà là một người chồng – chọn đứng cạnh vợ mình dù phải đối mặt với điều gì.

---

Cuộc gặp không dễ dàng. Ban đầu, cha mẹ Ami vẫn lạnh lùng. Nhưng lần này, Ami không né tránh, không khóc, không bỏ đi giữa chừng như những lần trước.

Cô bình tĩnh kể lại mọi chuyện: từ những tổn thương, sự chịu đựng, đến cách mà Yoongi đã dần thay đổi – và cách cô chọn tha thứ, không vì yếu đuối, mà vì muốn bước tiếp bằng trái tim trưởng thành.

Khi cha cô định lên tiếng phản bác, thì chính Yoongi đứng dậy, cúi đầu thật sâu:

"Cháu đã từng sai. Không thể bào chữa. Nhưng cháu không đến đây để xin tha thứ cho quá khứ. Cháu đến để xin phép: được bước tiếp cùng Ami trong tương lai – nếu bác và cô đồng ý."

Một sự im lặng dài bao trùm căn phòng.

Cuối cùng, mẹ Ami thở dài:

"Nếu con bé đủ bản lĩnh để quay về nói với mẹ thế này... thì có lẽ mẹ đã sai khi nghĩ rằng con cần được 'giải thoát' thay vì được yêu."

Cha cô không nói, chỉ gật đầu nhẹ.

---

Phía gia đình Yoongi, mọi thứ khó khăn hơn. Nhưng khi mẹ anh vô tình bắt gặp cảnh Yoongi kiên nhẫn dỗ Ami ăn từng thìa cháo giữa ngày bận rộn, chăm lo từng lọ vitamin, từng buổi khám định kỳ của Ami sau lần kiệt sức... bà đã bắt đầu thay đổi.

"Con đã từng là một giám đốc lạnh lùng, nhưng giờ con biết dịu dàng vì ai đó. Vậy thì mẹ... cũng học cách dịu lại vì con."

Yoongi siết tay Ami thật chặt.

---

Một năm sau, Ami mang thai.

Lần đầu cầm trên tay tờ giấy siêu âm, cô cười mà nước mắt rơi lã chã. Yoongi hôn nhẹ lên trán cô, khẽ thì thầm:

"Cảm ơn em... vì vẫn chọn anh."

Họ không tổ chức hôn lễ lớn. Nhưng căn nhà nhỏ luôn đầy ắp tiếng cười. Yoongi dành một căn phòng riêng để trang trí thành phòng em bé – với giấy dán tường màu kem, những bức tranh thêu tay do chính Ami làm.

Mỗi tối, khi Ami tựa đầu vào vai Yoongi, tay đặt lên bụng đang lớn dần, cô thường thủ thỉ:

"Em từng nghĩ, tình yêu là thứ mong manh, dễ mất. Nhưng khi trải qua tất cả, em mới hiểu – tình yêu thật sự là thứ bền vững nhất... nếu cả hai cùng giữ."

Yoongi siết cô vào lòng. Ngoài kia, mùa xuân đang đến gần.

---

Hình như phần truyện này hơi rối mù thì phải :)))))))))


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro