3
Sau này, mức lương của Han Wangho đã đủ để anh không còn vì một miếng bít tết mà xót xa nữa. Dẫu vẫn phải tăng ca triền miên, nhưng người chỉ trích anh cũng đã đổi từ trưởng phòng sang thẳng sếp lớn. Anh từng chủ động liên lạc với chủ nhà ngỏ ý muốn trả thêm tiền thuê, thế nhưng đối phương chưa bao giờ hồi đáp cũng chẳng khi nào đến kiểm tra nhà. Vậy là Han Wangho ngây ngô cho rằng mình thật may mắn, gặp được một vị chủ nhà tốt bụng.
Anh vẫn giữ thói quen tiết kiệm, nhưng nhân dịp nghỉ lễ lại tranh thủ đi khắp những nơi mà Jung Jihoon từng nhắc đến. Mỗi khi nhớ lại miếng bít tết lạnh ngắt năm nào, tim anh vẫn nhói lên một chút xót xa. Nếu có thể gặp lại, anh nhất định sẽ nói với Jung Jihoon một câu: "Thật ra, mì Shin Ramyun còn ngon hơn nhiều"
Những đêm khuya tĩnh lặng, Han Wangho luôn nhớ đến buổi tối họ chia tay. Nếu có thể quay lại khoảnh khắc ấy, cho dù kết cục vẫn là chia xa, anh cũng sẽ nắm chặt tay người kia, thì thầm một câu: "Anh xin lỗi, thật sự không phải lỗi của em"
Cuối cùng, Han Wangho thường xuyên "ăn chực, ngủ nhờ" ở nhà Park Jaehyuk. Sáng hôm sau tỉnh dậy, chủ nhà đã đi làm, kim đồng hồ chỉ 10:30.
Anh đã không còn những ngày vừa tăng ca vừa phải dậy sớm chấm công nữa. Đang định thong thả ăn chút gì rồi mới tới công ty, thì một cuộc gọi từ sếp kéo anh đi ngay lập tức. Ừ thì, kiếm được nhiều tiền đến đâu, rốt cuộc vẫn chỉ là kẻ làm thuê.
Thế là anh bụng rỗng cồn cào chạy tới công ty, trên người vẫn mặc chiếc áo hoodie rộng thùng thình mà ngày hôm qua mặc đến nhà Park Jaehyuk. Trước ngực áo in hình một con mèo cười toe toét, anh mua nó chỉ vì con mèo ấy có gương mặt giống hệt Jung Jihoon.
Tới nơi mới hay, hóa ra công ty vừa ký được một thương vụ lớn. Tất nhiên ông chủ phải mang "cánh tay phải đắc lực" nhất là Han Wangho đi cùng để bày nụ cười xã giao tiếp khách. Đến khi anh ngáp bốn, năm cái trong phòng họp, đối tác mới thong thả xuất hiện. Sếp anh còn nhanh hơn, lập tức đứng bật dậy đón tiếp. Trong lòng Han Wangho thầm cười nhạt: "Hừ, lúc này sao không mắng người ta là lãng phí bao nhiêu thời gian, tổn thất bao nhiêu tiền nữa đi?"
"Wangho à, Han Wangho!"
"À… vâng?" Bị tiếng gọi của sếp kéo về thực tại, anh vừa định nịnh nọt thêm vài câu lấy lòng đối tác thì đã nhìn thấy gương mặt tươi cười của người kia - tên bạn trai cũ xui xẻo của mình đang mỉm cười nhìn anh. Nụ cười lộ chiếc răng nanh ấy chẳng khác nào con mèo in trên áo anh.
Một màn tái ngộ sau bao năm xa cách này rất hợp với thân phận Tổng giám đốc bá đạo hiện tại của Jung Jihoon. Nếu đặt trong tiểu thuyết, hẳn sẽ là cảnh Han Wangho hoảng loạn bỏ chạy, còn Jung Jihoon sẽ đuổi theo, mạnh mẽ kéo anh lên xe rồi lạnh lùng nói: "Anh trốn không thoát đâu"
Đáng tiếc, bọn họ đều là người bình thường. Ngoài cái bắt tay mạnh hơn một chút, lâu hơn một chút, họ chỉ bình thản chào hỏi, họp hành rồi tạm biệt. Tiễn người ta xuống lầu, Han Wangho nhìn trợ lý vội vàng mở cửa xe cho Jung Jihoon, nhịn không được đảo mắt. Tay cậu mọc để làm cảnh chắc?
Sống cùng nhau nhiều năm, chỉ cần Han Wangho đảo mắt một cái, Jung Jihoon đã đoán ra ngay chắc chắn trong lòng anh đang lầm bầm chửi mắng mình. Đáng tiếc, giờ họ không còn bên nhau, cậu không thể bước đến ôm chặt người kia, mặc sức trêu chọc như trước nữa. Nhưng với bản tính láu cá, làm sao Jung Jihoon chịu bỏ qua?
Tối hôm đó, Han Wangho nhận được một tin nhắn.
Người sẽ không bao giờ liên lạc: Halo, Han Wangho
- ………
- Tại sao lại dùng tin nhắn?
Anh cố tình mở hết tất cả ứng dụng mạng xã hội để đảm bảo mình không bỏ sót bất kỳ tin nhắn nào từ Jung Jihoon. Thực ra, trong mọi ứng dụng, người kia đều được ghim trên đầu danh sách. Chỉ là, lịch sử trò chuyện ba năm qua chưa từng cập nhật.
Người sẽ không bao giờ liên lạc: Với thân phận hiện tại của chúng ta, chỉ thích hợp dùng tin nhắn thôi 😌
"Đồ là thần kinh" Han Wangho lẩm bẩm. Rõ ràng là cố tình chọc tức anh, nên anh vốn chẳng muốn đáp lại. Nhưng bây giờ Jung Jihoon không còn là "bạn trai cũ", mà là khách hàng lớn, nói trắng ra chính là "kim chủ".
Thế là, anh vừa gõ ra câu trả lời khách sáo, xa cách: "Ngài có việc gì xin cứ nói" vừa hung hăng đổi phần ghi chú từ Người sẽ không bao giờ liên lạc thành Kim chủ.
Kim chủ: Muốn xác nhận lại chi tiết hợp đồng với anh
- Việc này còn phải phiền tới Ngài đích thân xác nhận sao, Jung tổng?"
Dù đã chia tay ba năm, Han Wangho vẫn chưa thể hoàn toàn dứt bỏ được cái tính ngang bướng khi đối diện người này. Đây là người anh từng quen thuộc nhất, nên anh luôn vô thức bộc lộ mặt tệ hại nhất của mình.
Ghét thật, rõ ràng là chia tay vì cái tính này mà. Nhìn tin nhắn vừa gửi đi, anh lập tức hối hận nhưng tiếc là tin nhắn không có chức năng thu hồi.
Bất lực, anh đành cam chịu gõ thêm một dòng khác:
- Xin hỏi Jung Tổng có thể dùng kkt không?
Ngay giây sau, một biểu tượng mèo con cười toe toét liền hiện ra, kèm theo đó là lời mời tham gia một cuộc thảo luận công việc kéo dài suốt bốn đêm liền.
😸: Tôi thấy anh làm rất tốt, nhưng chỗ này có thể sửa lại một chút
🥜: Vâng
😸: Chỗ này còn có thể chỉnh lại nữa không?
🥜: Được
😸: Tôi thấy mọi thứ đều rất tốt, nhưng anh xem chỗ này có cần viết rõ ràng hơn không
🥜: Ừm
Đến đêm thứ năm khi Jung Jihoon lại nhắn tin tới, Han Wangho cuối cùng không kìm được nữa.
🥜: .....Cậu chỉ biết nhắn vào nửa đêm thôi sao?
🥜: Bạn trai cũ à, cuộc sống của cậu có phải quá thiếu lành mạnh rồi không
😸: Anh đang quan tâm đến tôi sao? Bạn trai cũ
🥜: Tôi đang quan tâm đến chính mình
😸: Không sao, kết thúc rồi cũng sẽ ổn thôi
Mấy đêm liền bị ép thức trắng, đến khi có chút thời gian rảnh rỗi, những cảm xúc dồn nén khi gặp lại người yêu cũ mới bắt đầu lặng lẽ khuếch tán trong đầu Han Wangho.
Thực ra, chuyện chia tay với Jung Jihoon giống như một vết thương âm ỉ, không đau nhói đến mức xé lòng nhưng luôn tồn tại, không sao phai nhạt.
Ngày ấy, sau trận cãi vã trong ngày sinh nhật, Jung Jihoon bỏ đi rồi từ đó biến mất hẳn khỏi thế giới của anh. Ban đầu, Han Wangho chỉ thấy như vừa trút được gánh nặng. Anh không còn phải lo lắng vì tăng ca mà lỡ hẹn, cũng chẳng phải tự trách bản thân vì tâm trạng tồi tệ ảnh hưởng đến người kia.
Chia tay, dường như chẳng gây ra tổn thất gì quá lớn. Ít nhất, anh chưa bao giờ để mình khóc đến mức đau đớn, không thể tự kiềm chế. Cuộc sống vẫn tiếp diễn, thời gian rồi cũng xoa dịu tất cả. Anh dốc toàn bộ tâm sức vào công việc, từ vị trí nhân viên hạng nhất vươn lên thành quản lý trẻ tuổi nhất công ty. Thế nhưng, trong một đêm uống say mừng thăng chức rồi nôn đến kiệt sức. Anh chợt nhận ra niềm vui này, anh đã không thể khoe khoang với Jung Jihoon nữa rồi.
Jung Jihoon thỉnh thoảng vẫn trở về quấy nhiễu anh, dĩ nhiên không phải bằng sự xuất hiện thật sự mà qua ký ức. Han Wangho vẫn thường nghĩ đến thuở còn học đại học của hai người, ngồi ăn ở những quán ven đường khói lửa hoặc hình ảnh Jung Jihoon cặm cụi nấu cho anh một bát mì nóng hổi.
Chỉ đến những lúc như vậy anh mới sững sờ nhận ra: À, mình đã thật sự chia tay với Jihoon rồi.
Đôi khi, anh căm ghét chính sự bướng bỉnh và tính khí thất thường của mình, bởi rõ ràng anh từng rất yêu người đó. Nhưng bảo anh hối hận ư? Không. Cãi vã quá tốn sức, sớm dừng lại có lẽ là lựa chọn sáng suốt. Điều duy nhất khiến anh tiếc nuối, có lẽ là chưa từng nói một lời tạm biệt tử tế.
À đúng rồi, còn một chuyện, anh đã không đến dự lễ tốt nghiệp của Jung Jihoon.
Lần gặp lại sau này, Jung Jihoon đã từ cậu đàn em ngày nào lặng lẽ bên cạnh anh biến thành Jung Tổng khí thế ngút trời. Dáng người cao thêm đôi chút nhưng tính nết xấu xa, ngang ngược kia thì một chút cũng chẳng thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro