10;

19;

Một đêm nọ, Han Wangho thấy mình đang ở trên một toà tháp, bên ngoài bầu trời thênh thang rộng lớn, đen kịt mịt mù, còn bên dưới là biển khơi lồng lộng sóng.

Gió thổi sóng biển tung cao, còn đem cả mùi muối xộc lên trên tháp.

Han Wangho cảm thấy quá tù túng, anh quyết định lao ra khỏi tháp thử vận may của mình.

Không biết là may hay không, nhưng bóng tối đã ôm trọn anh vào lòng.

Giấc mơ của anh chỉ dừng lại ở đó.

Han Wangho giật mình tỉnh dậy, cảm giác bức đối đè nặng lên lồng ngực, đến cả hô hấp cũng khó khăn, anh khẽ vươn tay ra, không ngờ lại chạm vào Jung Jihoon bên cạnh.

Hoá ra em vẫn ở đây.

Hoá ra vẫn còn em ấy.

Giấc mơ đưa Han Wangho trở về một miền kí ức xa tít tắp, tựa như đã trở thành một câu chuyện chưa từng xảy ra, một ảo tưởng mà anh đã vẽ ra để phủ nhận quá khứ, một thời điểm mà anh đã quên chính xác nó là khi nào, nhưng chắc chắn rằng nó đã từng xảy ra. Viễn cảnh trở lại với hình ảnh anh vào một ngày hè xa lắc xa lơ nào đó, cố gắng nuốt những miếng cơm cuộn lạnh tanh vào họng, bên cạnh là một Kim Kwanghee không ngừng lải nhải mấy thứ đại loại như "em không thể sống thế này mãi được" và "thiếu anh rồi em phải làm sao".

– Thế thì anh đừng rời xa em nữa là được mà?

Han Wangho nhớ rằng mình đã từng hỏi anh như vậy.

Họ đi song song trên con đường lớn, để nghe gió hè thoang thoảng và giọng nói của Kim Kwanghee loãng trong gió chiều, êm đềm và dịu dàng như bao chiều hè khác.

– Anh sẽ không bao giờ hết, chỉ ở đây với em, đưa em đi ăn, nhắc em đi ngủ, được không?

Hoàng hôn buông rất vội trong buổi chiều tà hôm ấy, khi những ánh vàng loang lổ trên nền trời xanh thẫm chợt tan ra rất nhanh, tan hoang như lời báo hiệu cho một sự giã từ đã được báo trước và không còn một cái hẹn nào về lần sau, và cũng chẳng biết cái gọi là lần sau ấy có còn đến nữa hay không.

Cho nên là, ấy cũng là những lời cuối cùng Kim Kwanghee nói với anh, về chuyện người ta sẽ chăm sóc anh mãi mãi.

Đúng là chỉ có những lời nói dối mới ngọt ngào đến vậy.

Kim Kwanghee đã vẽ ra một viễn cảnh không thể nào xảy ra, một viễn cảnh cực kỳ vô lý và dù biết rằng những lời nói ấy chẳng có dù chỉ 1% giá trị với chủ nhân của nó, thì Han Wangho vẫn tình nguyện tin tưởng.

Và trên đời này thì cũng chỉ có anh như vậy mà thôi.

Cảm giác đau đớn chưa bao giờ biến mất, nhưng nó đã trở thành một thói quen, mà một thứ đã thân thuộc đến độ trở thành thói quen thì đâu có làm con người ta đau khổ cho được. Trong số những thứ mà con người không thể kiểm soát, Han Wangho cho rằng ký ức là thứ tàn nhẫn nhất. Anh không thể chọn lựa giữa việc sẽ nhớ hay lãng quên - bởi bản thân sự quên lãng đã phần nào khẳng định cho hồi ức của anh về sự kiện ấy rồi. Nghĩa là, anh hoàn toàn bất lực trong việc quyết định kiểm soát ký ức của chính mình, mà đâu có sự bất lực nào không đi cùng với mỏi mệt?

Cho nên, điều duy nhất mà Han Wangho nuối tiếc, là anh đã không chạy trốn khỏi những ký ức ấy sớm hơn, là anh đã để chúng xảy ra trong cuộc đời mình.

Là anh đã yêu Kim Kwanghee quá đỗi, nên mới đau đớn đến thế khi người ta đột ngột quay lưng.

Ký ức về mùi dẫn dụ mặn chát ấy là tất cả những gì còn lại với anh.

Han Wangho chỉ mơ màng chạm phải, không nghĩ lại khiến Jung Jihoon tỉnh giấc.

- Anh ngủ tiếp đi, còn sớm lắm...

Giọng nói của em mơ màng, giống như đang làm nũng, lại khiến Han Wangho nảy ra ác ý muốn trêu người, không nhịn được liền đè lên người em, quậy một hồi đến khi cả hai đều tỉnh ngủ.

- Hôm nay anh sao thế?

Jung Jihoon chống một tay gối đầu, dịu dàng quay sang nhìn anh, Han Wangho vẫn rúc trong đống chăn bông to sụ, chỉ lộ mỗi hai con mắt xinh đẹp không biết đang nghĩ gì, im lặng một lúc mới trả lời.

- Anh đang nghĩ về em.

- Tự nhiên nghĩ thế? Hay là nhớ đến ai?

Rồi so sánh em với người ấy?

Nhưng Jung Jihoon không nhận được đáp án cho câu hỏi này, vì Han Wangho chỉ khẽ nhún vai rồi quay đi, hoàn toàn không muốn trả lời câu hỏi của em.

Alpha to lớn cũng không bắt anh phải trả lời, em chỉ yên lặng nhìn anh, một lúc lâu mới cất tiếng:

- Em bảo với anh rồi, tương lai còn rất dài, em sẽ luôn ở bên cạnh anh.

Han Wangho không đáp, anh không biết phải trả lời thế nào, chỉ không biết Jung Jihoon kiên trì được bao lâu.

Việc trên đời thường khó toại ý người, xem như trăng kia được mấy khi tròn vành vạnh?

20;

Quá khứ dù đã qua, nhưng vẫn còn vang vọng, không phải vì đã qua mà mãi mãi tan biến trong ký ức một người.

Hôm đó mấy người bọn họ tiễn Park Jaehyuk ra sân bay, một mình Han Wangho không đến, Park Jaehyuk cũng không hỏi, mỉm cười chào mấy người đồng đội cũ rồi rời đi.

Cũng chỉ có Han Wangho biết bọn họ đã tạm biệt nhau thế nào.

Trước khi lên máy bay, Park Jaehyuk có nhắn cho anh mấy dòng, Han Wangho đọc xong thì không biết phải làm gì nữa.

[Tôi chỉ cầu mong tương lai cậu hạnh phúc. Đó là tất cả mơ ước của tôi, cho nên Wangho phải hạnh phúc nhé.]

Nếu anh thật sự hạnh phúc, thì coi như trời cũng không phụ lòng người, chẳng qua người có tình chưa chắc đã về được bên nhau.

Nhưng người có tình là Park Jaehyuk, không phải Han Wangho, cũng không thể tính đây là chuyện gì không suôn sẻ được.

Park Jaehyuk chưa bao giờ nghĩ đến một ngày bản thân có thể chấp nhận bỏ Han Wangho ở lại. Chạy trốn tình yêu, chạy trốn quá khứ, cũng chạy trốn chấp niệm cuối cùng trong lòng mình.

Thực ra chính hắn vẫn luôn cho rằng, theo đuổi một người là điều gì đó thật tốt đẹp.

Bởi vốn dĩ, bản thân tình yêu đã là thứ thiêng liêng nhất trên cõi đời này. Là một quy luật tự nhiên trong tất cả các mối quan hệ hiện hữu quanh ta, từ con người đến muôn vật, chẳng phải vẫn luôn tồn tại thứ gọi là tình yêu ấy sao?

Vượt qua mọi giới hạn, mọi quy luật nhân quả luân hồi, Park Jaehyuk cho rằng, chỉ có tình yêu là dài rộng, chỉ tình yêu là mãi mãi. Nếu biển xanh vì cậu mà nổi sóng, tôi nguyện đem tình mình vượt ra tít tắp trùng dương.

   Không ai có thể sống thiếu tình yêu, chỉ tiếc là tình yêu của Han Wangho không dành cho Park Jaehyuk, chỉ vậy thôi.

Đối mặt với tình cảm của bản thân dành cho Han Wangho, Park Jaehyuk lúc nào cũng như đang đi trên một tấm kính mỏng, chỉ sợ sơ hở sẽ làm mảnh kính vỡ, đem mối tình đơn phương hắn đang ôm trong lòng vỡ tan. Cho rằng lặng lẽ quan tâm, lặng lẽ nuông chiều, cho rằng nếu người bên cạnh luôn luôn vui vẻ thoải mái, là đủ. Park Jaehyuk thử đánh cược, hắn chờ một ngày Han Wangho sẽ nhận ra tình yêu của mình, sẽ nhận ra rằng tất cả những kiên nhẫn chiều chuộng ấy chẳng dành cho ai khác ngoài anh. Thế nhưng, Park Jaehyuk đợi được rồi, thì câu trả lời lại vượt khỏi sức tưởng tượng của hắn.

Vì tình yêu không có chỗ cho một người níu còn một người buông. Vì tình chẳng phải là vụn vặt, tình là bao la và vĩnh viễn, nên nó cần một tấm lòng chân thật, những cảm xúc thật nhất từ tận đáy tim, cần sự giao hoà và thấu hiểu về suy nghĩ, về cảm xúc giữa hai người, chứ không phải một mảng giường lạnh lẽo, nỗi đơn côi chẳng có người cùng chia sẻ.

Nhưng kể cả kết quả có thế nào, Park Jaehyuk cũng không hối hận vì tình cảm của mình, càng không hối hận với quá khứ của bản thân.

Dù sao đi nữa, hắn cũng đã yêu Han Wangho hết mình, không còn gì để nuối tiếc cả.

21;

Bất kể người tốt hay kẻ xấu, dù tình yêu đó đúng hay sai, yêu một người luôn là điều tốt đẹp.

Tình yêu rất đẹp.

Yêu một người là điều tốt đẹp, nhưng không có nghĩa là bạn muốn làm gì thì làm.

Kể cả tình yêu cũng có giới hạn của nó.

- Nếu anh không bỏ em đi trước, em sẽ mãi mãi ở lại với anh. Thật đấy.

Một đêm mùa đông trời lạnh ngắt, Jung Jihoon ôm chặt lấy anh, khẽ thì thầm mấy lời không đầu không cuối.

- Nếu anh bỏ em đi thì làm sao?

- Không sao cả.

Một đời dài thế, em không tin mình không chờ được anh.

- Em sẽ đợi, chỉ cần anh trở về.

Chỉ cần anh còn yêu em, chỉ cần anh yêu em.

Jung Jihoon đã nghĩ thế.

Có được tình yêu của Han Wangho rồi, Jung Jihoon không tin mình không thể đợi được. Anh ấy không thể chạy theo niềm vui mãi mãi, sẽ đến lúc anh ấy dừng lại, sẽ đến lúc anh phải nhìn về quá khứ, sẽ đến lúc anh ấy quay đầu và nhận ra ai mới thật sự yêu anh.

Jung Jihoon đánh cược với thời gian, không tin ông trời tàn nhẫn cướp đi mối tình duy nhất của cậu.

Nhưng Han Wangho không tin vào mấy lời này. Anh không tin Jung Jihoon. Hay đúng hơn thì anh không tin ai cả.

Ngay cả bản thân anh còn không tin tưởng chính mình.

Nên dù cho cay đắng, anh vẫn phải chấp nhận, vì đến chính bản thân anh còn chẳng rõ mình đang muon muốn điều gì.

- Mong là vậy.

Không phải một lời hứa, cũng không hẹn thề, Han Wangho chỉ nói thế, bỏ ngỏ toàn bộ khúc mắc của quá khứ lẫn tương lai, anh bảo, con người nên sống vì hiện tại, chứ không phải một quá khứ mà hắn đã vượt qua.

Kể cả anh có mắc kẹt mãi mãi trong những cơn ác mộng ấy, thì chúng cũng đã qua rồi.

- Anh nói thế với em, vì anh không biết em yêu anh nhường nào.

Jung Jihoon khẽ dụi đầu xuống cổ anh, pheromone toả ra khắp phòng, Han Wangho cũng không tránh né, ngón tay thon dài vươn ra gãi nhẹ xuống gáy em, nhiệt độ mát lạnh nhanh chóng bị thân nhiệt nóng bừng của cậu nhóc hút lấy, anh cũng không buông tay, chỉ dịu dàng an ủi Alpha như thế.

- Ừ, anh không biết.

Han Wangho hơi lim dim, giọng anh cũng nhỏ, Jung Jihoon lặng lẽ nhìn anh, thiên ngôn vạn ngữ đều nén trong lồng ngực không thể nói ra, cũng không biết nói với anh thế nào.

- Em ở bên anh lâu như thế, sao anh vẫn chẳng chịu thích em?

Luyến lưu từ đầu môi đuôi mắt, em đã thương anh đến thế mà anh còn chẳng tỏ lòng em.

Ngày em nhớ ngày, đêm em mơ đêm. Han Wangho nhốt em dưới trời sao trong đáy mắt, không để cho em một đường lui, thế mà vẫn nỡ vô tình mặc em cho em tìm đường trốn thoát.

Nhưng Han Wangho không trả lời em nữa, anh đã ngủ mất rồi, chỉ còn có em thao thức chờ anh trả lời.

- Thôi thì tháng ngày dài như thế, cứ để em thích anh.

Chỉ là người em thích đã ngủ rồi, cũng không biết có muốn trả lời em không. Jung Jihoon cũng không cần nghe đáp án của anh, em dám thích anh thì phải dám tỏ tình, không vì lí do gì cả, mọi thứ nên diễn ra như vậy, ấy là quy luật.

Còn chuyện tương lai thế nào, cứ để thời gian quyết định.

một đời dài như thế, cứ để em ở cạnh bên anh.

dù sao em cũng là người thích trước.

anh seungyong bảo, ai yêu trước kẻ đó thua, nhưng nếu người thắng là han wangho, em tình nguyện thua cả đời.

vì em yêu anh nhất.

cũng chỉ yêu anh thôi.

End.

Hihi end rồi cả nhà iu 💕

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro