02
Vừa nói, tay Jung Jihoon vừa luồn vào chiếc áo rộng thùng thình của anh, đi một đường từ eo lên ngực. Cơ thể nhạy cảm của Han Wangho bắt đầu run rẩy nhè nhẹ, anh nghiêng đầu, dùng mu bàn tay che miệng, tránh để mình không kiềm chế được mà rên rỉ thành tiếng.
Jung Jihoon vẫn còn nhớ anh đang bệnh, dịu dàng nói bên tai: "Nếu hyung không thoải mái, hôm nay chúng ta không làm nữa nhé"
Han Wangho không đáp, trực tiếp dùng hai tay vòng qua cổ Jung Jihoon, ý tứ đã quá rõ ràng. Giây tiếp theo, Jung Jihoon cúi đầu, mãnh liệt hôn lên môi anh. Nụ hôn này không còn hời hợt như hai nụ hôn trước, mà trở nên đầy tính chiếm hữu, lưỡi quấn lưỡi, nhuộm lên mùi vị của dục vọng.
Han Wangho bị hôn đến choáng váng. Ngón tay thon dài của Jung Jihoon đã bắt đầu xoa nắn núm vú của anh. Cảm giác kích thích đột ngột ập đến khiến anh không nhịn được mà rên rỉ, nhưng môi vẫn bị đối phương hôn ngấu nghiến, tiếng rên rỉ đổi thành những âm thanh mơ hồ nghẹn lại trong cổ họng.
"Hyung, em bật đèn ngủ được không?"
"Đừng…"
Han Wangho theo bản năng muốn từ chối. Anh vẫn chưa thể đối mặt với chuyện tình dục một cách quá thẳng thắn, luôn cảm thấy vô cùng xấu hổ.
"Em muốn nhìn anh, em nhớ anh lắm"
Han Wangho hoàn toàn không thể cưỡng lại sự nũng nịu của bạn trai nhỏ, chỉ đành ngoan ngoãn gật đầu.
Ánh đèn đầu giường không sáng lắm, nhưng lại tăng thêm một chút không khí mờ ảo cho căn phòng. Khuôn mặt Han Wangho vốn đã có chút nhợt nhạt vì bệnh, giờ đây trông càng dễ khơi gợi ham muốn giày vò trong cậu.
Nhưng Jung Jihoon vẫn xót anh hơn. Cậu cố kìm nén, so với thường ngày càng dịu dàng hơn. Jung Jihoon bắt đầu vuốt ve dương vật hồng hào đã bị kích thích đến cương cứng của Han Wangho, bắt đầu dùng tay vuốt ve phần thân, ngón cái thỉnh thoảng nhẹ nhàng xoa nắn đầu khấc. Cậu vừa hôn vừa an ủi, kiên nhẫn chờ anh thả lỏng, từng chút một đưa anh vào trong khoái lạc.
Han Wangho dần dần bị những khoái cảm chồng chất kích thích đến mức sướng run người, bắt đầu phát ra những tiếng rên hừ hừ, không lâu sau liền bắn ra trong tay Jung Jihoon. Gần đây, vì chấn thương ở eo của Jung Jihoon, hai người đã "ăn chay" khá lâu, nên lần xuất tinh này đặc biệt nhớp nháp.
Jung Jihoon tận dụng tối đa, nhanh chóng cởi bỏ quần ngủ và quần lót của Han Wangho, dùng bàn tay vừa dính đầy tinh dịch trắng đục luồn xuống hậu huyệt của người dưới thân.
Ngón giữa và ngón trỏ khép lại, nhờ sự trơn trượt của tinh dịch mà đâm thẳng vào lỗ nhỏ chật hẹp. Lớp thịt bên trong như có ý thức, siết chặt lấy các ngón tay cậu. Cùng với những cú ra vào chậm rãi, tiếng rên rỉ của Han Wangho cũng dần trở nên ngọt ngào hơn, hai chân vô thức tách rộng ra.
Jung Jihoon cảm thấy bên trong ngày càng trơn trượt, liền thêm một ngón tay rồi tăng tốc độ. Mông nhỏ của Han Wangho rung lên nhè nhẹ theo động tác của cậu, bắt đầu không kiểm soát được mà rên rỉ không ngừng.
Cảm thấy thời cơ đã đến, Jung Jihoon cuối cùng cũng giải phóng dương vật đã cứng đến đau của mình, đặt lên lỗ nhỏ của Han Wangho. Nhưng chưa kịp cắm vào đã bị ngăn lại.
"Không được… không thoải mái, đừng bắn vào trong…"
Jung Jihoon có một tật xấu trên giường, đó là đặc biệt thích bắn vào trong. Mỗi lần đều phải bắn đầy khoang huyệt của Han Wangho, rồi nhìn tinh dịch trắng đục chảy ra từ lỗ nhỏ đỏ ửng mới chịu thôi.
"Hyung, mình đừng dùng bao nhé, em sẽ cố nhịn và bắn ra ngoài"
Han Wangho nghe xong cũng không từ chối nữa. Giây phút tiếp theo, anh bị dương vật khổng lồ xuyên qua. Sau khi đẩy vào hoàn toàn, Jung Jihoon mới dừng lại, cố gắng kiềm chế cơn ham muốn mãnh liệt, chờ cho dương vật thích nghi với sự bao bọc của huyệt đạo chật hẹp.
Sau một lúc lâu, cậu mới bắt đầu từ từ ra vào. Vừa di chuyển, cậu vừa hỏi nhỏ bên tai Han Wangho: "Hôm nay Wangssi bị sốt sao?"
"Anh không biết…"
"Nhất định là sốt rồi, nếu không tại sao bên trong lại nóng đến như vậy?"
Han Wangho cuối cùng cũng nhận ra vì sao cậu đột nhiên hỏi câu này, ngay lập tức đỏ bừng cả người. Sự tương phản với làn da trắng nõn càng làm nổi bật hơn nữa.
Jung Jihoon tâm trạng rất tốt, tiếp tục động tác bên dưới. Cậu đưa tay xoa xoa bắp đùi trắng nõn của Han Wangho: "Có sức không? Kẹp chặt eo em đi, em sắp muốn tăng tốc…"
Han Wangho ngoan ngoãn co hai chân lại, kẹp chặt lấy vòng eo săn chắc của Jung Jihoon. Ngay sau đó, một cú thúc sâu vào trúng ngay điểm nhạy cảm của anh.
"A…"
"Suỵt--- Wangssi phải nhỏ tiếng thôi, nếu không lát nữa Hyeonjun và Youngjae về nghe thấy thì không hay đâu"
Miệng cậu nói vậy, nhưng động tác lại chẳng giống như sợ bị người khác nghe thấy. Chín cạn một sâu, những cú thúc đầy kỹ thuật khiến Han Wangho mềm nhũn ra như một vũng nước, sắp mất đi lý trí. Anh chỉ có thể dùng tay che miệng để tiếng rên không quá lớn.
Han Wangho dù sao vẫn còn đang bệnh, yếu hơn nhiều so với bình thường, thể lực hoàn toàn không theo kịp. Dương vật vẫn ra vào trong hậu huyệt một cách mãnh liệt, nhưng chân anh dần dần không còn sức để kẹp chặt nữa, trượt khỏi eo Jung Jihoon.
Jung Jihoon dứt khoát ôm anh vào lòng. Vị trí thay đổi khiến dương vật thô dài cắm vào sâu hơn. Cằm Han Wangho tựa vào vai Jung Jihoon, phát ra những tiếng rên yếu ớt. Âm thanh khe khẽ, hơi thở dồn dập, đôi mắt long lanh ươn ướt, tất cả đều khiến Jung Jihoon cảm thấy người trong lòng như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn. Cậu thậm chí không dám ôm mạnh, như thể chỉ cần dùng sức một chút thôi là sẽ làm anh vỡ tan.
Han Wangho cảm thấy như mình không còn xương, cả người mềm nhũn trong lòng Jung Jihoon. Cơ thể anh lên xuống theo từng cú thúc, bị đâm đến nỗi không thể phát ra một âm tiết rõ ràng. Anh có thể cảm nhận được bạn trai nhỏ hôm nay thực sự rất dịu dàng. Nếu là ngày thường, cậu nhất định sẽ bắt anh tự mình di chuyển hoặc nói mấy lời khiến người ta đỏ mặt.
Nhưng hôm nay, cậu chỉ nhẹ nhàng vuốt ve anh, ngoại trừ những động tác bên dưới vẫn hung hãn đến mức anh khó mà chống đỡ được.
Tốc độ dần tăng lên cùng với tiếng va chạm thân thể ngày càng rõ ràng. Han Wangho cắn một cái vào vai Jung Jihoon để kìm nén ham muốn hét lên. Cảm giác khoái cảm tích lũy từ những cú thúc chậm rãi này mãnh liệt và kéo dài. Anh sướng đến nỗi ngón chân cũng không nhịn được mà căng thẳng, toàn thân bắt đầu run rẩy dữ dội.
Jung Jihoon biết anh sắp đến, nhưng tình trạng sức khỏe của anh hôm nay chỉ có thể làm một lần. Để tránh kết thúc cuộc chơi quá sớm, Jung Jihoon xấu xa cố tình giảm tốc độ.
Đợi anh bình tĩnh lại một chút, cậu lại bắt đầu thúc mạnh. Cứ lặp đi lặp lại vài lần như vậy, khiến Han Wangho mỗi lần đều lơ lửng ở bờ vực của khoái cảm. Anh cảm thấy mình đã nghĩ quá tốt về Jung Jihoon rồi. Dù đã dịu dàng hơn rất nhiều, nhưng cái bản chất xấu tính thích bắt nạt anh vẫn ăn sâu vào tận xương tủy.
Han Wangho không nhịn được bắt đầu cầu xin: "Đừng… Jihoon... xin em…"
Không biết đã qua bao lâu, Jung Jihoon cuối cùng cũng rộng lượng tha cho Han Wangho, khi anh gần như sụp đổ.
Khi sắp lên đỉnh, Jung Jihoon thúc mạnh liên hồi, mỗi cú đều cắm sâu đến tận gốc. Cuối cùng, Han Wangho đón nhận cơn cao trào thứ hai của đêm nay, bị đâm đến mức trực tiếp bắn ra.
Jung Jihoon cũng bị vách trong co thắt mạnh mẽ của Han Wangho khi cao trào kẹp chặt đến không thể kiềm chế được, vội vàng rút ra, bắn lên bụng dưới của Han Wangho. Khi dương vật được rút ra, phát ra một tiếng "bộp". Tinh dịch của cả hai hoà quyện vào nhau, khiến Jung Jihoon nhìn đến đỏ mắt.
Han Wangho mệt mỏi đến nỗi ngay cả sức để cử động ngón tay cũng không có. Anh nằm trên giường, mặc cho Jung Jihoon giúp anh dọn dẹp. Đợi Jung Jihoon quay lại, mí mắt Han Wanghoo đã bắt đầu sụp xuống vì buồn ngủ.
"Ngày mai hyung phải đi họp báo đúng không?"
"Ừm. Siwoo và Youngjae cũng sẽ đi. Đội của chúng ta có quá nhiều đội trưởng"
Mặc dù rất buồn ngủ, nhưng Han Wangho vẫn theo bản năng lẩm bẩm trả lời câu hỏi của Jung Jihoon.
"Đội trưởng của các đội khác cũng sẽ đi sao?"
"Ừ, Sanghyeok hyung cũng sẽ đi"
Jung Jihoon cảm thấy mình hỏi câu này hoàn toàn là đang tự rước lấy bực bội.
"A… hơi hối hận vì đã để hyung làm đội trưởng rồi"
"Đừng nói linh tinh…"
Han Wangho nói câu này càng lúc càng nhỏ, rõ ràng là đã buồn ngủ đến cực điểm. Nói xong, hơi thở của anh bắt đầu trở nên đều đặn.
Jung Jihoon nghĩ anh đã ngủ say, nhẹ nhàng nói bên tai anh: "Em sẽ cố gắng hết sức"
Không ngờ Han Wangho vẫn có thể nghe thấy. Trong cơn mơ màng, anh có chút bối rối hỏi lại: "Gì cơ?"
Jung Jihoon giải thích: "Ngày 18, em sẽ cố gắng giành chiến thắng"
Han Wangho vươn tay ôm lấy cánh tay cậu, tìm một tư thế thoải mái để gối đầu lên, thì thào như mèo con ngái ngủ: "Không phải một mình em... Mà là chúng ta cùng nhau"
"Em và anh, cả ba đứa kia nữa. Chúng ta cùng nhau cố gắng giành chiến thắng"
Jung Jihoon nhẹ nhàng hôn lên trán anh.
"Ừm, cùng nhau"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro