05
Việc xin nghỉ phép của Han Wanghu ngày càng trở nên khó khăn. May mà lần này anh có lý do chính đáng, đổi lại là một đống công việc chất đống chờ được xử lý.
Anh vừa bước ra khỏi tòa nhà văn phòng, đi ra khỏi thang máy định đi xuống tầng dưới, thì thấy tổ trưởng cùng hai đồng nghiệp đang lấy lòng ông ta đi xuống bãi đỗ xe. Họ định chơi bài, một kiểu đánh bạc bí mật. Lúc đó đã là bảy giờ tối, có người bắt đầu cuộc sống vui vẻ về đêm, trong khi có người chỉ có thể tranh thủ xuống đường mua vội bữa tối.
Han Wangho cảm thấy chuyện này không liên quan tới mình, thế nên liền thu hồi tầm mắt.
Thủ tục cho vay đã đi đến bước cuối cùng, nhân viên xã hội theo quy trình đến nhà họ để kiểm tra. Hiếm khi Jeong Jihoon được trở về, cậu ngồi bên cạnh Han Wangho, im lặng và ngoan ngoãn đến kỳ lạ.
Jeong Jihoon luôn trông trẻ hơn so với tuổi thật, đường nét khuôn mặt cậu nhẹ nhàng và không đem lại cảm giác đe dọa. Người gầy gò và xanh xao như một đứa trẻ chưa đủ trưởng thành. Ánh mắt luôn lảng tránh, không dám nhìn thẳng vào người khác.
Lúc đầu cậu nắm lấy vạt áo của Han Wangho, ngón tay thon dài trắng nõn luồn vào trong vải áo sơmi, trông vừa bối rối vừa ngượng ngùng. Lúc sau, Han Wangho chẳng cần quay đầu lại, chỉ đưa tay ra đã nắm chính xác được đôi bàn tay ấy.
Nữ nhân viên xã hội lớn tuổi hơn cảm thán:
"Quan hệ của hai người thật là tốt."
Câu trả lời của Han Wangho rất hoàn hảo và trôi chảy.
"Jihoon là người thân duy nhất còn lại của tôi."
Sau đó, nữ nhân viên hỏi, "Cậu có còn liên lạc với mẹ không?"
Tạm dừng và im lặng chính là câu trả lời dành cho câu hỏi này.
"Tôi biết cậu sẽ cảm thấy bà ấy không thích mình," người phụ nữ dịu dàng nói, "nhưng suy cho cùng, bà ấy vẫn là mẹ của các cậu. Tôi tin là bà rất yêu hai anh em."
Những lời lẽ quen thuộc, một sự quan tâm rẻ mạt. Họ đã nghe qua quá nhiều những câu tương tự như thế, đến mức Han Wangho không cần một giây suy nghĩ cũng có thể trực tiếp giả vờ diễn ra một loạt cảm xúc: mâu thuẫn, do dự, phản kháng nhưng mơ hồ đầy mong đợi.
"Không... à, cảm ơn, tôi nghĩ là cô nói đúng."
Nam nhân viên xã hội trẻ tuổi hơn đang ngồi ghi chép ở bên cạnh. Han Wangho là người có ngoại hình ưa nhìn. Đặc biệt là khi mỉm cười, thậm chí có thể miêu tả là xinh đẹp. Khi anh ta ngẩng đầu lên, ánh mắt khó tránh khỏi tập trung vào khuôn mặt Han Wangho, là kiểu nhìn với ánh mắt đầy thiện ý.
Sau khi nhìn một lúc lâu, nam nhân viên đột nhiên cảm thấy có một cảm giác mâu thuẫn rất mãnh liệt.
Bàn tay của Jeong Jihoon vặn xoắn quanh những ngón tay mảnh khảnh của Han Wangho, đem lại cảm giác kỳ lạ đến khó tả. Cứ như một con rắn quấn quanh cái cây mà nó cần để tiếp tục sống. Rõ ràng là một sự vượt giới, vượt qua tình cảm anh em, nó giống như một sự chiếm hữu, một sự phụ thuộc bệnh hoạn, thậm chí có khả năng vượt qua luân thường đạo lý.
Từ giữa mái tóc lưa thưa, đôi mắt dài và nhỏ của Jeong Jihoon khóa chặt vào anh ta, không có chút thiện ý, giống như một tấm gương câm lặng.
Anh ta lập tức cảm thấy như mình đang ngồi trên đống lửa, một nỗi sợ không tên không ngừng trào dâng.
Sau khi nhận được tín hiệu có thể rời đi, nam nhân viên xã hội đã nhảy dựng lên như một con thỏ và hoảng sợ bỏ chạy khỏi căn phòng.
"Cô có nghĩ mối quan hệ của họ rất kỳ lạ không?"
Sau khi ra khỏi cửa và đi vào thang máy, nam nhân viên ngồi phịch xuống lan can, hỏi đầy sợ hãi: "Hình như, họ không chỉ là anh em bình thường."
"Đứa nhỏ đó bị bệnh, cũng thật khó tránh! Cậu nên học cách thấu hiểu nhiều hơn. Hiếm có một người anh trai có trách nhiệm và ân cần như vậy."
Người phụ nữ tỏ ra không đồng tình, son môi của bà bị trôi một phần do uống trà, đôi môi bà nhấp nhô theo nhịp điệu nhanh chóng của lời nói, rõ ràng là đang cố gắng thuyết phục.
"Cậu chưa từng thấy những đứa trẻ lớn lên trong gia đình như vậy..."
Theo một nghĩa khác, người anh trai vừa là mẹ vừa là cha.
Trong phòng một lần nữa trở nên tĩnh lặng, bầu không khí vui vẻ cùng với hương nước hoa còn sót lại trong không khí nhanh chóng bay đi qua khe cửa sổ mở.
Jeong Jihoon im lặng không nhúc nhích, móng tay mềm mại vừa được Han Wangho cắt sửa buổi sáng giờ đang cào nhẹ vào lòng bàn tay anh, như một biểu hiện của sự không hài lòng.
Han Wangho nhận ra điều đó. Sau khi chắc chắn hai người kia đã rời khỏi, anh nhẹ nhàng hỏi:
"Em làm sao thế? Lại đang giận gì à?"
"Hôm nay anh có thể ở với em cả ngày không?"
"Anh chỉ xin nghỉ được nửa ngày thôi." Han Wangho có chút áy náy đáp.
Tâm trạng tồi tệ của Jeong Jihoon rõ ràng càng tăng lên, cậu muốn buông tay ra, nhưng Han Wangho đã giữ chặt tay cậu trong tay anh với một sức mạnh không thể từ chối.
"Chúng ta đã đồng ý là sẽ không im lặng." Han Wangho gần như muốn yêu cầu Jeong Jihoon hãy nhìn vào mắt mình, "Em đã hứa với anh, em có nhớ không?"
"Em muốn anh mãi mãi ở bên em." Jeong Jihoon cảm thấy khát vọng của mình lúc nào cũng rất mong manh.
"Anh cũng muốn, nhưng nó không đủ thực tế."
Han Wangho lại mỉm cười. Gần đây tần suất cười của anh đã nhiều hơn, nhưng nó không đẹp một chút nào.
"Đổi một điều khác đi, nói anh nghe điều em thật sự muốn ấy."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro