06

Rõ ràng Jeong Jihoon không phải đang nói suông.

Cậu nhìn chăm chú vào lớp áo lót bên trong bộ vest của Han Wangho. Một chiếc áo sơ mi trắng tinh được ủi phẳng phiu. Trước đây Jeong Jihoon vốn không thích nhìn thấy Han Wanghu mặc đồng phục học sinh. Có một số bộ quần áo có thể mang lại cho người mặc cảm giác họ thuộc về nơi nào đó, điều đó cũng ngụ ý là anh trai của cậu sẽ rời bỏ cậu để tới một nơi khác. Lúc này, khi được thay bằng bộ vest công sở, cảm xúc đó càng trở nên mạnh liệt hơn, thậm chí là có chút cuồng loạn.

Dường như người trước mặt là tài sản của trường học, công ty hoặc là xã hội, chứ không phải là anh trai của cậu.

Vì vậy Jeong Jihoon liền đưa tay cởi cúc áo của Han Wangho, lần lượt từ chiếc cúc đầu tiên dọc thẳng xuống. Rất nhanh sau đó, một mảng da trắng muốt cùng phần xương quai xanh thấp thoáng đã bị lộ ra. Ánh nắng rọi xuống phản chiếu một thứ ánh sáng dịu nhẹ.

Anh trai cậu không từ chối.

Trong lúc nhất thời, Jeong Jihoon muốn cắn thật mạnh xuống, giống như một con quái thú để lộ răng nanh giấu kín suốt bấy lâu để để lại một hàng dấu răng trên vai Han Wangho – phải là một vết cắn đủ sâu để tuyên bố chủ quyền. Nhưng khi thực sự chạm vào làn da mềm mại ấy, sức mạnh trong cậu bỗng chốc tan biến.

Cách Jeong Jihoon đối xử với thế giới luôn thật vụng về. Ngay cả trong những lúc tệ hại nhất, cậu lựa chọn làm tổn thương bản thân, nhưng sự cẩn trọng cậu dành cho anh trai thì vẫn chưa bao giờ thay đổi.

Sau cùng, Jeong Jihoon chỉ cắn một cách tượng trưng và liếm láp nhẹ nhàng như một con mèo liếm lông cho đồng loại.

Là bởi vì máu mủ ruột rà như mối dây liên kết không thể cắt đứt, cho nên Jeong Jihoon mới điên cuồng nhớ nhung Han Wangho bất kể ngày đêm. Có đúng không?

Cậu không thể giải thích nổi sự ám ảnh của mình đối với mọi thứ liên quan đến Han Wangho. Tất cả mọi thứ...

Lưỡi của con người không thô ráp như lưỡi mèo, vì thế nên Han Wangho cảm thấy hơi ngứa ngáy. Nhưng anh vẫn chấp nhận tất cả mọi thứ từ em trai, bao dung với cậu bằng một thứ tình cảm gần như giống tình mẫu tử.

Thật kỳ lạ, anh nghĩ, Trước mặt Jeong Jihoon, tôi không phải khoác lên mình lớp mặt nạ giả tạo, nhưng đồng thời cũng không hoàn toàn là chính tôi. Như thể lơ lửng giữa trời và biển. Tôi đã đặt quá nhiều cảm xúc của mình vào em ấy. Thật muốn thành thật với nhau, nhưng không đủ dũng khí. Vậy nên tôi vừa khao khát được em ấy nhìn thấu, lại vừa không thể phơi bày toàn bộ bản thân ra trước mắt em, cùng cả những thứ nặng nề hơn, như là tình yêu và trách nhiệm.

Jeong Jihoon là sợi dây duy nhất kết nối anh với thế giới này.

Anh sống trong vai trò được gọi tên là một người anh trai, trách nhiệm đó quá mức nặng nề, đến mức khiến anh dần nảy sinh cảm giác chán ghét nhẹ đối với cả bản thân và đối phương.

Cuối cùng, Han Wangho đưa Jeong Jihoon trở lại bệnh viện sau khi giải quyết xong bữa trưa.

Đêm hôm đó, lần đầu tiên Han Wangho nằm mơ sau một thời gian dài.

Vừa mở mắt ra, anh phát hiện xung quanh mình hoàn toàn trống rỗng, còn bản thân hình như đang ngồi ở trung tâm, trên một chiếc ghế tựa màu trắng, đối mặt với một bác sĩ đang cầm phiếu khám trong tay. Khuôn mặt bác sĩ mờ nhạt và giọng nói khô khốc, máy móc—Han Wangho biết rõ là mình đang mơ.

Con người sẽ có cảm giác kính sợ khi phải ở trong một khung cảnh quá mức trang trọng. Lúc này đáng lẽ Han Wangho nên giữ tư thế thật ngay ngắn, nhưng anh chỉ thoải mái tựa lưng vào ghế.

Han Wangho thường có những giấc mơ "xưng tội" như vậy. Anh sẽ mơ mình được gặp bác sĩ tâm lý, mặc dù cả đời Han Wangho chưa từng đến gặp bác sĩ tâm lý. Anh nghĩ rằng có lẽ mình cần một không gian như vậy, một nơi để trút bỏ mọi điều bị đè nén, tối tăm và những bí mật không thể để người khác biết.

Phải có một nơi giống như "phòng xưng tội," nơi anh có thể tự thú nhận tội lỗi vì đã không sống đúng với bản thân.

Han Wangho đã tự quy định rằng anh không được phép nói dối trong giấc mơ của mình.

"Bệnh nhân, xin hỏi cậu có thể cảm nhận được cảm xúc của người bình thường không?"

Han Wangho khẽ nhếch môi, vắt chéo chân và theo bản năng định đáp lại một cách lịch sự, nhưng sau đó anh nhận ra mình cần phải thành thật:

"Thông thường thì không."

"Lần đầu tiên cậu cảm nhận được một cảm xúc mạnh mẽ là khi nào?"

"Khi mẹ tôi tái hôn, tôi trở về sống với cha. Lúc đó, tôi phát hiện ông ấy đã ngược đãi em trai tôi suốt một khoảng thời gian dài".

"Cậu có thể miêu tả cụ thể hơn được không?"

"Chính là bạo lực gia đình không ngừng." Han Wangho ngừng lại một chút. Dù đã kể đi kể lại phần ký ức này vô số lần, nhưng sự phẫn nộ vẫn luôn bộc lộ qua những lời nói tưởng như lạnh lùng của anh,"Lão ta sẽ không gây ra những vết thương ở nơi dễ thấy như tay, chân hoặc mặt. Nếu đánh vào lưng hay bụng thì tôi vẫn sẽ nhìn thấy, nên lão thường bóp mạnh vào đùi em trai tôi, bóp cho đến khi nó bầm tím."

"Cảm xúc lúc đó của cậu là gì?"

"Phẫn nộ, phẫn nộ đến mức không thể kiềm chế. Tôi muốn..." Han Wangho khẽ cúi đầu xuống, nhìn thẳng vào khuôn mặt mờ nhạt trước mắt, giọng nói bình tĩnh và lạnh lùng: "Tôi muốn giết lão ta."

"Cậu nghĩ nguồn cơn dẫn đến ý định giết người của mình là gì?"

"Tôi nhìn thấy em bị tổn thương, tôi không cho phép ai khiến em ấy bị tổn thương."

"Vậy phần lớn tình cảm của cậu đều bắt nguồn từ Jeong Jihoon?"

"Không, nói chính xác hơn là tất cả đều bắt nguồn từ em ấy."

Ám ảnh, căm hận, u uất, phiền muộn, phẫn nộ, yêu thương. Giống như Jeong Jihoon, cảm xúc trong Han Wangho cũng có bệnh.

"Tôi không thể biết đó là vì mối quan hệ huyết thống giữa chúng tôi, hay là vì chính con người của em ấy."

"Chính con người cậu ấy?"

"Là Jeong Jihoon. Mọi cảm xúc của tôi đều chỉ đến vì người này."

"Vậy tức là cậu không thể xác định đó là tình thân, tình bạn hay tình yêu?"

"Những thứ cảm xúc này chẳng phải chỉ là công cụ con người dùng để định nghĩa và phân loại người khác hay sao? Với tôi, những khái niệm đó xa vời quá. Tôi chỉ có một loại cảm xúc, và nó chỉ dành cho một người, chỉ thế thôi."

Han Wangho lạnh lùng nhìn bác sĩ ghi điểm vào phiếu đánh giá, như mọi khi, anh lại nhận được một số điểm rất thấp, một bản án tử hình được tuyên ra.

"Tôi nghĩ rằng, cả đời này của tôi sẽ không bao giờ có thể rời xa em ấy."

Khi Han Wangho mở mắt ra, không khí xung quanh hoàn toàn lạnh lẽo, một loạt âm thanh khó chịu liên tục lặp đi lặp lại ở bên tai.

Han Wangho đưa tay ấn xuống đồng hồ báo thức vào lúc sáu giờ rưỡi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro