Chương 6

Sáng hôm sau, ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua rèm cửa, đánh thức Doran khỏi giấc ngủ chập chờn. Anh mở mắt, vẫn còn cảm giác mệt mỏi, nhưng ít ra tâm trạng anh đã khá hơn chút so với ngày hôm qua. Doran cảm nhận sự ấm áp của một ngày mới, nhưng trong lòng vẫn dâng lên nỗi lo lắng về những gì sắp tới.

"Anh dậy rồi sao?" Chovy bước vào phòng, đôi mắt sáng lên khi nhìn thấy Doran. Cậu mỉm cười nhẹ nhàng.

"Ừm, anh dậy rồi." Doran mỉm cười đáp, nhưng không khỏi cảm thấy một chút bất an trong lòng. "Sao em không nghỉ ngơi thêm chút?"

Chovy chỉ lắc đầu, đôi mắt vẫn sáng ngời như thể không hề có sự mệt mỏi. "Em không thể nghỉ ngơi khi anh không ổn. Hôm nay anh sẽ ổn thôi, em tin thế."

Doran nhìn vào mắt Chovy, có một sự cảm kích sâu sắc trong ánh nhìn ấy. Nhưng cùng lúc, một nỗi sợ hãi vẫn âm ỉ trong lòng anh. Liệu anh có thể lấy lại được những gì đã mất? Liệu anh có thể hòa nhập lại với đội, với bản thân mình?

____________________________

Buổi sáng trôi qua trong sự im lặng lạ lùng. Cả đội tập trung vào các bài tập chiến thuật, nhưng Doran cảm thấy mình như đang bị bỏ lại phía sau. Anh không thể bắt kịp nhịp độ, không thể hiểu rõ mọi quyết định trong trò chơi. Mọi thứ trở nên xa lạ, dẫu anh biết đây là điều mà anh từng làm rất tốt.

"Anh không sao chứ?" Chovy bước lại gần, ánh mắt đầy lo lắng. Cậu không thể không nhận thấy Doran đang lùi lại phía sau, không thể hòa nhập với các chiến thuật đội đang triển khai.

Doran nhìn Chovy, lặng lẽ gật đầu, nhưng trong ánh mắt anh, sự thất vọng rõ rệt. "Anh không thể làm được. Mọi thứ đều quá nhanh. Mọi thứ dường như trôi qua mà không có anh trong đó."

"Đừng tự trách mình, Hyeon-jun," Chovy nói, nhưng giọng cậu đầy sự kiên quyết. "Em sẽ giúp anh. Chúng ta sẽ làm lại từ đầu, không ai bỏ cuộc."

Doran ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy cảm kích nhưng cũng tràn ngập sự hoài nghi. "Em luôn nói vậy, nhưng anh... anh không biết mình còn có thể làm được không."

Chovy nhìn vào Doran, giọng cậu nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm. "Hyeon-jun, em sẽ ở bên anh, không chỉ trong những lúc tốt đẹp. Dù anh có cảm thấy như thế nào, em sẽ không để anh đơn độc."

Doran im lặng, không nói gì thêm. Nhưng trong lòng anh, có một tia hy vọng mới le lói. Dù cho anh có đánh mất mọi thứ, Chovy vẫn luôn ở bên cạnh. Và có lẽ, đó chính là điều duy nhất giúp anh đứng vững, không bị gục ngã.

___________________________

Cả đội tiếp tục tập luyện trong không khí căng thẳng. Doran và Chovy thực hiện lại những bài tập mà trước đây họ đã rất giỏi, nhưng giờ đây, mỗi lần Doran sai lầm, Chovy luôn đứng bên cạnh để sửa lại, động viên anh, nhưng cũng chẳng thể nào giúp anh lấy lại cảm giác tự tin như xưa. Mỗi lần Doran nhận thấy sự thất bại trong mắt đồng đội, anh lại càng cảm thấy mình bị cô lập.

Cuối buổi tập, khi tất cả mọi người đã rời phòng, Doran ngồi lại một mình, gương mặt trầm ngâm. Anh cảm nhận mình như một bóng ma trong chính đội của mình, không thể giữ vững được vị trí, không thể hòa nhập được.

Chovy bước vào, không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Doran. Cậu đặt tay lên vai anh, một động tác nhẹ nhàng nhưng đầy an ủi.

"Em không thể làm anh thay đổi ngay lập tức, Hyeon-jun," Chovy lên tiếng, giọng cậu dịu dàng, "Nhưng em sẽ giúp anh lấy lại từng chút một. Chúng ta sẽ không bỏ cuộc."

Doran quay sang nhìn Chovy, đôi mắt anh long lanh, nhưng là vì những giọt nước mắt chưa rơi. "Em luôn nói vậy. Nhưng... nếu anh không thể hồi phục lại được, chúng ta sẽ làm gì?"

"Chúng ta sẽ tiếp tục." Chovy đáp ngay lập tức, không một chút do dự. "Anh là một phần của đội này. Chúng ta sẽ không từ bỏ nhau, dù là trong bất cứ tình huống nào."

Doran nhắm mắt lại, lặng lẽ hít một hơi dài. Anh cảm thấy mình như sắp gục ngã, nhưng không hiểu sao, mỗi lời Chovy nói lại giống như một ánh sáng dẫn lối cho anh, một lối thoát từ bóng tối trong tâm hồn anh.

__________________________

Ngày hôm sau, Chovy quyết định tổ chức một buổi luyện tập riêng cho hai người. Cậu muốn giúp Doran lấy lại nhịp độ và tự tin. Trong khi cả đội đang tập chiến thuật, Chovy và Doran ngồi đối diện nhau, bắt đầu từ những động tác cơ bản, những điều nhỏ nhặt nhất mà Doran đã quên đi.

"Anh không cần phải lo lắng quá nhiều," Chovy nói khi nhìn thấy Doran có vẻ bối rối. "Cứ làm như em làm. Mọi thứ sẽ ổn thôi."

Doran gật đầu, cố gắng giữ bình tĩnh. Nhưng mỗi lần thực hiện một động tác sai, anh lại cảm thấy thất bại càng thêm chồng chất. Anh nhìn vào mắt Chovy, đôi mắt của người yêu thương mình, và bỗng dưng, có gì đó khiến anh không muốn bỏ cuộc nữa. Anh muốn làm lại, cho bản thân, cho đội và cho Chovy.

Cuối buổi tập, dù mệt nhoài, Doran cảm nhận được một chút tiến bộ. Anh không còn cảm thấy mình hoàn toàn lạc lõng trong mỗi quyết định nữa. Chovy nhìn anh, nở một nụ cười nhẹ nhàng. "Anh làm tốt lắm, Hyeon-jun."

Doran không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu. Nhưng trong lòng anh, có một cảm giác nhẹ nhõm. Anh biết rằng mình sẽ không bao giờ có thể quay lại như xưa, nhưng ít nhất, anh biết rằng mình còn có thể đi tiếp, và Chovy sẽ luôn là người ở bên cạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro