Chương 11 : Đừng làm ô uế tình cảm của chúng con

Sau khi tắt đèn, kí túc xá về đêm rất yên tĩnh, vì vậy bất kỳ âm thanh nào dù là nhỏ nhất cũng sẽ được khuếch đại lên gấp mấy lần, truyền đến tai mọi người.

Đến tiếng gió thổi ngoài cửa sổ còn có thể nghe được rất rõ ràng, huống chi là tiếng nói chuyện của người bên cạnh.

Nhưng Trịnh Chí Huân lại dường như nghe không rõ: "...Cậu nói cái gì?"

Thôi Huyền Tuấn bình tĩnh lặp lại: "Tôi nói là, tôi không thích như thế nữa, quá kỳ lạ, giảm bớt đi, tiếp xúc như lúc trước là được rồi."

Suy nghĩ của Thôi Huyền Tuấn rất đơn giản.
Cậu cần kiểm soát bản bản thân để không bộc lộ cảm xúc thật, nhưng những lúc đó, hành động của cậu thường không thông qua suy nghĩ.

Lỡ có ngày cậu không kiềm lòng được, hôn Trịnh Chí Huân ngay lúc hắn đang giúp cậu thì phải làm sao đây?

Để tránh khỏi sai lầm này, cậu chỉ cần cắt bỏ nguồn cơn của sự kích động đó.

Bây giờ chỉ đơn giản là cần giảm bớt cái loại tiếp xúc thân mật này, thì cũng coi là ổn rồi. Suy cho cùng, trong dự đoán của cậu, nếu có một ngày cậu không kiềm chế nổi nữa, thậm chí cậu còn cần phải tìm nhiều cách để tách khỏi Trịnh Chí Huân.

Trịnh Chí Huân không nói lời nào, Thôi Huyền Tuấn liền nhẹ nhàng đẩy hắn một cái: "Có nghe gì không đó?"

Trịnh Chí Huân bị cậu đẩy dường như đang tỉnh lại từ trong mộng, dùng tay kéo lại, ôm chặt lấy eo Thôi Huyền Tuấn.

"Cậu không thích... Có phải là tôi không làm cho cậu thoải mái không?" Trịnh Chí Huân nén giọng, cố nói nhanh hơn bình thường, lộ ra vẻ lo lắng, "Sau này kỹ thuật sẽ tốt hơn, đây cũng là lần đầu tôi giúp người khác, cậu phải cho tôi thời gian để tiến bộ chứ, đúng không?"

Thôi Huyền Tuấn: "Trọng điểm không phải là chuyện này...?"

Trịnh Chí Huân ít khi cắt ngang lời của Thôi Huyền Tuấn: "Hay là cậu thấy cậu giúp tôi mệt quá? Vậy lần sau cậu chạm vài cái là được rồi, không mệt đâu."

".." Thôi Huyền Tuấn bất lực với khả năng bắt trọng điểm của Trịnh Chí Huân, chỉ có thể nói rõ lại lần nữa, "Không phải vấn đề này, cậu cứ lên mạng tra một chút hoặc là tìm ai đó hỏi một chút, sẽ có rất nhiều người không chấp nhận được người khác giúp mình làm chuyện thân mật này, tôi cũng giống như vậy."

"Cậu thật sự không thích sao?" Trịnh Chí Huân đột nhiên mở miệng.

Trực giác của Trịnh Chí Huân ở một số thời khắc lại khá nhạy cảm, Thôi Huyền Tuấn vẫn bình tĩnh né tránh vấn đề này: "Tôi nghĩ kỹ rồi, loại chuyện này, nên làm cùng đối tượng kết hôn thì tốt hơn, không phải người cùng mình kết hôn thì không được, cậu nói tôi bảo thủ cũng được."

"Được rồi, quyết định như thế đi." Thôi Huyền Tuấn không phải đang thương lượng với Trịnh Chí Huân, mà là thông báo cho hắn. Sau khi nói xong, cậu dịu dàng vỗ vào tay hắn mấy cái, "Ngủ đi, đừng nghĩ lung tung nữa, ngủ ngon."

Trong phòng lại yên tĩnh trở lại, mùa thu không có máy sưởi, tất cả mọi người đều đắp một lớp chăn thật dày. Hai người nằm cùng một chiếc giường đơn, chen chúc trong chăn bông ấm áp, có thể dễ dàng cảm nhận được sự thoải mái và cơn buồn ngủ mà mùa hè không có được.

Chỉ cần thả lỏng người một chút là có thể dễ dàng chìm vào giấc ngủ, Thôi Huyền Tuấn cũng không ngoại lệ, trán tựa vào vai Trịnh Chí Huân, hơi thở
dần dần đều đặn.

Thôi Huyền Tuấn ngủ.

Trịnh Chí Huân hoàn toàn không ngủ được!

Sự vui sướng mà lần đầu tiên hắn cảm nhận được cách đây không lâu đã bị tước đoạt một cách tàn nhẫn.

Sự vui sướng không còn nữa.

Tất nhiên theo đạo lý mà nói hắn cũng có thể cùng người khác giúp nhau, hưởng thụ sự vui sướng này.

Trịnh Chí Huân thử tưởng tượng một chút, liền tức đến tái mặt.

Ai cần thằng khác chạm vào chứ, tởm chết mẹ, mắc ói.

Chỉ có Thôi Huyền Tuấn mới không khiến hắn cảm thấy buồn nôn, dù sao họ vẫn là tốt nhất.

Chỉ có Thôi Huyền Tuấn mới có thể khiến hắn cảm thấy giúp nhau vui sướng đến vậy.

Trịnh Chí Huân khẽ nhúc nhích người, ôm người đó càng sâu hơn vào trong lòng, đồng thời vùi đầu vào cổ Thôi Huyền Tuấn hít một hơi.

Hắn đã nhìn thấy được phong cảnh đẹp như vậy, sao có thể bằng lòng rút lui được.

Đối tượng kết hôn? Hửm? Đối tượng kết hôn có thể cản hắn không được làm chuyện này sao, cái đạo lí gì vậy?

Trực giác của Trịnh Chí Huân khi đối mặt với những chuyện liên quan tới Thôi Huyền Tuấn lại vô cùng nhạy bén.

Trịnh Chí Huân hít sâu một hơi lần nữa, hít hơi thở của Thôi Huyền Tuấn vào trong phổi.

Hắn cảm thấy...Thôi Huyền Tuấn đang lãng tránh, đang lùi về sau.

Thôi Huyền Tuấn không muốn cùng hắn tiến một bước trở nên càng tốt hơn.

౨ৎ

Mấy ngày sau đó, mặt Trịnh Chí Huân lúc nào cũng hầm hầm.

Sự khó ở này không thể hiện trước mặt Thôi Huyền Tuấn, nhưng có thể thấy rõ ràng hơn khi Trịnh Chí Huân đang ở một mình, đáng sợ đến mức bạn học không dám ngồi gần hắn.

Hôm đó, Trịnh Chí Huân có ca học vào buổi tối, còn Thôi Huyền Tuấn thì có rất nhiều bài tập phải làm, vì thế hai người họ tách ra.

Hai tiết học trôi qua, trên đường trở về ký túc xá sau khi tan học, Trịnh Chí Huân đột nhiên nhận được một cuộc gọi.

Là điện thoại của mẹ hắn.

Trịnh Chí Huân nhíu mày, đi tới nơi vắng vẻ nghe điện thoại.

Sau vài câu chào hỏi, cuối cùng mẹ Trịnh cũng nói rõ ý đồ của mình: "Trịnh Chí Huân, mẹ nghe nói... Vài ngày trước Tiểu Thôi đi gặp một cô gái, tụi nó chưa nói được mấy câu là con xuất hiện đuổi người ta đi?"

Trịnh Chí Huân nhướng mày cười khinh thường: "Ai nói cho mẹ biết?"

"Con mau nói có phải hay không?" mẹ Trịnh tức giận nói.

"Phải đó, vậy thì sao, cậu ấy nói, trước khi tốt nghiệp sẽ không có ý định hẹn hò."

Câu trả lời thẳng thừng, đến nỗi mẹ Trịnh nhất thời không nói nên lời. Bà dừng lại một chút rồi tiếp tục: "Con không thấy làm như vậy quá mất lịch sự à?"

"Con cũng không phải là một quý ông, mẹ cũng đâu phải là ngày đầu tiên biết con, mẹ với con quen nhau hơn hai mươi năm rồi mà?" Trịnh Chí Huân cười, sau đó thu lại ý cười, "Việc này mẹ đừng có quan tâm nữa, trái lại con không thể trơ mắt nhìn cậu ấy ra ngoài hẹn hò với người khác được.

Mẹ Trịnh bên kia trầm mặt một lúc lâu: "Có phải con thích tiểu Thôi, muốn ở bên người ta rồi không? Nói thật cho mẹ đi, mẹ không trách con."

Trịnh Chí Huân nhất thời cau mày: "Cho dù là mẹ, cũng không thể nào vấy bẩn lên mối quan hệ của tụi con như thế được."
Tình cảm của hắn và Thôi Huyền Tuấn sao có thể nông cạn như vậy?

Mẹ Trịnh: "..."

Bà sinh ra thằng con trời đánh gì đây.

"Trịnh Chí Huân này, thánh nhân cũng sẽ có lúc tức giận." Mẹ Trịnh thở dài, "Làm bạn bè dù sao cũng phải có giới hạn, con quản người ta nhiều như vậy, nói không chừng một ngày nào đó tiểu Thôi sẽ không muốn chơi với con nữa."
Trịnh Chí Huân không lên tiếng.

"Nói câu này biết là con không muốn nghe, nhưng vẫn mong con nghĩ kỹ lại xem. Đợi đến lúc làm bạn cũng không được, trái lại trở thành kẻ thù."

Trịnh Chí Huân ngẩng đầu nhìn ngọn đèn đường màu cam rực rỡ trên đầu, ánh ánh đèn vàng hắt lên gương mặt hắn, nhưng không mang tới ấm áp được cho cái người có ngũ quan anh tuấn kia.

Thôi Huyền Tuấn rút lui và từ chối hắn, là vì hắn kiểm soát quá nhiều, quá mức ngang ngược, nên khiến Thôi Huyền Tuấn không hài lòng sao?

Trịnh Chí Huân mặt không hề cảm xúc cong khóe môi: "Mẹ nói đúng, con không thể... Để cậu ấy chán ghét con."

౨ৎ

Trịnh Chí Huân chưa trở về ký túc xá, trong lòng vô cùng buồn chán, không muốn mang theo tâm trạng tồi tệ này đi gặp Thôi Huyền Tuấn, cho nên hắn quyết định đi dạo.

Gửi tin nhắn cho Thôi Huyền Tuấn nói là tạm thời có việc không về, Trịnh Chí Huân cứ thế đi dạo, lang thang bên ngoài trường.

Trường đại học của họ không thuộc khu vực trung tâm thành phố, sau khi ra khỏi cổng trường vắng vẻ ít người qua lại, Trịnh Chí Huân cúi đầu sải bước trước cơn gió lạnh, cố gắng trút bỏ tâm trạng tồi tệ của mình bằng cách đi dạo một vòng.

Không biết đã qua bao lâu, Trịnh Chí Huân dừng lại, quay người.

Phía sau hắn, có một vài người theo sau.

Mấy người đó nhìn như côn đồ, buổi tối mà đeo kính râm, quần áo mặc cũng không đâu vào đâu, trời lạnh như vậy mà còn xắn tay áo lộ ra hình xăm trên đó.

"Ôi, mày thấy được bao nhiêu anh em của tụi tao rồi?"

"Lớn như vậy chắc là không thiếu tiền đi? Mượn chút tiền tiêu nào?"

"Đừng hòng lừa tụi tao rằng mình không có tiền, đôi giày này của mày chắc cũng không rẻ đâu nhỉ, thành thật một chút, mau đưa hết tiền cho tụi tao!"

Trịnh Chí Huân hơi buồn cười, tâm trạng đang không tốt liền có mấy bao cát tự mình tìm đến, quả thật là một mục tiêu tuyệt vời để trút giận.

"Thời đại nào rồi, ai còn mang tiền mặt nữa?" Trịnh Chí Huân lười biếng nói.

"Không có tiền mặt, không có tiền mặt thì quét mã! Chuyển hết tiền trong thẻ của mày qua đây!" Lưu manh nói.

Trịnh Chí Huân cười lấy điện thoại ra: "Vậy các anh lấy điện thoại ra để tôi quét."

"Đúng thế, mày ngoan đó, tụi anh sẽ không đánh mày." Tên lưu manh dẫn đầu vừa nói, vừa lấy điện thoại ra đưa tới trước mặt Trịnh Chí Huân, "Mày quét mã này—–ạch a!"

Tên lưu manh bị Trịnh Chí Huân thúc gối vào dạ dày, đột nhiên hét lớn một tiếng, giây tiếp theo gã liền bị hắn quật ngã xuống đất.

Mấy tên côn đồ còn lại thấy tình hình không ổn, vừa muốn đánh vừa muốn chạy, kết quả là đánh không lại, bỏ chạy cũng không xong, cuối cùng cả đám bị đánh ngã sõng soài trên mặt đất rên rỉ.

Trịnh Chí Huân giẫm lên lưng của một trong số tên đó, tâm trạng cũng khá hơn nhiều. Hắn nhìn đám người ngã xuống đất, chợt nảy ra một ý tưởng.

Hắn không thể quá can thiệp đến cuộc sống của Thôi Huyền Tuấn, nếu không sẽ dễ khiến Thôi Huyền Tuấn chán ghét. Nhưng nếu ngược lại, hắn tìm cách khiến Thôi Huyền Tuấn chủ động đến bên hắn, mà không phải là đi ra ngoài hẹn hò với người khác thì sao nhỉ?

Chẳng hạn như là... Hắn bị thương, không tiện đi lại một mình, cần người chăm sóc?

Một cảm giác phấn khích tự nhiên ùa tới, đầu ngón tay của Trịnh Chí Huân đều run lên. Hắn xốc lại quần áo của mình, tìm một góc thích hợp để chụp một tấm ảnh trông có vẻ chật vật rồi gửi cho Thôi Huyền Tuấn.

Ngay sau đó, Thôi Huyền Tuấn trực tiếp gọi điện thoại tới.

"Ừm, tôi bị cướp... Họ nói nhìn tôi trông như người có tiền, liền muốn cướp tiền của tôi." Trịnh Chí Huân hít thở hai hơi, giọng nói có vẻ miễn cưỡng, "Tôi bỏ tập thể dục lâu quá rồi, chỉ muốn ra ngoài chạy bộ một chút, ai mà có dè..."

Sự quan tâm và lo lắng của Thôi Huyền Tuấn trong điện thoại như một bát mật chảy vào trái tim của Trịnh Chí Huân, làm cho hắn cảm thấy mấy tên ngu ngốc đang nằm trên mặt đất nhìn vừa mắt hơn một chút.

Thôi Huyền Tuấn lo lắng cho hắn, còn có chuyện nào tốt hơn nữa sao?

Trịnh Chí Huân thấp giọng nói: "Họ quá đông, tuy rằng tôi đánh thắng, nhưng vẫn bị thương nhẹ. Chân đau lắm, cậu có thể đến đón tôi không?"

Nghe thấy Thôi Huyền Tuấn đáp ứng không một chút do dự nào, đáy mắt Trịnh Chí Huân tràn ngập ý cười thỏa mãn.

"Ừm, để tôi gửi định vị cho cậu."

Nghe điện thoại xong, Trịnh Chí Huân liếc nhìn đám người đang sững sờ trên mặt đất, sắc mặt lập tức thay đổi, lạnh lùng nói: "Tụi bây nhìn cái gì mà nhìn, còn không mau cút đi, đợi tao đánh thêm trận nữa phải không?"

Mấy tên chướng mắt đều đi hết, Trịnh Chí Huân từ từ thong thả đi đến một cái cây.

Sau khi Thôi Huyền Tuấn đến, thế nào hắn cũng phải bị thương một chút, mới có thể danh chính ngôn thuận để Thôi Huyền Tuấn chăm sóc hắn.

Nhưng không được để vết thương quá lớn, kẻo Thôi Huyền Tuấn chăm sóc mệt mỏi.

Sau đó hắn có thể quang minh chính đại bán thảm, mỗi ngày đều dính chặt lấy Thôi Huyền Tuấn, tiếp tục cùng Thôi Huyền Tuấn tăng thêm tình cảm.

౨ৎ

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro