Chương 42 : Lau chùi sạch sẽ

Thôi Huyền Tuấn nắm tay Trịnh Chí Huân, đi dạo trong công viên giải trí vào ban đêm.

Trịnh Chí Huân giúp cậu cầm quả bóng bay phát sáng, quả bóng bay được cầm bởi một con gấu bông, trông rất mộng mơ.

Hắn vốn đi rất nhanh, nhưng bây giờ lại hận không thể đi chậm hơn một con ốc sên.

"Ở đây quá tối, lại có rất nhiều đá vấp phải, thiết kế này quá không có nhân tính rồi." Trịnh Chí Huân nhích từng bước một. "Đi chậm một chút, đừng ngã."

Mặt sân bằng phẳng, đá ở đâu ra? Dù là ban đêm nhưng ánh đèn cũng đủ để mọi người nhìn rõ con đường dưới chân.

Bên cạnh cậu là một đứa trẻ hình như mới hơn hai tuổi, bước đi như bay, chạy từ phía sau đến phía trước, rồi lại nhìn hai người họ, cười khúc khích.

"Anh trai đi chậm vậy, gấu bông cũng đi chậm như vậy." Đứa trẻ nói: "Còn không nhanh bằng em nè!"

Khi đứa trẻ bị cha mẹ đưa đi, Thôi Huyền Tuấn nhìn Trịnh Chí Huân.

"Đứng bằng hai chân thực sự rất khó đối với cậu nhỉ." Cậu nói. "Dù sao thì những con gấu khác đều đi bằng bốn chân."

Trịnh Chí Huân đang chậm chạp nhưng không hề xấu hổ với tốc độ đi bộ của mình một chút nào. Hắn nắm tay Thôi Huyền Tuấn, cố gắng hấp thụ hơi ấm từ tay cậu qua bộ quần áo lông mềm mại trong vô vọng.

Nếu đi chậm, bọn họ có thể nắm tay lâu hơn. Không thì bỏ hẳn bộ quần áo lông ra, trực tiếp đưa tay nắm tay của Thôi Huyền Tuấn?

"Bây giờ trẻ con loài người rất mạnh mẽ. Bọn nó đã có thể tự đi lại từ rất sớm, tôi xin cúi đầu chịu thua." Trịnh Chí Huân nói. "Không giống như tôi, tôi đã mất khả năng tự đi lại, không có sự giúp đỡ của bạn học Thôi thì không đi nổi."

Thôi Huyền Tuấn không nói gì. Rất lâu sau, bọn họ rốt cuộc đi trở về chỗ cũ. Cậu buông tay Trịnh Chí Huân, nhưng móng vuốt của con gấu vẫn bị mắc kẹt trong tay cậu dù đã buông ra ba lần liên tiếp.

Thôi Huyền Tuấn: "... Đủ rồi."

Trịnh Chí Huân bất đắc dĩ buông tay rời đi. Gấu bông vừa nhìn không rõ đường lại bước đi cực nhanh, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt của Thôi Huyền Tuấn.

Lòng bàn tay hơi nóng tiêu tán, Thôi Huyền Tuấn nhìn tay mình, khẽ thở dài một hơi.

Vì Thôi Huyền Tuấn phải đến dạy Vương Học học bù vào ngày hôm sau, nên họ không quay lại trường học mà đi thẳng đến thuê phòng ở bên ngoài.

Trước khi Thôi Huyền Tuấn vào phòng đóng cửa lại, Trịnh Chí Huân cuối cùng đã trả lại cho cậu con gấu bông mà hắn đã cướp từ cậu trước đó trong trò chơi súng hơi.

"Nếu không nhìn thấy tôi, liền nhìn nó nhiều một chút. Cho phép cậu thay tôi bằng nó một đêm." Trịnh Chí Huân bất đắc dĩ cau mày. "Cậu có thể đặt nó ở đầu giường trên bàn."

"Loại đồ chơi này có thể đặt ở sô pha phòng khách." Thôi Huyền Tuấn cầm lấy búp bê gấu.

Trịnh Chí Huân càng nhíu chặt mày: "Bảo cậu coi nó như tôi, cậu liền ném nó lên sô pha?"

Thôi Huyền Tuấn suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: "Không sai, cậu liền đem nó ném vào phòng bếp, để nó bảo vệ dao trong bếp đi."

Thôi Huyền Tuấn từ biệt Trịnh Chí Huân với vẻ mặt tàn nhẫn, đóng cửa lại, ôm con gấu bông mềm mại trong ngực đứng ở phòng khách một lúc, sau đó mới đi vào phòng ngủ.

౨ৎ

Gấu bông được đặt trên ghế.

Thôi Huyền Tuấn đi tắm rửa xong trở về, ngồi bên giường nhìn chằm chằm gấu bông hồi lâu, cuối cùng nhấc nó lên giường.

Cậu không thích để đồ lên giường. Giường của cậu chỉ có chăn bông và gối, không có thêm gối cho gấu bông.

Nhưng chú gấu bông được đặt trên giường như vậy lại tăng thêm sự thú vị cho chiếc giường.

Thôi Huyền Tuấn nằm nghiêng, một tay chống đầu, nhìn gấu bông cười cười.

Khuôn mặt của chú gấu này rất dễ thương, tròn trịa và có lông tơ, gần giống với chú gấu mà Trịnh Chí Huân hóa trang. Nhìn nó giống như đang nhìn phiên bản thu nhỏ của hắn hôm nay.

"Nhà bếp vẫn là quá lạnh." Cậu tự lẩm bẩm.

Con gấu nhỏ không nói được gì, nó chỉ cười nhìn Thôi Huyền Tuấn.

"Có thật là cậu có thể tiếp thu trai cong hả, trai thẳng ơi?" Cậu nhẹ giọng hỏi.

Con gấu bông không phản ứng, nó yên lặng nằm bên cạnh Thôi Huyền Tuấn, trông có vẻ an toàn và đáng tin cậy.

Thôi Huyền Tuấn dịch gối ra một chút, để gấu bông nằm cùng mình, cuối cùng vùi mặt vào lớp lông tơ trên lưng gấu bông, nhắm mắt lại.

౨ৎ

Tám giờ rưỡi sáng Chủ nhật, Thôi Huyền Tuấn và Vương Học ngồi vào bàn học.

"Nghe nói lần trước điểm thi hàng tháng của cậu rất tốt? Chúc mừng." Thôi Huyền Tuấn cùng Vương Học tùy ý nói chuyện phiếm. "Vất vả đã có kết quả."

Vừa nói đến đây, Vương Học liền hưng phấn: "Ừ, em thi rất tốt. Em cảm thấy bọn họ nhìn em khác đi! Anh Thôi, anh biết không, có những bài toán với vật lý đứa bàn trên của em làm không được. Thế là nó đến hỏi bài em! Hỏi bài em đó!"

Khuôn mặt của Vương Học gần như nở hoa. "Mà em thực sự đã làm được, rồi em giải thích cho nó! Trời ơi, cứ giống như một giấc mơ."

Không khí vui vẻ có thể lây lan, Thôi Huyền Tuấn cũng cười, lật sách đến chủ đề hôm nay muốn giảng. "Cảm giác này không tệ hơn so với đánh thắng phải không? Tiếp tục học hỏi, sau này sẽ càng thấy vui vẻ."

Thôi Huyền Tuấn bắt đầu lớp học bù hôm nay, nhưng khi cậu nói chuyện, cậu phát hiện ra học sinh của mình như quân nhân đào ngũ, hơn nữa khoảng cách giữa hai người ngày càng gần hơn.

Để thuận tiện cho việc giải thích và viết, Thôi Huyền Tuấn ngồi cạnh Vương Học. Giữa họ có một khoảng cách bình thường, nhưng bây giờ phần thân trên của Vương Học đang nghiêng về phía cậu, khiến khoảng cách giữa họ ngày càng nhỏ lại.

Nhưng ánh mắt của Vương Học không ở trên sách giáo khoa, mà là trên cổ tay lộ ra một mảng nhỏ của cậu.

Thôi Huyền Tuấn bình tĩnh kéo dài khoảng cách giữa hai người, đồng thời dùng bút gõ lên mặt bàn.

"Tập trung nghe giảng đi." Cậu nói.

"A? Ô ô ô, em đang nghe đây!" Vương Học cuống quít cầm bút ngồi thẳng lên, hắn tự cho là mình lén lút liếc nhìn mặt Thôi Huyền Tuấn không bị phát hiện, sau đó viết nguệch ngoạc lên giấy nháp.

Thôi Huyền Tuấn tiếp tục giảng bài, cậu nói khoảng 20 phút rồi dừng lại.

Cậu mặt không đổi sắc: "Cậu không tập trung, hôm nay không muốn học thì có thể rời đi, trở về tự học, không cần để ý tôi. Nếu cậu không giải quyết được vấn đề này, vậy thì thay gia sư đi."

Cách đây không lâu, Vương Học, người coi việc học là điều đau khổ nhất trên đời, khi nghe tin hôm nay mình không phải học cũng không hề vui mừng, mà ngược lại còn hoảng sợ.

Vương Học ngồi thẳng, bóp chặt bút. "Anh Thôi, không phải em không muốn học! Em sẽ cẩn thận nghe, thật sự nghe kỹ, anh nói tiếp đi."

Thôi Huyền Tuấn không nói tiếp, mà thẳng thắn hỏi: "Hôm trước học vẫn bình thường, hôm nay có chuyện gì? Có lời gì cứ nói đi."

Vương Học cắn môi, cuối cùng nói: "Anh Thôi... Anh năm nay đang học năm hai đúng không?"

Thôi Huyền Tuấn mặt không đổi sắc: "Ừ."

"Xem tốc độ tiến bộ của em đi, kỳ thi lần này em làm rất tốt, thời gian còn lại nếu cố gắng hơn nữa, thi vào trường hiện tại của anh cũng không phải là hoàn toàn vô vọng đúng không?"

Thôi Huyền Tuấn: "Ừ."

"Vậy khi em vào học năm nhất thì anh sẽ học năm cuối, chúng ta vẫn có thể học cùng trường." Vương Học ở trên ghế đẩu vặn vẹo vài vòng, lỗ tai có chút đỏ. "Cho em một cơ hội theo đuổi anh, trở thành bạn trai của anh được không?"

Vương Học chăm chỉ thể hiện trong một khoảng thời gian, cậu ta hứa sẽ cho Thôi Huyền Tuấn một ngôi nhà để cậu được ăn ngon mặc đẹp, còn mời cậu sờ vào cơ bụng của mình, cố gắng hết mình để đề cử chính mình, nhưng Thôi Huyền Tuấn không hề có phản ứng gì.

Vương Học cảm thấy mình đã hiểu ra gì đó.

Muốn ở bên một người có năng lực như vậy, cậu ta không thể chỉ dùng tiền, phải ở bên anh ấy thì mới có thể nảy sinh tình cảm.

Vương Học cảm thấy mình nghĩ rất hợp lý, khẩn trương chờ Thôi Huyền Tuấn trả lời, liền thấy cậu lắc đầu.

Tâm tình Vương Học nhất thời rơi xuống đáy vực, nhướng mày: "Một cơ hội cũng không có sao, anh Thôi?"

"Tôi không nghĩ tới những thứ này." Thôi Huyền Tuấn nói. "Tôi không thích đàn ông theo đuổi, cảm giác rất kỳ quái."

Tâm tình Vương Học chìm xuống đáy hồ, đây là trực tiếp đánh gục cậu ta từ phương diện giới tính rồi!

Cậu ta đang âm thầm khóc trong lòng, bỗng nghĩ tới điều gì: "Lúc tới đây, em đụng phải người ở phòng bên cạnh, người lần trước cùng anh trở về trường, người mà anh nói là bạn bè ấy."

Thôi Huyền Tuấn nhướng mắt: "Cậu ấy thì làm sao?"

"Hắn lườm em!" Nói đến đây, Vương Học cả giận.

"Hắn nhất định có ý đồ xấu với anh! Nếu anh không thích đàn ông theo đuổi, tốt nhất đừng giao du với hắn."

Sau khi nộp đơn khiếu nại, Vương Học nhìn thấy một nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt vô cảm của Thôi Huyền Tuấn.

"Anh biết hắn theo đuổi anh sao?" Vương Học không thể tin được. "Hắn có thể theo đuổi anh, còn em thì không?"

Đây là tiêu chuẩn kép trong truyền thuyết?

Nụ cười trên mặt Thôi Huyền Tuấn lại biến mất.

"Được rồi, đó không phải là thái độ của người theo đuổi tôi. Hôm nay cậu còn muốn học không? Không học thì giờ tan học, cậu về điều chỉnh lại tâm trạng và thái độ của mình trong việc học đi."

౨ৎ

Việc học vẫn phải tiếp tục, nhưng Vương Học, người đã nhìn thấy tiêu chuẩn kép của người lớn, bị ảnh hưởng nặng nề, vì vậy lớp học hôm nay kết thúc sớm hơn thường lệ, lớp học bù vào buổi tối cũng tạm thời bị hủy bỏ.

Trước năm giờ chiều, Thôi Huyền Tuấn đứng dậy duỗi cơ, trở về phòng ngủ nhìn gấu bông.

Chú gấu nhỏ dễ thương được bọc trong chăn, ngủ ngon lành.

Không biết bây giờ Trịnh Chí Huân đang làm gì?

Thôi Huyền Tuấn lấy điện thoại ra để kiểm tra, nhưng cậu không thấy tin nhắn của Trịnh Chí Huân rủ cậu đi ăn tối với hắn.

Thôi Huyền Tuấn nghĩ nghĩ, sau đó đi ra ngoài, bấm chuông cửa đối diện.

Cậu cũng không phải đợi lâu, cánh cửa đối diện mở ra, Trịnh Chí Huân đang đứng ở cửa, cầm một con dao làm bếp.

Vừa mở cửa ra, mùi thức ăn tràn ngập trong phòng xông vào mũi, dễ dàng kích thích thèm ăn.

"Hôm nay dạy nhanh vậy?" Trịnh Chí Huân nhíu mày.

"Không phải sao? Ngay cả thời gian chuẩn bị kinh ngạc cho em cũng không còn, đây chẳng lẽ là trời không chiều lòng người trong truyền thuyết sao?"

"Vậy tôi đi nhé?" Thôi Huyền Tuấn nói.

"Bây giờ còn muốn đi sao?" Trịnh Chí Huân kéo cổ tay Thôi Huyền Tuấn, kéo cậu vào phòng, sau đó đóng cửa lại khóa trái.

"Cửa tôi khóa rồi, vậy thì chúng ta chỉ có thể đi dạo trong phòng này thôi, bạn học Thôi." Trịnh Chí Huân nói, hắn nghĩ tới điều gì đó, trên môi nở một nụ cười. "Nếu cảm thấy mệt mỏi,cậu có thể vào phòng của tôi, nằm xuống giường, làm gì cũng được."

Thôi Huyền Tuấn không đi nằm xuống, vì vậy Trịnh Chí Huân lấy một bình trà trái cây tự làm từ tủ lạnh và rót cho Thôi Huyền Tuấn một cốc.

"Người bình thường còn lâu tôi mới rót cho." Trịnh Chí Huân nói. "Tối nay tôi định uống cùng em, nếu em đã đến, thì bây giờ uống luôn."

"Cậu không uống sao?" Thôi Huyền Tuấn hỏi.

"Đầu bếp rất bận." Trịnh Chí Huân nói. "Hôm nay chúng ta ăn lẩu, tôi còn phải đi chuẩn bị nguyên liệu, đừng đi theo giúp tôi, nếu không buổi tối tôi sẽ hỏi em hôm nay hẹn hò được bao nhiêu điểm, em lại nói hôm nay không phải hẹn hò, hôm nay là cùng nhau nấu ăn!"

Trịnh Chí Huân hiển nhiên đối với chuyện này cảm thấy vô cùng oán hận, vì vậy khi trở lại phòng bếp, liền đóng cửa phòng bếp trong suốt lại, giống như là khóa lại.

Thôi Huyền Tuấn ngồi ở trên sô pha, nhấp một ngụm trà trái cây sảng khoái, ngửi thấy mùi thơm từ nồi lẩu nóng hổi.

Ly trà trái cây mát lạnh trong tay ngọt ngào đúng như sở thích của cậu.

Cậu cũng thích đáy lẩu có vị cà chua.

... Có một người khác trong căn phòng này, người mà cậu cũng thích.

Đối với người xa quê, xa gia đình, rất khó có thể cảm nhận được cảm giác ấm áp của gia đình. Nhưng ở bên cạnh Trịnh Chí Huân, cậu lại thường có thể cảm nhận được loại cảm giác này.

Lúc trước Trịnh Chí Huân đã nói muốn cùng cậu chung sống cả đời, cậu cũng vậy.

Vị ngọt trong trà trái cây lạnh như băng chảy xuống cổ họng đi vào trái tim của Thôi Huyền Tuấn, nuôi dưỡng mảnh trái tim đó và cho phép những hạt giống bị kìm nén đâm xuyên qua mặt đất.

Cậu không muốn miễn cưỡng trai thẳng Trịnh Chí Huân, nhưng đồng thời, cậu ấy cũng không muốn bỏ lỡ trai cong Trịnh Chí Huân.

Cậu không nên quan sát một cách thụ động nữa mà nên chủ động tấn công để biết được thái độ thực sự của Trịnh Chí Huân.

Ví dụ như chạm vào môi Trịnh Chí Huân khi hắn không chuẩn bị trước, hoặc những chỗ khác.

Có thể hơi đột ngột, nhưng kiểu thân mật đột ngột này có thể phản ánh chính xác nhất trạng thái thực sự của một người.

Cậu hy vọng... cậu có thể thấy những gì cậu muốn.

౨ৎ

Trịnh Chí Huân đã chuẩn bị thành công tất cả các nguyên liệu, vui vẻ ngồi vào bàn với Thôi Huyền Tuấn.

Không phải là vị trí của nhà hàng nên không cố định, có thể ngồi tùy thích, Trịnh Chí Huân ngập ngừng đặt chiếc ghế bên cạnh Thôi Huyền Tuấn, chứ không phải đối diện cậu.

Thôi Huyền Tuấn không phản đối, Trịnh Chí Huân vội vàng ngồi xuống bên cạnh cậu.

"Ăn ở quá xa sẽ không có không khí, phải tới gần để còn gắp đồ ăn."

Trịnh Chí Huân cầm đũa gắp nửa bát thịt cho Thôi Huyền Tuấn ngay khi cậu định mở miệng, làm như vậy Thôi Huyền Tuấn sẽ không xấu hổ mà đuổi hắn đi.

Hai người bọn họ chưa bao giờ để ý đến chuyện ăn ngủ, lúc nào cũng ra ngoài vui vẻ. Bắt đầu ăn một lúc, Trịnh Chí Huân mới chợt nhớ ra:

"Hôm nay tan học sớm như vậy, thằng nhóc lại ngỗ nghịch gì hả?"

"Thái độ học tập không đúng, cậu ta cứ luôn lơ đễnh. Để cậu ta quay lại điều chỉnh lại suy nghĩ và thái độ của mình trước." Thôi Huyền Tuấn nói.

Trịnh Chí Huân liền nhân cơ hội tự khen mình vài câu, tiện thể giẫm lên Vương Học:

"Tôi vẫn có thái độ học tập tốt. Trước khi cậu dạy thêm cho tôi, tôi chưa bao giờ mất trí. Tôi lắng nghe những gì thầy giáo Thôi nói, không giống như thằng nhóc kia không biết điều gì cả."

"Thái độ học tập của cậu tốt hơn nhiều so với cậu ta." Thôi Huyền Tuấn liếc nhìn Trịnh Chí Huân.

Trịnh Chí Huân được khen, trong lúc vui mừng, trên bàn ăn không khỏi có chút mộng tưởng.

Sẽ thật tuyệt nếu họ đã hẹn hò với nhau trong suốt thời trung học.

Thôi Huyền Tuấn sẽ dạy thêm cho hắn, và nếu hắn trả lời đúng một câu hỏi, hắn sẽ có thể hôn cậu. Sau một đêm dạy kèm, môi của Thôi Huyền Tuấn sẽ đỏ lên vì nụ hôn của hắn, đến cả vành mắt của cậu cũng hồng lên, rồi hắn sẽ liếm từng giọt nước mắt kia.

"Cay quá."

Trịnh Chí Huân đang đắm chìm trong tưởng tượng nghe thấy giọng nói của Thôi Huyền Tuấn, quay đầu lại nhìn, sau đó sửng sốt.

Đại khái là nước lẩu quá cay, khiến đôi môi của Thôi Huyền Tuấn, cùng chóp mũi vểnh cao, viền mắt mỏng quanh hốc mắt cậu đỏ bừng.

... Điều này rất giống với hình ảnh Thôi Huyền Tuấn bị hắn hôn trong tưởng tượng.

Cổ họng Trịnh Chí Huân thắt lại, yết hầu hắn cử động, rồi hắn đi rót cho Thôi Huyền Tuấn một cốc nước đá.

"Uống chút đá lạnh đi." Trịnh Chí Huân đè thấp giọng, khóe mắt liếc nhìn Thôi Huyền Tuấn.

Hắn muốn nhìn cậu một cách công khai, nhưng hắn sợ không kiểm soát được ánh mắt của mình, sợ sẽ khiến Thôi Huyền Tuấn sợ hãi.

"Trịnh Chí Huân, quay người." Thôi Huyền Tuấn đột nhiên nói.

Trịnh Chí Huân không biết cậu bảo hắn làm gì, hắn cố gắng giữ bình tĩnh, quay sang đối diện với Thôi Huyền Tuấn.

Sau đó, hắn nhìn thấy Thôi Huyền Tuấn, môi và hốc mắt đều sưng đỏ, cậu khiến hắn hiện tại không dám nhìn thẳng, chậm rãi nhích lại gần.

Khuôn mặt của Thôi Huyền Tuấn ngày càng gần, mà Trịnh Chí Huân gần như có thể nghe thấy tiếng máu của chính mình sôi lên.

Hắn căng thẳng cả người, chỉ để không mất bình tĩnh trước mặt cậu.

Trịnh Chí Huân vẫn không nhịn được nuốt nước bọt, giây tiếp theo, yết hầu hắn di chuyển theo phản xạ, rồi —

Một bàn tay mềm mại chạm nhẹ vào yết hầu hắn, dùng sức ấn nhẹ.

Đó là một đôi tay hắn quen thuộc, bất kể đầu ngón tay độ cong hay nhiệt độ trên đó, hắn đều nhớ nhung.

Trong đầu Trịnh Chí Huân nổ tung.

"Cậu dính đầy nước tương rồi." Thôi Huyền Tuấn nói.

Trịnh Chí Huân làm sao mà nghe được, tim hắn đập thình thịch, Thôi Huyền Tuấn muốn rút tay lại, nhưng lại bị hắn nắm chặt.

"Tùy tiện lau là xong hả?" Giọng Trịnh Chí Huân khàn khàn. "Dù gì cũng phải lau tỉ mỉ chút chứ."

౨ৎ

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro