27

Kỳ mẫn cảm lần này của Thôi Huyền Tuấn cũng xem như khá ngắn, thứ hai cậu xin nghỉ học, cộng thêm cuối tuần nữa thì tổng cộng chưa đến ba ngày. Trong tiết học bơi chiều thứ ba, Thôi Huyền Tuấn mang hộp giữ nhiệt đến bể bơi, mặc dù cậu không biết liệu Trịnh Chí Huấn có đến lớp hay không.

Sau khi tiết học bơi bắt đầu, Thôi Huyền Tuấn không nhìn thấy Trịnh Chí Huấn, đoán rằng hôm nay anh có thể sẽ không đến.

Thế nhưng hai mươi phút sau, Thôi Huyền Tuấn đang luyện tập giữa chừng thì vô tình ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Trịnh Chí Huấn đang đi xuống bậc thang ở lối ra, hơn nữa còn nhìn về phía cậu.

Mấy ngày nay Thôi Huyền Tuấn vẫn luôn suy nghĩ không biết Trịnh Chí Huấn có phát hiện ra điều gì hay không, đáp án cuối cùng cũng không dám chắc. Từ thái độ của Trịnh Chí Huấn mà nói, xem ra anh cũng không để bụng chuyện này, có lẽ anh cảm thấy đó là chuyện bình thường cũng không chừng, dù sao vẫn là kỳ mẫn cảm, các phản ứng khác nhau của cơ thể là quá thường thấy.

Bất kể thế nào thì Thôi Huyền Tuấn vẫn muốn trốn đi theo bản năng, trước mắt cậu vẫn ngâm mình trong bể bơi và chỉ có thể trốn ở trong nước.

Cậu lặn xuống nước, bơi theo đường bơi giống như khi luyện tập bình thường nhưng trong quá trình này, cậu mơ hồ nhìn thấy một người đang đi về phía bờ, sau đó cậu cũng chậm chạp lặn về phía trước theo đó.

Sau khi bơi đến điểm cuối, Thôi Huyền Tuấn vẫn chưa lên khỏi mặt nước, cả người vẫn đang chìm dưới nước. Đến khi ngẩng đầu nhìn lên, đối phương đã đứng ở nơi đó, dáng vẻ vô cùng kiên nhẫn.

Thôi Huyền Tuấn biết hành động này của mình ngu xuẩn đến mức buồn cười, nhưng cậu cũng đã làm như vậy rồi.

Không may ở chỗ lúc xuống nước quá căng thẳng nên Thôi Huyền Tuấn đã không hít đủ oxy, bây giờ cậu có hơi chịu không nổi.

Thôi Huyền Tuấn không nhịn được nhả ra hai bong bóng nước.

Ba mươi giây sau, cậu thò đầu lên khỏi mặt nước, thở hồng hộc.

Trịnh Chí Huấn đứng trên bờ, trong tay cầm một cặp kính bơi. Anh cúi đầu nhìn xuống Thôi Huyền Tuấn nói, "Tôi nhớ là thi cuối kỳ không kiểm tra lặn."

"..." Thôi Huyền Tuấn lau nước trên mặt, không dám nhìn thẳng vào mắt Trịnh Chí Huấn, may mà cậu đang đeo kính bơi.

Qua một lúc, Thôi Huyền Tuấn hỏi: "Cậu ở phòng thay đồ số mấy?"

Trịnh Chí Huấn không trả lời mà lại ngồi xổm xuống nói: "Nghe không rõ, cậu bơi gần lại chút."

Tư thế quỳ một gối của anh trông giống như một nhân viên nuôi dưỡng của thuỷ cung, Thôi Huyền Tuấn cũng giống như một con cá heo nghe theo mệnh lệnh gọi mình rồi bơi qua. Thôi Huyền Tuấn bơi tới vị trí gần bờ, tay chân cứng đờ vì căng thẳng nhưng cũng đành phải cắn răng hỏi lại: "Cậu ở phòng thay đồ số mấy?"

"Sao vậy?" Vừa hỏi, tay Trịnh Chí Huấn vừa bỏ vào trong bể khuấy nước.

"Cậu quên cầm hộp giữ nhiệt về, tan học tôi trả lại cho cậu." Thôi Huyền Tuấn nói.

"Hộp giữ nhiệt?" Vẻ mặt của Trịnh Chí Huấn như thể hoàn toàn không có ấn tượng.

Thôi Huyền Tuấn chỉ có thể nhắc cho anh nhớ: "Thứ bảy, lúc cậu... đến nhà tôi."

"Ừm, nhớ ra rồi." Trịnh Chí Huấn nói, "Phòng thay đồ số 3."

Thôi Huyền Tuấn gật đầu, Trịnh Chí Huấn đứng dậy: "Tôi đi luyện tập trước đây."

Anh đi về phía một bể bơi khác, Thôi Huyền Tuấn nhìn theo bóng lưng của anh cho đến khi Trịnh Chí Huấn biến mất sau làn nước. Sau đó Thôi Huyền Tuấn lại chầm chậm chìm dần xuống nước, để giảm bớt sức nóng trên mặt và cơ thể.

Bởi vì Trịnh Chí Huấn đến muộn nên việc tan học cũng bị trì hoãn vài phút. Anh trở lại phòng thay đồ để lấy quần áo, sau lưng có người bước vào, quay lại nhìn thì thấy là Thôi Huyền Tuấn.

Một tay Thôi Huyền Tuấn cầm khăn tắm, một tay cầm hộp giữ nhiệt, lúc xách qua thì đặt lên ghế, nói một câu "Cảm ơn", sau đó không đợi Trịnh Chí Huấn trả lời đã định bỏ đi, dáng vẻ cực kỳ vội vàng.

"Thôi Huyền Tuấn." Trịnh Chí Huấn lấy nước từ trong tủ, không buồn quay đầu lại mà đã gọi cậu.

Thôi Huyền Tuấn lập tức dừng lại ở đó, một giây sau xoay người lại hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Trịnh Chí Huấn uống một ngụm nước, cầm khăn lên lau tóc: "Tại sao kỳ mẫn cảm của cậu lại nhiều hơn bình thường vậy?"

Anh ngước mắt lên, ánh mắt lướt qua vài sợi tóc mái ướt át rối tung và rủ xuống trên mặt Thôi Huyền Tuấn.

Nhắc đến kỳ mẫn cảm, Thôi Huyền Tuấn khó tránh khỏi nghĩ đến chuyện xảy ra hôm thứ bảy, tóm lại là khiến cậu muốn lập tức chạy trốn đối phương. Chỉ là vẻ mặt của Trịnh Chí Huấn không có chút ý tứ đùa giỡn nào, giống như đang nghiêm túc hỏi thăm.

"Lần phân hoá thứ hai tôi được phân thành cấp S." Thôi Huyền Tuấn nói, "Phân hoá vào năm lớp 8, trước đây vốn là cấp A."

"Alpha phân hoá lần thứ hai thì pheromone không quá ổn định, kỳ mẫn cảm sẽ thường xuyên hơn một chút." Cậu giải thích.

Trịnh Chí Huấn gật đầu, trường hợp phân hoá lần thứ hai không thường thấy lắm, trong sách sinh học cũng không được giải thích chi tiết, trước đây anh thật sự không hiểu rõ.

"Có khó chịu không?" Anh lại hỏi. Trịnh Chí Huấn chưa bao giờ trải qua kỳ mẫn cảm một cách chân chính, không rõ lắm cảm giác đó như thế nào.

Nhưng câu hỏi này lại khiến cho Thôi Huyền Tuấn khó có thể không nghĩ nhiều. Có khó chịu không hả, khó chịu tới mức phải làm chuyện như vậy trước mặt một alpha? Thôi Huyền Tuấn cảm thấy vô cùng xấu hổ, siết chặt khăn tắm, đáp: "Có chút."

Trịnh Chí Huấn vừa muốn nói gì đó thì cửa phòng thay đồ đã truyền đến giọng nói của Lý Minh Hưởng: "Chí Huấn, cậu xong chưa đấy?"

"Ơ?" Đi vào thấy Thôi Huyền Tuấn cũng ở đó, Lý Minh Hưởng chào cậu, "Hi."

Sau đó ánh mắt hắn dừng lại trên người Thôi Huyền Tuấn, vô cùng nghiêm túc nhìn cơ bụng và đường nét cơ thể của Thôi Huyền Tuấn, phát hiện quả nhiên giống Số 17 y như đúc. Chỉ trách mình chưa từng thấy dáng vẻ cởi trần của Thôi Huyền Tuấn nên mới không liên hệ cậu với Số 17 với nhau, nhất định là như vậy.

Thấy Lý Minh Hưởng đang nhìn mình chằm chằm, Thôi Huyền Tuấn có hơi bối rối, sau đó cậu cảm thấy Trịnh Chí Huấn đang đi về phía mình, trong tay trống không, khăn tắm của cậu được Trịnh Chí Huấn nhặt lên —— Trịnh Chí Huấn vắt nó lên vai trái của Thôi Huyền Tuấn, phần khăn tắm rủ xuống vừa đúng lúc che phủ gần hết cơ thể của Thôi Huyền Tuấn.

Sự quan sát của Lý Minh Hưởng đột nhiên bị buộc phải dừng lại, hắn cau mày, bất mãn nói "Này" một tiếng, Trịnh Chí Huấn lạnh nhạt ngắt lời hắn: "Hôm nay cậu không về nhà ăn cơm à?"

"Không về nữa, cả đời này cũng không về." Lý Minh Hưởng nói, "Tối nay bọn mình đi dự tiệc đi, giới thiệu cho cậu một omega xinh đẹp."

Thôi Huyền Tuấn vẫn luôn nhìn xuống đất, cậu biết mình nên rời đi rồi, nhưng tình huống hiện tại là cậu đang đứng giữa Lý Minh Hưởng và Trịnh Chí Huấn, nếu đột nhiên xoay người rời đi thì thật quá bất lịch sự, Thôi Huyền Tuấn cũng không có kinh nghiệm xen vào cuộc trò chuyện, cậu không biết khi nào thì thích hợp để nói "Tôi đi trước đây."

"Không muốn đi." Trịnh Chí Huấn thẳng thừng từ chối lời mời của Hạ Uý.

"Cậu đúng là nhàm chán quá đi, có phải là cậu không được không đấy?" Vẻ mặt Lý Minh Hưởng đầy mất hứng, "Trịnh Chí Huấn, cấp ba mà không hẹn hò thì định đợi lên đến đại học chú Trịnh sắp xếp hôn sự cho cậu mới tính đúng không?"

Hắn nói xong, Trịnh Chí Huấn không phản ứng lại, Thôi Huyền Tuấn ngẩng đầu nhìn về phía Trịnh Chí Huấn. Thôi Huyền Tuấn vẫn luôn lặng lẽ đứng đó, vì vậy lúc cậu ngẩng đầu lên trông có vẻ hơi đường đột.

Vì vậy Trịnh Chí Huấn cũng nhìn Thôi Huyền Tuấn, khi ánh mắt giao nhau, Thôi Huyền Tuấn lập tức di chuyển ánh mắt sang chỗ khác.

"Thôi Huyền Tuấn, cậu và Lưu Mẫn Tích đang hẹn hò hả?" Lý Minh Hưởng lại hỏi Thôi Huyền Tuấn, tập trung sự chú ý vào cậu.

Thôi Huyền Tuấn dường như đang đắm chìm vào điều gì đó, dừng lại một lát mới trả lời: "Không, là bạn thôi."

"Vậy Lưu Mẫn Tích có đang hẹn hò với alpha nào khác không?"

"Không." Thôi Huyền Tuấn lại dừng lại một lát, nói: "Cậu ấy sợ A."

Thật ra là Thôi Huyền Tuấn đã nói giảm nói tránh rồi, không phải Lưu Mẫn Tích sợ A mà là ghét A, mình có lẽ là một trong số ít những người bạn alpha mà cậu sẵn sàng kết thân.

"Là sao cơ, cậu ấy là đồng tính hả?" Lý Minh Hưởng bị sốc, thật ra hắn đã điều tra Lưu Mẫn Tích vô cùng rõ ràng rồi, hai câu hỏi đầu tiên chỉ là tuỳ tiện trò chuyện với Thôi Huyền Tuấn mà thôi, nhưng khía cạnh này thật sự là điều hắn chưa bao giờ nghĩ tới.

"Chắc là không phải." Thôi Huyền Tuấn chưa bao giờ suy đoán về xu hướng tính dục của Lưu Mẫn Tích, nhưng cậu cũng không cho rằng Lưu Mẫn Tích là đồng tính luyến.

Lý Minh Hưởng rơi vào trầm tư, cuối cùng Thôi Huyền Tuấn cũng tìm được cơ hội xen vào: "Tôi đi trước đây."

Trịnh Chí Huấn không trả lời, Thôi Huyền Tuấn nhanh chóng liếc nhìn anh một cái, sau đó xoay người bước ra khỏi phòng thay đồ số 3.

Thôi Huyền Tuấn vào phòng tắm tắm xong rồi quay lại phòng thay đồ thu dọn đồ đạc, trong bể bơi hầu như không còn ai nên rất yên tĩnh, Thôi Huyền Tuấn nghe thấy tiếng bước chân từ hành lang truyền đến rồi lại nghe thấy giọng Lý Minh Hưởng.

"Không đi thật hả?" Lý Minh Hưởng vẫn kiên trì với chuyện bữa tiệc.

"Không đi." Trịnh Chí Huấn vẫn từ chối.

Thôi Huyền Tuấn chậm rãi đeo vòng tay vào, cậu nghĩ đến những gì Lý Minh Hưởng đã nói trước đó, ý nghĩa hẳn là Trịnh Chí Huấn chưa từng hẹn hò.

Mặc dù chuyện này thực chất không liên quan gì đến cậu, dù sao thì cả đời Trịnh Chí Huấn cũng không có khả năng liên quan gì đến cậu nhưng trong lòng Thôi Huyền Tuấn vẫn cảm thấy bớt áy náy hơn một chút, ít nhất cũng cho thấy lần đó không phải cậu tự an ủi với một alpha đã có bạn gái.

Hai người chậm rãi đi tới cửa phòng thay đồ, tủ quần áo của Thôi Huyền Tuấn nằm ở cạnh cửa, người cậu vừa vặn bị bức tường che lại.

"Anh họ cậu nói thế nào?" Trịnh Chí Huấn hỏi Lý Minh Hưởng.

"Anh ấy nói phải xem Thôi Huyền Tuấn đánh như thế nào đã, tôi định đưa anh ấy đến võ đài vào thứ sáu, chỉ là không biết tuần này Thôi Huyền Tuấn có đánh không? Lần trước không phải cậu ấy bị thương sao?"

"Tới lúc đó hỏi cậu ấy đi."

" Chí Huấn." Giọng nói của Lý Minh Hưởng trở nên nghiêm túc một cách khó hiểu, "Tôi cảm thấy cậu đối xử với Thôi Huyền Tuấn... nói thế nào nhỉ, từ trước đến nay cậu chưa bao giờ quan tâm chuyện của người khác, tôi không biết cậu có ý gì."

Động tác của Thôi Huyền Tuấn đột nhiên dừng lại, cậu nhìn cổ tay mình, tim đập thình thịch, cậu không mong đợi điều gì, chỉ là không biết Trịnh Chí Huấn sẽ trả lời như thế nào.

"Là bởi vì cảm thấy cậu ấy rất đáng thương nên đồng cảm với cậu ấy sao?" Lý Minh Hưởng lại hỏi.

Giọng nói xuyên qua bức tường trở nên rõ ràng, nhưng sau vài giây, Trịnh Chí Huấn không phát ra âm thanh, giống như ngầm thừa nhận.

Mặt trời đã lặn, trong phòng thay đồ có hơi tối, những ngăn tủ trống trơn và đen kịt, giống như một cái miệng khổng lồ có thể nuốt chửng người xuống.

Ánh mắt của Thôi Huyền Tuấn không có tiêu cự, cậu chậm rãi đóng cửa tủ quần áo, phát ra âm thanh trầm trầm khe khẽ.

Thật lâu sau, tiếng bước chân của bọn họ trở nên mơ hồ, Thôi Huyền Tuấn nghe được câu trả lời của Trịnh Chí Huấn ở xa xa.

"Cũng có thể."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro