3. Thật vui vì được gặp cậu
Năm nay trường học đặc cách cho khối 11 nghỉ tập quân sự, thành ra Choi Hyeonjoon lại có thêm một tuần để nghỉ ngơi.
Nhưng một tuần này trôi qua không hề vui vẻ chút nào.
Vừa phải đau đầu với việc chọn khối, vừa phải chiến đấu với tập đề toán Jeong Jihoon ném cho.
Mẹ cậu gọi hai cuộc điện thoại từ Anh. Cả hai lần đều muốn hỏi xem quyết định của cậu là gì. Cuối cùng vẫn không nhận được câu trả lời chắc chắn, mẹ Choi chỉ đành thở dài bất lực.
"Được rồi, cứ suy nghĩ cho cẩn thận đi đã."
"Nhưng mà theo ý của mẹ, Tiếng Anh, Ngữ văn đều học được. Theo xã hội là tốt nhất!"
Xã hội thì xã hội. Nhưng mà thực lòng, cậu vẫn muốn được học mấy môn Tự nhiên hơn.
Càng nghĩ càng chán nản.
"Cộc, cộc."
Tiếng gõ cửa vang lên, Choi Hyeonjoon nằm dài ra bàn, uể oải nói: "Mời vào"
"Sao mày lại trông chán đời thế kia? Ra ngoài chơi không? Anh mới mượn được con xe oách lắm!"
Choi Hyeonjoon không thèm ngẩng đầu lên: "Thôi, em đang mệt."
Han Wangho lại gần vò đầu thằng nhóc.
"Sao? Vẫn vụ chọn khối à? Mỗi thế thôi mà chú em khổ sở thật đấy."
Choi Hyeonjoon thở dài: "Hơn cả chữ khổ ấy ạ."
"Thế có muốn nghe lời khuyên của anh không?"
Con thỏ hơi hé mắt lên nhìn: "Anh thì có thể khuyên cái gì?"
Han Wangho lườm cậu một cái: "Thái độ gì đấy. Anh mày cũng từng ở tuổi này rồi, cũng từng ở trong cái khoảng thời gian mờ mịt không tìm được lối ra."
"Để kể cho nghe, trước đây anh từng vì một người mà cố sống cố chết học ban Xã hội, cố học thuộc hơn chục bài thơ, thậm chí đi thi còn giành được cả giải ba Văn cấp thành phố."
Anh trai nói với giọng rất chi là tự hào, Choi Hyeonjoon cũng cho anh một ánh ngưỡng mộ."
"Dũng cảm thật đấy. Thế về sau hai người có thành đôi không?"
Giọng Han Wangho rầu rầu: "...Không có. Lúc anh cầm giải thưởng về định bụng tỏ tình thì mới biết, người ta và thủ khoa khối Tự nhiên đã hẹn hò với nhau được một tháng rồi. Chính là trong cái tháng anh mày dùng để ôn tập đấy!"
"..."
"Tiếc thật"
Han Wangho cười nhẹ: "Ừ, hồi đấy anh buồn chết đi được."
"Nhưng giờ nghĩ lại. Hóa ra mình từng có lúc cố gắng hết mình để theo đuổi một người mà không màng đến kết quả như thế, thật ra cũng không đáng tiếc lắm."
Mắt Choi Hyeonjoon hơi sáng lên: "Vậy ý nghĩa câu chuyện này chính là, học khối Tự nhiên thì mới dễ có người yêu hơn hả anh?"
"..."
Thấy Han Wangho từ bỏ cuộc trò chuyện, cậu lại nằm dài ra bàn. Nhìn màn hình điện thoại tối đen, Choi Hyeonjoon thở dài. Hơn chục tin nhắn gửi đi nhưng bên kia vẫn không có hồi âm gì. Chẳng biết Jeong Jihoon làm sao nữa, bảo đi một cái là mất tăm mất tích luôn.
Đến trước hôm khai giảng, cậu mới nhận được một tin nhắn. Nhưng không phải của người mà cậu đang đợi.
Là thầy chủ nhiệm nhắn tin giục điền đơn đăng kí nguyện vọng.
Choi Hyeonjoon nhìn màn hình điện thoại, nghĩ đến tên nhóc mèo cam, nghĩ đến điểm toán hồi lớp 10.
Cuối cùng cậu hạ quyết tâm.
𓆝 𓆟 𓆞 𓆝 𓆟
Buổi lễ khai giảng diễn ra hết sức nhàm chán, bài diễn thuyết của thầy hiệu trưởng năm nay so với năm ngoái chả có gì khác biệt. Cùng lắm là thay được mỗi ngày tháng năm. Choi Hyeonjoon cảm thấy mình hoàn toàn có thể thuộc nó nhanh hơn cả công thức lượng giác.
Lần này Choi Hyeonjoon có chỗ ngồi khá thoải mái, nhưng không phải nhờ chiều cao của Jeong Jihoon mà do cậu đến sớm tìm được.
Jeong Jihoon vẫn chưa xuất hiện. Cậu ta biến đi đâu thế nhỉ? Hay là tên này cố ý không đến, tranh thủ một tiếng đồng hồ thay vì ngồi nghe giảng như cậu để ở nhà làm đề?
Choi Hyeonjoon cảm thấy việc này có khả năng lắm.
Chờ mãi thầy hiệu trưởng mới cất giọng kết thúc bài diễn thuyết dài miên man. Choi Hyeonjoon lết người đến bảng tin tìm vị trí lớp học.
Lớp cậu năm nay chuyển sang tòa khác. Không thuận đường xuống sân bóng nhưng rất gần với căng-tin.
Cậu đã chuẩn bị sẵn tinh thần làm quen mọi thứ lại từ đầu, nhưng khi bước vào lớp, cảm giác vẫn quen thuộc như trước. Đa số thành viên lớp đều chọn Tự nhiên, đến chỗ ngồi vẫn giữ nguyên như cũ.
Bàn cuối cùng dãy trong vẫn còn trống. Trong đầu Choi Hyeonjoon bỗng sinh ra một ảo giác, rằng chỗ ngồi đấy giống như dành riêng cho hai người họ, mãi mãi không tách rời.
Ryu Minseok trông thấy bạn mình, ngay lập tức lôi kéo cậu về chỗ, miệng không ngừng nói.
"Nhanh lên Hyeonie, chỗ ngồi còn chưa sắp xếp, tiện đâu thì ngồi đó. Bọn tớ vẫn ở bàn trên, sau này tiếp tục làm anh em!"
"Bọn tớ" ở đây tất nhiên là Ryu Minseok và Lee Minhyung, hai người này lúc nào cũng dính nhau như hình với bóng.
Lee Minhyung gật đầu chào cậu, vẻ mặt có hơi ngạc nhiên: "Ơ Hyeonjoon, tớ cứ nghĩ cậu sẽ theo Xã hội cơ."
Ryu Minseok bên này thì vui vẻ: "Chắc chắn là vì cậu ấy không nỡ rời xa tớ đây mà."
Choi Hyeonjoon haha hai tiếng.
Cậu thử dò hỏi: "Các cậu có tin gì của Jeong Jihoon không? Sao giờ cậu ấy vẫn chưa tới?"
"Hả? Tớ cũng không rõ nữa. Trước giờ hành tung của cậu ta cậu là người đầu tiên biết còn gì?"
Cái này thì đúng thật. Nhưng tên này chỉ thông báo một câu rồi lủi mất, còn chả thèm trả lời tin nhắn của cậu!
Choi Hyeonjoon bị suy nghĩ này làm cho buồn bực. Rốt cuộc thì Jeong Jihoon cũng không có nghĩa vụ phải báo cáo mọi việc với cậu, nói được một tiếng là tốt lắm rồi.
Cậu cũng không để ý được nhiều nữa, vì phía trên bục giảng thầy chủ nhiệm đã bắt đầu đọc tên từng người lên nhận đồng phục và sách giáo khoa.
Thầy chủ nhiệm tên Kim Kwanghee, năm nay gần 30 tuổi. Khi đứng cạnh đám con trai thầy thấp hơn một cái đầu. Còn với nữ sinh thì thầy điềm nhiên trở thành một anh trai nhà bên hiền lành vui tính.
Vì thế mà đám học sinh chẳng ai sợ thầy, ngược lại còn vô cùng thân thiết. Cũng có thể là vì thầy dễ tính khi giao bài tập, hoặc là cảm thấy trêu thầy rất vui.
Thầy giáo ho nhẹ hai tiếng, mỉm cười: "Chào các em, hôm nay là một ngày đẹp trời, chúng ta lại được gặp nhau rồi."
Không khí trong lớp tức khắc thoải mái hơn, mọi người đua nhau nói chuyện, thi thoảng thầy Kim còn vì một vài câu nói đùa mà cười rộ lên.
𓆝 𓆟 𓆞 𓆝 𓆟
Choi Hyeonjoon nhớ lại hôm tập trung hồi lớp 10, thầy cũng đứng trên bục giảng, nở nụ cười tươi rói nhìn những gương mặt non nớt.
"Xin chào những người bạn mới. Lần đầu gặp gỡ vào một ngày đẹp trời thế này, hi vọng sau này gặp lại nhau chúng ta cũng sẽ rực rỡ như vậy."
Cậu bạn bàn trên nghe vậy chen vào: "Thầy ơi, thầy nói chuyện nghe xa xôi quá."
Nhiều tiếng cười rúc rích vang lên. Thầy giáo không tức giận, khẽ cười.
"Đúng là với các em bây giờ thì còn rất xa. Nhưng ba năm cấp ba trôi qua nhanh lắm, ngoảnh đi ngoảnh lại không biết đã kết thúc từ bao giờ"
Dừng một chút, thầy nói tiếp:
"Thầy hỏi một câu, các bạn có biết tại sao người ta thường tổ chứ lễ khai trường vào một ngày đẹp trời không?"
Cái này cũng cần có lí do hả?
"Bởi vì một năm mới có một lần. Mà cuộc đời mỗi người cũng chỉ được trải qua đúng mười hai lần. Thế nên vào ngày này, đến cả ánh nắng cũng trở nên dịu dàng hơn, là vì muốn các em có thể ghi lại những khoảnh khắc đáng giá ấy một cách đẹp đẽ nhất. Có lẽ sau này, đến một lúc nào đó các em sẽ quên mất, nhưng thầy vẫn muốn cho các em biết. Ở độ tuổi này, các em chính là món quà được cả thế giới ưu ái."
Trong phòng học thoáng chốc im lặng. Ánh nắng rực rỡ chiếu qua ô cửa kính, như phủ một lớp bụi mịn lấp lánh lên mái tóc đen nhánh của những cô cậu học sinh.
Choi Hyeonjoon thậm chí có thể nghe rõ tiếng gió thổi xào xạc trên những tán cây ngân hạnh cạnh lớp học. Đáy lòng đột nhiên dâng lên một nỗi xúc động nho nhỏ.
Cậu đưa mắt nhìn sang cậu bạn cùng bàn bên cạnh. Cậu ta cũng nhìn lại, nở nụ cười.
"Hi, Nice to meet you!"
Thời tiết thật đẹp.
Gió thật êm.
Thật vui vì được gặp cậu.
𓆝 𓆟 𓆞 𓆝 𓆟
Thời gian chậm rãi trôi qua, một năm, 365 ngày.
Hồi ức ùa về chồng chéo lên nhau, tựa như bức tranh mờ ảo mà rực rỡ.
Cậu theo thói quen nhìn sang bên cạnh, không có nụ cười của người kia. Cái cảm giác đặc biệt của ngày đầu đến trường, lại thiếu vắng một người quan trọng.
Sau khi nghe dặn dò một lượt, cả lớp lục tục đứng dậy ra về.
Ryu Minseok nhanh tay đút hết đống đồ vào balo, quay xuống gọi Choi Hyeonjoon: "Còn sớm chán, đi chơi đi. Quán của chú Lee Minhyung đợt này đang có giảm giá đấy."
Choi Hyeonjoon: "Có hai đứa thôi à?"
Ryu Minseok huých tay bạn cùng bàn: "Cả Minhyungie nữa mà. Đi nha, Minhyungie?"
"Ừ"
Ba người khoác vai ra đến cửa lớp, Choi Hyeonjoon bỗng bị gọi lại.
"À Hyeonjoon, em ở lại thầy gặp một chút."
Choi Hyeonjoon quay sang nói với hai đứa bạn cứ đi trước rồi theo thầy chủ nhiệm đến phòng giáo viên.
Cậu có chút thấp thỏm không yên. Dù nhìn gương mặt thầy Kim không có chỗ nào giống đang tức giận, nhưng nỗi sợ khi đứng trước giáo viên vẫn luôn thường trực.
Thầy Kim một tay đẩy gọng kính, một tay lật tập đơn đăng kí nguyện vọng.
"Ừm, bắt đầu nhé. Thầy khá bất ngờ khi em quyết định theo khối Tự nhiên đấy."
Choi Hyeonjoon thở dài. Hình như ai cũng bất ngờ thì phải.
"Dạ."
"Em suy nghĩ kĩ rồi chứ? Bố mẹ em có ý kiến gì không?"
Choi Hyeonjoon biết chắc thể nào cũng bị hỏi những câu như này, cậu nói: "Em đã nghĩ kĩ rồi ạ, mẹ em cũng đồng ý với quyết định này."
Thật ra là sau khi nói một hồi không ăn thua, mẹ cậu cũng đành bất lực gật đầu.
Thầy giáo nhìn ô điểm toán năm ngoái của cậu, trầm tư.
"Là thế này, vì lúc đầu thầy cứ nghĩ em sẽ chọn Xã hội. Tiếng Anh của em thật sự rất tốt, Ngữ văn cũng luôn ổn định trong top 5. Theo khối này, em có thể tự tin phát huy hết năng lực vốn có của mình. Tất nhiên ý thầy không phải là ở bên Tự nhiên em làm không tốt, nhưng đây là quyết định mạo hiểm đấy."
Thầy Kim có ấn tượng rất tốt với thái độ học tập của cậu học trò này. Nhưng cuộc sống vốn khắc nghiệt, có những việc không phải cứ cố gắng là sẽ có kết quả.
Choi Hyeonjoon mím môi, đem hết dũng khí nói ra những điều mình đã suy nghĩ từ lâu: "Em biết các môn Tự nhiên của em thực sự không tốt. Lựa chọn này cũng có thể sẽ khiến bản thân em sau này phải hối hận."
"Nhưng mà, em nghĩ em muốn thử một lần, thử cố gắng hết sức mình, thử đi theo con đường hoàn toàn khác biệt. Em hi vọng lúc này, em có thể làm được điều đó."
Cậu nói xong, hai bên tai đã đỏ lên, thoạt nhìn có chút bối rối.
Thầy Kim có lẽ hơi bất ngờ, nghiêm túc đánh giá học trò lần nữa. Cuối cùng thầy vỗ vỗ vai cậu, bật cười: "Được lắm! Tuổi trẻ có nhiệt huyết thế là tốt."
Cười một lúc, thầy lại trở về dáng vẻ nghiêm túc.
"Thầy rất mừng vì em có thể suy nghĩ được như thế. Có lẽ đúng là nên tự cho mình một cơ hội, nhỉ?"
"Thầy chỉ muốn hỏi thêm một câu thôi. Bây giờ, em hạnh phúc với quyết định của mình chứ?"
Lần này Choi Hyeonjoon nhìn thẳng vào mắt thầy, mỉm cười.
"Vâng, em hạnh phúc với quyết định của mình."
Con người ta thường hay lo được lo mất, như khi đi trên một đoạn đường thẳng, đi một bước lại phải tính toán xem bước tiếp theo sẽ đi thế nào. Mệt mỏi như thế, thà rằng cứ bất chấp tất cả mà lao đầu về phía trước, mặc kệ kết quả sẽ ra sao.
Thầy giáo hỏi thêm vài chuyện nữa rồi cho cậu về. Choi Hyeonjoon ngập ngừng, cuối cùng vẫn hỏi điều làm câu suy nghĩ suốt một tuần nay.
"Thầy ơi, sao hôm nay bạn Jeong Jihoon không đến trường ạ?"
"À, thằng nhóc này nhà có chút chuyện. Chắc mai mới bắt đầu đi học được."
Choi Hyeonjoon cũng không tiện hỏi thêm, chào thầy giáo rồi về nhà.
𓆝 𓆟 𓆞 𓆝 𓆟
♡₊˚ 🐇・₊✧
nhật kí choi hyeonjoon :
"mèo bảo rất vui vì được gặp thỏ"
"thỏ cũng rất vui vì được gặp mèo"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro