Chương 43: Không Bỏ Qua Một Ai

Mẫn Tích không đáp, cậu nhìn Trương Huân trong im lặng và hoang mang.

Trương Huân đứng dậy, đặt một tay lên vai cậu, nửa ôm vào lòng bước thật chậm về phía trước.
"Cậu ở đây, khoan nhắc tới những kẻ xấu, nhưng chắc chắn sẽ có chuột gián thôi.

Nhỡ chúng cắn hỏng quần áo sách vở thì lại phải tốn tiền mua mới? Không đáng chút nào." Giọng Trương Huân rất dịu dàng.
Mẫn Tích vẫn không lên tiếng, nhưng nước mắt đã ngừng rơi.

Cậu bị Trương Huân ôm xuống cầu thang, nghe Trương Huân lải nhải bên tai: "Nhà tôi không tốt hơn nơi này sao? Chí ít nơi đó không có chuột gián gì cả, cậu cứ ở căn phòng bên cạnh tôi, hoặc ngủ cùng với tôi, tôi còn có thể cung cấp dịch vụ chu đáo sáng gọi dậy đi học, giúp cậu học từ sáu giờ sáng tới mười hai tờ khuya luôn."
Mẫn Tích im lặng vài giây, cuối cùng đã bật cười.
Cậu lau nước mắt, cười mắng: "Học kiểu này không cần ngủ nghỉ ăn cơm à?"
Trương Huân quay đầu nhìn Mẫn Tích, hàng mi cậu còn đọng nước mắt, khiến người ta muốn chạm vào xem có cảm giác gì, nhưng chỉ có thể nhịn.
"Thôi được, hè nên lười một chút, mười giờ chúng ta mới dậy, sau đó chơi game." Trương Huân bảo, "Quyết định vậy đi."
Mẫn Tích vẫn cười, nhưng lại lắc đầu.
"Làm phiền cậu lắm, tôi sẽ ở một nơi tốt hơn, rồi tranh thủ đi làm thêm trong hè, chắc cũng kiếm được một ít."
Nghe thấy những lời này, Trương Huân dừng bước.
"Cho tôi một lý do cậu không theo tôi về, hoặc tôi sẽ trói cậu mang về." Trương Huân đanh mặt, "Nếu cậu cảm thấy ở nhà tôi ngại quá thì cứ cho nợ trước, giờ cậu chưa có tiền, nhưng sau này đi làm rồi tất nhiên sẽ có, đến đó hẵng trả cho tôi.

Nhưng nếu cậu còn chẳng tìm ra được cái cớ nào tốt hơn, vậy đừng trách tôi không khách sáo."
Vẻ mặt của Trương Huân trông rất hung hãn, nếu là ai không thân nhìn thấy Trương Huân như vậy, có lẽ sẽ bị dọa cho nhũn chân mất.

Nhưng Mẫn Tích hiểu Trương Huân chỉ vì muốn tốt cho mình mà thôi, nên cậu không hề sợ hãi, chỉ giải thích một cách nhẹ nhàng.

"Tôi nhớ Hàn Vương Hà từng nói người nhà cậu nghiêm khắc lắm." Mẫn Tích rằng.
Trương Huân hiểu ra: "Cậu lo họ nói cậu? Không đâu, cậu giỏi hơn Hàn Vương Hà nhiều, Hàn Vương Hà đến tìm tôi chơi, nhà tôi còn chưa nhốt cậu ta lại ép phải học mà.
Họ nghiêm khắc với tôi chứ không nghiêm khắc với bạn bè tôi đâu."
Giọng Trương Huân rất hời hợt: "Trừ khi cậu gả cho tôi thì họ mới áp đặt cậu vào những tiêu chuẩn nghiêm ngặt, giờ cậu rảnh hơi quan tâm mấy chuyện này làm gì."
Mẫn Tích nao nao: "Vậy sau này cậu muốn yêu đương hẹn hò sẽ khó khăn lắm nhỉ, nhỡ bố mẹ cậu không thích đối tượng của cậu thì sao?"
Trương Huân ôm chặt Mẫn Tích hơn, tiếp tục xuống cầu thang: "Sao trăng gì, đâu thể để người đó chịu uất ức được.

Nếu bố mẹ tôi không chấp nhận, tôi đành tự ra ngoài khởi nghiệp thôi, để người đó không cần dè dặt hay kiêng kỵ ai cả."
Bấy giờ họ đã ra khỏi ngõ hẻm, Trương Huân cười nói: "Tôi cũng đâu hẹn hò, cậu đứng đây nghe tôi nói linh tinh cũng chẳng nghĩa lý gì, tôi không có đối tượng để bố mẹ làm khó làm dễ.

Không chừng khi thấy tôi bảy mươi, tám mươi tuổi rồi mà còn độc thân, họ sẽ bảo tôi tìm bừa một người cũng được."
Bấy giờ, một chiếc xe đang đậu cách đó không xa, người không am hiểu về lĩnh vực xe hơi như Mẫn Tích nhìn vào cũng biết giá của nó hẳn là rất đắt.

Mẫn Tích hoàn hồn, nhận ra mình đã bị dời sự chú ý.
"Không phải," Mẫn Tích quay lại đề tài ban nãy, cậu không để bụng mình có bị đay nghiến gì không, cậu lo chuyện khác cơ, "tôi sợ cậu bị mắng... tự dưng dẫn người lạ về ở, không hay lắm đâu."
Trương Huân nhướng mày, lấy điện thoại ra gọi ngay cho người nhà mình, còn bật loa ngoài: "Bố, con dẫn bạn về ở một thời gian nhé."
Giọng đàn ông nghiêm khắc vang lên bên kia: "Ừ, chuyện nhỏ nhặt như vậy con tự quyết định đi, khỏi gọi điện hỏi bố."
"À, vậy con cúp đây, bố làm tiếp đi." Trương Huân nói.
Loa điện thoại vang lên tiếng tút tút khi cuộc gọi bị ngắt, Trương Huân nhìn Mẫn Tích: "Cậu tưởng họ có thời gian ở nhà à? Bạn Tích, cậu còn viện được thêm lý do nào nữa không, hết rồi thì tôi đẩy cậu vào xe nhé."
Mẫn Tích: "... Hết rồi, Anh Trương, để tôi tự vào, khỏi đẩy."
Trương Huân hừ một tiếng, khoanh tay nhìn Mẫn Tích lên xe, sau đó đặt va li của Mẫn Tích vào cốp sau rồi cũng ngồi vào bên còn lại.

Xe chậm rãi lăn bánh, Mẫn Tích nhìn cảnh vật đang lùi dần ngoài cửa sổ, vẫn có hơi căng thẳng.

Nhà Trương Huân là khu biệt thự yên tĩnh ở giữa sườn núi.

Cần một lúc để lái xe từ cổng lớn dưới chân núi đến trước cửa nhà, vào trong cứ có cảm giác như nhà quê mới lên tỉnh vậy.
Xe dừng trước cửa, người ra đón định lấy va li ở cốp sau mang đến phòng cho khách trước thì chợt thấy Trương Huân liếc thoáng sang, thế là lập tức hiểu chuyện thả tay ra.
Trương Huân kéo va li của Mẫn Tích đi phía trước, Mẫn Tích ngại ngùng muốn giành lại, bị Trương Huân tránh đi.
"Được rồi, chẳng phải cậu còn bệnh à? Đừng tranh việc với tôi nữa, tôi chưa đến mức để một người bệnh tự làm đâu." Trương Huân nghiêm túc rằng.
Mẫn Tích bị chính chuyện mà mình bịa ra làm nghẹn họng, đành để Trương Huân kéo va li cho.
Lúc này sau lưng họ, cả hàng người giúp việc đều trố mắt nhìn, sau đó hoang mang quay sang quản gia.
Ông quản gia đẩy gọng kính: "Các cậu nhìn tôi tôi cũng đâu biết, chắc cậu chủ thân với người bạn này, ha ha."
*
Mẫn Tích không được gặp bố mẹ Trương Huân, có lẽ họ còn bận công tác bên ngoài.

Nhà Trương Huân to như mê cung vậy, nếu không có Trương Huân dẫn đường, cậu nghĩ chắc mình sẽ lạc ở trong đây cả ngày mất.
Lên tầng ba, Trương Huân dẫn Mẫn Tích rẽ lung tung, tới trước một căn phòng.
"Đột ngột quá nên chưa kịp dọn phòng cho khách, cậu ngủ tạm với tôi một đêm rồi chờ mai tính tiếp vậy." Trương Huân nói một cách vô cùng nghiêm túc.
Vừa dứt lời, Mẫn Tích chợt thấy một dì giúp việc đi xuống lầu, dì nọ còn cầm chổi trong tay.
Dì không biết tình hình, chỉ mới nghe thấy câu nói ban nãy của Trương Huân, như vậy là đang xúc phạm và phủ nhận công sức làm việc của dì đấy, thế là dì hoảng hốt rằng: "Cậu chủ, cậu không thể nói lung tung thế! Cứ vài ngày là dì sẽ quét dọn phòng cho khách mà, muốn vào ở lúc nào cũng được cả!"
Mẫn Tích: "..."
Trương Huân: "... Vậy à, dì vất vả rồi."
"Không vất vả chút nào, việc nên làm mà!" Dì nọ đáp rồi bước nhanh xuống lầu, dần đi khuất khỏi tầm mắt hai người.

Trương Huân: "..."
Trương Huân im lặng cùng Mẫn Tích nhìn nhau, cuối cùng thở thật dài.
"Thôi được, đúng là phòng cho khách ở được, nhưng..." Trương Huân đẩy cửa phòng mình, "Tôi muốn nói chuyện với cậu."
Ánh mắt Trương Huân vô cùng trịnh trọng và chân thành: "Mẫn Tích, đã xảy ra chuyện gì, đừng giấu giếm nữa, hãy kể hết với tôi đi."
*
Nhớ lại tất cả những việc đã xảy ra, đây chẳng phải là chuyện vui vẻ gì với Mẫn Tích.

Nhưng cậu cũng biết, chỉ khi nói ra thì Trương Huân mới có cách tốt nhất để đề phòng những người đó tìm được cậu.
Mẫn Tích cắn môi, ngồi lên ghế tường thuật lại mọi chuyện.
Sắc mặt Trương Huân xụ dần qua từng câu nói của cậu.
Hắn biết Mẫn Tích chịu uất ức, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện thế này.
Nếu người nhà đó cảnh giác một chút thôi, không để Mẫn Tích ra được.

Nếu Mẫn Tích không dùng hắn làm cớ mà được đưa tới nhà gã đàn ông kia ngay trong đêm, thì mọi chuyện sẽ thế nào?
Kẻ đó sẽ mặc kệ ý muốn của Mẫn Tích, tận tình hưởng thụ và giở những suy nghĩ đen tối dơ bẩn của mình trên người Mẫn Tích.
Đó sẽ là cơn tra tấn đau đớn như trong địa ngục.
Pheromone cuộn trào lan tỏa khắp phòng, Trương Huân nhắm mắt cố nén cơn giận, để rồi khi mở mắt ra, hắn lại vỗ vai Mẫn Tích với vẻ ôn hòa: "Không sao nữa, sau này sẽ không bao giờ có chuyện như thế nữa.

Chắc đêm qua cậu đã cực khổ lắm nhỉ, ăn một ít rồi nghỉ ngơi đi."
Quả thật lúc này Mẫn Tích vừa mệt vừa buồn ngủ, cậu ăn qua loa bữa tối, sau đó được Trương Huân dẫn vào phòng cho khách ở ngay bên cạnh, tắm thật nhanh rồi ngả đầu thiếp đi.
Trương Huân nhìn đăm đăm cánh cửa phòng đang đóng chặt, thật lâu sau mới xoay người về phòng mình.
Hắn chưa ngủ, chỉ ngồi bên bàn trầm ngâm.
Kim đồng hồ đã quá mười giờ tối, cửa phòng của hắn bị gõ nhẹ.
"Cậu chủ, sếp Trương đã về, bảo cậu đến gặp." Quản gia đứng ngoài cửa nói.
Trương Huân đáp lại, chỉnh đốn tác phong rồi mở cửa đến phòng làm việc.

Bố của hắn đã chờ ở đó.
Bố Trương dời mắt khỏi xấp tài liệu, ngẩng đầu nhìn Trương Huân: "Tới rồi à, còn nhớ những kiến thức hôm qua bố đã dạy không?"
Trương Huân ngồi vào chiếc ghế trước mặt Bố Trương: "Nhớ, cách quản lý những rủi ro có thể sẽ gặp phải sau khi nhập hàng."
"Nhớ kỹ, sau này cần áp dụng." Bố Trương gấp tài liệu trong tay lại, "Hôm nay bố sẽ dạy con cách đối phó với những hành vi cạnh tranh không lành mạnh."
Ánh mắt Trương Huân trở nên sắc bén, tập trung mọi sự chú ý.
Gần mười hai giờ khuya, cuối cùng Bố Trương mới dừng lại.
"Con còn nhỏ, những việc cạnh tranh không lành mạnh mà con gặp phải đa số là người khác gian lận trong thi cử." Bố Trương nhấp ngụm trà, "Dựa theo những lời bố vừa nói ban nãy, con nghĩ nên làm thế nào?"
"Nói với thầy cô, hoặc lợi dụng điểm yếu này để kẻ gian lận nghe lời." Trương Huân đáp.
"Đúng, chuyện nhỏ như vậy không cần những thủ đoạn quá phức tạp." Bố Trương khẽ gật đầu, đang định bảo Trương Huân về phòng thì chợt nghe hắn nói.
"Con từng thấy một việc cạnh tranh không lành mạnh, nhưng không phải chuyện này." Trương Huân từ tốn rằng, "Có thương nhân đã bán con mình cho người khách ham mê sắc dục, chỉ vì để giành đơn hàng lớn, được thêm nhiều tiền.

Ban nãy bố không hề lấy ví dụ về nó, chuyện này có thường thấy không?"
Bố Trương nhíu mày: "Cách làm hèn hạ hiếm gặp, con thấy ở đâu?"
"Ở chỗ bạn con." Trương Huân cụp mắt xuống, "Vì cậu ấy là Beta, người nhà vốn đã đối xử không tốt với cậu ấy nên mới đẩy cậu ấy ra làm chuyện này.

Cậu ấy bỏ chạy, giờ không nơi nương tựa, con đã đưa cậu ấy về đây."
Hắn rất hiểu bố mình.

Bố hắn làm việc cũng khá đứng đắn, ghét nhất những kẻ thích giở mánh khóe thủ đoạn.

Vả lại với tâm thế của Alpha mạnh mẽ quyền lực, ông sẽ bảo vệ các Beta và Omega yếu ớt ở một mức độ nhất định.
Quả nhiên, Trương Huân nghe bố mình phẫn nộmắng: "Nhảm nhí! Trương Huân, con cứ xử lý chuyện này, cần làm gì thì liên hệ chú Triệu của con, xử lý không được đừng nhìn mặt bố nữa!"
Trương Huân nở nụ cười: "Tất nhiên rồi."
Hắn sẽ không bỏ qua bất kỳ kẻ nào có ý đồ làm tổn thương Mẫn Tích trong chuyện này.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #choria