Chương 60: Tốt Nghiệp

Mang theo mùi hương cỏ cây, khi cầm bút yên vị trong phòng thi, Mẫn Tích vô cùng bình tĩnh.

Phần bài làm trên giấy đầy ắp những con chữ chỉn chu, Mẫn Tích nghiêm túc viết xuống những kiến thức mà mình đã tiếp thu bao lâu nay.
Từng môn một qua đi, trong lúc thi, Mẫn Tích và Trương Huân không hề trao đổi với nhau về nội dung bài giải, đến tận khi kết thúc môn cuối cùng của hai ngày thi, Mẫn Tích đặt bút xuống, thở phào nhẹ nhõm.
Học sinh ở cả dãy lầu đã bắt đầu xao động, bất kể thi có tốt hay không, họ đều đang phấn khích.
Quãng thời gian cấp ba của họ đã kết thúc thật rồi.
Mẫn Tích nén xuống trái tim đang khấp khởi, cậu bước ra phòng học, đi theo dòng người xuống lầu và trông thấy Trương Huân đang chờ mình bên dưới.
Trương Huân đứng dựa tường, khuôn mặt vốn vô cảm thoắt chốc đã nở nụ cười siêu bắt mắt khi nhìn thấy Mẫn Tích.

Lúc này Mẫn Tích chẳng tài nào nén nổi kích động nữa, cậu mừng rỡ chạy bước nhỏ sang, cho Trương Huân một cái ôm thân thiết.
"Hình như tôi thi khá tốt." Mẫn Tích nói.
Trương Huân ôm lại Mẫn Tích, cười bảo: "Trùng hợp ghê, tôi cũng thi khá tốt."
Ra cổng trường, họ thấy người của đài truyền hình đang phỏng vấn.
"Chào bạn, bạn cảm thấy đề thi đại học lần này có khó không?" Nữ MC hỏi cậu nam sinh trước mặt.
"Khó quá, khó thật, em cảm thấy đây là đề khó nhất trong vài năm trở lại đây." Cậu nam sinh thở dài, sau đó xốc lại tinh thần, "Nhưng mọi người đều thấy khó là được, chắc em vẫn có thể vào một trường tốt!"
Nữ MC gật đầu, thấy Mẫn Tích và Trương Huân với ngoại hình nổi bật đang đi phía sau thì hai mắt sáng lên, vội cầm micro bước tới.
"Chào hai bạn, các bạn cảm thấy đề thi đại học lần này có khó không, nghĩ mình sẽ được bao nhiêu điểm?" MC cười hỏi.
"Đúng là hơi khó." Trương Huân không từ chối phỏng vấn, "Lần này phát huy chưa tốt lắm, chắc cũng được chừng 720-730 điểm[1] thôi."
[1] Thông thường thi đại học điểm tối đa là 750 điểm.
Mặt nữ MC hoang mang vô cùng: "...?"
Mẫn Tích không nén được bật cười, tiếp lời Trương Huân: "Em cũng thấy vậy, chắc không được điểm tối đa rồi, khoảng 720-730 thôi, tiếc thật."
MC: "???"
Cô có nghe nhầm không, tại sao điểm số cao như vậy mà nói cứ như dễ kiếm lắm, đạt được số điểm này với độ khó năm nay thì chẳng phải thành thủ khoa toàn tỉnh luôn à!!!

Mẫn Tích và Trương Huân gật đầu tạm biệt rời đi, lúc bước xa khỏi nhóm người đang ngơ ngác, Mẫn Tích bật ngón cái với Trương Huân: "Tôi chỉ phục mỗi chỗ giả ngầu của Anh Trương thôi đó."
"Cần gì phải giả? Đây là thật!" Trương Huân choàng tay qua vai đè đầu cậu xuống, xoa rối tóc Mẫn Tích.
Tiếng tin nhắn trong nhóm lớp vang mãi chẳng ngừng, nhấp vào mới biết ban cán bộ đang kêu gọi mọi người tổ chức liên hoan.
Ai cũng biết, từ bây giờ sẽ rất hiếm khi gặp mặt, sau lần này, muốn mọi người tập trung đông đủ sẽ không còn dễ dàng nữa, thế là đều nhao nhao hưởng ứng.
Buổi liên hoan được quyết định, Mẫn Tích và Trương Huân tắm xong, đến địa điểm đã hẹn.
Không chỉ bạn cùng lớp, cả thầy chủ nhiệm của họ cũng tới, mọi người đồng loạt nâng ly cảm ơn thầy chủ nhiệm mình.
Ăn uống linh đình đến gần mười giờ mới tan tiệc, thầy chủ nhiệm đã có tuổi bèn chào tạm biệt họ, các bạn học sinh còn lại thì đi tăng hai, vào KTV chiến đấu tiếp.
Không có giáo viên, bầu không khí bắt đầu thoải mái hơn, nhiều người không dám thổ lộ nỗi lòng mình trước mặt thầy giáo bấy giờ đã dám đứng ra.
"Tỏ tình đi nào, có ai muốn tỏ tình không, giờ không nói sẽ phải chôn trong lòng cả đời đấy, đừng để lại tiếc nuối cho tuổi thanh xuân chứ các bạn trẻ!" Một chàng trai hô hào.
Nhiều người bật cười thiện ý, nhốn nháo bảo đêm tốt nghiệp là dịp tốt nhất để tỏ tình, bởi dù có bị từ chối, hôm sau cũng đâu còn gặp mặt nữa.
Còn nhỡ đồng ý thì chí ít được hẹn hò thêm vài tháng, chẳng thiệt thòi chút nào.
Nhiều quần chúng hóng hớt đã chuyển sang nhìn Trương Huân, tuy họ không đơn phương ai, nhưng một việc hiển nhiên là điều kiện và danh tiếng của Trương Huân rõ ra đó, tất nhiên sẽ có rất nhiều người thích cậu ấy rồi, không chừng còn được chứng kiến cảnh xếp hàng tỏ tình nữa, khi ấy lại có chuyện để hóng.
Mẫn Tích cũng nghĩ thế, cậu chợt không biết có nên cách xa Trương Huân một chút không.
Cậu cũng ôm ấp mối tình với Trương Huân nhưng không thể bộc bạch được, bởi sau khi tốt nghiệp cấp ba, họ vẫn sẽ giữ liên lạc với nhau thêm một thời gian dài.
Nên bây giờ, cậu cứ đứng nhìn với tư cách một người bạn bình thường sẽ hay hơn nhỉ?
Nhưng đôi chân còn chưa dịch chuyển được bước nào, phần người trên mới cách xa Trương Huân một chút thôi đã bị hắn túm cánh tay kéo về.
"Làm gì vậy." Trương Huân nhìn từng người một với vẻ lười nhác, "Đừng nói còn muốn tỏ tình với tôi nhé, tôi không phải Alpha dịu dàng dễ mến gì đâu, coi chừng phá hỏng bầu không khí liên hoan đấy."
Mọi người: "..."
Trương Huân bật cười: "Đừng quên trước đây tôi đã từ chối người khác như thế nào."
Bấy giờ ai nấy đều sực nhớ sự khủng bố của đại ca trường.
Từ sau khi Mẫn Tích chuyển tới, quả thật đã lâu lắm rồi họ không thấy Trương Huân giận dữ hay đánh nhau, sự ôn hòa của Trương Huân đã lên một tầm cao mới.

Trước khi Mẫn Tích gia nhập tập thể lớp, rất nhiều người thích Trương Huân đều chẳng dám tìm cơ hội tiếp cận hoặc thăm dò, để Trương Huân hưởng thụ quãng thời gian cấp ba yên lành không bị quấy rầy.

Tất cả những người rục rịch nảy ý định muốn tỏ tình với Trương Huân đều chôn sâu tình cảm của mình đi, bởi dù chưa nói ra, nhưng họ cũng đã biết trước kết quả, chắc chắn Trương Huân sẽ không đồng ý đâu, đừng ôm mộng tưởng viễn vông nữa.
Và lúc này, ngoài những người đã buông bỏ ý định tỏ tình với Trương Huân, còn thành phần khác cũng đang ôm nỗi niềm của riêng mình, nhìn đối tượng mà họ đơn phương đã lâu.
Mẫn Tích đang trò chuyện với Trương Huân, chợt nghe thấy các bạn xung quanh tru tréo cả lên, ngay sau đó, có một cô gái đứng trước mặt cậu.
Đó là một nữ Beta thiên gầy, tên Lâm Tinh, sở hữu mái tóc ngắn vén sau tai.

Mẫn Tích nhớ cô nàng thường nhờ cậu giảng bài vào cuối giờ, là một học sinh ngoan.
"Bạn Mẫn Tích..." Lâm Tinh cúi đầu nhìn mũi giày mình, "Mình... mình có thể nói riêng với bạn một lúc không?"
Có thể thấy, bây giờ mà còn muốn nói chuyện riêng với Mẫn Tích thì đâu thể là việc học hành bình thường được, mà chỉ muốn bộc bạch nỗi niềm thầm kín đã ấp ủ từ lâu thôi.
Có ai đó đứng cạnh hô to: "Mẫn Tích, đồng ý đi chứ!"
Mẫn Tích: "..."
Mẫn Tích không dời bước, cô gái Beta nọ cũng chẳng chịu thua, vẫn tiếp tục rằng: "Cậu còn nhớ trước đây có một lần thành tích của mình không được lý tưởng.

Chính cậu đã cổ vũ động viên và giảng lại những câu mình làm sai, giúp mình lấy lại tự tin không."
Thật ra Mẫn Tích không ấn tượng lắm về chuyện này.
"Mình thích cậu, có thể cho mình một cơ hội không? Mình có thể xin vào trường đại học cùng thành phố với cậu, sau này cũng sẽ cố gắng đuổi theo bước chân cậu." Lâm Tinh nói rất khẽ, nhưng vô cùng nghiêm túc.
Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn sang bên này, mấy mươi người chăm chăm vào, nếu Mẫn Tích từ chối thẳng thừng sẽ khiến cô mất mặt lắm.
Mẫn Tích nhìn gương mặt điềm đạm của Lâm Tinh, tìm cách giúp đối phương thoát khỏi tình trạng lúng túng: "Xin lỗi, cậu rất tốt, nhưng tôi đã có người mình thích rồi."
Lâm Tinh trợn tròn mắt, những người hóng hớt cũng thốt ra những âm tiết bất ngờ.
Lâm Tinh thật lòng thích Mẫn Tích, nên cô muốn tranh thủ dù biết chỉ là một cơ hội nhỏ nhoi.

Cô vẫn chưa muốn thôi, cắn răng hỏi tiếp: "Nhưng mình chưa từng thấy cậu tiếp xúc với ai... Người cậu thích cũng cùng lớp với chúng ta sao?"
Ban đầu Mẫn Tích chỉ nói bừa thôi, chủ yếu là để đôi bên không khó xử quá.

Tuy cậu có đơn phương người khác thật, nhưng đó là đối tượng không thể nói ra, bấy giờ bị gặng hỏi như vậy, cậu chợt nghẹn họng.
Bỗng, một cánh tay choàng lên vai cậu, là Trương Huân.
"Đúng là lớp chúng ta." Giọng Trương Huân vẫn hờ hững, "Các cậu nhìn không ra à? Là tôi."

Lâm Tinh: "?"
Mẫn Tích: "...?"
Những bạn khác: "!!!!"
Mẫn Tích chấn động, thình lình bị Trương Huân vạch trần, để lộ sự thật mà cậu đã cực khổ che đậy, chỉ còn một bước nữa thôi sẽ rơi xuống đáy vực sâu.
Mẫn Tích quay đầu nhìn Trương Huân, Trương Huân cũng rũ mi nhìn cậu, đôi con ngươi đen láy chẳng tài nào đoán ra được suy nghĩ bên trong.
"Tôi cũng thế, chẳng qua sắp thi đại học, yêu đương sẽ ảnh hưởng thi cử nên mới hẹn trước là chờ thi xong rồi xác nhận quan hệ." Trương Huân nói tiếp, "Nên cậu ấy không chấp nhận cậu đâu, cậu còn muốn hỏi gì nữa không?"
Lâm Tinh nào có ý định chen chân, cũng chẳng muốn trở thành tình địch của Trương Huân, cô đâu bị điên!
Lâm Tinh đưa ra câu hỏi cuối cùng: "... Thật sao?"
Tay Trương Huân trượt từ vai xuống cầm tay Mẫn Tích, đan thật chậm từng ngón một vào kẽ tay, rồi cuối cùng nắm trọn tay cậu.
Mọi người như vỡ òa, lớp phó sinh hoạt hô tiếng phấn khích nhất, âm thanh điếc cả tai.
Mẫn Tích hiểu ra, Trương Huân chưa phát hiện sự thật, cậu ấy chỉ muốn giúp cậu thoát khỏi tình trạng khó xử nên mới làm thế.
Thích nhau, đơn phương nhau là giả, ấy thế mà giờ phút này, những lời chúc phúc của mọi người là thật, họ đều cho rằng cậu và Trương Huân là một đôi, cặp đôi chỉ thuộc về nhau.
Mẫn Tích mỉm cười nắm lại tay Trương Huân: "Đúng, là thật."
*
Tan tiệc, mọi người ai về nhà nấy, còn Hàn Vương Hà thì đi theo Mẫn Tích và Trương Huân, định chơi thâu đêm với họ.
Mặt Hàn Vương Hà vẫn đầy kinh ngạc: "Các cậu... các cậu thành đôi rồi á! Thẳng thắn với nhau từ khi nào vậy, còn giấu tôi nữa chứ, tôi tưởng các cậu sẽ dây dưa lâu lắm đấy!"
Mẫn Tích bất đắc dĩ giải thích: "Giả thôi, tôi và Anh Trương là tình bạn trong sáng.

Người khác bị gạt không nói, sao cả cậu cũng bị gạt thế?"
Mẫn Tích nhíu mày: "Sao giọng điệu của cậu giống như từ lâu đã biết tôi và Trương Huân sẽ đến với nhau?"
Hàn Vương Hà hứng chịu ánh mắt tàn bạo đầy chết chóc của Trương Huân, cậu ta đâu ngờ Trương Huân còn đang giấu nhẹm chuyện kia, vậy mà cũng giấu được á!
Tức thật, Mẫn Tích mà ngửi được chút mùi pheromone thôi thì Trương Huân đã lộ tẩy từ lâu rồi!
"Vì... thú thật, tôi, tôi là fan CP của các cậu." Bị dồn vào đường cùng, IQ Hàn Vương Hà tăng vọt, cắn răng nói: "Bình thường cũng hay tưởng tượng này kia, ha ha."
Mẫn Tích: "... Ha ha."
Mẫn Tích cũng rất đỗi kinh ngạc trước phản ứng bất ngờ này của Hàn Vương Hà, cậu cạn lời.
Hàn Vương Hà vội đổi đề tài, cậu ta đề cập đến kỳ nghỉ siêu dài lần này, rủ mọi người đi du lịch một chuyến.
Tất nhiên Mẫn Tích không phản đối, nhưng nghĩ tới số tiền cần tiêu cho chuyến đi, cậu hơi chần chừ.
Không chừng chuyến đi sẽ 'ngốn' hết tiền học và tiền trang trải cả năm của cậu, có thể còn nhiều hơn.
Nhân lúc Hàn Vương Hà đi vệ sinh, Trương Huân xoa đầu Mẫn Tích: "Đừng lo nghĩ nhiều, cứ để tôi chi trước những khoản tiền cậu cần trước khi đi làm, chờ sau này tốt nghiệp rồi trả từ từ cũng được, còn cả đời mà, không gấp."
Chỉ một câu nói ngắn ngủi mà dường như đã buộc chặt con đường tương lai của họ lại với nhau, triền miên, quấn quýt.
Mẫn Tích mím môi, cúi đầu đáp: "Ừ."
*

Đêm khuya, sau khi trò chuyện vui chơi với nhau, Mẫn Tích chìm vào mộng đẹp.
Ngoài ban công bên kia, Trương Huân và Hàn Vương Hà vừa đứng sóng vai hóng gió đêm, vừa tán gẫu.
"Thật ra tôi luôn muốn hỏi." Do dự một lúc, Hàn Vương Hà nói, "Anh Trương này, cậu định... khi nào cho Tích Tích biết tình cảm của mình? Kéo dài mãi, không sợ Tích Tích sẽ thích người khác sao?"
Trương Huân cười khẽ: "Cậu ấy không có cơ hội thích ai đâu."
Nửa bên mặt Trương Huân ẩn khuất trong màn đêm, chỉ có đôi mắt đang thể hiện rõ tính chiếm hữu cực đoan của mình.
Hàn Vương Hà rợn người, cậu ta xoa lớp da gà trên cánh tay, hỏi tiếp: "Vậy rốt cuộc đến khi nào?"
Giọng nói nhẹ bẫng của Trương Huân hòa vào làn gió mát: "Chờ đến khi dù cậu ấy từ chối lời tỏ tình của tôi cũng không chạy thoát được, chỉ có thể ở lại bên cạnh tôi."
***
Lời tác giả: =)))
Mẫn Tích ôm bánh ngọt sửng sốt: Trương Huân muốn chơi trò dằn vặt tình yêu với mình sao?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #choria