12

"Sự khác biệt giữa bạn và anh ấy là gì?

Anh ấy khuất phục trước bóng tối đã tồn tại

Còn tôi cúi đầu trước ánh bình minh chưa từng tồn tại."

- Adonis-

__________________________________________

Chiếc xe chạy như bay trên giao lộ, lao thẳng về phía đồn cảnh sát.

Bên Chungcheong đang mưa rồi, còn bên Seoul vẫn nắng ấm. Thế nhưng vẫn có vài giọt nước đọng trên thành xe, trong khi xe chạy với tốc độ cao, nó nghiêng ngả trượt xuống kính chắn gió, rồi lướt qua khuôn mặt trầm tư của Jeong Ji Hoon.

Trước khi vén màn sự thật, sự tĩnh lặng bao trùm không gian nhỏ hẹp. Tay Han Wang Ho gõ lên vô lăng, trong khi ánh mắt vô định của Jeong Ji Hoon vẫn đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ.

Han Wang Ho thỉnh thoảng lại quay qua nhìn, bỗng nhiên anh hỏi.

"Không có gì muốn nói với anh à?"

"Hả?" Jeong Ji Hoon bối rối quay qua, ánh mắt vẫn chưa hoàn toàn tập trung.

"Những điều em từng nói về con người, về lý tưởng của em hay về cuộc sống này." Anh giơ tay cánh tay đặt trên vô lăng lên rồi hạ xuống, "Và cả cô gái chơi guitar dưới ánh hoàng hôn ở Namsan nữa."

Jeong Ji Hoon không khỏi thấy xấu hổ khi anh đột nhiên nhắc đến chuyện đó.

"Anh nghe rồi à?"

"Một chút thôi, lúc ấy anh cũng buồn ngủ rồi."

Cậu không khỏi lúng túng và xấu hổ. Lần đầu tiên họ gặp nhau, một người tin vào chủ nghĩa hiện thực, một người luôn sống trong vương quốc hy vọng của mình. Đó là một cuộc đối đầu bí mật đầy thù địch, vũ khí duy nhất của họ chỉ là ánh mắt và lời nói.

Vậy nên, việc thốt ra những câu gây sốc hay phi thực tế cũng không lạ.

Cánh tay đang đặt trên cửa xe của Jeong Ji Hoon nhanh chóng sờ lên mũi, hy vọng Han Wang Ho đổi chủ đề. Nhưng qua khoé mắt, cậu nhìn thấy bàn tay đặt trên vô lăng của anh hơi run nhẹ. Cậu lập tức hiểu ra - Những cảm xúc căng thẳng và hưng phấn đang được phóng đại và chồng chất trong lòng Han Wang Ho. Anh cần nói chuyện để chuyển sự chú ý, vậy mới khống chế được tốc độ chiếc xe và trái tim run rẩy của mình.

Trong thời điểm thần kinh căng thẳng tột độ, Han Wang Ho nhìn cậu bằng ánh mắt đơn thuần, như muốn đang muốn nói: Hãy kể anh nghe mọi thứ về em.

Jeong Ji Hoon đầu hàng. Cậu hắng giọng, quyết hy sinh để được xấu hổ một cách anh dũng.

"Thôi được."

"Thật ra, đã rất lâu rồi em không nghĩ tới chuyện này."

"Hồi trước, ngày nào em cũng nghĩ về nó sao?"

"Đúng vậy, như cái cách ngày nào anh nghĩ về vụ án vô số lần. Em biết anh cũng vậy."

"Vậy cậu sinh viên xuất sắc của Học viện Cảnh sát đến vùng quê Chungcheong làm việc, cũng vì chuyện này?"

"Cuộc sống này quá đỗi bình thường. Em muốn đi tìm kiếm sự tự do."

"Mỗi ngày trôi qua đều là một sự nhàm chán, đây là sự tự do mà đã em tìm thấy sao?"

"Loại tự do này giống như... đống tro tàn đang cháy dở, vẫn còn hơi ấm nhưng không thể bùng lên. Cảm giác hư vô trống trải đó cũng giống cơn mưa dầm không ngớt ở Chungcheong."

Jeong Ji Hoon nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời như một quả cầu lửa nóng bỏng đập vào ánh mắt yên ả của cậu.

"Thân xác này đã được tự do, nhưng rồi em phát hiện ra những suy nghĩ của em vẫn bị giam cầm trong cơ thể này. Đây có phải là tự do không? Em cũng không biết. Có lẽ chừng nào còn sống trên đời thì lúc đó con người vẫn chưa được tự do."

Lần này, khi xuất hiện mâu thuẫn, họ rất bình tĩnh, như thể cho phép những lối suy nghĩ khác biệt cùng tồn tại một cách tinh tế.

"Vậy hãy làm điều gì đó ý nghĩa đi. Ngồi suy nghĩ viển vông cũng vô ích."

"Ngay cả khi nó không có kết quả?"

"Ít nhất sẽ giúp bản thân cảm thấy mình vẫn còn sống trên đời."

"Thế nên em đã tìm kiếm thứ gì đó có thật trên đời."

"Như cây đàn guitar đó?"

Jeong Ji Hoon gật đầu thẳng thắn: "Ví dụ như anh."

"Con người của anh?"

"Đúng vậy."

Anh đã che giấu quá nhiều bí mật.

Chiếc áo khoác da cũ kỹ, tấm lưng thẳng tắp, nụ cười điềm tĩnh, vết sẹo cắt ngang cổ tay, đôi mắt đầy u buồn và kiên định - Bất kỳ bộ phận nào trên người Han Wang Ho, bị thế giới bỏ rơi điều khiến Jeong Ji Hoon tiếc nuối.

Cho tới bây giờ, dường như Jeong Ji Hoon mới hiểu, thứ cảm xúc gọi là không đành lòng đó đến từ đâu. Sức sống mãnh liệt và lòng quyết tâm của một con người nhỏ bé trước dòng nước lũ, chính là thứ cậu luôn thiếu.

Khi đôi bàn tay đầy sẹo của Sisyphus đẩy tảng đá, tảng đá cũng lặng im nhìn anh.

Han Wang Ho cười nói: "Cứ cho là vậy đi."

Đuôi xe thắng gấp trước cổng lớn đồn cảnh sát. Khi thấy rõ đó là ai, những người đi qua đều không khỏi ngạc nhiên.

"Anh vào xin lệnh cấp trên." Han Wang Ho chỉ vào bên trong, gửi đi một nhiệm vụ ngắn gọn.

"Mọi thứ đều đã sẵn sàng, chỉ cần có lệnh bắt khẩn cấp, chúng ta sẽ đến Đại học Y bắt người ngay lập tức."

Cửa xe vừa mở, có người lại nắm lấy cổ tay anh.

Han Wang Ho không hiểu quay lại nhìn thì nghe Jeong Ji Hoon hỏi: "Anh sẽ không bỏ chúng em lại rồi đi bắt người một mình chứ?"

Nụ cười quen thuộc dần hiện trên gương mặt của Han Wang Ho, anh nắm lấy mu bàn tay cậu gỡ nó khỏi cổ tay mình: "Anh không còn đôi mươi nữa rồi."

Lời giải thích này có vẻ không có tác dụng với Jeong Ji Hoon, vì cậu đã quá hiểu anh.

"Em không yên tâm."

"Anh mới là cấp trên của em."

Những ngón tay đan chặt như đang đánh nhau, cuối cùng Jeong Ji Hoon mới miễn cưỡng thả ra.

Han Wang Ho nhét chìa khóa xe vào tay cậu như đã thoả hiệp, giọng nói anh vẫn bình tĩnh không chút cảm xúc.

"Thời gian eo hẹp, đừng quậy nữa."

Anh đóng cửa xe lại, tấm lưng dần khuất bóng.

Các thành viên trong đội lần lượt chạy đến.

"Vết thương ở chân và tuổi tác của hung thủ đều đã chứng minh, hiện tại hắn không đủ sức giết người nữa!"

"Điều đó đã lý giải vì sao những bộ xương hắn vứt sau này đều là xương có trước."

Choi Hyeon Joon và Yoo Hwan Joong thở hổn hển nhảy lên ghế sau.

"Xin hãy giúp tôi truy xuất các hồ sơ liên quan đến Đại học Y Seoul từ năm 2018 - 2020..."

Kim Su Hwan bận nghe điện thoại cuối cùng chen vào trong xe, nhưng đôi bàn tay cậu cũng không rảnh rỗi, vừa nhận được hồ sơ lại bắt đầu dán mắt vào màn hình.

Đằng sau bầu không khí sôi nổi, Jeong Ji Hoon lại im lặng lạ thường. Thời gian đang dần trôi qua, sau hai vòng bàn bạc các bằng chứng, chủ đề này cũng dần lắng lại. Thế nhưng Han Wang Ho vẫn chưa quay lại.

Choi Hyeon Joon nhìn thấy sự lo lắng của Jeong Ji Hoon, bước xuống xe trước.

"Để anh vào xem thử."

Anh vừa xuống xe không bao lâu, Won Sang Yeon gõ cửa xe với vẻ mặt nghiêm túc.

"Hôm nay Giáo sư Oh xin nghỉ phép, không có mặt ở Đại học Y."

Mặt Yoo Hwan Joong tái nhợt: "Nhà ông ấy ở đâu?"

Kim Su Hwan cũng hỏi: "Nơi ông ấy thường hay ở..."

Tin dữ liên tiếp truyền đến, Choi Hyeon Joon chạy đến trước cửa xe, lo lắng nói.

"Người trong Cục nói, họ đã nhìn thấy anh Wang Ho rời khỏi đây khoảng 1 giờ trước."

Kim Su Hwan cố gắng gọi điện thoại nhưng không ai nghe máy.

"Anh ấy tắt điện thoại rồi."

"Anh có biết hung thủ sẽ đi đâu không?"

Cậu đã bỏ lỡ điều gì?

Jeong Ji Hoon với lấy tài liệu ở ghế sau, lật qua xem thử. Bộ xương quan trọng nhất nằm trong vụ án là vụ vứt xác tại nghĩa trang ngày 9 tháng 11 năm 2019, địa điểm gây án là nơi chôn cất vợ hung thủ. Kang Syeol Hwa trông rất giống người vợ - Giết hại cô là cách Giáo sư Oh tỏ lòng thành kính với người vợ quá cố.

Cậu lập tức quay qua nhìn đồng hồ trên xe, màn hình điện tử đang hiển thị 5 giờ 23 phút, ngày 9 tháng 11.

Chính là ngày hôm nay.

"Hôm nay là ngày giỗ vợ ông ấy."

Một cơn rùng mình không tên chạy dọc sống lưng Jeong Ji Hoon.

"Anh ấy đang ở nghĩa trang!"

Won Sang Yeon gọi điện thoại, chưa kịp thăm hỏi gì, vừa có người nhận máy đã hỏi: "Wang Ho lái xe của anh à?"

Gao Dongbin đang ngồi xem TV cùng các bệnh nhân khác, trả lời một câu vô lo vô nghĩ: "Đúng rồi! Em ấy nói có việc gấp, nên anh bảo tự vào mà lấy, chìa dự phòng ở trong ngăn kéo..."

"Đồ ngốc nhà anh!" Won Sang Yeon dù có dễ tính đến đâu cũng phải chửi.

"Em ấy tìm ra hung thủ rồi, bây giờ bọn em đang mất liên lạc."

"Cái gì?!" Cao Đông Bân vụt dậy, át cả tiếng cả tiếng cười của diễn viên hài trong TV. Anh chống nạng, kéo theo cái chân đang bó thạch cao, khập khiễng chạy ra ngoài.

"Anh sẽ quay lại Cục ngay!"

Điểm đến đã được xác định, trong lúc Choi Hyeon Joon nhập định vị. Jeong Ji Hoon ngồi trên ghế lái mà lòng nóng như lửa đốt, hai cái đầu phía sau lập tức ngó sang nhìn.

"Anh ơi..."

"Anh lái được chứ?"

"Mọi người thắt dây an toàn vào đi."

Đối diện với ánh mắt đầy nghi ngờ của Choi Hyeon Joon, Jeong Ji Hoon nghiêm túc gật đầu.

"Hãy tin em!"

Cậu thể hiện vẻ mặt nghiêm túc nhất trong đời, sau một cú đạp ga, chiếc xe lao đi như mũi tên, xông xáo bay thẳng ra ngoài. Jeong Ji Hoon thực hiện cú bẻ lái sang phải đầy kỹ thuật - Chiếc xe cảnh sát hòa mình vào dòng xe cộ đông đúc trong giờ cao điểm của một buổi tối ở Seoul.

Lốp xe bám trên mặt đường phát ra những tiếng rít chói tai, bắt đầu quay về tốc độ bò dưới 30km.

Choi Hyun Joon: "Á...!!"

Jeong Ji Hoon: "Em không ngờ lại tắc như vậy!"

Yoo Hwan Joong thầm thở phào, xong mới lo lắng nói: "Tắc đến khi nào đây?"

Choi Hyeon Joon định mở cửa xe: "Hay là chúng ta chạy bộ đi! Kẹt mãi ở đây tốn thời gian lắm!"

Cuộc tranh cãi vẫn chưa có hồi kết, Kim Su Hwan không nói gì mà chỉ thở dài, cậu mò mẫm hộc cửa bên cạnh một lúc, rồi hạ cửa ghế phụ xuống. Đặt một vật màu đỏ lên nóc xe, nhấn công tắc. Ngay lập tức, đèn hiệu cảnh sát nhấp nháy, còi báo động vang lên ỉnh ỏi, các xe xung quanh bắt đầu tự giác rẽ sang hướng khác để nhường đường.

Kim Su Hwan và ba người còn lại trong xe im lặng nhìn nhau một lúc.

"Bộ xe cảnh sát mình không có đèn à?" Kim Su Hwan lấy làm lạ.

"Có chứ, có chứ, mà tám trăm năm rồi có ai ngó ngàng đến đâu." Choi Hyeon Joon rất thành thật.

"Đây là lần đầu tiên em được ngồi xe cảnh sát đấy." Yoo Hwan Joong cảm thấy mới lạ.

Jeong Ji Hoon lẩm bẩm gì đó, cũng đưa tay mò mẫm thử hộc cửa ở hông xe. Bỗng nhiên, cậu cảm giác lòng bàn tay mình chạm vừa vào thứ gì đó.

Mặt Jeong Ji Hoon biến sắc, đột nhiên đạp mạnh chân ga.

"Nhanh lên, không kịp nữa rồi!"

9 tháng 11 là ngày đặc biệt nhất đối với hung thủ.

Con đường vắng lặng trải hai hàng lá rụng đã rữa một nửa, xung quanh có rất ít người. Mãi đến khi màn đêm buông xuống, ánh đèn đường yếu ớt bao phủ tất cả bia mộ. Lúc này, một đôi giày da xuất hiện cuối con đường.

Đó là một người có vóc dáng cao gầy, mái tóc hoa râm được chải chuốt tỉ mỉ, trên tay ôm một bó hoa tươi màu trắng, bước chân hơi loạng choạng - Nếu nhìn kỹ sẽ thấy người đó đang lê từng bước, hình như chân phải đang bị thương.

Người đàn ông dừng lại trước một ngôi mộ, ông ta lấy chiếc khăn tay trong túi ra, cúi xuống lau bức ảnh trên bia mộ. Ông cẩn thận lau cho bóng loáng, nụ cười vẫn giữ trên môi.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên từ phía sau ông rồi dừng lại cách đó không xa.

"Chúng ta lại gặp nhau rồi, cậu cảnh sát."

Giáo sư Oh không quay đầu lại, Han Wang Ho cũng không trả lời.

Han Wang Ho nhìn ông: "Ông không ngạc nhiên khi tôi có mặt ở đây sao?"

Người đàn ông lắc đầu đứng dậy: "Sau từng ấy năm, cuối cùng cậu cũng đuổi kịp tôi rồi."

Anh cảnh sát khoanh tay đứng dưới ánh đèn đường - một chiếc còng bạc đang được móc trên ngón tay anh.

"Ông đã sẵn sàng thú nhận tội ác chưa?"

Nghe đến đây, nét mặt Giáo sư Oh rất kỳ quái, ông ta hỏi ngược lại.

"Wang Ho à, cảm giác tự tay xẻ thịt người thế nào? Không có lớp da, chỉ còn lại những dòng máu đen đỏ và miếng thịt mềm oặt... Lấy từng khúc xương trắng ngần ra từ đống máu thịt ấy, rất đẹp phải không?"

Giáo sư Oh thong thả trả lời, nhìn cậu cảnh sát với vẻ mặt lạnh lùng.

"Đó là những người còn sống, họ có sự sống, chứ không phải chỉ là những mảnh xương hay máu thịt. Ông có đếm được mình đã giết bao nhiêu người không?"

"Nếu điều đó là phạm tội, vậy cậu là gì?" Giáo sư Oh chất vấn ngược lại.

Han Wang Ho trả lời vô cùng thẳng thắn, không chút do dự.

"Đó cũng chính là tội của tôi."

"Nếu tôi chết đi, xin hãy dùng cơ thể này để dẫn dụ hung thủ ra ngoài."

Đây không phải lần đầu tiên Kang Shuo đề xuất kế hoạch điên rồ này, nhưng lần nào Han Wang Ho cũng khước từ.

Anh cũng kiệt sức nhưng không mất đi hy vọng. Han Wang Ho nguyện bảo vệ chính nghĩa trong trái tim mình, anh động viên ông rằng chúng ta phải tin vào kỷ cương pháp luật. Hung thủ rồi cũng sẽ bị bắt thôi, ông còn sống rất lâu nữa, chắc chắn sẽ đợi được ngày đó.

Han Wang Ho dùng cách này để thuyết phục Kang Shuo, cũng là để thuyết phục chính mình. Cho đến khi Kang Shuo đột ngột qua đời.

Một buổi chập tối nọ, anh nhận được một cuộc điện thoại, giọng nói phát ra từ cuộc gọi đó vô cùng đau đớn và khó thở. Dù không muốn thừa nhận, nhưng anh biết cuộc đời con người đã đến điểm cuối.

"Tôi sẽ gọi xe cứu thương ngay!"

Han Wang Ho loáng thoáng nhớ mình đã hoảng sợ và trả lời như vậy, Kang Shuo khàn cả tiếng ra sức ngăn cản anh.

"Không! Không, đừng để ai biết..."

Đừng để ai biết tôi đã chết.

Anh đi suốt đêm để đến Chungcheong, nhưng thứ chào đón anh chỉ còn lại một cái xác.

Cái chết, thất bại và tuyệt vọng giày vò lương tâm anh ngày một trầm trọng.

Cả ngày hôm đó, hầu như Han Wang Ho chẳng làm gì hết, anh ngồi im lặng nhìn thi thể dần cứng lại sau khi hết hơi ấm. Ngồi cùng vị cha chú đã hối hả cùng mình nhiều năm.

Đến khi mất đi, khuôn mặt của Kang Shuo vẫn tràn ngập vẻ đau đớn. Đôi mắt đờ đẫn của anh nhìn chằm chằm vào bức tường viết đầy manh mối. Cơn tức giận bùng phát dữ dội từ một cơ thể đã mất. Ông ấy ra đi trong thầm lặng không ai hay biết, cũng không làm phiền bất kỳ ai ngoài Han Wang Ho.

Cảm giác tội lỗi cứ lớn dần trong lòng Han Wang Ho, hoàn toàn ăn mòn anh, sự tê dại và kiệt sức dần chiếm giữ toàn bộ cơ thể anh. Mưa có rơi cũng không thể rơi vào đôi mắt khô khốc ấy, nước mắt trở thành một thứ thật xa vời.

Đối mặt với cơ thể tử vong tự nhiên, sĩ quan cảnh sát không biết phải làm gì.

Kang Shuo để lại cho anh một cái túi màu đen cực lớn để đựng xác và một tờ giấy ghi vài lời tuyệt mệnh.

Thời điểm viết tờ giấy này, ông bị bệnh tật tra tấn đã lâu, nét chữ viết ngoáy vội vàng:

"Tôi biết cuộc đời mình sắp đến hồi kết, không thể tận mắt nhìn thấy hung thủ bị đưa ra trước công lý, chỉ đành nỗi oán hận vô vọng này đến chết.

Chỉ có cái thân xác vô dụng và tàn tạ này, hãy để nó giúp cậu tiến gần hơn với sự thật.

Tôi xin lỗi, tôi biết điều này sẽ thật tàn nhẫn với cậu.

Nhưng tha thiết cầu xin cậu, hãy để tôi đạt được thứ mình muốn. "

Han Wang Ho biết mình không thể cự tuyệt tâm nguyện cuối cùng của người đàn ông đáng thương, cũng như không thể phủ nhận mong cầu đuổi theo chân lý trong trái tim mình.

Đến thời khắc ấy, anh chẳng còn gì cả, thứ anh có thể từ bỏ chỉ có chính mình.

Khi mặt trời lặn xuống núi, cuối cùng anh cũng cử động.

Han Wang Ho từng bước một đi về phía thi thể, như đang bước vào bờ vực thẳm của chính mình.

"Thật ra tôi luôn nhớ cậu là người theo đạo."

"Cho nên - khi đứng trong nhà thờ, tôi đã thì thầm với Chúa. Cậu cảnh sát cũng giống tôi thôi." Giáo sư Oh gật đầu khen ngợi, "Chúng ta đều có tội."

Dòng chữ "Sinner" nguệch ngoạc trên xương cổ tay của thi thể, như một dấu ấn chế giễu Han Wang Ho đã từ bỏ công lý.

"Tôi mà bị trừng phạt, cậu cũng không thoát được đâu."

"Câm miệng!"

Han Wang Ho tiến lên hai bước, vẻ mặt sắc lạnh của anh đang cực kỳ kiềm chế. Cơn giận dữ dần tích tụ như cơn bão tố, bàn tay của lặng lẽ vươn ra ​​sau thắt lưng - đó chính là vị trí khẩu súng!

Giáo sư Oh nhìn thấy hành động này của Han Wang Ho, ông ta đột nhiên bật cười. Ông ta không tiếc lời chọc ngoáy Han Wang Ho, hi vọng đối phương bị cơn giận làm mờ con mắt, là thời khắc ông ta chờ đợi - Một cảnh sát bị thương ở tay làm sao bắn trúng ông ta trong lúc xúc động được?

Bó hoa màu trắng lấp lánh dưới ánh đèn đường, bên trong cắm một con dao mổ sắc bén. Ông ta đã giết rất nhiều người bằng con dao này và hôm nay ông ta sẽ giết thêm một người nữa. Đôi mắt đục ngầu của Giáo sư Oh loé lên những tính toán đầy ác độc.

Ông ta đánh rơi bó hoa, lưỡi dao lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

Nhưng bàn tay lần ra sau lưng của Han Wang Ho lại trống không, anh không định tiến lên phía trước. Ánh mắt sáng suốt vô cùng lý trí, không hề tức giận, cũng không bị những lời nói đó khiêu khích.

Ngay từ đầu anh đã không định bắn ông ta.

Vẻ ác độc của Giáo sư Oh bị xịt keo cứng ngắc, ông ta nghiến răng nghiến lợi. Thế mà ông ta còn định lợi dụng điểm này, sống mái đến cùng với Han Wang Ho. Ấy vậy, một nòng súng lạnh lẽo đã áp thẳng vào gáy ông ta.

Khẩu súng lục lên nòng phát ra tiếng kêu giòn giã.

"Cấm nhúc nhích."

Cộng với giọng nói bình tĩnh của Jeong Ji Hoon.

"Giơ tay lên."

"Ông nghĩ tôi sẽ nổ súng bắn ông ư?"

Han Wang Ho giơ bàn tay trống không lên của mình lên, phơi trần vết sẹo ra trước ánh sáng: "Nhưng tôi đã không thể cầm súng được nữa rồi. Đây là sự thật tôi đã chấp nhận từ lâu."

"Giống như khi người vợ chết, ông đã sống mãi trong quá khứ".

Vẻ bình tĩnh của anh đã hoàn toàn chọc giận hung thủ, tròng mắt của Giáo sư Oh đỏ hoe, ánh mắt trừng trừng đầy giận dữ.

Nhưng nỗ lực giãy giụa đều vô ích dưới gọng kìm kiên cố của Jeong Ji Hoon. Giáo sư Oh trơ mắt nhìn Han Wang Ho bước tới chỗ mình. Chiếc còng đã trì hoãn suốt 6 năm, cuối cùng cũng chụp xuống tay ông ta.

Cục Hình sự huy động toàn bộ lực lượng xe cảnh sát, đột nhập vào nghĩa trang yên tĩnh.

Gao Dongbin chống nạng đứng cạnh xe cảnh sát, Choi Hyeon Joon và Kim Su Hwan đang thì thầm to nhỏ với nhau. Yoo Hwan Joong chỉ biết quay mặt về phía lưng Won Sang Yeon, để cho bóng tối che khuất nỗi mất mát không thể giấu - Ánh đèn cảnh sát lập loè trên những khuôn mặt căng thẳng, chiếu sáng vẻ nghiêm trang gần như tê liệt của mọi người.

Ngay cả khi lời giải họ tìm kiếm bấy lâu nay đã được tiết lộ, kẻ sát nhân tàn ác đã bị bắt. Nhưng không có ai hân hoan vui mừng.

Họ nhìn hung thủ đi ngang qua, nhìn đầu gối bị thương của ông ta khuỵu xuống, loạng choạng dưới sự kèm cặp quyết liệt của cảnh sát. Như thể những bộ xương đã nằm xuống đang đè lên tấm lưng ông ta.

Trong khi mọi người vội đi qua đi lại, Jeong Ji Hoon và Han Wang Ho vẫn đứng trước bia mộ.

Jeong Ji Hoon hỏi anh: "Nếu em không tìm thấy khẩu súng anh đã để lại thì sao?"

"Không phải em đã tìm thấy rồi à." Han Wang Ho cảm thấy đây không phải vấn đề lớn.

Màn đêm tối đen nuốt chửng khuôn mặt của Jeong Ji Hoon, cậu im lặng một lúc.

"Vậy là quá mạo hiểm. Khi không đủ bình tĩnh con người rất dễ bỏ sót các chi tiết nhỏ. Suýt nữa thì em đã bỏ lỡ nó rồi, anh biết không..."

Hiếm khi cậu để lộ sự sợ hãi trong giọng nói, Han Wang Ho cảm thấy buồn cười còn cố ý trêu chọc: "Vì sao?"

"Em sợ anh sẽ xảy ra chuyện gì đó."

Han Wang Ho không trả lời mà cầm lấy khẩu súng từ tay Jeong Ji Hoon giắt vào thắt lưng.

Sau đó, họ quay lưng lại với người phụ nữ đang mỉm cười trong di ảnh, dường như đã nhìn thấy hung thủ và người vợ của mình cùng bước đến mộ phần.

Bức tường vô hình cuối cùng cũng sụp đổ trong thời khắc ấy. Han Wang Ho uốn cong sống lưng vốn luôn thẳng thớm suốt 6 năm qua, từ từ ngồi sụp xuống như đã mất hết sức lực. Dưới ánh mắt lo lắng của Jeong Ji Hoon, anh ngước gương mặt nhẹ nhõm lên - Dù là khóe miệng hay đôi mắt anh cũng có được sự vui vẻ. Vẻ điềm tĩnh sâu trong con ngươi đen láy chỉ còn lại sự im lặng chết chóc vừa trút bỏ những bất mãn và tức giận tích tụ lâu ngày.

Thảm kịch hoang đường cướp mất sinh mạng hàng chục người vô tội cuối cùng đã kết thúc.

Đó là dấu chấm hết mà họ dành cho vụ án này.

Han Wang Ho quay lại nhìn tảng đá Sisyphus đã lặng lẽ bên anh như hình với bóng suốt mấy tháng qua - Ánh mắt Jeong Ji Hoon cũng âm thầm lặng lẽ như nó vậy.

Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng.

"Đừng hẹn ước giữa hai chúng ta."

____________________

Món quà 1/6 dành cho các em bé, chị bé iu của sốp <3

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro