Chương 181: Bắt cóc?
"Gâu gâu!" Tiếng chó sủa dữ dội, vang dội liên tiếp trong trời đêm.
Tô Thi Thi càng nghe càng lo lắng, nâng bước hướng tới nơi truyền ra tiếng kêu kia đi đến.
"Thi Thi, cô muốn làm cái gì?" Cùng vừa ra ngoài Đoàn Ngọc Tường thấy thế, vui sướng khi người gặp họa gọi cô lại.
Tô Thi Thi ánh mắt u ám, bước chân nhanh hơn, coi như không có nghe đến lời của cô ta.
"Tôi khuyên cô tốt nhất đừng đến đó, bằng không làm cho phu nhân không vui, không phải để cho chú trẻ khó xử sao?" Đoàn Ngọc Tường đi đến bên cạnh Tô Thi Thi, mắt nhìn đến nơi đang truyền ra tiếng chó sủa kia, khóe miệng hơi hơi gợi lên.
Tô Thi Thi muốn gặp chó của mình, cô ta sẽ không để cô được như ý. Cô nếu là dám đi mà nói, cô ta liền kêu người đến.
Dám âm thầm đùa giỡn cô ta, cô ta cũng sẽ không bỏ qua cho cô!
"Đoàn đại tiểu thư." Tô Thi Thi âm thầm hít vào một hơi, quay đầu lành lạnh liếc cô ta một cái, "Cô không biết là cô quản nhiều lắm sao?"
"Tôi... Nếu cô dám qua đi, tôi liền gọi hết tất cả mọi người trong nhà chính đến đây!" Đoàn Ngọc Tường hạ giọng, cũng chẳng muốn cùng cô giả vờ nữa.
"Cô..." Tô Thi Thi đang muốn giáo huấn cô ta, đột nhiên nghe được tiếng chó sủa giống như rất gần rồi.
Cô nhãn cầu xoay một vòng, theo bản năng tránh sang bên cạnh.
Nháy mắt tiếp theo, phía trước truyền đến một bóng đen.
Chỉ nghe "A" một tiếng, Đoàn Ngọc Tường đã bị bóng đen kia áp ở trên mặt đất.
"Tiểu Vịnh?" Tô Thi Thi vừa thấy nhất thời vui vẻ. Không hổ là chó cô nuôi, rất có năng lực!
"Gâu gâu!" Bên cạnh lại là một trận tiếng chó sủa, đại cẩu tử chạy vọt tới trước mặt Tô Thi Thi, không ngừng hướng trong ngực cô chồm đến. Kêu lên u ử, bộ dáng ủy khuất cực kỳ.
Tô Thi Thi hốc mắt lập tức liền đỏ, gắt gao ôm nó cổ.
Có đôi khi tình cảm của con người so ra còn chẳng bằng của một con chó, trung thành và sâu nặng hơn rất nhiều
"A, Tô Thi Thi cô mau bảo nó tránh ra!" Đoàn Ngọc Tường nằm trên mặt đất động cũng không dám động, sợ tới mức sắp khóc luôn rồi.
Con chó ngao Tây Tạng này so với thân thể của cô ta vẫn còn lớn hơn rất nhiều, hiện tại chỉ là đem móng vuốt đè lên trên tay cô ta, liền khiến cô ta không thể động đậy.
Lại nhìn đáng vẻ đang há hốc mồm lè lưỡi của nó... Đoàn Ngọc Tường thân thể không được run run lên, sợ con chó điên này bỗng nhiên không vui liền cắn cô ta vài ngụm.
Tô Thi Thi chả thèm quan tâm đến cô ta, chỉ vô cùng thân thiết xoa đại cẩu tử.
Mượn ánh sáng của ngọn đèn, lúc cô nhìn thấy rõ ràng bộ dáng đại cẩu tử khi đó, nước mắt liền chảy ra, trong lòng cực kỳ đau xót.
Mới vài ngày mà thôi, màu lông của đại cẩu tử nhà cô liền ảm đạm rất nhiều. Nhìn nhìn Tiểu Vịnh bên cạnh, vốn dĩ là màu lông đen tuyền tỏa sáng giờ phút này giống như được phủ một tầng bụi, bộ dáng vẫn lại là tiều tụy.
"Hai con chó ngốc này, người khác mời các ngươi tới làm khách, nên ăn uống thật tốt chứ. Ngươi xem các ngươi gầy ít nhiều rồi hả?" Tô Thi Thi vừa nói một bên xoa xoa đại cẩu tử, trong lòng đặc biệt khó chịu.
"ư..." Đại cẩu tử hôm nay đặc biệt ngoan, nghe vậy vô cùng thân thiết cọ cọ vào tay Tô Thi Thi, như là đang làm nũng, muốn cô mang nó trở về.
"Đi." Tô Thi Thi đứng lên, vỗ vỗ đầu của nó.
Bên kia, Tiểu Vịnh nhìn thấy cô di chuyển, lập tức buông Đoàn Ngọc Tường ra đi tới.
Đoàn Ngọc Tường vừa được tự do, khẩn trương từ trên mặt đất bò lên, sắc mặt tái mét, trong mắt đều là hận ý.
Cô ta không cam lòng nhìn Tô Thi Thi rời đi, nghĩ muốn ngăn cản, nhưng mà đột nhiên nhìn đến con chó ngao Tây Tạng màu đen kia quay đầu trừng cô ta một cái. (Tự nhiên thích Tiểu Vịnh ghê gớm, được anh nhà đào tạo có khác 😄😄😄😄😄)
Đoàn Ngọc Tường sợ tới mức lui về sau hai bước, không dám phát bất kỳ tiếng động nào nữa.
Nhưng mà Tô Thi Thi các cô còn chưa đi ra được hai thước, phía sau liền truyền đến một giọng nói lành lạnh.
"Tô tiểu thư đây là muốn làm cái gì? Là sợ chúng tôi sẽ ngược đãi hai con chó hay sao?" Hồng Cầm đứng ở cách hơn ba thước, nhíu mày nhìn Tô Thi Thi.
Tô Thi Thi nắm chặt quả đấm, quay đầu mặt không chút thay đổi nhìn bà ta, cố nén tức giận: "Như vậy xin hỏi mới có ba ngày, chúng nó tại sao gầy như vậy?"
"Chuyện này có cái gì ngạc nhiên? Người đến một nơi xa lạ đều sẽ không quen đất không quen cái, huống chi là chó?" Hồng Cầm làm như rất hiển nhiên nói.
"Dì Hồng, tôi..."
"Thi Thi cô vẫn lại là không nên tùy hứng đi. Cô cũng biết hôm nay phu nhân thân thể không thoải mái, không cần trêu chọc làm phu nhân không vui." Đoàn Ngọc Tường lập tức nói.
Cơ hội tốt như thế cô ta làm sao có thể bỏ qua? Trước mặt Hồng Cầm, cô ta cũng không tin Tô Thi Thi dám thả chó ra hành hung cô ta!
"Ư ư..." Đại cẩu tử như là nghe hiểu lời của bọn họ nói, đáng thương tội nghiệp cọ cọ tay Tô Thi Thi.
Nơi này chơi không vui, ăn không ngon, mỗi ngày bị nhốt trong lồng sắt chật hẹp, là chó cũng sẽ khó chịu.
"Đại cẩu tử..." Tô Thi Thi nhẹ vỗ về đầu đại cẩu tử, trong mắt đều là thương xót.
"Tô tiểu thư, chẳng lẽ còn muốn để tôi gọi vệ sĩ đến hay sao?" Hồng Cầm thấy Tô Thi Thi không thỏa hiệp, sắc mặt nhất thời sa sầm xuống.
"Không có lệnh của phu nhân, hai con chó này cô không thể mang đi, trừ phi cô muốn để cho Bùi thiếu gia tự mình đến đây."
"Bà... Tô Thi Thi ánh mắt ánh lên tia giận dữ.
Bà ta rõ ràng là uy hiếp cô!
Bùi Dịch bị kẹp giữa cô cùng mẹ mình vốn là cực kỳ khó xử rồi, Tô Thi Thi nghĩ đến Bùi Dịch luôn ở bên bảo bọc chính mình...
"Đại cẩu tử, các ngươi trước ngoan ngoãn đợi ở chỗ này có được hay không?" Tô Thi Thi ngồi xổm người xuống, mềm nhẹ trấn an đại cẩu tử, sóng mũi cay cay, mi mắt ngấn nước như có thể rơi ra bất cứ lúc nào.
Không biết tại sao nữa, nhưng mà nhìn đến ánh mắt đáng thương tội nghiệp của đại cẩu tử, lòng của cô liền giống như ngàn vạn mũi kim đâm vào vậy.
"Ư ư..." Đại cẩu tử nghe hiểu lời của cô, nức nở một tiếng, yên lặng cúi thấp đầu xuống.
Lúc này, ở một bên vị huấn luyện chó đã chạy tới giữ chặt vòng đeo cổ của hai con chó, sống chết đem chúng nó hướng ổ chó kéo đi.
Tô Thi Thi khổ sở quay mặt đi, nhanh chóng đi ra cửa.
"Thi Thi..." Đoàn Ngọc Tường trên mặt ý cười chớp lóe, đuổi theo.
"Đừng đi theo tôi, nếu không hậu quả tự chịu!" Tô Thi Thi cũng không quay đầu lại nói
Muốn tới chế nhạo cô sao? Cô làm sao có khả năng để cho cô ta có loại cơ hội này!
"Đoàn Ngọc Tường, chờ coi! Tôi buổi sáng ngày mai sẽ cho cô hối hận những việc mình đã làm hôm nay!"
Đoàn Ngọc Tường mới chạy theo được hai bước, đột nhiên đứng yên ngay tại chỗ, ánh mắt sững sờ nhìn người đang ông đang đứng ở cửa.
Tô Thi Thi cũng cảm thấy có gì lạ, ngẩng đầu vừa thấy, bước chân đột nhiên nhanh hơn, vọt tới trước mặt anh ôm lấy eo của anh.
"Anh tại sao lại tới nữa?" Tô Thi Thi ru rú tại trong lòng Bùi Dịch thỏ thẻ hỏi.
Không biết chuyện vừa rồi anh có thấy được không...
"Chúng ta nhanh lên đi thôi, tôi mệt muốn chết." Tô Thi Thi vội vàng kéo tay Bùi Dịch, lôi kéo anh đi ra ngoài.
Bùi Dịch trong mắt thương tiếc chớp lóe rồi biến mất.
Cái cô gái ngốc nghếch này đến bây giờ còn đang vì anh mà suy xét. Kỳ thật anh vừa rồi đã sớm thấy được, lúc Tô Thi Thi khó xử lưỡng lự, anh đã nghĩ muốn đi vào.
Nhưng mà cuối cùng cái cô gái ngốc nghếch này vậy mà thỏa hiệp rồi.
Trong ấn tượng, anh đây là lần thứ hai nhìn đến cô chịu thỏa hiệp. Lần đầu tiên là lúc trước bà nội cô Phương Thanh Hoa ngất xỉu phải đưa vào phòng cấp cứu mà hai mẹ con Hà gia lại uy hiếp không cho cô vào.
Bây giờ, là vì anh sao?
"Cô bé ngốc." Bùi Dịch ôm lấy cô, xoay người đi ra ngoài.
"Bùi Dịch..." Đoàn Ngọc Tường đứng ở phía sau bọn họ, âm thầm cắn răng.
Bùi Dịch vừa rồi ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn cô ta liếc mắt một cái, cô ta thật sự không cam lòng. Tô Thi Thi tới cùng có cái gì tốt!
Nhưng mà lúc cô ta vừa muốn theo sau, đột nhiên nhìn đến Bùi Dịch quay đầu lại. Ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô ta trong phút chốc toàn thân ứa ra hàn khí.
"Anh..." Đoàn Ngọc Tường gắt gao cắn môi, sắc mặt tái mét.
Thì ra vừa rồi anh đều đã thấy được!
Cô ta nghĩ muốn đuổi theo, nhưng mà bị anh nhìn làm cho khủng hoảng, đứng yên tại chỗ không một lời cũng không cam lòng.
Bên này, sau khi Tô Thi Thi về đến biệt thự, liền ở trong phòng ngủ chỉnh lý tư liệu.
Cô chỉ cần nghĩ tới ánh mắt đại cẩu tử khi đó, trong lòng giống như là chất đầy đất đá vậy hít thở không thông.
Cô chỉ có thể để cho chính mình lấy công việc làm bận rộn để quên đi.
Mãi đến ánh trăng treo đến đầu đỉnh, đêm dần dần khuya, cô mới mệt mỏi ru rú trên thành cửa sổ ngủ thiếp đi.
Lúc Bùi Dịch đi vào, liền nhìn thấy cô gái nhỏ của mình giống như một đứa trẻ bị cha mẹ bỏ rơi cuộn thân thể mình ngủ ở trên thành cửa sổ.
Trong lòng anh ở một chỗ nào đó mạnh căng lên, đi qua nhẹ nhàng ôm lấy cô, nâng bước đi ra ngoài.
Chấn động rất nhỏ, hòa cùng tiếng bước chân trầm ổn của người đàn ông. Lúc Tô Thi Thi tỉnh lại, phát hiện chính mình bị người nào đó ôm.
Cô hơi híp mắt, theo bản năng nhìn một phen bốn phía, lập tức mi mắt mạnh trợn to, giật nảy mình thức dậy.
Đây là đâu?
Trăng thanh gió mát, khắp nơi trống trải, đây là dã ngoại nơi hoang vu sao?
Cô... Cô rõ ràng ở trong phòng, sao lại đột nhiên xuất hiện tại bên ngoài?
Bị bắt cóc sao?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro