Chương 189: Ăn bám
Edit: Moonie
Beta: Ryeo
Đối mặt với người trong lòng, cô ta đem tất cả những gì tốt đẹp nhất của chính mình bộc lộ ra ngoài.
Đoàn Ngọc Tường nhìn Bùi Dịch, tim bất giác đập loạn từng nhịp, giống như thiếu nữ mới lớn, sắc mặt bỗng chốc ửng hồng, ngượng ngùng liếc mắt nhìn Bùi Dịch một cái.
Tô Thi Thi đứng ở bên cạnh cô ta, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, dần rơi vào trầm lặng.
Cô hối hận rồi !
Cô nên đem Bùi Dịch giấu đi, cả đời này cũng không cho Đoàn Ngọc Tường thấy.
Cô vậy mà kéo anh đến đây để cho cô ta nhìn đã mắt! Thật sự là heo mà!
Nếu không phải Nhậm Tiếu Vi ở chỗ không xa nhìn bọn họ, Tô Thi Thi quả thực nghĩ muốn kéo Bùi Dịch bỏ đi.
"Được, chúng ta xuống phía dưới học một động tác mới. Động tác này cần hai người cùng làm mới hoàn thành. Giáo viên dạy Yô-ga thấy hai học sinh nữ tâm tư cũng không để ở trong này, liền nhân tiện tính toán hoàn thành nhanh hơn so với tiến trình học.
Lời nói của cô vừa kết thúc, hai học sinh nữ liền trở nên khác hẳn.
Đoàn Ngọc Tường thân thể theo bản năng cứng lại, cảm giác như xương cốt đã không phải của chính mình.
Cô ta bây giờ đối với bốn chữ "hai người luyện tập" đã hình thành phản xạ có điều kiện. Mỗi một lần luyện tập đều bị Tô Thi Thi hành hạ, cả thân thể yếu đuối của cô ta sớm đã chịu đựng hết nổi rồi.
Tô Thi Thi mím môi, trong mắt ý cười chớp lóe rồi biến mất.
Chờ đấy! Ai bảo cô dám nhìn người đàn ông của tôi! (Vâng người đàn ông của chị 😄😄😄😄😄😄😄)
Tô Thi Thi thoải mái giãn gân cốt, chậm rãi đi tới chỗ Đoàn Ngọc Tường.
Đoàn Ngọc Tường theo bản năng âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, mắt cảnh giác nhìn cô. Chờ Tô Thi Thi đi đến trước mặt mình, nhỏ giọng nói: "Cô đừng quá đáng."
Tô Thi Thi nhíu mày, trả lời: "Tại sao tôi phải buông tha cho cô?"
"Cô... Tôi không tập nữa!" Đoàn Ngọc Tường cắn răng, nhưng không dám nói quá lớn tiếng.
Tô Thi Thi một bộ dáng không sao cả, nhún nhún vai: "Tôi không ngại cô lâm trận bỏ chạy."
"Cô..." Đoàn Ngọc Tường nào nguyện ý thua dưới tay cô? Bị cô kích toàn thân ý chí chiến đấu được nâng cao.
Cô ta cũng không tin mình sẽ thua! Luyện tập nhiều ngày như vậy, cô ta cảm giác thân thể mình đã mềm mại hơn rất nhiều, cô ta cũng không tin Tô Thi Thi còn có thể bày trò!
Động tác trăng lưỡi liềm này cần hai người đưa lưng về nhau, lưng đứng thẳng, đồng thời khom lưng lên trước, hai bên bắt lấy mắt cá chân đối phương.
Tô Thi Thi hạ thắt lưng không cần tốn quá nhiều sức. Mà Đoàn Ngọc Tường tuy đã luyện nhiều ngày như vậy, nhưng hạ thắt lưng đối với cô ta mà nói vẫn là cực kỳ khó khăn.
Tô Thi Thi dựa lưng vào Đoàn Ngọc Tường, cảm giác được thân thể của cô ta cứng ngắc, khẽ cười nói: "Cô thả lỏng bản thân ra, nếu không xương cốt sẽ bị thương."
"Tôi biết!" Đoàn Ngọc Tường cắn răng, cô ta mới không cần cô đối xử tốt như vậy
Tô Thi Thi không nói nữa, yên lặng chờ đợi.
Hơn mười giây, thấy Đoàn Ngọc Tường vẫn không thể cầm được mắt cá chân của cô, cô buông mắt cá chân của Đoàn Ngọc Tường ra, bàn tay lắc lắc: "Đưa tay cô cho tôi."
Đoàn Ngọc Tường vừa nhìn thấy là tay cô, thân thể liền khẽ run rẩy.
Hai người lần đầu tiên luyện tập động tác xếp thuyền, khi đó bi thảm như thế nào, cô ta còn nhớ rất rõ ràng.
Cô ta mới không ngốc để cho Tô Thi Thi lại cầm tay mình.
Tô Thi Thi thấy cô ta bất động, có chút bất đắc dĩ nói; "Cô hiện tại ở tư thế này, tôi không cần xem cũng khẳng định được rất khó xem. Cô xác định muốn vẫn duy trì tư thế này?"
"Tôi..."
Đoàn Ngọc Tường sắc mặt trở cứng đờ, đang do dự, lại nghe Tô Thi Thi nói: "Cô chẳng lẽ không biết cô bị lưng còng? Người lưng còng như vậy, khom lưng tại một thời điểm nếu không cong tới cùng, bộ dáng sẽ rất khó coi. Cô chắc là có nhìn thấy bội dáng của người khác khi khom lưng đi..."
"Cô đừng nói nữa!" khuôn mặt của Đoàn Ngọc Tường đỏ ửng lên, xấu hổ và giận dữ muốn tìm một cái khe hở chui vào.
Cô ta nào có lưng còng? Chẳng qua không có cao được như Tô Thi Thi thôi!
Bộ dáng của cô ta hiện tại thật sự khó coi sao?
Đoàn Ngọc Tường trong lòng có chút sốt ruột, bên cạnh Bùi Dịch cùng Nhậm Tiếu Vi lại vẫn đang nhìn...
"Cô đừng lại giống như lần trước, nếu không tôi sẽ không tha cho cô..." Đoàn Ngọc Tường vừa nói vừa đưa tay cho Tô Thi Thi.
Lúc cô ta còn chưa nói xong, Tô Thi Thi liền bắt được cổ tay cô ta, dùng một lực mạnh lên tay cô ta.
Đoàn Ngọc Tường cảm thấy xương cốt chính mình " rắc " một tiếng, sắc mặt đau đớn dần chuyển sang tái mét, "A" một tiếng hét ầm lên.
"Tô Thi Thi, cô là người điên, mau thả tôi ra!"
Chết tiệt, cô gái này sao lại có sức lạnh lớn như vậy? Cô ta thật sự ngu ngốc, lại còn có thể tin tưởng cô!
Tô Thi Thi khom người cực kỳ vô tội nói: "Cô đừng lộn xộn, tôi còn chưa dùng lực. Cô cứ như vậy làm cho hai người chúng ta sẽ bị thương!"
"Đoàn tiểu thư, Tô tiểu thư nói rất đúng, cô đừng lộn xộn, cô ấy vừa rồi làm là động tác chuẩn bình thường. Cô hít sâu, lập tức sẽ thích ứng được." Đứng ở một bên cô giáo Yô-ga khẩn trương nói.
"Cái gì mà động tác chuẩn bình thường, tay của tôi muốn đứt liền luôn rồi!"
Đoàn Ngọc Tường đứng một bên vừa khóc vừa nói. Thật sự đau chết cô ta mà, cổ tay cô ta đều đã bị tê rần.
Cô giáo dạy Yô-ga sửng sốt, nghi ngờ nói: "Động tác này sẽ chỉ làm phần eo cùng phần chân của cô co duỗi được dễ dàng, cánh tay làm sao lại cảm giác được đau đớn chứ?"
"Tôi..." Đoàn Ngọc Tường tức giận đến đỉnh đầu đều bốc khói.
Là Tô Thi Thi! Cô vừa rồi bất ngờ bắt lấy tay cô ta, lại đột nhiên dùng lực kéo, cho nên tay cô ta mới đau như vậy
Cô chắc chắn là cố ý! Là cố ý muốn chỉnh cô ta!
Nhìn Tô Thi Thi lại vẫn như cũ, vẻ mặt vô tội, bộ dáng so với Đoàn Ngọc Tường lại càng sốt ruột: "Đoàn tiểu thư, cô đừng lộn xộn, chân của tôi bị chuột rút, cô trước đừng nhúc nhích..."
"Chuột rút?" Đoàn Ngọc Tường lấp lánh nước mắt, trong mắt vẻ ác độc hiện lên rồi nhanh chóng biến mất.
"Tôi cũng muốn cho cô nếm thử tư vị thống khổ!"
Cô ta nói xong kịch liệt vùng vẫy trở lại, muốn tránh thoát tay Tô Thi Thi, đem cô hất ngã đến trên mặt đất
Mà vào lúc này, thấy cô ta có hành động kia, Tô Thi Thi thừa dịp vờ dùng sức, đem cô ta kéo về phía trước.
"A!"
Đoàn Ngọc Tường "A" một tiếng, chỉ cảm thấy cột sống chính mình đều bị bẻ gãy.
Cái cô gái đáng chết này, vậy mà lôi ngực cùng hai chân của cô ta dính sát vào nhau ở một chỗ.
Cùng lúc đó, Tô Thi Thi cũng "A" một tiếng tránh sang một bên.
Đoàn Ngọc Tường muốn đứng thẳng, đột nhiên lại phát hiện thân thể của chính mình đều không thể động đậy.
"Đại tiểu thư đừng nhúc nhích!" Yô-ga sư khẩn trương đã chạy tới đỡ lấy lưng của cô ta, "Động tác của cô vừa rồi dùng lực quá lớn, phải từ từ trở lại."
"Nhanh lên đỡ tôi, đau quá!" Đoàn Ngọc Tường khóc.
Cô ta hiện tại cúi, đôi tay buông xuống trên mặt đất, tựa như mấy con cương thi bị xếp chồng chất lên nhau vậy, nhất định khó coi chết đi được!
Giáo viên Yô-ga cũng là đầu đầy mồ hôi, thật không biết sao cô ta lại đem động tác làm thành cái dạng này. Trên tay mềm nhẹ trấn an tâm cô ta, nghĩ muốn giúp cô ta dừng lại một chút.
Đoàn Ngọc Tường bị cô nhấn một cái, chân mềm nhũn, chịu không được đau đớn ngã trên mặt đất. Miệng nặng nề mà ngã ở trên mặt cỏ, miệng dính đầy bùn đất.
"Phi..."
Đoàn Ngọc Tường vừa thẹn vừa giận, đôi tay liều mạng vỗ miệng mình, muốn nhổ hết bùn đất. Dáng vẻ kia còn đâu là hình tượng đại tiểu thư khuê các.
"Không có việc gì chứ?" Tô Thi Thi đứng ở một bên vô tội nhìn cô ta, một bộ dáng hoàn toàn như không rõ cô ta đang xảy ra chuyện gì.
Bùi Dịch nhìn đến đây, con ngươi giãn ra.
Anh rốt cuộc biết, tại sao Đoàn Ngọc Tường bị Tô Thi Thi khi dễ nhiều ngày, mẹ anh còn không có ngăn cản.
"Cô bé nhỏ, em quả nhiên không để cho tôi thất vọng." Bùi Dịch trong mắt tràn đầy hứng thú.
Tô Thi Thi gây ra toàn bộ nhưng lại làm ra vẻ bất đắc dĩ, vô tội. Người ngoài nhìn vào, động tác của cô là đúng theo khuôn khổ, mà còn đứng từ góc độ của Đoàn Ngọc Tường, từ đầu nhìn không ra cô lại khi dễ người.
Lúc này, Tô Thi Thi hướng anh bên này nhìn tới, rất nhanh lè lưỡi với anh.
Bộ dáng khiến cho đôi mắt Bùi Dịch thâm thúy trở lại.
Cô gái ngu ngốc này, lại bày ra dáng vẻ quyến rũ anh rồi!
Anh đứng thẳng người, đi đến trước mặt mẹ mình, quay đầu đưa mắt nhìn Đoàn Ngọc Tường đang ngã ngồi tại chỗ trên thảm tập yô-ga cả khuôn mặt đều là nước mắt, quay đầu trở lại nói: "Mẹ có ánh mắt nhìn người làm cho người ta thật thất vọng."
"Tiểu Dịch..." Nhậm Tiếu Vi sắc mặt khẽ biến.
Con trai của bà không phải ngu ngốc, làm sao có thể không nhìn ra được trong khoảng thời gian này bà một mực muốn tác hợp anh cùng với Đoàn Ngọc Tường.
Nhậm Tiếu Vi nhìn thoáng qua Đoàn Ngọc Tường, trong mắt chán ghét không chút nào che dấu.
Là bà ta nhìn nhầm rồi !
Không nói con của bà ta có thể để ý Đoàn Ngọc Tường, hiện tại dựa vào những biểu hiện của cô ta, từ đầu một chút sức cạnh tranh đều không có!
Bùi Dịch nói xong liền mang theo Tô Thi Thi rời đi.
Đoàn Ngọc Tường ngã ngồi dưới đất, hơn nữa đã rề mò hơn nửa ngày rồi, ngẩng đầu vừa thấy sắc mặt Nhậm Tiếu Vi, tâm nhất thời chìm xuống đáy vực sâu.
Tất cả đều đã xong rồi!
Cô ta đã cố gắng lâu như vậy rồi, vậy mà mới có vài ngày liền bị Tô Thi Thi làm hỏng!
Này mới sớm tinh mơ, Tô Thi Thi đặc biệt vui vẻ, nhưng loại vui vẻ này chỉ duy trì được trong vòng một giờ đồng hồ.
Đến chỗ công ty, chờ đợi cô là tai họa khôn lường
Cả nhà sáng hảo 😉😉😉😉😉
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro