Chap 7
Mấy ngày trôi qua, bệnh mề đay của Chu Nhất Long rốt cục thuyên giảm, bên này đến lượt Bạch Vũ bắt đầu không thoải mái.
Nguyên nhân có thể do buổi đêm đá chăn nên nhiễm lạnh, buổi sáng lại bị gió thổi. Cậu chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, đứng cũng hơi ngật ngưỡng.
Chu Nhất Long quay xong một cảnh, đi tới kiểm tra trán cậu rồi nói gì đó với đạo diễn, đối phương vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía cậu.
Sau đó Bạch Vũ bị cưỡng chế đưa về khách sạn nghỉ ngơi.
Cảm giác phát sốt đặc biệt khó chịu. Yết hầu vừa khô vừa đau, thân thể như ngâm giữa nước và lửa, khẽ động cũng cảm thấy đau nhức.
Bạch Vũ uống thuốc trợ lý mua cho, mơ mơ màng màng nằm trên giường, cảm giác không biết ngủ qua bao lâu, lúc tỉnh lại phát hiện đang có người đặt tay trên trán, kiểm tra nhiệt độ cơ thể cậu.
"Tỉnh rồi?" Chu Nhất Long thu tay về, nói: "Đỡ nóng một chút. Em có cảm thấy đỡ hơn không?"
Bạch Vũ chỉ chỉ yết hầu, ừng ực uống hết nước đối phương bưng tới, nói: "Đỡ chút rồi." Nói xong liền bị âm thanh khàn khàn của mình dọa sợ.
Chu Nhất Long thở dài: "Anh vừa gọi cháo cho em. Hớp một ít đi. Bằng không trong dạ dày không có gì sẽ càng khó chịu."
Bạch Vũ nói cảm ơn, nhận cháo, hớp mấy ngụm, bỗng nhiên cười nói: "Ca ca. Anh xem thử bây giờ có phải rất giống cảnh Triệu Vân Lan đau dạ dày, Thẩm Nguy nấu cháo cho hắn ăn không? Qủa đúng là nhân sinh như phim, phim như nhân sinh nha."
Chu Nhất Long làm động tác nghiến răng hàm rất nhỏ: "Ở điểm khiến người ta phải bận tâm em và Triệu Vân Lan trái lại rất giống nhau."
"Ha ha ha ha."
Ăn xong cháo, dạ dày thư thái không ít, Bạch Vũ duỗi thắt lưng mệt mỏi định tiếp tục trêu chọc Chu Nhất Long vài câu thì bạn gái gọi điện tới.
Cậu vừa nhấn nút trả lời, đầu bên kia liền truyền đến âm thanh chất vấn không ngớt: "Tại sao liên tục không nghe điện thoại? Anh đang làm gì?"
"Anh phát sốt. Ngủ ở khách sạn, không nghe thấy điện thoại của em."
"Ăn rồi. Hiện tại đã đỡ hơn một chút."
"Có người. Long ca đang ngay bên cạnh mà, còn mua cháo cho anh... Hả, em nói gì?"
Thấy sắc mặt cậu trở nên rất khó coi, Chu Nhất Long đứng dậy, cầm bát đũa thu vào trong túi, gật đầu với cậu, rời khỏi phòng.
"Long ca tốt bụng chiếu cố anh, sao đến em chuyện này lại hoàn toàn biến chất?"
"Em cố ý gây sự cũng nên có mức độ. Anh đã nói anh chỉ coi Long ca là anh em tốt, em đừng tự biên tự diễn như vậy được không?"
"Trước em nói là đến tham ban, thật ra chính là đến kiểm tra anh đi? Giữa người yêu ngay cả chút tin tưởng cơ bản đều không có, còn muốn nói tiếp như thế nào?"
"... Tùy em thôi. Anh mệt rồi. Trước tiên đi ngủ đi. Ngủ ngon."
Bạch Vũ quay người nằm về giường, đầu đau không chịu được luôn phải ngủ, cuối cùng lại tồi tệ hơn một chút.
Cậu rất không thích bạn gái dùng những lời đó để hình dung Chu Nhất Long ___ Thật sự là quá mức khó nghe.
... Nếu nói cậu hoàn toàn không nhận ra tâm tư của Chu Nhất Long đương nhiên không có khả năng. Miễn là hành động và lời nói của đối phương không quá giới hạn, cậu không cảm thấy phải tước đi quyền lợi thầm mến của thanh niên.
Người chưa từng ăn kẹo chỉ cần được nếm một chút ngon ngọt sẽ cảm thấy mới mẻ hiếm lạ, chuyện này không có gì kỳ quái. Nếu ngay cả cơ hội ghé vào tủ kính nhìn hộp kẹo bên trong cũng không cho người ta vậy cũng không tránh khỏi quá keo kiệt.
Nếu bạn gái nghĩ thông, cậu khẳng định có thể tâm bình khí hòa giải thích với đối phương. Nhưng trước khi cậu đồng ý, đối phương đã tự tiện đến trường quay nóng nảy một trận. Giờ cậu sốt còn chưa khỏi đối phương cũng không quan tâm nhiều hơn chỉ chăm chăm trách móc cậu.
Tình yêu khuyết thiếu sự tín nhiệm và quan tâm như vậy thực sự duy trì rất vất vả. Mỗi khi Bạch Vũ muốn hạ quyết tâm đưa ra lời chia tay, nhìn thấy hốc mắt bạn gái đỏ bừng, nháy mắt lại mềm lòng.
Cậu bỗng dưng nghĩ đến người đứng phía trước mình, thanh niên mỉm cười vươn tay đỡ lấy cậu. Cậu chưa từng lo lắng nếu đối phương bỗng nhiên buông tay cậu sẽ ngã thê thảm đến mức nào.
Bởi vì cậu biết Chu Nhất Long nhất định sẽ đỡ cậu.
Giống như Thẩm Nguy nhất định sẽ đỡ được Triệu Vân Lan, chân thành mà sống động.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro