Chương 8
Tạ Diêm lần đầu tiên trong đời thấy xót xa vì tiền, lại là xót tiền thay cho Sở Thập Hàm.
Hắn liếc nhìn đống bàn ghế cong vẹo dưới đất, có thể đoán trước khoản tiền bồi thường mà Sở Thập Hàm phải trả sẽ là một con số khổng lồ.
"Theo tôi đi đăng ký biên bản trừ điểm." Tạ Diêm tắt máy ghi hình, dựng lại chiếc ghế gần đó, "Lại đây, Sở Thập Hàm."
Sở Thập Hàm còn chưa nhúc nhích, mấy tên du côn dưới đất đã lồm cồm bò dậy. Tên đầu vàng vừa ôm bụng vừa gào lên: "Sao lại thế? Hắn đánh chúng tôi thế này mà chỉ bị tính tội phá hoại tài sản công?"
"Cũng đúng." Tạ Diêm dừng bước, quét mắt nhìn xung quanh rồi gật đầu, "Vậy thì tính thêm tội khác cũng được. Nếu tôi không nhầm, các người là bên ra tay trước. Gây rối trật tự bị trừ bao nhiêu điểm nhỉ? À, tôi nhớ là 30 điểm, đình chỉ học một tuần."
Lũ du côn đồng loạt há hốc mồm.
"Tất nhiên rồi." Tạ Diêm quay sang nhìn Sở Thập Hàm, lại lôi máy ghi hình ra, "Nhiều người tấn công một người trước, người bị tấn công... ừm, nhiều lắm là phòng vệ quá mức. Gây rối trật tự và phòng vệ chính đáng... mấy bạn này, có muốn đăng ký biên bản không?"
"Đ*t mẹ mày!" Tên đầu vàng bò dậy, định phun bãi nước bọt dính máu xuống đất, nhưng lại sợ Tạ Diêm trừ điểm, đành đứng đó trừng mắt nhìn Tạ Diêm dẫn Sở Thập Hàm đi.
...
Ánh hoàng hôn chiếu xuống những bậc thang đá xếp lớp. Sở Thập Hàm cúi đầu định bước xuống, tay Tạ Diêm đã đưa ra đỡ.
Sở Thập Hàm né tránh bàn tay ấy.
Tay Tạ Diêm lơ lửng giữa không trung một chút, ngón cái và ngón trỏ chà xát nhẹ rồi rút về: "Xem ra tôi lo lắng hão rồi? Còn đánh nhau được, xem ra sức khỏe tốt lắm."
"Lo cho tôi làm gì?" Sở Thập Hàm vài bước đã xuống hết cầu thang, không thèm ngoái lại, "Lo cho Bạch Cẩn An của anh đi, không phải nó vẫn đang đợi anh sao?"
"Đợi tôi? Tôi đâu có sống chung với cậu ta, tài xế sẽ đưa cậu ta về nhà." Tạ Diêm dừng một nhịp, giọng đùa cợt, "Chỉ có mình cậu từng ở chung với tôi thôi."
Sở Thập Hàm dừng bước, quay lại nhìn Tạ Diêm: "Tôi bắt nạt omega của anh, anh không tức giận?"
"Ừm?" Tạ Diêm giả vờ suy nghĩ một lúc, "Tôi tưởng là cậu ta bắt nạt cậu chứ."
Sở Thập Hàm khựng lại một giây.
"Không phải cậu ta đứng bên cạnh thêm dầu vào lửa? Hay là tôi nghe nhầm?" Tạ Diêm bước tới trước mặt Sở Thập Hàm, lần này chạm vào vai đối phương, cảm nhận người trong lòng mình không còn né tránh nữa, "Nhưng một alpha đánh omega sẽ vi phạm Luật Bảo vệ Omega, rất nghiêm trọng, đương nhiên phải ngăn rồi."
Sở Thập Hàm nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ: "Anh thật sự thích Bạch Cẩn An?"
Tạ Diêm cảm thấy kỳ quặc, sao ai cũng thích hỏi hắn câu này.
"Đôi khi không nhất thiết phải thích, tôi và cậu ta có độ tương hợp rất cao," Tạ Diêm kiên nhẫn giải thích, "Hơn nữa, tôi cho rằng dù có yêu ai đó, tôi cũng sẽ không mất hết lý trí mà bảo vệ họ một cách mù quáng."
"Độ tương hợp cao." Sở Thập Hàm lặp lại mấy từ này, đột nhiên nói, "Không cần anh đỡ. Sau này tôi sẽ dọn vào ký túc xá, gần trường. Giờ đăng ký xong, anh có thể..."
"Không cần đăng ký," Tạ Diêm cười, "Tôi lừa bọn du côn đó thôi. Vậy tôi đưa cậu về ký túc xá trước."
Tạ Diêm không ép buộc Sở Thập Hàm thêm nữa.
Sở Thập Hàm nghẹn lời, một lúc lâu mới cúi đầu nói: "Vậy tôi sẽ nộp tiền phạt."
"Ha, tôi cứ tưởng Sở Thập Hàm - 'tiểu bá vương' khu 13 sống bất cần đời sẽ không để ý mấy quy tắc nhỏ nhặt của học viện quân sự," Tạ Diêm không nhịn được cúi đầu cười khẽ, "Đừng lo, chỉ trừ điểm thôi, không phạt tiền. Học viện không coi mấy đồng tiền lẻ này ra gì."
Sở Thập Hàm lặng lẽ nhìn Tạ Diêm cười một hồi, quay đi tiếp tục bước về phía ký túc xá trong im lặng.
Tạ Diêm thong thả theo sau.
"Tới rồi." Sở Thập Hàm dừng chân trước dãy căn hộ ký túc xá, "Anh đi đi."
Tạ Diêm nhìn một lúc, bất ngờ tiến sát lại, tay vòng qua ngực Sở Thập Hàm, đặt lên cổ cậu.
Sở Thập Hàm bị ép cúi đầu, tuyến thể sau gáy lộ ra, những vết hồng đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại một vùng da trắng muốt.
"Xem ra đã khỏi hẳn rồi." Tạ Diêm không quên dùng đầu ngón tay xoa nhẹ để kiểm tra, "Nếu sau này có vấn đề gì, có thể tìm tôi, cần một chiếc liên lạc không?"
"Có ai từng nói với anh rằng đừng tùy tiện chạm vào tuyến thể của người khác không?" Sở Thập Hàm khép hờ mắt, giữ nguyên tư thế bị ôm khá kỳ quặc, "Rất khó để nhịn không đánh anh đấy."
"Tôi tưởng cậu không ghét." Tạ Diêm buông tay, tuyến thể của omega đương nhiên hắn sẽ không đụng vào, còn alpha... Sở Thập Hàm dường như không có ý chống cự.
Sở Thập Hàm nhìn hắn một lúc, trong mắt hiếm hoi lộ chút giằng xé, cuối cùng vẫn nghiêng đầu nói: "Thôi được, không ghét."
Tạ Diêm: "..." Vậy tại sao biểu cảm của cậu trông như sắp bị hành hình vậy?
"Tôi đã mua máy liên lạc rồi." Sở Thập Hàm đột nhiên lôi từ đâu ra một chiếc điện thoại gập đời cũ, hỏi Tạ Diêm, "Số?"
"..." Tạ Diêm nghi ngờ nhìn chiếc điện thoại gập, "Cậu chắc nó còn dùng được?"
"Được." Sở Thập Hàm gật đầu, "Nhưng chỉ lưu được một số."
... Cổ vật từ viện bảo tàng nào mà Sở Thập Hàm lấy trộm được vậy?
Tạ Diêm: "Chỉ một số? Chẳng lẽ cậu chỉ liên lạc mỗi tôi?"
Sở Thập Hàm nhìn hắn một lúc, giải thích: "Chỉ quen anh."
"Bạch Cẩn An không tính?"
"Không thân," Sở Thập Hàm nói ngắn gọn, "Chỉ là quan hệ lợi ích."
Tạ Diêm đột nhiên cảm thấy trách nhiệm nặng nề, hắn đưa ra số điện thoại của mình với thái độ nghi ngờ.
Sở Thập Hàm nhập từng số một, khi còn một chữ số cuối cùng, chiếc điện thoại gập bất ngờ sáng đèn đỏ.
Tạ Diêm: "?"
Sở Thập Hàm: "... Hình như chỉ nhập được tám số."
Tạ Diêm: "..." Mấy năm trước tất cả số điện thoại trên thị trường đã là chín số rồi nhé?
Quả nhiên là đồ cổ.
"Phụt..." Tạ Diêm cuối cùng không nhịn được nữa, hắn đặt tay lên vai Sở Thập Hàm, cúi đầu cười rung cả người, hơi thở ấm áp rung nhẹ phả vào cổ Sở Thập Hàm.
Sở Thập Hàm mặt không biểu cảm nhìn hắn.
Một lúc lâu sau, Tạ Diêm cuối cùng cũng cười đủ. Hắn dường như cần thêm chút thời gian để lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng quay đầu ngắm nhìn gương mặt lạnh lùng với đường nét sắc sảo của Sở Thập Hàm, bất chợt nắm lấy tay đối phương.
Đáng lẽ ra khi tưởng Tạ Diêm sẽ tấn công mình còn không nhúc nhích, vậy mà lúc này Sở Thập Hàm lại đột ngột lùi một bước, rõ ràng đã giật mình.
Tạ Diêm suýt nữa ngã chổng kềnh.
Sở Thập Hàm cúi đầu nhìn bàn tay mình - hóa ra Tạ Diêm không phải đang nắm tay cậu, mà là đặt vào đó một chiếc thiết bị liên lạc mới tinh.
Chỉ nhìn bề ngoài cũng đủ biết nó đắt giá thế nào.
Sở Thập Hàm khẽ cúi mắt, vừa định mở miệng thì Tạ Diêm đã ngắt lời: "Đừng vội từ chối. Chân cậu chưa chắc đã hoàn toàn bình phục, giữ liên lạc sẽ tốt hơn. Đây là trách nhiệm của tôi, phòng khi xảy ra chuyện gì, số tiền tôi phải bồi thường còn đắt hơn chiếc liên lạc này nhiều."
Rõ ràng Tạ Diêm đã quyết tâm tặng Sở Thập Hàm chiếc liên lạc mới, và lý do thì không thể chối cãi. Sở Thập Hàm nhìn hắn một lúc, cứng nhắc nói: "Cảm..."
"Xin lỗi," Tạ Diêm bất ngờ ôm lấy Sở Thập Hàm, nói khẽ, "Vì ảnh hưởng từ tin tố của tôi mà thời gian qua đã gây cho cậu không ít phiền phức. Mong mọi điều tốt lành sẽ đến với cậu, Sở Thập Hàm."
Sở Thập Hàm cứng đờ trong vòng tay Tạ Diêm, ngón tay khẽ run nhẹ một cái, nhưng cuối cùng vẫn không đáp lại cái ôm ấy.
......
Tạ Diêm đợi đến khi Sở Thập Hàm vào hẳn phòng ký túc xá mới quay người mở liên lạc. Bạch Cẩn An đã nhắn tin: "Đừng quên tối nay đi ăn cùng nhau."
Mỗi tuần một bữa ăn để duy trì tình cảm là sắp xếp từ lâu của gia tộc Tạ.
Tạ Diêm khẽ cúi mắt, ánh mắt xanh lạnh như băng, hắn tùy ý bấm vài phím rồi tắt máy.
"Lần sau đi, hôm nay có việc khác."
Xét theo biểu hiện của Sở Thập Hàm và Bạch Cẩn An, có lẽ mối quan hệ giữa họ không thân thiết như hắn tưởng, cũng chẳng phải huynh đệ gì...
Lợi ích? Tạ Diêm nhẩm lại từ này Sở Thập Hàm đã nhắc đến. Hắn nghĩ tới tấm thẻ đen trong tay Sở Thập Hàm, là tiền sao? Kiểu như thợ săn tiền thưởng?
Vì tiền mà đến gần hắn?
Vậy nếu hắn cho Sở Thập Hàm nhiều tiền hơn, liệu Sở Thập Hàm có theo hắn không?
Hay phải điều tra thêm... Tạ Diêm gạt bỏ những suy nghĩ kỳ quặc, tập trung vào kế hoạch tiếp theo.
Chẹp, mà sao Sở Thập Hàm lại trắng thế?
...
Bóng đêm như một cái hố khổng lồ, nuốt chửng cả mặt đất.
Bạch Cẩn An thực ra rất sợ bóng tối. Cậu ta cắn chặt răng, nắm chặt đèn pin bước vào khu huấn luyện bỏ hoang: "Này, rốt cuộc cậu ở đâu?"
Không ai trả lời. Bạch Cẩn An thầm chửi rủa trong lòng, bước thêm một bước nữa, bàn chân đột nhiên phát ra tiếng "rột rẹt". Cậu ta hoảng hốt mở to mắt, ngã chổng kềnh xuống đất.
"Có chuyện gì?" Một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ trong bóng tối.
Bạch Cẩn An loạng choạng hai bước, nhặt chiếc đèn pin rơi trên đất chiếu về phía trước - hóa ra vừa giẫm phải một tấm xốp.
Sở Thập Hàm đang dựa vào bệ cửa sổ khá cao không xa đó.
"Chết tiệt, chọn cái chỗ quái quỷ gì thế này," Bạch Cẩn An càu nhàu, "Tạ Diêm gần đây lạnh nhạt với tôi quá, tôi khó hành động lắm. Đừng nói đến máu, niêm mạc miệng, dịch thể... cậu giỏi như thế, lẽ nào một sợi tóc của hắn cũng không lấy được?"
"Thấy dễ thì cậu tự đi lấy đi." Sở Thập Hàm lạnh nhạt đáp, "Vụ diễn tập là do cậu giở trò."
"Không thì tôi thuê cậu về bảo vệ tôi làm gì?" Bạch Cẩn An nghiến răng, "Tôi chỉ muốn hắn chảy máu chút thôi mà..."
Sở Thập Hàm nhìn biểu cảm của cậu ta một lúc, bất ngờ hỏi: "Cậu cần những thứ này để làm gì?"
"Xía vào làm gì!" Bạch Cẩn An trừng mắt, "Cứ làm theo lời tôi là được. Đừng quên cậu vừa nhận tiền của tôi, tôi có thể thu hồi bất cứ lúc nào. Không có số tiền đó, cậu..."
"Cậu đang đe dọa tôi?" Sở Thập Hàm liếc nhìn, đôi mắt đỏ như đang nhìn con mồi giãy giụa, khiến Bạch Cẩn An vô thức lùi bước, không nói nên lời.
"Có tin sẽ báo." Sở Thập Hàm liếc nhìn vẻ hoảng sợ của Bạch Cẩn An, quay ra cửa sổ, "Chỗ cũ."
Bạch Cẩn An tức giận trong lòng nhưng không làm gì được, chỉ tay vào chiếc liên lạc đeo bên hông Sở Thập Hàm: "Suốt ngày chỉ hẹn chỗ tối om thế này, không thể gọi điện à? Tôi thấy cậu đâu phải không có liên lạc mới?"
Sở Thập Hàm không ngoảnh lại, thẳng bước nhảy khỏi bệ cửa sổ: "Cút."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro