1. Nếu như Ly Luân sau khi bị oán khí làm tổn thương tìm tới hổ con mà mình từng chăm sóc
Warning:
Chu Yếm mất kiểm soát, có tình tiết cưỡng chế.
Anh Lỗi đơn phương, nhiều đất diễn cho Anh Lỗi.
____________________
「Tuyết núi Côn Luân không ngừng rơi, nơi đây là quê hương thời thơ ấu của họ.」
「Môi của Ly Luân lạnh quá, Anh Lỗi thầm nghĩ.」
Núi Côn Luân tuyết đóng băng vạn năm, không bao giờ tan, chỉ có sự cô tịch vô tận. Anh Lỗi ngày ngày ở nơi này, một mình canh giữ cả ngọn núi, cậu bắt đầu thấy nhớ nhung nhân gian.
Ban đêm, có một người đạp tuyết mà đến, thính giác của Anh Lỗi rất nhạy bén, cậu trông mong vội chạy ra cổng núi nhìn xuống bậc thang. Có thể nào là bạn bè đến thăm cậu không?
Trời đất mờ mịt, bóng dáng người đó dần dần rõ ràng dưới sự tương phản giữa đen và trắng. Thì ra là Ly Luân.
Anh Lỗi lập tức cảnh giác, cầm lấy vũ khí, một tay kết ấn.
"Ly Luân! Ngươi đến đây làm gì?"
Ly Luân mặt mày tái nhợt, đôi mắt biến thành kim đồng, dưới ánh trăng lạnh lẽo lại càng thêm yêu dị.
"Cho ngươi mượn Phá Huyền Chân Nhãn một lát, để nhìn rõ hình dạng của ta."
Anh Lỗi sững người, trong lòng chấn động như sấm vang. Đây chính là bản thể của Ly Luân, y đã phá giải phong ấn Bạch Trạch!
Ly Luân khẽ cười với cậu, "Lá rụng về cội, ta chỉ muốn trước khi chết trở về cố hương." Y dừng một lát, rồi nói tiếp, "Tiểu sơn thần, đừng sợ, lúc nhỏ ta cũng đã từng ôm ngươi."
Anh Lỗi chết lặng, lời Ly Luân nói không phải là giả... Lúc cậu còn là một hổ con chưa hóa hình, Ly Luân đúng là thường ôm cậu, còn cho cậu ăn. Khi ấy Đại Hoang hỗn loạn, ông nội bận trăm công nghìn việc, Chu Yếm lại không thích bị gò bó, việc chăm sóc cậu liền rơi vào tay Ly Luân. Ly Luân nhắc chuyện này hẳn là nghĩ rằng cậu đã quên, nhưng thực ra cậu còn nhớ rất rõ — mùi hương hoa hoè thoang thoảng cứ vương vấn mãi trong giấc mơ của cậu.
Nhưng Ly Luân đã thay đổi từ lâu. Năm cậu hai trăm hai mươi bảy tuổi hóa hình, Ly Luân và Chu Yếm đã tuyệt giao, rời khỏi núi Côn Luân. Anh Lỗi vẫn đầy cảnh giác, nhưng không nhịn được hỏi: "Ngươi nói 'trước khi chết' là có ý gì?"
Ly Luân chậm rãi chớp mắt, rồi nghiêng đầu, giơ tay lên cho Anh Lỗi xem. Lúc này cậu mới nhận ra áo bào đen của Ly Luân đang nhỏ máu, đã bị thấm đẫm. Cậu cuống cuồng tiến lên đỡ lấy vai Ly Luân: "Chuyện này... chuyện này là sao? Ngươi bị thương nặng như vậy..."
Ly Luân kinh ngạc nhìn cậu, hỏi: "Ngươi lo lắng cho ta sao?"
Gương mặt Anh Lỗi đầy vẻ bối rối, nhưng vẫn tiếp tục đỡ lấy Ly Luân, bế y lên, rồi đưa vào trong nhà.
Hành động này quá đỗi thân thiết, ít nhất cũng không nên xảy ra giữa bọn họ.
Không... rốt cuộc giữa họ là gì? Là kẻ thù... hay cố nhân?
Ly Luân chăm chú nhìn Anh Lỗi, giờ đây đã trưởng thành hơn rất nhiều. Những vết thương trên người âm ỉ đau đớn, mất máu quá nhiều khiến cơ thể y lạnh buốt. Ly Luân cảm thấy cả người như đông cứng, đầu óc mơ màng tựa vào cổ Anh Lỗi. Trước khi mất đi ý thức, y chỉ kịp nghĩ: Với dáng vẻ này của cậu ta chắc sẽ không làm hại y.
Ly Luân đã ngất lịm, Anh Lỗi cẩn thận đặt y lên giường. Da của Ly Luân tái nhợt ốm yếu, lông mày nhíu chặt, miệng không ngừng nói mớ: "Đừng đến đây... Không... Đừng..." Như thể có một con dã thú khủng khiếp nào đó đang đuổi bắt y trong mộng.
Tim Anh Lỗi đau như có ai đâm từng nhát, cậu tức giận tự đánh vào đầu mình — tại sao cậu lại thấy thương xót cho Ly Luân?
Quay lại nhìn Ly Luân đang chìm trong cơn ác mộng trên giường, Anh Lỗi thở dài, nắm lấy tay và truyền yêu lực vào cho y. Thế nhưng, cậu lại phát hiện trong cơ thể Ly Luân còn có một luồng yêu lực khác đang tàn phá khắp nơi.
Cậu đưa tay cởi áo của Ly Luân ra, đập vào mắt là vô số vết đỏ chồng chéo, hơi thở Anh Lỗi chợt nghẹn lại. Ánh mắt dời xuống phía dưới — trên vùng eo và bụng còn hằn rõ những vết bầm tím do bị bóp mạnh.
Rốt cuộc là ai... Ai lại dám làm chuyện này với Ly Luân?
Một ngọn lửa phẫn nộ bùng cháy trong lòng tới mức suýt nữa nuốt chửng lấy Anh Lỗi. Cậu cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cơ thể vẫn run lên vì giận, đầu óc tràn ngập câu hỏi: Ly Luân rốt cuộc đã trải qua những gì?
Cậu mất một lúc lâu để điều hòa lại tâm trạng, đôi tay run rẩy giúp Ly Luân thay quần áo, lau rửa cơ thể.
Lúc này cậu mới phát hiện ra vết thương lớn nhất nằm ở sau lưng — vết trầy xước, bầm tím, thậm chí còn có cả vết roi. Một số vết thương đang bốc lên khí đen, như muốn tiết lộ sự thật mà Anh Lỗi thậm chí không dám nghĩ tới.
Kẻ có thể làm Ly Luân ra nông nỗi này, chẳng lẽ lại là Triệu Viễn Chu?
Bọn họ tại sao... Tại sao lại tới mức này chứ? Là sỉ nhục... hay là tra tấn?
---
Khi trời sáng, Ly Luân tỉnh lại, cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay. Y quay đầu, liền thấy Anh Lỗi đang ngủ gục bên mép giường. Trong lòng đầy nghi hoặc, không ngờ rằng Anh Lỗi lại đối xử tốt với mình như vậy. Chỉ là giao tình nhỏ từ trăm năm trước, y không nghĩ rằng Anh Lỗi lại quan tâm đến vậy, vốn là muốn thuyết phục cậu cho y ở lại đây, chỉ cần nước sông không phạm nước giếng. Nhưng đứa trẻ này thế mà lại thức cả đêm canh chừng y, không ngừng truyền yêu lực. Cậu ta làm vậy vì cái gì?
Cảm giác nhơ nhớp trên cơ thể đã biến mất, cơn đau cũng dịu đi rất nhiều. Ly Luân biết chắc rằng đó là do Anh Lỗi đã xử lý giúp mình. Y cũng không cảm thấy lúng túng, yêu quái vốn dĩ suy nghĩ rất thoáng, rất nhiều loại cảm xúc đối với họ không cần thiết.
Anh Lỗi ngái ngủ ngẩng đầu lên, mở mắt ra liền thấy khuôn mặt hút hồn của Ly Luân. Cậu giật mình lùi lại một bước, gãi đầu: "Ngươi tỉnh rồi. Ngươi bị thương rất nặng, cần nghỉ ngơi thêm vài ngày. Đừng nói cái gì mà sống hay chết nữa... Ngươi có thể ở lại núi Côn Luân, ta sẽ chữa khỏi cho ngươi."
Ly Luân nhàn nhạt gật đầu, lịch sự đáp lời: "Cảm ơn."
Anh Lỗi để lại một câu: "Ngươi nghỉ ngơi cho tốt," rồi xoay người rời khỏi phòng.
Chỉ còn lại một mình Ly Luân. Y vươn tay, cảm nhận hơi thở của núi Côn Luân.
Nỗi cô đơn như bầu trời không bờ bến, đè ép xuống tâm hồn y.
Y chỉ muốn trước khi chết tìm được một nơi để an yên. Ban đầu, y ở Hoè Giang Cốc...Nhưng sau khi phá giải phong ấn, Chu Yếm bị mất kiểm soát bởi oán khí đã xông vào, hai người giao đấu kịch liệt. Chu Yếm đã hoàn toàn mất đi lý trí, trong khi Ly Luân vốn đã trúng độc, còn bị nội thương, sau vài hiệp đã bị Chu Yếm bóp chặt cổ, đè lên vách đá.
Y cứ ngỡ Chu Yếm sẽ bẻ gãy cổ mình, nhưng khoảnh khắc tiếp theo, đôi mắt y mở to kinh hãi. Chu Yếm cúi xuống, cắn vào yết hầu của y rồi bắt đầu liếm láp.
Đáng sợ hơn là, từ trên người Chu Yếm, y ngửi được mùi phát tình của dã thú.
Oán khí lâu ngày không được phóng thích, giờ đây trở nên kích động vô cùng. Trên gương mặt Chu Yếm hiện lên nụ cười tàn nhẫn, lời nói khiến Ly Luân rùng mình: "Tiểu Hoè yêu, ngươi càng lớn càng xinh đẹp..."
Ly Luân tức giận đấm mạnh một cú, đầu Chu Yếm nghiêng sang một bên. Nhân cơ hội đó, Ly Luân điều khiển dây leo từ phía sau tấn công Chu Yếm, còn bản thân nhanh chóng lùi về phía cửa động. Tuy nhiên, Chu Yếm phản ứng rất nhanh, hắn một tay túm lấy dây leo, tay còn lại nắm chặt mái tóc dài của Ly Luân, dùng toàn bộ sức lực kéo mạnh. Ly Luân đau đớn, gáy lại bị bóp chặt, ấn xuống đất.
Chu Yếm cầm dây leo trong tay, dường như đầy thắc mắc: "Tiểu Hoè yêu, sao ngươi lại chạy?"
Ly Luân phun ra một ngụm máu, ánh mắt đầy căm ghét nhìn hắn: "Cút đi! Đồ ghê tởm! Triệu Viễn Chu! Ngươi tỉnh táo lại cho ta!"
Đôi mắt đỏ ngầu của Chu Yếm như phản chiếu sắc máu, oán khí bùng lên dữ dội. Hắn bóp chặt Ly Luân, ép hắn sát lại gần mình, nghiến răng nói từng chữ: "Ngươi cảm thấy ta ghê tởm?"
Ánh mắt Ly Luân nhìn hắn tràn đầy sự chán ghét, như thể đang nhìn một thứ bẩn thỉu. Sắc đỏ mù mịt che mờ tầm nhìn của Chu Yếm, khiến hắn không phân biệt rõ mọi thứ, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng đó của Ly Luân.
Hắn giơ dây leo trong tay, quất mạnh vào lưng Ly Luân. Ly Luân đau đến mức run rẩy trên mặt đất, miệng vẫn không ngừng chửi bới: "Ngươi điên rồi! Cút đi! ... Cút!"
Oán khí phát ra tiếng cười khoái trá, lạnh lẽo nói cho Ly Luân một sự thật đáng sợ: "Ngươi biết không? Ngươi năm ba trăm bảy mươi tuổi lần đầu tiên hưởng lạc, là với ta."
Ly Luân chết sững, dường như ngừng thở, rồi lập tức bắt đầu vùng vẫy dữ dội: "Đồ khốn...! Thả ta ra! Triệu Viễn Chu! Ngươi đúng là tên điên đáng chết!"
Oán khí lật người y lại, bóp chặt cằm, tỉ mỉ ngắm nhìn khuôn mặt của Ly Luân. Qua bao nhiêu năm, từ một kẻ lầm lì ít nói, giờ đây Ly Luân trở nên yêu mị, quyến rũ nhưng bản thân y lại không tự nhận ra điều đó. Chu Yếm vẫn nhớ rõ ngày đó, cảm giác của hắn khi Ly Luân ở dưới thân khóc lóc xin tha.
"Bao nhiêu năm rồi không gặp... Tiểu Hoè yêu."
Bàn tay Chu Yếm luồn vào trong áo Ly Luân, chạm đến làn da lạnh ngắt. Ly Luân không kiểm soát được bản thân mà run lên, nhưng vẫn cố gắng giãy giụa, nỗ lực đánh thức chút lý trí còn sót lại của Triệu Viễn Chu: "Ngươi nhìn rõ ta là ai! Ngươi nhìn rõ đi..."
Chu Yếm bật cười: "Hắn luôn rất tỉnh táo. Ngày đó, đúng là ta và ngươi..." Hắn cúi xuống, thì thầm vào tai Ly Luân, "Nhưng chính hắn đã cho phép ta làm vậy."
Nhìn vẻ kinh hoàng trên gương mặt Ly Luân, Chu Yếm nâng đôi chân thon của y lên, cơ thể ép sát vào, giọng nói trầm thấp vang lên: "Tiểu Hoè yêu, hãy nhớ rõ cảm giác mà ta để lại cho ngươi. Dù đã mấy vạn năm trôi qua, ta biết ngươi chưa bao giờ dám quên."
Cảm giác bị khuất phục dưới một kẻ khác thật sự không dễ chịu, huống chi đó lại là Chu Yếm – một oán khí hung tàn. Hắn không từ bất kỳ thủ đoạn nào, dáng vẻ như muốn bù đắp cho những năm tháng bị giam cầm. Ly Luân bị hắn hành hạ đến mức không còn hình dáng, nước mắt đã cạn khô, cổ họng khàn đặc, nếu không phải vì là đại yêu có thể chất mạnh mẽ, y đã sớm chết vì sự tra tấn của oán khí. Trong Hoè Giang Cốc không ánh sáng, Ly Luân bị giam cầm hết ngày này qua ngày khác, cho đến khi Bạch Trạch Thần Nữ và những người khác tìm đến.
Bên ngoài kết giới, giọng nói lo lắng của Văn Tiêu vang lên không ngừng, từng tiếng gọi khiến Chu Yếm ôm đầu, thần trí dao động mạnh. Ly Luân tranh thủ cơ hội đẩy hắn ra, đám người Tập Yêu Ty bên ngoài ồn ào không ngớt, trong khi trong hang động, oán khí và Triệu Viễn Chu đang tranh đoạt cơ thể.
Lửa giận bùng lên trong lòng, Ly Luân gom toàn bộ sức lực, vung một cái tát mạnh vào mặt Chu Yếm, đến mức khóe miệng hắn rỉ máu, Ly Luân vẫn không chịu dừng lại, tiếp tục đấm thẳng vào mặt hắn, Chu Yếm ngã xuống đất, ánh mắt đầy hoang mang.
Ly Luân chỉnh lại quần áo, che đi những dấu vết trên cơ thể, đứng dậy định rời khỏi nơi này. Nhưng chân y bị Chu Yếm kéo lại. Ly Luân cúi xuống, nhìn thấy đôi mắt của hắn, một bên đỏ rực, một bên đen kịt, khuôn mặt lộ rõ vẻ đau đớn. Giọng nói khàn đặc của Chu Yếm vang lên, như đang cầu xin: "Đừng đi... Ly Luân..."
Ly Luân đá văng hắn ra, vịn vào vách đá, tìm lối khác rời khỏi Hoè Giang Cốc.
Khi y ba trăm bảy mươi tuổi, cũng từng như thế này, bị Chu Yếm áp chế trong hang động, cưỡng đoạt thân thể.
Lúc đó Chu Yếm khôi phục lý trí, hắn quỳ trước mặt Ly Luân, khóc lóc thảm thiết, nói rằng mình bị tẩu hỏa nhập ma, xin lỗi Ly Luân. Y cố gắng an ủi Chu Yếm, mặc cho cơ thể mình tan nát: "Chu Yếm, đừng sợ. Chúng ta là bạn tốt, ta không trách ngươi."
Bây giờ nghĩ lại, bạn bè gì chứ, rõ ràng từ đầu đến cuối chỉ là lợi dụng. Năm tháng không thể quay ngược, chấp niệm cũng chỉ là hư không. Người mà y tưởng là bạn tốt, hóa ra từ trước đến nay đều khinh rẻ y. Trời đất rộng lớn, bể khổ vô biên.
Núi Côn Luân cũng là quê nhà thuở nhỏ của y, hiện giờ thân thể tàn tạ, y từng bước bò lên thần miếu, mong được diện kiến Thần Phật.
Ly Luân bước ra khỏi cửa, nghe thấy tiếng khóc. Y lần theo âm thanh, tìm thấy Anh Lỗi đang giặt quần áo.
Anh Lỗi nghe tiếng bước chân, ngẩng đầu lên, khuôn mặt khóc tới mức khó xem, còn chưa kịp lau nước mũi. "À... Ly Luân, ngươi nghỉ ngơi xong rồi à?"
Ly Luân cúi đầu nhìn chiếc chậu bên trong, là y phục của y, chiếc áo đen thấm không biết bao nhiêu máu, nước máu đổ ra làm đỏ cả tuyết dưới đất.
"Vứt đi là được rồi."
Anh Lỗi lau mũi, cúi đầu tiếp tục giặt: "Ta sắp giặt xong rồi!"
Hà cớ gì phải đối xử với y như vậy? Ly Luân không hiểu được hành động của Anh Lỗi. Đúng là cháu nội của Anh Chiêu, vừa ngốc lại vừa thiện lương. Rõ ràng trước đây bọn họ còn là kẻ địch, vậy mà giờ chỉ vì y sắp chết, Anh Lỗi lại rơi nước mắt vì vết thương trên người y. Được người khác đối đãi như thế khiến Ly Luân không biết phải phản ứng ra sao.
Nhìn mái tóc vàng dài ngang eo của Anh Lỗi, y thử thăm dò mở lời: "Anh Lỗi, hay là để ta buộc tóc cho ngươi."
Anh Lỗi ngơ ngác ngẩng đầu lên, "Hả? Ngươi biết buộc tóc sao?"
Ly Luân gật đầu, đưa tay lấy khăn lau nước mũi cho Anh Lỗi. "Ngươi là yêu, quần áo tùy ý biến ra là được. Nếu đã muốn giặt, sao không dùng pháp thuật?"
Anh Lỗi ngượng ngùng nói: "Ta không biết... haha."
Ly Luân hoàn toàn cạn lời, định ra tay thi triển pháp thuật lên quần áo, nhưng Anh Lỗi đã đứng dậy, vỗ vỗ tay, vắt sạch nước khỏi quần áo, rồi treo lên giá phơi. Sau đó, cậu dùng pháp thuật hong khô. Một loạt động tác mượt mà như nước chảy mây trôi.
"Sao hả? Kỹ năng sống của ta không tệ chứ!"
Nhìn dáng vẻ tự đắc của Anh Lỗi, Ly Luân không chút nể nang mà nói thẳng: "Còn không bằng một tiểu yêu vừa mới hóa hình."
Anh Lỗi lập tức cuống lên, dậm chân cãi lại: "Thì ta đúng là vừa mới hóa hình mà! Ngươi quên rồi sao? Khi ta hai trăm hai mươi bảy tuổi!"
Ly Luân trưng ra vẻ mặt ngơ ngác, còn Anh Lỗi thì chợt nhận ra, cúi đầu xuống: "Ta quên mất... Năm ta hóa hình, ngươi đã rời đi rồi."
Ly Luân ngây người ra một lúc, lần đầu tiên cảm thấy bản thân thực sự giống một bậc trưởng bối. Y đưa tay lên, ngập ngừng một lát rồi nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu của Anh Lỗi, như muốn an ủi: "Ta cứ nghĩ, ngươi đã trưởng thành từ lâu rồi."
.
.
.
.
tbc
Thiệt ra là tui mê cây si A Lỗi trong fic này á, mà tác giả cho thằng nhỏ đơn phương, suy chung với ẻm luôn T^T
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro