Dưới ánh chiều tà

Mặt trời dần lặn, ánh nắng vàng cam trải dài trên con đường mòn giữa rừng trúc. Chu Yếm bước đi chậm rãi, bàn tay cầm theo bầu rượu nhỏ, ánh mắt không ngừng dõi về phía trước.

Cách đó không xa, Ly Luân đang ngồi trên phiến đá lớn, chiếc Trống lắc trong tay khẽ vang lên . Y vẫn giữ dáng vẻ thoải mái, không chút vướng bận, nhưng ánh mắt khi nhìn thấy Chu Yếm lại thấp thoáng nét ấm áp .

“Chu đại nhân, ngươi tới rồi.” Ly Luân cười, đặt chiếc trống xuống, nghiêng đầu nhìn y. “Lần này không mang theo cẩm y vệ hay lệnh bài gì sao? Thật hiếm thấy.”

Chu Yếm không trả lời ngay, chỉ ngồi xuống bên cạnh Ly Luân, mở nắp bầu rượu, rót đầy hai chén nhỏ. “Ta chỉ đến để gặp A Ly . Không mang gì cả, chỉ có chút rượu này.”

Ly Luân nhìn chén rượu trên tay mình, nụ cười thoáng đậm hơn. “Chu đại nhân đổi tính từ khi nào vậy? Ngươi mà cũng chịu buông bỏ trách nhiệm triều đình, chỉ để cùng ta uống vài chén rượu?”

“Với A Ly , chuyện gì ta cũng có thể làm.” Chu Yếm đáp, giọng nói trầm thấp nhưng đầy chắc chắn.

Ly Luân ngẩn người, ánh mắt thoáng hiện chút dao động. Một lúc sau, y cười lớn, tiếng cười hòa vào làn gió nhẹ. “ A Yếm , ngươi nói vậy, ta lại cảm thấy không quen. Nhưng được rồi, hôm nay ta sẽ uống với ngươi, không hỏi lý do.”

Hai người cụng chén, hương rượu thoang thoảng hòa quyện với mùi tre trúc trong không gian. Ly Luân ngửa đầu uống cạn, đôi mắt nhìn xa xăm về phía cuối con đường.

“ A Yếm, ngươi nghĩ xem, nếu có một ngày, ta không còn ở đây nữa, ngươi sẽ làm gì?”

Chu Yếm đặt chén rượu xuống, ánh mắt bình tĩnh nhìn Ly Luân. “Ta sẽ tìm ngươi , A Ly . Dù ngươi ở đâu, ta cũng sẽ tìm thấy ngươi.”

Lời nói ấy khiến Ly Luân khẽ giật mình, đôi môi y như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chỉ thở dài. “ A Yếm , ngươi thật cố chấp. Nhưng ta… lại không ghét điều đó.”

Chu Yếm mỉm cười, đôi mắt ánh lên vẻ dịu dàng. “Vậy thì đừng rời đi. Ở lại, để ta không cần phải tìm.”

Gió thổi qua, lá trúc xào xạc như lời hòa ca của đất trời. Hai người ngồi bên nhau, không ai nói thêm gì, nhưng trong sự im lặng ấy, một lời hứa không cần ngôn từ đã lặng lẽ sinh ra.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro