Ngoại truyện 2 Lần đầu gặp mặt

Năm ấy, Triệu Viễn Chu chưa đăng cơ, vẫn còn là Thái tử Thương quốc.

Thương quốc và Ly quốc luôn có tranh chấp biên giới, nhưng mấy năm gần đây, tình hình càng thêm căng thẳng. Tin tức từ mật thám truyền về, trong cung Ly quốc có biến, hoàng đế bệnh nặng, các thế lực âm thầm tranh đấu. Nếu Thương quốc muốn thôn tính Ly quốc, đây chính là thời cơ tốt nhất.

Nhưng Triệu Viễn Chu không hoàn toàn tin vào những bản tấu chương được trình lên. Y luôn tin rằng, nếu muốn biết rõ tình hình một quốc gia, không gì tốt hơn là tự mình đi xem.

Vì vậy, y quyết định tự mình thâm nhập Ly quốc.

Dĩ nhiên, phụ hoàng y phản đối kịch liệt, các đại thần cũng vô cùng lo lắng. Nhưng Triệu Viễn Chu không phải người dễ bị thuyết phục. Một khi y đã quyết định, không ai có thể ngăn cản.

Và thế là, trong một đêm gió lớn, y một mình rời khỏi biên giới Thương quốc, đi thẳng vào lãnh thổ của kẻ địch.

Ly quốc, kinh thành.

Mưa phùn rơi lất phất, không khí lành lạnh.

Triệu Viễn Chu khoác áo choàng đen, ẩn mình trong bóng tối, quan sát cung điện hoa lệ của Ly quốc.

Từ xa, y có thể thấy ánh đèn lờ mờ từ tẩm cung hoàng đế. Có vẻ tin tức không sai—Ly hoàng bệnh nặng thật rồi.

Y đang định lặng lẽ rời đi thì đột nhiên, một âm thanh khe khẽ vang lên trong hẻm nhỏ phía sau cung điện.

Giữa ánh đèn leo lét, y nhìn thấy một thiếu niên gầy gò trong bộ y phục trắng thấm máu, bàn tay vẫn còn cầm chặt một con dao sắc bén.

Dưới chân hắn là một gã thái giám đã tắt thở, cổ họng bị cắt sâu đến mức máu chảy thành vũng.

Triệu Viễn Chu không lộ ra vẻ kinh ngạc, chỉ lẳng lặng quan sát.

Thiếu niên ấy... rất bình tĩnh.

Không sợ hãi, không hoảng loạn, thậm chí còn không buồn lau đi vết máu dính trên mặt. Đôi mắt hắn đen láy, không hề dao động, chỉ lặng lẽ nhìn xuống xác chết như thể đang nhìn một vết bẩn vô dụng.

Giống như một con mèo hoang nhỏ, vừa vươn móng vuốt sắc nhọn, lạnh lùng lấy mạng một kẻ đáng chết.

Một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi cúi xuống, lục lọi trong người gã thái giám, lấy ra một chiếc chìa khóa nhỏ.

Xem ra, hắn giết người không phải vì giận dữ hay thù hận, mà đơn giản là để đạt được mục đích nào đó.

Một thiếu niên như vậy...

Thật thú vị.

Triệu Viễn Chu đột nhiên cảm thấy hứng thú.

Lúc này, thiếu niên kia cuối cùng cũng phát giác có người đang nhìn mình.

Hắn giật mình quay đầu lại, ánh mắt sắc bén như con dao nhỏ đâm vào Triệu Viễn Chu.

Bọn họ bốn mắt nhìn nhau, không ai lên tiếng.

Mưa vẫn rơi tí tách, gió đêm lạnh lẽo lùa qua hành lang dài.

Một khắc sau, thiếu niên ấy nắm chặt chiếc chìa khóa, nhanh chóng xoay người rời đi, bóng dáng dần biến mất trong màn đêm.

Triệu Viễn Chu đứng nguyên tại chỗ, khóe môi chậm rãi nhếch lên.

Y không biết mình đã đứng ở đó bao lâu, chỉ biết rằng từ giây phút ấy, trong lòng y có một ý niệm rõ ràng:

—Thiếu niên này, nhất định sẽ thuộc về y.

Đêm Nguyên Tiêu, hoàng cung Thương quốc ngập tràn ánh đèn rực rỡ.

Triệu Viễn Chu đứng trên cao, nhìn xuống khung cảnh nhộn nhịp bên dưới. Hoàng cung vẫn như xưa, nhưng những gương mặt trong đó đã thay đổi theo năm tháng.

Phía xa, Triệu Viễn An đang dắt tay tiểu hoàng tử, Vĩnh Yên khoác tay phò mã, còn Ly Luân đang ngồi trong đình, nhẹ nhàng bóc hạt sen, thi thoảng lại mỉm cười khi nói chuyện với con gái.

Khung cảnh yên bình ấy khiến Triệu Viễn Chu bất giác nhớ về một đêm mưa phùn năm xưa—cái đêm y lần đầu tiên nhìn thấy thiếu niên ấy trong một góc tối của cung điện Ly quốc.

Năm tháng trôi qua, thế sự xoay vần. Thiếu niên năm ấy đã trở thành hoàng hậu của y, đã là mẫu hậu của hai đứa trẻ.

Thế nhưng, mỗi khi nghĩ về lần đầu gặp mặt, y vẫn có một cảm giác kỳ lạ.

Khi ấy, y là một thái tử ngạo mạn, tự tin rằng mọi thứ trên đời đều nằm trong tầm kiểm soát của mình.

Khi ấy, y chưa từng biết rằng, thiếu niên đứng giữa vũng máu đêm đó sẽ trở thành một phần quan trọng nhất trong cuộc đời y.

Nếu năm đó, y không tự mình đến Ly quốc...

Nếu năm đó, y không nhìn thấy cảnh tượng ấy...

Có lẽ, Ly Luân sẽ không trở thành hoàng hậu của y.

Có lẽ, y sẽ không biết đến cảm giác muốn có được một người đến mức sẵn sàng đánh đổi tất cả.

Triệu Viễn Chu mỉm cười, chậm rãi bước đến gần đình nhỏ.

Ly Luân ngước lên, ánh mắt chạm vào y, sau đó khẽ nghiêng đầu, hỏi:

"Ngươi đứng đó làm gì thế?"

Triệu Viễn Chu không trả lời ngay, chỉ ngồi xuống bên cạnh hắn, lấy một viên hạt sen trong tay hắn bỏ vào miệng.

"Hôm nay trẫm bỗng nhớ về lần đầu tiên gặp ngươi."

Ly Luân thoáng sững sờ, sau đó cười nhạt:

"Là lần ta giết người trong cung Ly quốc?"

Triệu Viễn Chu gật đầu, ánh mắt sâu thẳm:

"Khi đó, ta đã biết cả đời này mình sẽ không buông tha ngươi."

Ly Luân liếc y, lẩm bẩm:

"Cuối cùng ta vẫn không thoát được."

Triệu Viễn Chu cười khẽ, nắm lấy bàn tay hắn:

"Không phải thoát không được, mà là không muốn thoát."

Ly Luân không phản bác.

Hắn chỉ lẳng lặng tựa vào vai Triệu Viễn Chu, cảm nhận hơi ấm của y trong không khí se lạnh đầu xuân.

Có lẽ... đúng là như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro