Người trở về.
Núi Côn Luân được bao phủ bởi tuyết trắng, bầu trời xám nhạt đan xen những tia sáng yếu ớt của mặt trời mùa đông. Từng ngọn núi hùng vĩ trải dài, phủ kín bởi lớp tuyết dày, tạo nên một vẻ đẹp tráng lệ và tĩnh lặng như bức tranh thủy mặc. Gió lạnh thoảng qua, cuốn những bông tuyết nhỏ bay lơ lửng trong không trung.
Giữa vùng tuyết trắng mênh mông, Chu Yếm đang hăng say tạo hình một người tuyết. Tay hắn nhanh nhẹn nặn từng khối tuyết, đôi mắt sáng rực lấp lánh như trẻ con lần đầu khám phá điều kỳ thú. Tuyết bám đầy trên áo khoác dày của hắn, nhưng điều đó không làm hắn bận tâm. Hắn cẩn thận nặn thêm một chiếc mũ bằng tuyết cho người tuyết, rồi cười mãn nguyện khi thấy tác phẩm dần hoàn chỉnh.
Đứng cạnh Chu Yếm là Ly Luân, tay cầm ô , che chắn cho cả hai khỏi những bông tuyết đang rơi. Y khoác chiếc áo lông dài màu xanh đậm, dáng đứng yên lặng, gương mặt bình thản nhưng ánh mắt dịu dàng, dõi theo từng cử chỉ của Chu Yếm. Mỗi khi cơn gió mạnh ập đến, Ly Luân lại khẽ nghiêng ô, đảm bảo rằng những hạt tuyết không làm phiền sự tập trung của hắn.
"Ngươi định làm người tuyết lớn đến thế này thật sao?" Ly Luân cất tiếng hỏi, giọng điệu trách móc nhưng lại như đang trêu chọc.
Chu Yếm không quay đầu lại, chỉ cười: "Người tuyết phải to mới đẹp chứ! Huống hồ, ngươi đang đứng đây che ô cho ta, chẳng lẽ ngại tuyết sao?"
Ngươi che ô cho ta , còn sợ gì nữa?
Ly Luân cười nhẹ, không nói gì.
"Người tuyết này đẹp chứ, A Ly ?" Chu Yếm đột nhiên quay lại hỏi, trong đôi mắt hắn ánh lên sự háo hức.
Ly Luân không trả lời ngay. Y chậm rãi bước lại gần, cúi đầu nhìn tác phẩm mà Chu Yếm vừa hoàn thành. Đó là một người tuyết với khuôn mặt tròn trĩnh, đôi mắt làm từ hai viên sỏi đen, và một chiếc mũi cà rốt đỏ rực. Nhưng điều khiến Ly Luân chú ý hơn cả là dáng vẻ hiên ngang của người tuyết, đứng thẳng tắp, cô độc giữa đất trời.
"Đẹp lắm," Ly Luân khẽ nói "Nhưng ta nghĩ có gì đó còn thiếu."
"Thiếu gì?" Chu Yếm nhíu mày.
Ly Luân chỉ mỉm cười, không trả lời. Y cúi xuống, nhặt thêm một nắm tuyết, rồi bắt đầu nhào nặn. Chu Yếm nhìn y , ánh mắt đầy tò mò.
Chỉ một lúc sau, bên cạnh người tuyết của Chu Yếm đã xuất hiện thêm một người tuyết khác. Dáng vẻ nhỏ nhắn hơn một chút, nhưng đứng sát bên, tựa như một người bạn đồng hành không thể tách rời. Ly Luân cẩn thận chỉnh sửa từng chi tiết, ánh mắt y đầy sự mong chờ.
"Giờ thì được rồi," y nói, ánh mắt liếc sang Chu Yếm.
Chu Yếm nhìn hai người tuyết đứng cạnh nhau, châm chú thật lâu .
Thấy Chu Yếm đứng bất động , Ly Luân vội quay sang.
Hắn lại nói, lời nói của hắn như khẳng định chắc nịch.
"A Ly , ngươi biết không? Hai người tuyết này có lẽ là ta và ngươi đó."
Sẽ vĩnh viễn sánh vai cùng nhau.
Ly Luân vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi , như nhạt vào gió tuyết.
"Được , đây là ta và ngươi" Tiếng cười ngọt ngào từ đôi môi mỏng phát ra khiến Chu Yếm ngẩn người, A Ly của hắn đẹp quá.
"A Ly , trời lạnh rồi , vào trong thôi"
Họ cùng bước vào trong nhà , Chu Yếm khoát tay y , tay hắn dù có chạm tuyết cũng vô cùng ấm áp , ngược lại với hắn , tay Ly Luân lạnh đến đáng sợ.
Bóng dáng của đôi trẻ mất hút vào cái màu trắng tinh khôi.
Chẳng biết từ bao giờ , một người tuyết đã bị gió trời phá hỏng. Chỉ còn lại một người tuyết , đứng bơ vơ ở đấy.
Cô độc giữa thế gian.
.
Bên ngoài, gió tuyết vẫn cuồn cuộn thổi, nhưng trong căn nhà nhỏ ấy , hơi ấm từ lò sưởi dần lan tỏa khắp không gian. Ánh lửa bập bùng soi rọi lên những bức tường gỗ , tạo nên một khung cảnh ấm cúng, tương phản hoàn toàn với sự lạnh lẽo bên ngoài.
Chu Yếm bước đến bếp, đôi tay nhanh nhẹn pha một ấm trà nóng. Hắn không nói lời nào, nhưng từng động tác của hắn đều thể hiện sự chăm chút tỉ mỉ. Khi trà vừa sôi, hương thơm dịu nhẹ thoang thoảng khắp gian phòng, xua đi cái lạnh còn vương trên vai áo của cả hai.
Hắn rót trà vào hai chiếc chén sứ nhỏ, rồi mang đến đặt trước mặt Ly Luân. Ánh mắt hắn dừng lại trên đôi bàn tay của y, vẫn còn lạnh ngắt dù đã ngồi bên lò sưởi một lúc lâu.
"A Ly, tay ngươi lạnh thế này, uống trà thôi chưa đủ ấm đâu," hắn khẽ nói, giọng trách nhẹ nhưng ẩn chứa đầy sự quan tâm.
Ly Luân cười mỉm, ánh mắt vẫn dịu dàng như mọi khi. "Không sao, ta quen rồi. Chỉ cần có ngươi ở bên, lạnh đến đâu cũng không đáng kể."
Nhưng Chu Yếm không chấp nhận câu trả lời đó. Hắn kéo ghế ngồi sát bên Ly Luân, nắm lấy đôi tay y, áp chúng vào lòng bàn tay mình. Đôi bàn tay to lớn, thô ráp của hắn dường như chứa đựng tất cả sự ấm áp của thế giới này. Hắn nhẹ nhàng xoa bóp từng ngón tay của y, như muốn truyền hơi ấm qua từng khớp xương.
Ly Luân nhìn hắn, trái tim khẽ rung lên. Sự chăm sóc của Chu Yếm luôn vụng về nhưng chân thành đến mức không ai có thể từ chối. "Ngươi lúc nào cũng như vậy,"
"Như vậy là sao?" Chu Yếm vừa hỏi vừa tiếp tục xoa ấm tay y, đôi mắt hắn vẫn chăm chú như thể đây là việc quan trọng nhất trên đời.
"Ngươi lo cho ta còn hơn lo cho chính mình," Ly Luân nhẹ giọng , giọng y thấp, như sợ phá vỡ khoảnh khắc này. "Nhưng mà ta thích ."
"Ngươi nói thích, vậy thì sau này ta sẽ làm nhiều hơn," Chu Yếm đáp, không chút do dự. Hắn nâng chén trà lên, đưa đến gần miệng Ly Luân. "Uống đi, đừng để lạnh thêm nữa."
Ly Luân cúi xuống, uống một ngụm nhỏ, cảm nhận vị ấm áp lan tỏa khắp cơ thể. Nhưng y biết, thứ thực sự sưởi ấm mình không phải là trà, mà chính là người trước mặt.
Ly Luân tựa lưng vào Chu Yếm , y muốn khoảnh khắc này kéo dài mãi mãi.
Chu Yếm nhẹ nhàng hôn môi y , Ly Luân giật mình nhưng y vẫn từ tốn đáp lại hắn.
Một cảm giác ấm áp, ngọt ngào lan tỏa trong lòng, xua đi mọi giá lạnh . mắt y nhắm hờ, như muốn khắc ghi khoảnh khắc này vào sâu trong tim.
.
Sau này, khi người ấy đã quay lưng đi từ lâu, Ly Luân vẫn lặng lẽ quay lại nơi ấy. Tuyết trên núi vẫn trắng xóa như những ngày cũ, nhưng giờ đây, chỉ còn mình y lẻ bóng, Chu Yếm trả lại tự do cho y , chỉ là hắn sẽ không bao giờ quay về với y nữa.
Ly Luân bước chậm rãi qua lớp tuyết dày, từng bước chân in hằn trên nền trắng, nhưng không ai còn để ý. Khi đến gần nơi mà năm xưa y và Chu Yếm từng cùng nhau xây người tuyết, y dừng lại.
Ký ức chợt ùa về, rõ nét đến đau lòng.
Năm đó, hai người tuyết đứng sát bên nhau, như lời thề mãi mãi sánh vai,nhưng giờ đây, chỉ còn lại một mảng tuyết đổ nát, lẫn lộn với thời gian, như thể mọi thứ chưa từng tồn tại. Gió lạnh thổi qua, cuốn những bông tuyết mới phủ lên nơi ấy, xóa nhòa cả dấu vết cũ.
Ly Luân cúi xuống, nhặt lấy một nắm tuyết, đôi tay y đã lạnh đến tê cứng nhưng vẫn cẩn thận nhào nặn. Y bắt đầu tạo hình một người tuyết, giống như năm xưa. Tuy nhiên, khi hoàn thành một người, y dừng lại, ánh mắt lặng lẽ nhìn khoảng trống bên cạnh. Bàn tay y khẽ run, không biết vì gió lạnh hay vì điều gì đó sâu thẳm hơn, cô đặc trong lòng y,
"Một người tuyết... chẳng thể nào đứng mãi một mình," y khẽ thì thầm, giọng nói như tan vào gió. Nhưng dù vậy, y vẫn không làm thêm người tuyết thứ hai. Bởi y biết, không có gì có thể thay thế được bóng hình năm xưa.
Và hình bóng ấy có lẽ cũng chẳng còn quay lại.
Y đứng đó thật lâu, ánh nhìn lại trở nên nhạt nhòa . Mọi thứ giờ đây đều như một giấc mộng xa vời. Y nhắm mắt lại, cảm nhận từng cơn gió lạnh buốt lướt qua mặt, lòng y đau nhói , y vẫn hy vọng Triệu Viễn Chu có thể quay lại , quay về làm Chu Yếm của y.
Khi trời ngả dần về chiều, ánh sáng nhạt nhòa của mặt trời tắt hẳn, Ly Luân quay bước rời đi. Y không ngoảnh lại, chân y chậm rãi , từng bước , từng bước. Tuyết vẫn cứ rơi, che phủ hết thảy những gì còn sót lại, cả dấu chân của y, cả người tuyết vừa được tạo nên.
Che hết thảy quá khứ khi xưa còn âm ĩ mãi.
Núi Côn Luân lại chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn tuyết và gió. Nhưng nơi sâu thẳm trong đó , trong ký ức của đất trời, một lời thề vẫn còn vang vọng, mãi mãi không phai.
.
Lại có lần khác ,Ly Luân cũng trở về nơi đây , gió tuyết vẫn rơi, nền tuyết còn vươn lại chút màu huyết đỏ. Ôn Tôn Du đã chết , quả là chiến thắng vẻ vang.
Tập yêu Ti cũng tổn hại quá nửa .
Y cũng chẳng biết Chu Yếm còn sống nữa không.
Tuyết vẫn rơi, bao phủ cả Côn Luân trong một vẻ đẹp tĩnh lặng mà buồn bã. Ly Luân đứng giữa không gian ấy, lặng lẽ như một bóng hình hòa vào núi non.
Y sắp nản rồi , A Yếm , bao giờ ngươi có thể quay về?
Y vẫn đứng lẳng lặng như mọi hôm , bóng dáng y mảnh mai như một nét vẽ mong manh giữa sự hùng vĩ , sự hùng vĩ bao la , đã chôn vùi những tháng ngày vui vẻ của y . Áo choàng của y đã nhuốm đầy những bông tuyết, mái tóc đen dài lấm tấm sắc trắng. Y đứng bất động , như thể đang chờ đợi điều gì đó, hoặc có lẽ, chỉ đang lặng lẽ nhớ về những ngày đã qua.
Bỗng, từ phía sau y, có tiếng bước chân nhẹ vang lên, như hòa tan vào tiếng gió. Ban đầu, âm thanh ấy rất nhỏ, nhưng càng lúc càng rõ hơn. Ly Luân thoáng giật mình, quay lại. Trước mặt y, một bóng người quen thuộc xuất hiện, tay cầm chiếc ô , che chắn cho y khỏi cơn tuyết đang ào ạt rơi.
Là Chu Yếm.
Lần này hắn dùng chiếc ô đó , che cho y .
'A Ly " giọng Chu yếm nhẹ tên khiến Ly Luân phát hoảng , nhưng vẫn quen thuộc như ngày nào. "Ta trở lại rồi."
Ly Luân ngẩng đầu lên, ánh mắt ngỡ ngàng nhìn người trước mặt. Giữa nền tuyết trắng xóa, bóng dáng quen thuộc của Chu Yếm hiện lên rõ ràng dưới ánh sáng yếu ớt của bầu trời mùa đông. Hắn cầm chiếc ô , che chắn cho y, giống như y từng làm cho hắn năm nào. Chiếc ô ấy đã bạc màu theo thời gian, nhưng giờ đây, nó lại trở thành minh chứng cho một lời hứa chưa bao giờ bị quên lãng.Như vật trao tay được gìn giữ cả một đời.
"A Yếm..." Giọng Ly Luân khẽ vang lên, run rẩy, như sợ rằng đây chỉ là một ảo ảnh, một giấc mơ ngắn ngủi sẽ tan biến trong chớp mắt.
Hắn không đáp lời ngay, chỉ lặng lẽ bước tới gần hơn, che kín chiếc ô trên đầu y, chắn đi những bông tuyết đang rơi. Gương mặt hắn vẫn như xưa, nhưng trong ánh mắt ấy giờ đây chất chứa thêm nhiều điều , có nỗi nhớ, có sự day dứt, và có cả sự kiên định không gì lay chuyển được.
Chu Yếm ở trước mặt y là thật , giọng nói này , gương mặt này , là Chu Yếm , Chu Yếm của y.
"A Ly," Chu Yếm lặp lại, giọng hắn trầm ấm, như một sợi dây kéo Ly Luân trở về từ cơn mê mờ. "Ta về lại với ngươi đây , xin lỗi vì đã để ngươi phải đợi"
Ly Luân không nói gì, chỉ nhìn hắn, đôi mắt y dâng lên một nỗi cảm xúc không thể diễn tả bằng lời. Y muốn tin vào những gì mình đang thấy, nhưng lại sợ rằng đây chỉ là một trò đùa của số phận.
"Ngươi... ?" Y cất tiếng, giọng khàn đặc, như chứa đựng bao uất nghẹn mà y chẳng biết nói cho ai.
Chu Yếm đặt chiếc ô xuống,nhìn vào mắt y. Hắn nắm lấy đôi bàn tay lạnh lẽo của Ly Luân, ủ chúng trong lòng bàn tay mình như năm xưa hắn vẫn làm. Hơi ấm từ tay hắn lan tỏa, như thắp sáng lại ngọn lửa đã lụi tàn trong lòng y.
"Vì ta nhận ra," hắn khẽ nói, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào y, "A Ly của ta lại để tay lạnh rồi nè."
Nước mắt lăn dài trên má Ly Luân, không phải vì lạnh,là vì nỗi xúc động không nói nên lời . Y cắn chặt môi, nhưng cuối cùng cũng không thể giữ im lặng thêm. "Ngươi đã bỏ ta lại, đã để ta một mình giữa trời tuyết này... Ngươi biết ta đã đau thế nào không?"
Chu Yếm không đáp. Hắn chỉ cúi xuống, áp trán mình vào trán y, nhìn thẳng vào đôi mắt đã mất đi ánh sáng giờ đây đã trở nên linh động hơn "Ta biết. Ta trở về rồi đây . Tha thứ cho ta nhé, A Ly."
Ly Luân nhắm mắt lại, để mặc cho những giọt nước mắt rơi xuống. Nhưng thay vì trả lời, y chỉ gật đầu , lồng ngực y phập phồng , có vui sướng , lại có chút không tin.
Chu Yếm nở một nụ cười nhẹ, hắn kéo y vào lòng, ôm chặt như muốn xóa đi tất cả nỗi cô đơn mà y đã trải qua. Tuyết vẫn rơi, nhưng giờ đây, cái lạnh giá dường như không còn ý nghĩa gì nữa. Trong vòng tay của hắn, Ly Luân cuối cùng cũng tìm lại được hơi ấm mà y đã đánh mất từ lâu.
Người trở về với y , người không bỏ y , người vẫn còn giữ lời thề năm ấy.
.
Triệu Viễn Chu nhìn về nơi xa xăm , trùng trùng điệp điệp , hắn vậy mà chẳng dám đối mặt.
Chu Yếm về với y rồi , đã đến lúc Triệu Viễn Chu cũng đi , để bản thân hắn hòa về đất trời .
Hắn để lại cho y hồn phách của Chu Yếm , vĩnh viễn che chở cho y , cùng y mãi mãi sánh vai, giữ trọn lời thề mà hắn chẳng thể mang theo về nơi vĩnh hằng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro