Chap 14: Ở Tập Yêu Ti
Trong đại sảnh của Tập Yêu Ti, không khí vừa hồi hộp vừa có phần náo nhiệt.
Bạch Cửu nghiêm túc bắt mạch cho Ly Luân, khuôn mặt điềm tĩnh, nhưng ánh mắt của cả nhóm thì liên tục lướt qua từng biểu cảm nhỏ nhặt, như thể đang chờ đợi một tin tức động trời.
Trác Dực Thần không nhịn được, chen vào với giọng điệu nửa đùa nửa thật:
-“Bạch Cửu, có phát hiện gì lạ không? Tại sao cái đại yêu nhà chúng ta lại ngủ mà... chảy cả nước miếng như vậy? Không giống một đại yêu chút nào. Đừng nói là hắn mắc bệnh kỳ quái nhé!”.
Cả nhóm đồng loạt bật cười, nhưng tiếng cười chưa kịp dứt thì đã bị ánh mắt hừng hực lửa của Ly Luân làm cho khựng lại.
Ly Luân hậm hực nhìn chằm chằm Trác Dực Thần, khuôn mặt vừa đỏ bừng vừa giận dỗi. Y chống tay lên mép ghế, nhóng người lên, chu mỏ, định buông lời phản pháo:
-“Ngươi... Ngươi thử nói lại ta xem! Xem ta có......”
Chưa kịp nói hết câu, một bàn tay ấm áp đã nhẹ nhàng đặt lên vai Ly Luân, giữ y ngồi yên lại. Triệu Viễn Chu cất giọng đầy yêu thương, như dỗ dành một hài tử:
-“A Ly, đừng giận mà. A Ly của ta chỉ là tiểu hài tử, ngủ rớt nước miếng là chuyện rất bình thường. Nhưng như vậy ta lại thấy rất đáng yêu, rất đặc biệt. Trong mắt A Yếm, A Ly chính là cái đại yêu xinh đẹp nhất, không ai có thể so bì được.”
Những lời nói dịu dàng như một cơn gió nhẹ làm dịu đi ngọn lửa hận thù trong lòng Ly Luân.
Khuôn mặt giận dỗi của y lập tức đổi thành vẻ tự mãn. Y ngồi thẳng lưng, đôi mắt lóe lên ánh kiêu hãnh, như thể tuyên bố rằng mình là người đặc biệt nhất trong mắt Triệu Viễn Chu.
Không chỉ vậy, y còn quay sang liếc nhìn Trác Dực Thần, nhướng mày đầy thách thức, rồi cười khẩy, như muốn nói: "Ngươi xem, ta mới là cái đại yêu được khen ngợi nhất đây."
Trác Dực Thần lắc đầu bất lực, cố nhịn cười:
-“Ta thua rồi, đại yêu thì đại yêu, nhưng sao tính tình giống y như một hài tử lên ba vậy!”
Bạch Cửu bấy giờ mới nhẹ nhàng rút tay lại, khóe miệng khẽ nhếch lên:
-“Không có bệnh hoạn gì hết, chỉ là mạch đập hơi yếu do hành trình vất vả. Nhưng xem ra, tâm trạng tốt là cách chữa lành nhanh nhất. Ta nghĩ không cần thuốc cũng được.”
Cả nhóm đều thở phào nhẹ nhõm. Triệu Viễn Chu nhìn Ly Luân bằng ánh mắt dịu dàng, khẽ cúi xuống thì thầm:
-“Thấy chưa, A Ly của ta khỏe mạnh nhất, lại còn đẹp hơn cả tiên tử.”
Ly Luân không đáp, nhưng đôi má đỏ ửng của y đã nói lên tất cả. Y ngoảnh mặt đi, cố tỏ ra bình tĩnh nhưng lại chẳng thể giấu được nụ cười "he he" đầy mãn nguyện.
--------
Bếp núc ở Tập Yêu Ti hôm nay rộn ràng hơn thường lệ. Sau khi được Triệu Viễn Chu dặn dò, Anh Lỗi liền xắn tay áo bắt đầu chuẩn bị. Nhưng chưa được bao lâu, Ly Luân đã lò dò ló đầu xuất hiện ở cửa bếp, ánh mắt lấp lánh tò mò.
-"Anh Lỗi, ta giúp ngươi! Được không?" Ly Luân cười tươi, kéo tay áo, chuẩn bị xông vào một đầu bếp thực thụ.
-"Ngươi? Giúp?"
Anh Lỗi nghi ngờ nhìn Ly Luân, nhưng trước sự nhiệt tình đó, hắn cũng đành gật đầu đồng ý.
Tuy nhiên, sự "giúp đỡ" của Ly Luân không khác gì phá hoại.
Bột mì, bột ngô trong tay y bay tung tóe khắp nơi, chẳng biết bằng cách nào lại dính đầy lên mặt và tóc mình, nhìn y hệt một chú mèo nhỏ vừa lăn qua đống tro. Gia vị thì bị trộn lẫn lung tung, khiến Anh Lỗi đứng nhìn mà chỉ muốn "khóc không ra nước mắt".
-"Được rồi, được rồi, ngươi ra ngoài đi! Ly Luân ca. Đừng giúp nữa!" Anh Lỗi bất lực, nhanh chóng xách cổ áo Ly Luân lôi ra khỏi bếp.
Trên đường, họ gặp Văn Tiêu đang thong dong đi ngang. Văn Tiêu dừng lại, nhìn cảnh tượng kỳ lạ này, nhướn mày hỏi:
-"Nhóc này làm gì mà ngươi phải đối xử với y như vậy?"
-"Ngươi thử vào bếp xem, xem xong thì ngươi cũng sẽ muốn đá y ra ngoài!"
Anh Lỗi thở dài, kể lể hết chuyện Ly Luân phá bột, đổ trộn gia vị. Văn Tiêu bật cười, gật gù:
-"Ta hiểu rồi, nhưng ngươi cẩn thận đấy, nhóc này mà mách Triệu Viễn Chu thì ngươi xong đời."
Nghe vậy, Anh Lỗi khẽ rùng mình, nhanh chóng kéo Ly Luân đi gặp Triệu Viễn Chu, kẻ mà giờ phút này đang nhàn nhã ngồi thưởng trà trong đình viện, vẻ mặt thư thái vô cùng.
-"Viễn Chu! Ta trả y lại cho ngươi!"
Anh Lỗi lớn tiếng, vừa nói vừa kéo Ly Luân lại gần. Nhưng Ly Luân đâu chịu thua. Y giãy giụa một hồi rồi bất ngờ thoát khỏi tay Anh Lỗi, nhào thẳng vào lòng Triệu Viễn Chu.
"Phụt!"
Cú nhào không chỉ làm Triệu Viễn Chu mất thăng bằng mà còn khiến chén trà trong tay hắn đổ ập lên mặt. Nước trà âm ấm kèm theo vài lá trà dính chặt trên khuôn mặt "động lòng người" của hắn.
Cả Anh Lỗi và Văn Tiêu đứng ngẩn người, nhìn cảnh tượng này không biết nên khóc hay cười. Ly Luân thì ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn ngập tràn vẻ vô tội, miệng lại nở một nụ cười duyên đến kỳ lạ:
-"A Yếm, ngươi bị ướt rồi! Lá kìa."
Triệu Viễn Chu nhìn khuôn mặt lém lỉnh trước mắt hắn, cảm giác bực mình chẳng hiểu sao tan biến sạch. Hắn đưa tay vuốt nhẹ má Ly Luân, khẽ hôn, cười bất lực:
-"Ngươi đúng là chỉ giỏi quậy phá... Nhưng đáng yêu như thế này, ta chịu thua rồi, A Ly."
Ly Luân cười khúc khích, nép chặt vào lòng Triệu Viễn Chu, mặc kệ ánh mắt bất lực của đám người sáng gặp phải cẩu lương.
-"HOANG ĐƯỜNGGGG".
Trong đại sảnh của Tập Yêu Ti, không khí vốn đang yên tĩnh bỗng trở nên ồn ào vì màn "đấu mắt" giữa Ly Luân và Trác Dực Thần.
Ly Luân, với vẻ mặt không cam lòng, ngó thấy Anh Lỗi và Bạch Cửu đang bưng từng món ăn thơm lừng ra bàn. Y muốn bước lên giúp một tay, nhưng chưa kịp động thì đã bị Trác Dực Thần liếc ngang liếc dọc, giọng nói nửa châm chọc nửa nghiêm nghị vang lên:
-“Không cần ngươi giúp! Ta bưng phụ họ là đủ rồi.”
Đôi mắt xéo sắc của Ly Luân ánh lên tia giận dữ. Y lập tức quay sang Trác Dực Thần, đáp trả bằng cái liếc mắt sắc bén:
-“Ngươi cũng xứng?”
Câu nói vừa buông ra đã khiến cả phòng sững lại trong giây lát. Văn Tiêu đứng bên cạnh, khẽ day day hai thái dương, giọng nói lộ vẻ bất lực:
-“Các ngươi sáng nay nhiều năng lượng thật đấy, nhưng không ai cần các ngươi giúp cả. Ngồi xuống đi.”
Anh Lỗi và Bạch Cửu đồng thời gật đầu:
-“Đúng vậy, bọn ta làm cả rồi. Các ngươi mà đụng vào thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.”
Dù lời nói của Anh Lỗi là câu trấn an, nhưng ánh mắt hắn khi nhìn về phía Ly Luân lại lộ vẻ khó xử xen lẫn... kinh sợ.
-"Nếu không có Triệu Viễn Chu ở đây, liệu Ly Luân có phá tan Tập Yêu Ti này không?".
Nghĩ đến hình ảnh một Ly Luân trong trạng thái ký ức như hài tử mà đã đáng sợ thế này, nếu khôi phục ký ức và sức mạnh trọn vẹn, liệu y có ra tay trả thù tất cả không?
Ý nghĩ ấy khiến sống lưng Anh Lỗi lạnh toát. Hắn bất giác run rẩy, ánh mắt dán chặt vào Ly Luân đang hất cằm, đôi mắt sắc lẻm vẫn nhìn Trác Dực Thần đầy khiêu khích.
Đúng lúc ấy, Bùi Tư Tịnh từ phía sau vỗ mạnh một cái lên vai hắn, giọng điệu trầm ổn xen chút tò mò:
-“Sao vậy? Ngươi trông như gặp ma.”
Anh Lỗi giật mình.
-"Má oiiii...".
Hắn lắc đầu lia lịa rồi cười gượng:
-“Không... không có gì đâu. Chỉ là... nghĩ đến chuyện bếp núc thôi.”
Nhưng cái nhìn của hắn hướng về phía Ly Luân lại đầy dè dặt, như thể chỉ cần y nhướng mày thêm một cái, hắn sẽ lập tức bỏ chạy. Và đúng như dự đoán, không để mất thêm giây nào, Anh Lỗi vội vàng xoay người chạy một mạch vào bếp, để lại sau lưng một loạt ánh mắt ngạc nhiên.
Bùi Tư Tịnh nhìn theo bóng Anh Lỗi, không giấu được vẻ khó hiểu:
-“Ta nói có đúng không, cái Tập Yêu Ti này đúng là một tổ hợp chứa yêu quái kỳ lạ mà...”
Triệu Viễn Chu, nãy giờ vẫn lặng lẽ quan sát, bất giác cười khẽ. Hắn tiến đến ôm lấy eo Ly Luân kéo y về chỗ ngồi, dịu dàng nói:
-“A Ly, bỏ qua đi. Ta không muốn mắt ngươi to ra vì mãi liếc Trác Dực Thần đâu. Ngươi ngồi đây, để ta gắp đồ ăn cho.”
Ly Luân liếc mắt về phía Trác Dực Thần lần cuối, đôi môi mím lại đầy vẻ bất mãn, nhưng rốt cuộc cũng chịu ngoan ngoãn ngồi xuống, để Triệu Viễn Chu dịu dàng dỗ dành. Cả căn phòng, dù thoáng căng thẳng, lại nhanh chóng trở về sự náo nhiệt.
Ly Luân ngồi gọn gàng bên cạnh Triệu Viễn Chu, ánh mắt ngại ngùng không dám nhìn thẳng vào bàn ăn.
Y rõ ràng không quen với việc ăn chung với nhiều người, càng không biết phải làm sao để tự gắp thức ăn.
Triệu Viễn Chu nhìn dáng vẻ rụt rè ấy, khóe môi khẽ cong lên. Hắn không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gắp từng món ăn bỏ vào bát của Ly Luân, giọng dịu dàng:
-“A Ly, ăn đi. Đây là món ngươi thích.”
Ly Luân cúi đầu, đôi tay nhỏ cầm muỗng nhỏ nhấc lên nhấc xuống, cuối cùng không từ chối mà ngoan ngoãn múc đồ ăn đưa vào miệng.
Nhưng lạ thay, y ăn mãi vẫn không cảm thấy no. Một lúc sau, đôi mắt y chớp chớp, ghị nhẹ tay áo Triệu Viễn Chu, ý muốn hắn gắp thêm cho mình.
Triệu Viễn Chu cười, lại gắp thêm một miếng thịt nữa đặt vào bát của Ly Luân. Y vui vẻ, cầm muỗng múc đồ ăn, hai má phồng lên nhai nhai như một con sóc nhỏ.
Cảnh tượng này khiến mọi người ngồi quanh bàn nhìn mà không nhịn được cười, bởi so với vẻ mặt lạnh lùng âm trầm và giọng nói khàn đặc đầy sát khí của Ly Luân trước đây, dáng vẻ hiện tại quả thật khiến họ bất ngờ.
Ai nấy đều nảy lên ý nghĩ: hay bắt nạt tiểu Ly Luân này thử xem.
Bạch Cửu, người ngồi gần nhất, không kiềm được, gắp thêm một miếng đồ ăn cho Ly Luân "cảm ơn", nội tâm gào thét: Ly Luân ca này đáng yêu quá mức tưởng tượng rồiii, lại biết cảm ơn ta nữa aaaa.
Bạch Cửu cười ngại ngùng:
-“Ly Luân ca đúng là tiểu hài tử nhỉ? Ăn ngoan chóng lớn nhé, tiểu hài tử đáng yêu!”
Ly Luân nghe vậy, ngẩng đầu lên nhìn Bạch Cửu, đôi mắt xéo sắc ánh lên vẻ ấm ức. Nhưng vì miệng y vẫn ngậm đầy đồ ăn, y không nói được gì, chỉ nhăn mặt đầy ủy khuất. Không tìm được lời phản bác, y lập tức quay sang Triệu Viễn Chu, ánh mắt đầy mong chờ như muốn nói: "Giúp ta mắng hắn đi!"
Triệu Viễn Chu chưa kịp lên tiếng, Trác Dực Thần bên kia đột nhiên xen vào, ánh mắt lém lỉnh nhìn cả hai rồi bất ngờ gắp một miếng thịt cho Triệu Viễn Chu, đầy ý trêu ghẹo:
-“Triệu Viễn Chu, ta thích ngươi.”
Câu nói bất ngờ khiến mọi người tại bàn sững lại. Triệu Viễn Chu ngơ ngác quay sang nhìn Trác Dực Thần, vẻ mặt hoang mang không biết nên phản ứng thế nào. Nhưng không ai ngờ, Ly Luân lại là người phản ứng mạnh mẽ.
Y lập tức vươn tay lấy ly nước bên cạnh, uống một hơi để nuốt trọn chỗ đồ ăn trong miệng, rồi đập mạnh xuống bàn. Đôi mắt y rưng rưng, giọng nói nghẹn ngào vang lên:
-“Ngươi… ngươi nói gì? Ngươi xứng sao? Ngươi không xứng… KHÔNG XỨNGGGGGG… Huhuuuuu...”.
Lần này, Ly Luân thật sự khóc rồi. Nước mắt lăn dài trên đôi má đỏ bừng, còn giọng nói lẫn tiếng khóc của y vang vọng khắp phòng. Không khí vốn vui vẻ đột ngột im bặt, mọi người đều không nghĩ y dễ khóc như thế.
Triệu Viễn Chu luống cuống, vội vàng kéo Ly Luân vào lòng, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về trên lưng y:
-“A Ly, không khóc, không khóc... Ta không để ý hắn đâu, hắn chỉ nói đùa thôi. A Ly ngoan, đừng khóc mà.”
Nhưng Ly Luân vẫn bám chặt vào tay áo của Triệu Viễn Chu, nức nở:
-“Hắn nói thích ngươi! Hắn không xứng! Chỉ có ta mới được thích ngươi! Hắn không xứng... Huhuuuuu...”
Cả nhóm nhìn cảnh tượng trước mắt, vừa buồn cười vừa thấy đáng yêu.
Trác Dực Thần, người gây ra chuyện, cũng hơi ngại, liền nói đỡ câu vừa nãy:
-“Ta chỉ đùa thôi mà. Ta không thích hắn. Thật, ta thích ngươi, Ly Luân!”
-"Tiểu Trác đại nhân, ngươi...ngươi quá đáng lắm! Trêu cả ta?". Triệu Viễn Chu nghe thế liền hậm hực nhìn tiểu Trác đại nhân đang gãi gãi đầu.
-"Hả..hả, ngươi..Trác Dực Thần không xứng..huhuu.. ngươi không được thích ta, ta không thích ngươi..ngươi đi mà thích Văn Tiêu đi..huhuu".
-"Hoang Đườnggg" hắn đỏ cả mặt, nhìn Văn Tiêu đang nhịn cười
- "cô cô..con.".
Văn Tiêu khẽ cười, nhẹ nhàng vuốt tóc Trác Dực Thần "không sao".
Phía đối diện, Triệu Viễn Chu còn đang chật vật dỗ dành ái nhân trong lòng, y nước mắt lưng tròng -"không xứng.. hắn không xứng".
Bạch Cửu lắc đầu thầm nghĩ: "Đúng là tiểu hài tử! Cái dáng vẻ này thật sự quá đỗi đáng yêu. Ai mà nghĩ y từng là một đại yêu lạnh lùng, sát phạt không chút nương tay chứ?"
Văn Tiêu chỉ biết thở dài, lắc đầu:
-“Tập Yêu Ti từ nay chắc không thể yên tĩnh nổi nữa...”
-------
Tối đó, cảm giác lạ lẫm khiến cho tất cả không thể nào chợp mắt.
Bóng tối bao phủ toàn bộ Tập Yêu Ti, chỉ có vài ngọn nến lập lòe đặt rải rác quanh phòng. Trần nhà lộ ra những đường gỗ cũ kỹ, có chỗ còn rỉ nước từng giọt, tạo thành âm thanh nhỏ giọt lạnh lẽo trong không gian yên tĩnh.
Tiếng gió rít khe khẽ len lỏi qua các khe cửa, tựa như những lời thì thầm của một ai đó đang theo dõi từ trong bóng tối.
Bọn họ nảy ra ý tưởng: Chơi Trò Chơi_Cố gắng giữ nến trong tay.
Mọi người ngồi sát nhau trong vòng tròn tro, gương mặt căng thẳng phản chiếu ánh nến vàng vọt. Phía ngoài vòng tròn, bóng tối dày đặc như một chiếc màn đen bất tận, tựa như có thứ gì đó đang ẩn nấp, chực chờ.
Triệu Viễn Chu ngồi phía trước Ly Luân, cố ý chắn ánh nhìn của y khỏi bóng đen ngoài kia, nhưng ánh mắt của Ly Luân vẫn thi thoảng đảo qua cửa sổ, nơi một cái bóng thoáng qua rồi biến mất trong tích tắc.
Khi ngọn nến đầu tiên của Văn Tiêu, phụt, tắt:"Cứu taaaaaaaa.." nhìn nến, nàng hốt hoảng. Rồi tự lăn ra khỏi vòng, biến mấttt.
Cả phòng lạnh hẳn đi. Một luồng gió lạnh lướt qua, thổi qua tóc của mọi người, như có bàn tay vô hình vừa chạm vào gáy họ.
Văn Tiêu lùi vào bóng tối, ánh mắt đầy sợ hãi. Tiếng bước chân của nàng ta dường như bị kéo dài, vang vọng trong căn phòng, nhưng không ai biết nàng ta đã ngồi xuống chỗ nào hay là đã đi đâu.
Liệu buổi tối, còn có thứ gì đã chơi cùng họ?.
Bạch Cửu khẽ nói, giọng run rẩy:
-“Ta… ta vừa nghe thấy tiếng gì đó ngoài kia. Giống như tiếng cào vào cửa sổ...”
Ngay lập tức, một âm thanh “két… két…” vang lên từ phía cửa sổ, khiến cả nhóm giật bắn. Trác Dực Thần cố gắng trấn an:
-“Chỉ là tiếng gió… hoặc có thể là… 'nó'…”
Anh Lỗi không chịu được nữa, bật lên:
-“Ngươi ngậm miệng lại!”
Ly Luân thì thầm, giọng nhỏ nhưng đầy chắc nịch:
-“Không phải gió… có thứ gì đó ở đây.”
- 'Bóng đen di chuyển': Khi một ngọn nến tắt, ánh sáng trong phòng chập chờn, và trong khoảnh khắc ánh sáng yếu đi, một cái bóng cao lớn thoáng lướt qua phía sau lưng mọi người.
Nhưng khi quay lại, chỉ có bức tường trống trơn và cái vòng tròn tro trên sàn nhà.
-Giọng thì thầm: Khi Bạch Cửu cố gắng tập trung, nhóc bất chợt nghe thấy một giọng thì thầm ngay bên tai mình:
-“Ngươi sẽ là người tiếp theo…”
Nhóc quay phắt lại, nhưng chỉ thấy đôi mắt của Ly Luân đang nhìn chằm chằm vào mình, như thể y cũng nghe thấy điều gì đó.
Đột nhiên, "áaaaaa" nhóc thần y liền bị kéo thẳng ra ngoài. Âm thanh lần nữa chợt..im lặng.
Trác Dực Thần bất chợt phát hiện ra hai đốm sáng nhỏ như ánh mắt dã thú lóe lên trong góc phòng. Hắn nín thở, không dám nhìn thẳng vào đó, nhưng cảm giác bị theo dõi không hề biến mất.
Đối diện Triệu Viễn Chu, Trác Dực Thần đột nhiên ngất xỉu, bị lôi mạnh trên sàn, nhưng không thể cảm nhận được cái thứ lôi hắn đi là gì.
Tiếng bước chân vang lên giữa phòng, dù không ai đứng dậy. Tiếng cười khẽ, đứt quãng, như phát ra từ đâu đó rất xa, rồi đột nhiên im bặt khi mọi người cố lắng nghe.
Khi Triệu Viễn Chu và Ly Luân chưa tiêu diệt được bóng ma, ngọn nến cuối cùng tắt ngấm, cả căn phòng chìm vào bóng tối hoàn toàn.
Một luồng gió lạnh quét qua, cuốn theo đống tro của vòng tròn. Trong bóng tối, tất cả nghe thấy tiếng cào mạnh trên sàn gỗ, như thể *nó* không muốn rời đi.
Khi ánh sáng được khôi phục bằng pháp khí của Triệu Viễn Chu, tất cả nhìn xuống sàn nhà và phát hiện các vết cào sâu hằn rõ trên gỗ, tạo thành hình một vòng tròn hoàn hảo – ngay dưới chân họ.
Anh Lỗi run rẩy hỏi:
-“Này… vòng tròn này… chúng ta có vẽ không?”
Không ai trả lời.
Bóng tối ngoài cửa sổ vẫn đặc quánh, nhưng dường như… có thứ gì đó vẫn đang nhìn họ từ xa.
Khi trò chơi kết thúc, không khí căng thẳng từ giờ giảm dần xuống, bóng đêm đã phủ lên Tập Yêu Ti, sự mệt mỏi bao trùm. Những ánh mắt vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi nỗi sợ hãi và căng thẳng, nhưng cuốn hút.
Trong ba yêu quái, Triệu Viễn Chu , Ly Luân và Anh Lỗi là những kẻ chiến thắng. Việc duy trì ngọn nến đến phút cuối cùng đã quyết định kết quả, và như đã dự đoán.
Ly Luân và Triệu Viễn Chu thắng vì cả hai không ai dám bắt. Còn Anh Lỗi mặc dù là một kẻ chiến thắng nhưng vẫn không thể thoát khỏi cảm giác ớn lạnh, mắt nhìn xung quanh như muốn bảo không có điều gì lạ xảy ra.
Một lúc sau, mọi người mệt mỏi đều cảm nhận được sức nặng của trò chơi. Họ không nói gì thêm, chỉ yên lặng đứng dậy và ra ngoài, đi về phòng mình, ngủ.
Ly Luân được Triệu Viễn Chu bế trên tay, vẫn mặc bộ bạch y nhưng ánh mắt đen láy đầy cảnh giác. Y tựa đầu vào vai Viễn Chu, thì thầm với giọng nhỏ nhẹ nhưng mang theo chút bất an:
-“A Yếm… ta cảm giác có thứ gì đó không đúng. Cả trò chơi lẫn những gì diễn ra sau đó… không giống như chỉ là một trò chơi.”
Triệu Viễn Chu khẽ cười, hơi thở ấm áp phả nhẹ lên đỉnh đầu Ly Luân. Hắn nghiêng đầu, đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán y, như muốn xua tan nỗi lo lắng.
-“Chắc ngươi đã mệt quá nên mới suy nghĩ lung tung thôi. Có ta ở đây, A Ly không cần phải sợ gì cả. Ta sẽ bảo vệ ngươi.”
Ly Luân yên lặng một lúc, rồi khẽ cựa mình trong vòng tay của Viễn Chu. Giọng nói nhỏ đến mức gần như chỉ là hơi thở:
-“Ta không sợ, nhưng ta không muốn ngươi gặp nguy hiểm… Nếu có chuyện gì, ngươi phải nghe ta, không được liều lĩnh.”
Triệu Viễn Chu bật cười khẽ, ánh mắt ánh lên vẻ chiều chuộng pha chút trêu chọc:
-“A Ly của ta từ khi nào lại lo cho ta như vậy? Ngươi là đại yêu, đừng quên điều đó. Ta mới là người nên lo ngươi quậy phá cả Tập Yêu Ti này.”
Ly Luân khẽ nhíu mày, nhưng cũng không nói gì thêm. Được bế lên giường, y tự động rúc vào lòng Viễn Chu, như thể cảm giác được sự an toàn tuyệt đối ở đó.
Ánh trăng chiếu qua cửa sổ, phủ lên hai thân ảnh một lớp ánh sáng mờ nhạt. Ly Luân nằm nghiêng, gối đầu lên cánh tay của Triệu Viễn Chu.
Bàn tay nhỏ nhắn của y khẽ nắm lấy áo hắn, như sợ rằng nếu không giữ, hắn sẽ biến mất.
Triệu Viễn Chu vuốt ve mái tóc mềm mượt của Ly Luân, cảm nhận hơi ấm lan tỏa từ cơ thể y. Giọng hắn thấp, êm dịu:
-“Ngày trước, mỗi lần ngươi gặp ác mộng, cũng là ta ôm ngươi ngủ thế này. Ngươi khi ấy chẳng khác gì tiểu hài tử, cứ dụi vào người ta như mèo con.”
Ly Luân nhắm mắt, khẽ đáp, giọng nghèn nghẹn nhưng đầy kiên định:
-“Đừng gọi ta là hài tử. Ta là đại yêu… chỉ là bây giờ ta không nhớ rõ mọi chuyện thôi. Nhưng cho dù thế nào, ta vẫn muốn bảo vệ ngươi.”
Triệu Viễn Chu bật cười khẽ, cúi đầu hôn lên trán Ly Luân lần nữa, lần này lâu hơn, sâu hơn:
-“Ngươi không cần bảo vệ ta. Nếu có gì xảy ra, chỉ cần ngươi ở bên ta, mọi thứ đều không còn quan trọng.”
Ly Luân không đáp, chỉ rúc sâu hơn vào lòng hắn. Một sự im lặng kéo dài, chỉ còn tiếng thở đều đều của cả hai. Nhưng trong ánh sáng nhàn nhạt của căn phòng, một cái bóng mờ thoáng qua bên cửa sổ, không gây ra bất kỳ âm thanh nào.
Nhưng.
Ở nơi nào đó trong Tập Yêu Ti, một đôi mắt lạnh lẽo lóe lên trong bóng tối. Nhân vật kỳ lạ ấy không tạo ra bất kỳ âm thanh nào, chỉ lặng lẽ quan sát căn phòng nơi Triệu Viễn Chu và Ly Luân đang yên giấc.
Gió bên ngoài rít lên từng hồi, tựa như tiếng cười khẽ của một kẻ đang chờ đợi thời cơ. Và khi ánh trăng dần khuất, bóng tối càng thêm đặc quánh, mang theo cảm giác nguy hiểm đang chực chờ…
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro