Ánh sáng buổi sáng xuyên qua những cành cây, nhẹ nhàng chiếu rọi vào cửa sổ phòng của Triệu Viễn Chu.
Nhưng khi hắn tỉnh dậy, nhìn quanh, không thấy bóng dáng của Ly Luân đâu. Tim hắn ngay lập tức thắt lại, một cảm giác lo lắng dâng lên, không hiểu sao lại cảm thấy bất an.
"A Ly?..." Triệu Viễn Chu gọi khẽ, sờ soạng bên cạnh, nhưng không có tiếng đáp lại. Hắn mở mắt, vội vã bật dậy, mắt đỏ hoe, vì thức suốt đêm trò chuyện với Ly Luân, vừa chợp mắt, giờ đây, sự mất tích của y khiến hắn càng thêm hoảng loạn.
Hắn chạy ra khỏi phòng, không ngừng gọi tên Ly Luân, đập cửa các phòng khác, kiểm tra từng góc, từng ngóc ngách của Tập Yêu Ti. "A Ly đâu rồi?!"
Cả Tập Yêu Ti bắt đầu xôn xao. Mọi người từ Bạch Cửu đến Anh Lỗi, Trác Dực Thần và Bùi Tư Tịnh đều lập tức tụ tập lại, tất cả đều tỏ ra lo lắng.
Họ nhìn nhau, không biết có phải là có chuyện gì xảy ra với Ly Luân. Mọi người đều bắt đầu suy luận, những người yêu quý Ly Luân như Anh Lỗi, Bạch Cửu đều thắc mắc liệu y có bị kẻ nào bắt cóc không? nhất là khi Viễn Chu đang điên cuồng tìm kiếm trong khi không ai biết Ly Luân đi đâu.
-"Chẳng lẽ Ly Luân bị bắt cóc trong đêm?"
Trác Dực Thần lên tiếng, vẻ mặt nghiêm trọng, nhưng câu hỏi của hắn khiến mọi người càng thêm lo sợ.
-"Hay là Ly Luân đi đâu mà không nói?"
Bùi Tư Tịnh cũng lo lắng.
- "Người ta nói những yêu quái lớn mạnh như Ly Luân khó mà bị bắt cóc, nhưng sao lại có thể mất tích dễ dàng như vậy? Cả Tập Yêu Ti đâu có ai lạ mặt đâu..."
Lúc này, trong không gian ngột ngạt của Tập Yêu Ti, một tiếng ngáy nhỏ, đều đặn, vang lên khiến cả nhóm đột nhiên ngừng lại, mắt dán chặt vào nhau.
Họ im lặng, và rồi lắng nghe tiếng ngáy đều đều ấy, dẫn họ đi theo âm thanh đó.
Viễn Chu, ánh mắt lo lắng, ngẩng đầu lên rồi thấy từ cửa sổ phía ngoài, trên cành cây cổ thụ trong sân, Ly Luân đang nằm ôm lấy một cành cây, ngủ say sưa như một hài tử. Hai má phồng lên, thỉnh thoảng có những tiếng ngáy o o nhẹ nhàng phát ra.
"A Ly..." Triệu Viễn Chu thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không khỏi giật mình vì cảnh tượng ấy. Ly Luân giống như một con khỉ nhỏ, lại còn ôm cành mà ngủ.
Mọi người sau khi nhận ra, bèn nhẹ nhàng tiến lại gần dưới cây, không dám quấy rầy, chỉ đứng im lặng nhìn Ly Luân đang say giấc.
-"Tập Yêu Ti giờ thành nơi giữ hài tử rồi sao?"
Anh Lỗi nói khẽ, không giấu nổi sự buồn cười nhưng cũng đầy lo lắng.
Triệu Viễn Chu không nói gì, chỉ nhìn Ly Luân nằm gọn trên cành cây. Lúc này, hắn bước lên, nhẹ nhàng đưa tay ra, định leo lên cây để bế Ly Luân xuống. Nhưng Ly Luân không biết có cảm nhận được sự hiện diện của Viễn Chu hay không, vẫn ngủ say.
Khi Ly Luân tỉnh dậy trong vòng tay ấm áp của Triệu Viễn Chu, đầu óc còn ngái ngủ, y ngước lên nhìn A Yếm, miệng khẽ thì thầm:
- "A Yếm, ngươi làm gì vậy?"
Triệu Viễn Chu ngạc nhiên, đôi mắt sáng lên vì lo lắng. Hắn cử động nhẹ, nhìn xuống Ly Luân đáp lại:
-"Ta hỏi ngươi mới đúng, A Ly, sao ngươi lại ở trên cây vậy?"
Ly Luân nhăn mặt, cố gắng lục lại ký ức. Sau một lúc im lặng, y chợt nhớ ra và trả lời với giọng lúng túng:
-"Ta nhớ rồi... lúc ta dậy, ngươi ngủ say quá, ta không muốn ngươi mệt mỏi, nên ta tự ra ngoài chơi một chút."
Triệu Viễn Chu không kìm được vẻ nghiêm trọng, đôi mày cau lại, giọng hắn trầm hơn:
-"Rồi sao nữa, A Ly?"
Ly Luân gãi đầu, cố giải thích, vẻ mặt trẻ con của y khiến mọi lo lắng dường như biến mất:
-"Ta ra ngoài nhưng không có ai, rồi liền leo lên cây chơi, nhưng gió mát quá nên ta ngủ quên mất... A Yếm, đừng giận ta mà... A Yếm."
Triệu Viễn Chu nhìn thấy đôi mắt ngập tràn âu lo của Ly Luân, lòng hắn dịu lại, khẽ thì thầm vào tai y:
-"Ái nhân à, lần sau phải nói ta biết, ta lo lắng cho ngươi lắm... A Ly."
Không khí trong phòng dần dịu lại, nhưng một cảm giác ấm áp bao trùm. Ly Luân nhẹ nhàng khép mắt lại, ngả đầu vào ngực Triệu Viễn Chu.
Bạch Cửu là người đầu tiên lên tiếng, giọng điệu đầy lo âu:
-"Ly Luân rốt cuộc có sao không? Ta thực sự sợ rằng sau này y sẽ gặp nguy hiểm nếu cứ chạy lung tung như vậy."
Anh Lỗi cũng không kìm được lo lắng, mắt nhìn Ly Luân đang ngủ với vẻ trầm tư:
-"Sao y có thể ra ngoài mà không nói gì? Nếu có chuyện gì xảy ra thì sao?"
Trác Dực Thần thì không thể nhịn cười, nhưng trong ánh mắt cũng đầy quan tâm:
-"Thật không thể tin nổi, Tập Yêu Ti giờ lại có một cái đại yêu như vậy. Nhưng chắc chắn phải cẩn thận hơn, không thể để y chạy lung tung như vậy nữa."
Bùi Tư Tịnh đứng một bên, ánh mắt nhìn Ly Luân, nhưng vẫn không quên nhắc nhở:
-"Sau này phải chú ý, đặc biệt là khi Ly Luân có chút thay đổi, chúng ta không thể để y đi một mình như vậy nữa. Giờ y là hài tử, thì đi đâu y cũng phải xin phép."
Mọi người đều đồng ý với Bùi Tư Tịnh, ý thức rõ ràng rằng dù Ly Luân có là một cái đại yêu mạnh mẽ, nhưng giờ trong mắt họ, y là một phần không thể thiếu của Tập Yêu Ti, một thành viên mà họ đã dần dần coi là người thân thiết.
Triệu Viễn Chu đứng giữa đám đông, tay ôm chặt lấy Ly Luân, ánh mắt dịu dàng nhưng cũng đầy lo lắng.
Hắn không hề muốn Ly Luân gặp bất kỳ nguy hiểm nào nữa. Mặc dù mọi người biết rằng y có thể tự bảo vệ mình, nhưng vẫn không thể tránh khỏi nỗi lo lắng.
-"A Ly, ta sẽ luôn bảo vệ ngươi." Triệu Viễn Chu thì thầm vào tai Ly Luân, ánh mắt hắn kiên định.
Nếu y lấy lại trí nhớ, liệu có còn làm bằng hữu của chúng ta không?.
Sau này Ly Luân nhớ lại, họ vẫn hy vọng y sẽ ở lại Tập Yêu Ti cùng họ, cùng chia sẻ những khoảnh khắc vui buồn trong cuộc sống này.
Bữa cơm sáng nay diễn ra trong một không khí khác lạ. Không giống như mọi ngày, hôm nay không ai trêu chọc Ly Luân cả.
Mọi người đều cưng chiều y như một đệ đệ nhỏ trong gia đình. Mỗi người đều thay phiên gắp thức ăn cho y, như thể họ không muốn để y phải ngại ngùng hoặc cảm thấy thiếu thốn.
Ly Luân ngồi kế Triệu Viễn Chu, tay cầm muỗng nhỏ, đôi mắt sáng ngời, mỉm cười nhận thức ăn từ mọi người.
Y vẫn là người như thế, dịu dàng, dễ thương, không thể không yêu chiều, nhưng lại luôn có chút ngại ngùng khi phải tự gắp đồ ăn cho mình.
Anh Lỗi nhìn Ly Luân rồi gắp cho y một miếng thịt nhỏ, khen ngợi:
- "Ăn nhiều vào, đừng ngại, hôm nay ta nấu đồ ăn, đảm bảo Ly Luân ca sẽ thích."
Ly Luân nháy mắt, đưa ngón tay cái lên với nụ cười vui vẻ, thể hiện sự đồng tình.
- "Ngon lắm! Anh Lỗi nấu đúng là số một!"
Bạch Cửu cũng không quên gắp thêm một món mà y nghĩ Ly Luân thích. Mọi người hỏi thăm Ly Luân không ngừng, tạo nên một bầu không khí sôi nổi:
-"Ly Luân, món này có hợp khẩu vị không? Có muốn đi nhân gian mua kẹo hồ lô không? Hay là đi xem pháo hoa ở chợ đêm?"
Triệu Viễn Chu nghe mọi người nhắc "nhân gian" với Ly Luân, hắn chợt xanh mặt, hắn sợ Ly Luân sẽ không muốn, sợ hãi vì những ký ức cũ sẽ làm y đau đớn_vì tại nhân gian, lần đầu tiên, hắn đả thương y, lại mang cho y nỗi đau đốt cháy muôn đời.
Tuy hiện giờ, yêu lực của hắn cùng với dược liệu hiếm của nhóc thần y đã kìm hãm được sự đốt nóng của lửa Bất Tẫn, nhưng muốn triệt để, thật sự hắn không biết nên làm thế nào.
Ly Luân ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời nhìn mọi người. Y khẽ mỉm cười rồi trả lời từng câu hỏi một cách ngoan ngoãn:
-"Ăn rất ngon, thật sự rất ngon. Anh Lỗi nấu tuyệt vời!"
Sau đó, y lại thêm một câu, vẻ mặt ngập tràn hứng thú:
-"Ta cũng muốn đi nhân gian với A Yếm. Ta muốn nhớ lại những lần mình cùng A Yếm dạo phố, ngắm cảnh và mua kẹo hồ lô, thật thú vị. Mà cũng muốn cả mọi người đi cùng ta nữa! Có được không?".
Triệu Viễn Chu đang ngồi bên cạnh nghe y trả lời, hắn chợt bình tĩnh lại.
Hắn dịu dàng lau nhẹ miệng Ly Luân, khuôn mặt hắn nở nụ cười ấm áp.
- "Ăn ngoan lắm, A Ly. Hôm nay A Ly ăn rất ngoan, chắc chắn sẽ được thưởng. Ngươi muốn ăn kẹo hồ lô không? Chúng ta sẽ cùng đi nhân gian."
Ly Luân nghe vậy thì vui vẻ gật đầu, đôi mắt lấp lánh:
-"Vâng, ta muốn ăn kẹo hồ lô! Nhưng không biết đồ ăn nhân gian có ngon như món Anh Lỗi làm không nhỉ?"
Cả đám cười rộ lên, bầu không khí tràn ngập sự ấm áp và thân mật. Họ chưa bao giờ thấy Ly Luân vui vẻ và hồn nhiên như hôm nay.
Mọi người không ngừng gắp đồ ăn cho y, mỗi người đều muốn làm cho Ly Luân cảm thấy đặc biệt, cảm nhận yêu thương.
Sau bữa cơm, khi trời đã bắt đầu xế chiều, cả Tập Yêu Ti chuẩn bị xong xuôi cho chuyến dạo phố nhân gian.
Từng nhóm người chuẩn bị ra ngoài, trong đó Ly Luân đi cùng Triệu Viễn Chu, còn những thành viên khác thì đi theo sau.
Cảnh tượng cả đám cùng đi dạo nhân gian mang theo niềm vui và tiếng cười, Ly Luân đang là trung tâm của sự chú ý. Mọi người vừa đi vừa trò chuyện, rộn ràng nhưng lại đầy tình cảm, như thể Tập Yêu Ti giờ đây đã là một gia đình lớn thật sự.
Ly Luân cảm thấy hạnh phúc khi có những người thân thiết bên cạnh, cảm thấy như y đã tìm được một nơi để thuộc về, một nơi luôn chào đón y, bất kể y là ai. Y không còn lang thang nữa.
Sự vui vẻ trong mắt Ly Luân khiến cho mọi người cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm, như thể mỗi khoảnh khắc bên y đều đáng quý vô cùng.
Bầu trời đêm bao phủ thành phố nhân gian, ánh đèn lấp lánh tạo thành những dải sáng sắc màu rực rỡ.
Dòng người tấp nập trên những con phố, tiếng trò chuyện, tiếng gọi mời, tiếng cười vui vang lên khắp nơi. Những sạp bán đồ bày la liệt các món ăn, quần áo, đồ trang sức, và những món hàng thủ công tinh xảo.
Khung cảnh ấm áp và nhộn nhịp của nhân gian khiến ai cũng không thể rời mắt. Mùi thơm từ các quán bán đồ ăn vương lại trong không khí, càng làm cho chuyến đi thêm phần hấp dẫn.
Cả nhóm đi bộ trong không khí đông đúc, tiếng bước chân rộn rã vang lên trên nền đường đá. Cứ mỗi bước đi lại có tiếng người bán hàng mời gọi, những gian hàng tỏa sáng với những món đồ kì lạ, những món ăn hấp dẫn.
Khi đến gần một tiệm bán màn thầu, Trác Dực Thần bất ngờ lên tiếng kêu bà chủ tiệm:
-"Một phần màn thầu!"
Không ai biết hắn gọi món này cho ai, hay chính là cho hắn, nhưng khi bà chủ mang ra một phần màn thầu trắng ngần, tròn trịa, khói bốc nghi ngút, hắn trả tiền rồi đẩy phần màn thầu qua phía Ly Luân, đang ngơ ngác nhìn mọi người.
-"Đây, cho ngươi này, ăn nhiều cho béo chút, ngươi vẫn gầy lắm."
Mọi người im lặng nhìn Trác Dực Thần, không khỏi ngạc nhiên trước hành động bất ngờ của hắn. Lâu nay, họ chỉ biết Trác Dực Thần luôn lạnh lùng và ít khi thể hiện sự quan tâm.
Nhưng hôm nay, trước Ly Luân, hắn lại làm điều này. Ly Luân nhìn phần màn thầu trong tay, ánh mắt lấp lánh sự cảm kích.
-"Cảm ơn ngươi, Trác Dực Thần." Ly Luân cười ngọt ngào, trong khi Trác Dực Thần chỉ nhướng mắt, bàn tay vẫn rụt rè hơi xoa nhẹ lên đầu y.
-"Ngoan lắm."
Triệu Viễn Chu nhìn cảnh này, khóe miệng khẽ nhếch cười, ánh mắt dịu dàng nhìn ái nhân:
-"Ngon không, A Ly?"
Ly Luân nheo mắt, cắn một miếng màn thầu nóng hổi rồi cười tươi rói, làm nũng:
-"A Yếm, ngon ngon lắm!"
Lúc này, Anh Lỗi đứng bên cạnh không nhịn được nữa, hắn bật cười vỗ ngực đáp:
-"Dĩ nhiên ngon rồi, Ly Luân ca! Lần sau ta sẽ làm món này cho huynh ăn no căng bụng luôn!"
Cả đám đều bật cười, không khí trở nên vô cùng vui vẻ và thoải mái. Những tiếng cười giòn giã vang lên giữa đêm tối, làm cho không khí càng thêm phần ấm cúng.
Chẳng ai còn bận tâm đến những lo âu hay sự khác biệt của ngày hôm qua. Họ chỉ đơn giản là cùng nhau tận hưởng từng khoảnh khắc tuyệt vời.
Sau khi ăn xong, cả nhóm cùng nhau bước ra ngoài, dừng chân bên một quảng trường rộng lớn, nơi pháo hoa đang được bắn lên trời.
Cảnh tượng ánh sáng rực rỡ của pháo hoa chiếu sáng cả một vùng trời, những tia sáng tung bay trong không trung, tạo nên những hình ảnh tuyệt đẹp. Mọi người đứng lại, ngẩng đầu lên nhìn ngắm.
Thời niên thiếu, tại nhân gian, pháo hoa giữa trời, Chu Yếm mái tóc trắng muốt, đôi mắt thơ ngây nhìn ngắm những tia pháo sáng rực rỡ, Ly Luân đắm đuối nhìn vào gương mặt, đôi mắt ái nhân, đôi mắt ấy sáng lấp lánh đẹp hơn tất cả.
Giờ đây, trong khoảnh khắc này, Ly Luân lại ngắm pháo, nhưng không phải chỉ là những tia sáng ấy. Mắt y vẫn dõi theo ánh mắt của Triệu Viễn Chu, đôi mắt dịu dàng, ấm áp như một ngôi sao sáng giữa trời đêm.
Triệu Viễn Chu đứng cạnh Ly Luân, đôi mắt không hề rời khỏi y, trong khi những pháo hoa nở rộ trên bầu trời, hơn cả, hắn si mê ánh mắt rực rỡ của ái nhân, tâm tâm niệm niệm hằn sâu trong tiềm thức.
Cảm giác hạnh phúc, tim hắn vỡ òa, những khoảnh khắc bình dị nhưng quý giá này, hắn sẽ mãi mãi khắc ghi.
-"A Ly..." Triệu Viễn Chu thì thầm, ánh mắt tràn ngập yêu thương.
- "Từng khoảnh khắc được ở bên người, ta sẽ luôn trân quý trong lòng."
Ly Luân ngước lên, mắt khẽ nhắm lại, cảm nhận sự ấm áp và yên bình trong từng hơi thở của Triệu Viễn Chu.
- "A Yếm, ta cũng vậy..." .
Ly Luân rất thích nhìn A Yếm cười với y. Nụ cười dịu dàng ấy chỉ thuộc về riêng y. Khiến y tâm thổn thức không yên, nhưng càng ái như vậy, lại khiến Ly Luân không nỡ rời đi Chu Yếm.
Lấp lánh, rực rỡ.
Cả Tập Yêu Ti cùng nhau đứng dưới ánh pháo hoa, thả hồn vào không gian đầy sắc màu.
Dù không khí nhân gian tưng bừng, rộn rã, nhưng lúc này, tất cả như lắng lại. Chỉ có hạnh phúc, chỉ có sự ấm áp và tình yêu thương.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro