Chap 17: Hành hạ

Triệu Viễn Chu nhặt chiếc trống lên, tay run rẩy. Hắn nhìn quanh nhưng không thấy dấu vết của Ly Luân. Mắt hắn đỏ ngầu, trái tim như bị xé toạc. 

"Chúng đã bắt A Ly đi rồi… Ta sẽ khiến chúng phải trả giá!"

Trong lúc đó, Ly Luân bị một tên quái vật mang hình dạng giả mạo Trác Dực Thần bắt đi. Cơ thể y mềm nhũn, bị quấn chặt trong những sợi tua tủa dính đầy chất nhầy nhụa. Tên quái vật nhếch mép cười, thật tà dâm, đôi mắt đỏ rực đầy thú tính. 

"Tiểu Hoè yêu… ngươi quả thật xinh đẹp. Gương mặt này… làn da này… thật sự khiến ta không thể kìm nén được!"

Hắn dùng tay nâng cằm Ly Luân lên, ngón tay lạnh ngắt vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn. Làn da trắng nõn như sứ của Ly Luân càng khiến hắn sôi sục điên cuồng. Hắn cúi xuống gần, như muốn cắn vào chiếc cổ mảnh khảnh ấy, nhưng lại bật cười: 

-"Không, phải để đồng bọn của ta nhìn ngắm, cùng nhau thưởng thức vẻ đẹp của ngươi chứ."

Tên quái vật kéo Ly Luân về một hang động sâu trong rừng, nơi đồng bọn của hắn – một nhóm yêu quái hung bạo – đang ẩn nấp.

Những con yêu quái này có hình dạng kỳ dị, kẻ thì có đôi mắt to lồi như ếch, kẻ thì miệng rộng đầy răng nanh sắc nhọn. Chúng cười rú lên khi thấy Ly Luân bị mang tới, ánh mắt như sói đói nhìn chằm chằm vào thân thể trắng nõn trần trụi của y. 

-"Tiểu Hoè yêu này… thật đáng yêu! Da trắng mịn màng thế này… chắc chắn nội đan của hắn sẽ rất ngon!, nhưng chúng ta...ăn hắn trước đã".

Một con yêu quái thò tay định chạm vào mặt Ly Luân, nhưng tên quái vật giả mạo Trác Dực Thần quát lớn: 

-"Không được đụng vào hắn! Hắn là của ta!".

Những con yêu quái khác sợ hãi, lùi lại, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Ly Luân. 

-"Tiểu Hoè yêu, ngươi thật sự đẹp không thể tả. Một vẻ đẹp thế này, thật uổng phí nếu chỉ giữ để ngắm nhìn."

Mặc dù y vẫn bất tỉnh, nhưng từng hơi thở yếu ớt của y cũng khiến hắn điên cuồng. 

"Gương mặt này… ta muốn xé nát nó, nhưng lại không nỡ. Vậy thì cứ từ từ chơi đùa thôi!"

Hắn ra hiệu cho những tên khác tiến lại gần. Chúng xé toạc y phục của Ly Luân, để lộ cơ thể gầy yếu chi chít vết bầm tím từ những lần bị hành hạ trước đó.

Tên yêu quái đầu tiên dùng móng tay sắc nhọn rạch một đường trên làn da trắng mịn, máu chảy ra từng dòng. 

"Ha ha ha! Da thịt mềm mại thế này, chỉ cần cắn nhẹ cũng đã thơm ngọt như mật."

Ly Luân bị quăng mạnh xuống nền đất lạnh lẽo của hang động, thân thể nhỏ bé run rẩy, không còn chút sức lực.

Dây trói làm từ gân thú siết chặt đến mức máu thấm ra từ cổ tay và mắt cá chân y, nhỏ xuống từng giọt trên mặt đất nhơ nhớp. Trước mặt y là lũ yêu quái với những ánh mắt khát máu, tiếng cười man rợ vang vọng khắp không gian tối tăm.

Một tên yêu quái to lớn, toàn thân đầy lông lá, cầm chiếc roi gai sắt, vung mạnh lên rồi quật xuống lưng Ly Luân.

"Chát!".

Tiếng roi va vào da thịt vang lên như tiếng sấm, để lại vết rách sâu đầy máu. Y rùng mình đau đớn, đôi môi bị cắn chặt để không bật ra tiếng rên la. Tên yêu quái lại tiếp tục, mỗi cú quất như muốn xé nát cả lưng của Ly Luân.

“Cứng đầu thật đấy!” Một tên khác bước đến, đạp mạnh vào ngực y. Lực đá làm cơ thể Ly Luân bật ngược, va mạnh vào bức tường đá sau lưng.

Y không thốt ra tiếng, nhưng hơi thở đã trở nên đứt quãng, máu từ miệng rỉ ra từng dòng.

Tên cầm đầu, kẻ cao gầy với đôi mắt đỏ rực như máu, bước chậm rãi tới, tay hắn cầm một con dao nhỏ, sắc bén. Hắn quỳ xuống ngang tầm với Ly Luân, dùng mũi dao rạch một đường dài trên má y, vừa đau đớn vừa đầy sỉ nhục. “Gương mặt này… thật sự động lòng người. Nhưng ta không ngại biến nó thành thứ tan nát để ngươi hiểu thế nào là khuất phục.”

Ly Luân cắn chặt môi, ánh mắt ngấn lệ nhưng không chịu buông xuôi. Y gắng sức vùng vẫy, nhưng bị tên khác dùng chân giẫm mạnh lên tay, cười lớn. “Ngươi nghĩ ngươi ở cạnh đại yêu Chu Yếm thì chúng ta không dám làm gì à? Nhìn đi, giờ thì ngươi chỉ là một kẻ yếu đuối, mặc bọn ta giẫm đạp!”

Chúng không ngừng hành hạ. Một tên khác giáng mạnh đầu gối vào bụng y, làm y co người lại, đau đến mức không thở nổi.

Từng cú đấm, cú đá dồn dập vào cơ thể y, như thể chúng chỉ dừng lại khi xác nhận rằng không còn gì nguyên vẹn. Xương sườn y kêu răng rắc, cơ thể đầy những vết thương lớn nhỏ, máu thấm đẫm y phục bị xé toạc, rách nát.

“Lấy gậy lại đây!” Một tên hét lên, cầm lấy một cây gậy lớn, vung lên cao rồi đập thẳng xuống lưng y. Tiếng xương gãy vang lên cùng tiếng thở hắt đầy đau đớn của Ly Luân.

“Còn cứng đầu nữa không?!” Tên cầm đầu túm lấy cổ áo y, nhấc bổng y lên chỉ bằng một tay.

Gương mặt y lấm lem máu và nước mắt, nhưng đôi mắt y vẫn ánh lên tia sáng bướng bỉnh, khiến hắn càng thêm điên tiết. Hắn đập mạnh y xuống đất lần nữa, thân thể y va đập như một con búp bê bị vứt bỏ.

“Giờ thì khuất phục đi, hoặc chúng ta sẽ lấy mạng ngươi!” Tiếng gầm gừ đầy đe dọa vang lên, nhưng trong lòng lũ yêu quái bắt đầu có chút bất an.

Dù bị đánh đập tàn nhẫn như vậy, đôi mắt Ly Luân vẫn không tắt lịm. Cơn giận dữ sâu trong y bắt đầu dâng trào, như một cơn sóng ngầm chờ bùng nổ.

Bên ngoài, gió rít lên từng hồi, như phản ứng với luồng yêu khí đáng sợ đang dần thức tỉnh từ sâu trong cơ thể y.

Máu chảy khắp nơi, đau đớn lan tỏa từng thớ thịt, nhưng Ly Luân vẫn giữ ý thức, vẫn nhớ rõ từng khuôn mặt đã dám làm nhục y. “Ta… không tha thứ… các ngươi…” giọng nói yếu ớt vang lên như lời nguyền từ địa ngục.

Hang động rung chuyển nhẹ, ánh mắt lũ yêu quái bắt đầu lóe lên sự hoang mang. Chúng không hề biết rằng chúng vừa chạm tới giới hạn của một đại yêu.

Chúng thay phiên nhau hành hạ, đấm đá và cào cấu, mỗi vết thương lại khiến cơ thể Ly Luân thêm nhuốm máu.

Những tên điên đó, vẫn không thoả mãn, nhìn thân thể trần trụi đầy máu vẫn xinh đẹp động lòng, y càng thảm lại càng diễm lệ. Suy nghĩ tà dâm nãy ra trong đầu bọn yêu quái, khà khà.., chúng từ từ tiến gần y tay, súc tu nhầy nhụa chạm vào thân thể như câu dẫn.

Tên điên loạn đó ra hiệu cho đồng bọn. Những tên yêu quái khác xông đến, kéo giật lấy vạt áo rách nát của Ly Luân. Từng mảnh y phục bị xé toạc, để lộ làn da trắng nhợt nhạt và những vết thương chi chít, chằng chịt. Một tên yêu quái khác dùng tay vuốt ve tấm lưng của y, miệng cười đê tiện: 
"Thật đáng tiếc nếu để thứ đẹp đẽ này biến mất." 

Ly Luân toàn thân run rẩy, không phải vì sợ, mà là vì nỗi nhục nhã tột cùng.

Những lời nhạo báng đâm vào tâm hồn y như những lưỡi dao. Nhưng khi một tên yêu quái cúi xuống, toan chạm vào eo y, ánh mắt của Ly Luân bỗng bừng lên ngọn lửa giận dữ. 

"Hứccc..hức..".

Từng cái chạm vào người, Ly Luân run lên từng hồi, đánh y hành hạ y, y không khóc, nhưng chúng chạm vào y, không được, y không muốn.

Thân thể y, chỉ cho và muốn mỗi Chu Yếm chạm vào.

"Các ngươi...xứng sao? Chạm vào ta?".

  Giữa những tiếng cười man rợ và động chạm dâm dục, cơ thể Ly Luân đột nhiên khẽ run rẩy mạnh. 

Một ánh mắt mơ màng mở ra, đôi đồng tử của y không còn nét ngây thơ, đáng yêu, mà tràn đầy sự lạnh lùng và chết chóc. 

Tiếng nói yếu ớt nhưng đầy lạnh lẽo vang lên. Bọn yêu quái khựng lại, nhìn nhau khó hiểu. 

"Hắn...nói gì kia?".

Bầu không khí đột nhiên thay đổi, trở nên nặng nề và ngột ngạt. Một luồng yêu khí đậm đặc xanh thẳm tỏa ra từ thân thể của Ly Luân, mạnh mẽ đến mức làm cả hang động rung chuyển. 

Tên yêu quái giả mạo Trác Dực Thần lùi lại một bước, nhưng vẫn cố giữ vẻ kiêu ngạo: 

"Chỉ là một tiểu yêu yếu ớt, ngươi định làm gì? Còn không ngoan ngoãn phục tùng sao?".

Ly Luân từ từ đứng dậy. Những vết thương khắp cơ thể y không ngừng rỉ máu, nhưng y vẫn giữ một tư thế uy nghiêm đến đáng sợ. Đôi mắt của y giờ đây tỏa sáng với ánh xanh thẳm, như một vực sâu vô tận. 

"Các ngươi nghĩ rằng ta là ai? Một tiểu Hoè yêu yếu đuối để mặc các ngươi chà đạp, làm nhục sao?"

Giọng nói của y trở nên sắc lạnh, vang vọng khắp hang động. 

"Ta là Hoè quỷ đại yêu của Đại Hoang. Một đám cặn bã như các ngươi cũng dám mơ tưởng đến việc chạm vào ta?".

Bọn yêu quái bắt đầu hoang mang, cảm nhận được sự khác thường.

"Đại...đại yêu? Hoè quỷ...quỷ".

Không gian xung quanh chúng bị bao phủ bởi một màn yêu khí xanh thẫm, như những đợt sóng dữ dội đập vào tâm trí, khiến chúng không thể di chuyển. 

"Ngươi… ngươi định làm gì?". Một tên yêu quái lắp bắp, ánh mắt hoảng sợ. 

Ly Luân không trả lời. Y chỉ nhếch mép cười, một nụ cười lạnh lẽo đến rợn người. 

Từng dây leo đen nhánh, phủ đầy gai nhọn, trườn ra từ mặt đất, bịt chặt lấy hang động. Chúng nhanh chóng quấn lấy những tên yêu quái, siết chặt cho đến khi nghe rõ tiếng xương gãy răng rắc. 

"Ta vốn không muốn giết các ngươi, vì A Yếm. Nhưng một khi đã dám xúc phạm ta, các ngươi không xứng!"

Y nhấc tay, từng đoạn dây leo siết chặt hơn, máu tươi từ cơ thể bọn yêu quái chảy thành dòng, nhuộm đỏ cả nền đất. 

Tên giả mạo Trác Dực Thần gào lên trong hoảng loạn: 

"Khoan đã! Ta… ta chỉ muốn đùa giỡn thôi! Tha mạng cho ta!"

Ly Luân bước tới gần hắn, gương mặt lạnh như băng: 

"Ngươi nghĩ rằng ta sẽ để kẻ dơ bẩn như ngươi sống sót? Thân thể này… chỉ có A Yếm mới được chạm vào. Các ngươi… không xứng!"

Tay y vung lên, những dây leo lập tức xuyên qua cơ thể tên quái vật, trực tiếp xé nát chúng thành từng mảnh. 

Cả hang động giờ đây chìm trong một biển máu và xác chết.

Ly Luân đứng giữa khung cảnh tan hoang, cơ thể đẫm máu, ánh mắt tràn ngập sát khí. 

"Kẻ dám chạm vào ta… đều phải chết."

Bóng tối u ám bao phủ hang động, chỉ có tiếng gió rít qua những khe đá lạnh lẽo.

Ly Luân nằm bất tỉnh giữa đống đổ nát, cơ thể đầy vết thương nặng nề. Những sợi dây leo từng bùng nổ từ cơn thịnh nộ của y giờ đây dần rút lại, để lộ một không gian đầy mùi máu tanh và xác yêu quái vươn vãi khắp nơi. 

Ở Tập Yêu Ti, không khí hỗn loạn. 

Triệu Viễn Chu đứng giữa sảnh, đôi mắt đỏ rực điên tiết. Bàn tay hắn nắm chặt, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay đến rỉ máu, nhưng hắn không hề quan tâm.

Giọng hắn trầm thấp, gần như gầm lên: 
"A Ly… ta sẽ giết hết bọn chúng nếu y có mệnh hệ gì!" 

Bên cạnh, Bạch Cửu đang cố gắng lay tỉnh Anh Lỗi. Hắn thở hổn hển, khuôn mặt tái nhợt: 
"Anh Lỗi, tỉnh lại! Ngươi đã thấy ai đưa y đi? Nói đi!" 

Anh Lỗi khẽ rên rỉ, cuối cùng mở mắt, giọng yếu ớt: 
"Là… Trác Dực Thần… nhưng… không phải thật… là giả mạo… hắn còn có đồng bọn…" 

Bùi Tư Tịnh đột nhiên ngẩng đầu lên, như nhớ ra điều gì. Hắn nhìn thẳng vào Triệu Viễn Chu: 
"Ngươi đã từng đeo cho Ly Luân một vòng tay chứa yêu lực của ngươi, đúng không?" 

Triệu Viễn Chu sững lại, đôi mắt lóe lên sự kinh hoàng: 
"Phải… ta từng đưa y… để bảo vệ y… nhưng không ngờ…" 

Hắn không đợi Bùi Tư Tịnh nói hết, lập tức xoay người, linh lực bùng lên mạnh mẽ:
"Tìm! Tìm ngay tung tích của A Ly!"

Cả Tập Yêu Ti tức tốc, chạy theo sao Triệu Viễn Chu.

Hang động tĩnh mịch, đậm mùi tanh hôi của máu.

Đám người của Tập Yêu Ti tiến vào sâu bên trong. Bóng tối mỗi lúc một dày đặc, khiến Bạch Cửu khẽ run rẩy, giọng nhóc nghẹn lại: 
"Thứ gì… thế này?" 

Gần lối vào, bọn họ bắt gặp ba cái xác yêu quái nằm trong vũng máu. Một trong số đó mang diện mạo của Trác Dực Thần, đôi mắt mở trừng trừng, chết không nhắm mắt.

Anh Lỗi tái mặt, chỉ tay vào cái xác, lắp bắp: 
"Là hắn… đúng là hắn… đôi mắt đó, thật đáng sợ!" 

Bạch Cửu khẽ chạm vào cánh tay của cái xác, giọng run rẩy: 
"Thứ gì đã giết chúng một cách tàn bạo như thế này? Linh lực trong cơ thể chúng đều bị nghiền nát… chúng không có cơ hội phản kháng." 

Văn Tiêu lạnh lùng lên tiếng: 
"Chúng ta đến để tìm Ly Luân, không phải để nhìn xác." 

"Đi thôi!" Bùi Tư Tịnh gật đầu, ánh mắt đầy lo lắng. 

Càng đi sâu vào hang động, khung cảnh càng trở nên ghê rợn. Những vệt máu dài kéo lê trên mặt đất, xen lẫn là những dấu vết tàn phá từ linh lực hắc ám.

Họ tìm thấy thêm hai cái xác yêu quái nữa, cơ thể bị xé toạc, chết trong đau đớn. 

Đột nhiên, một tiếng hét xé toang bầu không khí: 
"Ly Luânnnnn!".

Triệu Viễn Chu chạy vội đến. Trước mặt hắn là thân hình của Ly Luân nằm gục trên đất, toàn thân bê bết máu. Y phục bị xé rách nát, để lộ bờ lưng rộng đầy những vết roi và vết dao, máu vẫn không ngừng rỉ ra, nhuộm đỏ mặt đất. 

"A Ly… A Ly!" Triệu Viễn Chu quỳ xuống, đôi tay run rẩy lật người Ly Luân lại. 

Khuôn mặt của Ly Luân đầy những vết cắt sâu, máu và bụi bẩn phủ kín, đôi mắt nhắm nghiền như không còn sức sống. Triệu Viễn Chu ôm chặt lấy y, nước mắt trào ra: 
"Hức… là ta không tốt… là ta không bảo vệ được ngươi…" 

Bạch Cửu hốt hoảng hét lên: 
"Mau, mau đưa y về nhanh! Y mất quá nhiều máu rồi!" 

"Đúng vậy! Nếu không nhanh, y sẽ không qua khỏi!" Anh Lỗi ôm đầu khóc, giọng nghẹn lại. 

Không ai còn để tâm đến những cái xác xung quanh hay mùi máu tanh tưởi. Tất cả chỉ tập trung vào Ly Luân. 

Triệu Viễn Chu bế chặt lấy cơ thể gầy yếu của Ly Luân, linh lực dồn vào để giữ lại chút hơi thở mong manh của y. Hắn không nói gì, chỉ lao nhanh ra khỏi hang động, nước mắt lăn dài trên gò má: 
"Chờ ta, A Ly… ta nhất định không để ngươi rời xa ta!" 

Đám người Tập Yêu Ti vội vã theo sau, tất cả đều mong rằng họ sẽ kịp đưa Ly Luân trở về trước khi quá muộn. 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro