Chap 18: Ở Tập Yêu Ti (4)

Tập Yêu Ti, phòng chữa trị

Trong căn phòng nhỏ, không khí u ám bao trùm, khi mọi người nhìn Ly Luân nằm bất động trên giường. Thân thể y chằng chịt vết thương, băng gạc trắng tinh đã thấm đẫm máu đỏ tươi. Trên khuôn mặt gầy gò, từng vết dao cắt hằn rõ, như thể kể lại những đau đớn mà y vừa trải qua.

Triệu Viễn Chu ngồi bên giường, ánh mắt tràn ngập sự tự trách. Hắn nắm lấy bàn tay lạnh buốt của Ly Luân, nhẹ giọng gọi:
"A Ly... là ta đây. Ngươi phải tỉnh lại. Ta xin lỗi..."

Đột nhiên, từ sâu trong cơn hôn mê, đôi môi khô nứt của Ly Luân khẽ động. Giọng nói mơ hồ, yếu ớt vang lên:
"A Yếm... đau... bọn chúng không xứng... thân thể này... chỉ cho ngươi...A Yếm".

Triệu Viễn Chu siết chặt tay Ly Luân, ánh mắt bừng lên sự lo lắng lẫn phẫn nộ. Bùi Tư Tịnh đặt tay lên trán Ly Luân, nhíu mày:
"Y không tỉnh lại vì đã rơi vào ảo cảnh do chính linh lực của mình tạo ra. Nếu chúng ta không kéo y ra, y có thể mãi mắc kẹt trong đó."

Bạch Cửu lo lắng hỏi:
"Ảo cảnh của đại yêu sao? Nguy hiểm như vậy, liệu chúng ta có thể làm gì?"

Triệu Viễn Chu đứng bật dậy, giọng đầy cương quyết:
"Ta sẽ vào đó. Dù có chuyện gì xảy ra, ta cũng phải cứu A Ly."

Bùi Tư Tịnh gật đầu:
"Ta sẽ giúp. Nhưng mọi người phải chuẩn bị tinh thần, ảo cảnh của đại yêu có thể phản chiếu tất cả những gì kinh hoàng nhất trong lòng y."

Bên trong ảo cảnh của Ly Luân.

Khung cảnh trước mắt mọi người mở ra một hang động tối tăm, ngập mùi tanh hôi và đầy cảm giác ngột ngạt.

Tiếng cười man rợ vang lên khắp nơi, hòa lẫn với âm thanh của roi da xé gió và những tiếng cười man dại.

Triệu Viễn Chu và nhóm của hắn chết lặng khi nhìn thấy Ly Luân.

Y hôn mê, bị tên điên mang hình hài Trác Dực Thần xách vào, cùng với nhiều ánh mắt thèm thuồng cơ thể y. Bị hắn ném mạnh xuống.

Y bị trói chặt vào cột đá, toàn thân đầy máu, làn da trắng tái lộ rõ từng vết roi và dao rạch sâu. Mỗi đòn roi vung xuống, tiếng da thịt bị xé rách vang lên đầy ám ảnh.

Tên yêu quái dẫn đầu, kẻ đã giả danh Trác Dực Thần, cười lớn:
"Ngươi bên cạnh đại yêu sao? Chỉ là một con yêu yếu đuối, để xem ngươi còn ngạo mạn được bao lâu!"

Bọn yêu quái xung quanh cười hả hê, một tên khác tiến lên, dùng chân đạp mạnh lên ngực Ly Luân, khiến y nôn ra máu.

Giọng y yếu ớt, nhưng ánh mắt vẫn ngập tràn hận thù:
"Các... ngươi".

Tên dẫn đầu không quan tâm, kéo mạnh dây trói, làm đôi tay Ly Luân đau đớn vì bị căng ra. Hắn quay lại, ra hiệu cho đồng bọn:
"Đừng giết hắn vội. Chúng ta còn phải dạy dỗ hắn thêm..."

Cả nhóm yêu quái lao vào đánh đập, hành hạ, biến nỗi đau của Ly Luân thành thú vui tàn nhẫn.

Bạch Cửu bịt miệng, quay mặt đi, giọng run rẩy:
"Quá đáng sợ... Làm sao y chịu nổi...?"

Triệu Viễn Chu nghiến chặt răng, ánh mắt đỏ rực, bàn tay siết lại thành nắm đấm. Nhưng hắn không thể làm gì ngoài việc chứng kiến.

Cuối cùng, khi bọn yêu quái định tiến xa hơn. Bọn chúng thèm thuồng thân thể y một cách điên dại, thay phiên nhau xé rách từng phần y phục đẫm máu. Lại vuốt ve, lại xoa bóp....

Trong ánh mắt căm phẫn, lạnh lẽo xen lẫn sát phạt của Ly Luân, sức mạnh đại yêu của y bùng phát.

Dây leo sắc nhọn trồi lên từ mặt đất, đâm xuyên qua từng tên yêu quái. Tiếng la hét thất thanh vang vọng khắp hang động.

Mỗi nhát đâm là một cơn cuồng nộ không thể kiểm soát, từng lớp dây leo quấn chặt lấy bọn yêu, xiết chặt đến khi chúng không còn thở.

Tên giả mạo Trác Dực Thần hoảng hốt lùi lại, hét lên:
"Không thể nào! Ngươi chỉ là một con yêu yếu đuối! Làm sao có sức mạnh này!"

Ly Luân bước về phía hắn, ánh mắt đỏ ngầu đầy sát khí. Y nâng tay, chỉ một động tác, dây leo đã xiết chặt lấy tên đó, nghiền nát hắn trong nháy mắt.

Mọi thứ kết thúc trong sự im lặng chết chóc. Máu chảy khắp nơi, thân thể của bọn yêu quái nằm la liệt, không một ai sống sót.

Ly Luân đứng giữa khung cảnh tàn sát, thân thể y đầy thương tích, hơi thở gấp gáp. Đôi mắt đỏ dần trở lại bình thường, và y ngã gục xuống, kiệt sức hoàn toàn.

Thoát khỏi ảo cảnh.

Khi mọi người thoát ra, họ thấy Ly Luân vẫn nằm bất động trên giường. Nhưng giọng nói yếu ớt của y lại vang lên:
"A Yếm... A Yếm của ta... Ngươi không xứng... chỉ A Yếm..."

Triệu Viễn Chu khuỵu xuống bên cạnh giường, tay ôm lấy đầu, giọng nghẹn ngào:
"A Ly... là ta... là ta đã không bảo vệ được ngươi..."

Bạch Cửu đặt tay lên vai hắn, an ủi:
"Chúng ta đã thấy những gì y trải qua... nhưng điều y cần bây giờ là ngươi. Hãy mạnh mẽ lên."

Anh Lỗi cũng lau nước mắt, cố gắng nói:
"Ngươi phải giúp y vượt qua. Chúng ta không thể để y chịu thêm đau đớn nào nữa."

Triệu Viễn Chu nắm chặt tay Ly Luân, ánh mắt hắn tối sầm:
"A Ly, ta xin lỗi...ta..ta thật vô dụng...A Ly".

Căn phòng lặng ngắt, chỉ còn tiếng thở đều đặn của Ly Luân. Trên gương mặt xanh xao, những giọt mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra, dấu hiệu của cơn đau thể xác lẫn tâm hồn đang hành hạ y.

Bạch Cửu đứng bên cạnh, giọng trầm xuống, nhìn Triệu Viễn Chu:
"Ta sợ rằng khi Ly Luân ca tỉnh lại, tâm lý sẽ trở nên bất ổn. Những gì y vừa trải qua không phải chỉ một giấc ngủ dài có thể xóa đi."

Triệu Viễn Chu không đáp, ánh mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt tái nhợt của Ly Luân. Hắn chỉ siết chặt tay, như đang kìm nén cơn đau trong lòng.

Một tuần sau, Ly Luân tỉnh lại.

Ánh sáng mờ nhạt từ cửa sổ chiếu vào căn phòng. Y mở mắt, ánh nhìn mơ hồ chạm đến thân ảnh quen thuộc bên dưới giường. Triệu Viễn Chu đang ngủ, gương mặt tiều tụy, đôi tay vẫn nắm chặt lấy tay y như sợ buông ra sẽ mất đi điều quý giá nhất.

Nhưng ngay khoảnh khắc ý thức trở lại, nỗi kinh hoàng ập đến như cơn sóng dữ.

Ly Luân đau đớn vì vết thương trên người, cảm giác những vết roi và sự nhục nhã tái hiện trong trí nhớ. Y hoảng sợ, lùi sâu vào giường, hét lên đầy hoảng loạn:
"Áaaaaaaa! Đừng lại đây! Đừng đụng vào ta!"

Triệu Viễn Chu giật mình tỉnh dậy, vội vàng tiến tới, giọng nói gấp gáp nhưng dịu dàng:
"A Ly! Là ta đây, là A Yếm của ngươi! Bình tĩnh lại, không sao nữa rồi!"

Nhưng Ly Luân không nghe thấy, đôi mắt y đỏ hoe, đầy sợ hãi. Y huơ tay ôm lấy mặt, nức nở:
"Đừng mà... Đừng đến gần ta... Tránh xa ta ra..."

Giọng nói yếu ớt đứt quãng của y khiến cả đám người đứng ngoài hành lang lập tức xông vào. Trác Dực Thần và Anh Lỗi định bước lại, nhưng bị Triệu Viễn Chu đưa tay ngăn lại.

Ly Luân, lúc này đã hoàn toàn mất kiểm soát, ôm chặt lấy mình, khóc nức nở:
"Đừng đánh ta... Đừng xé y phục ta... Hức... A Yếm sẽ chán ghét ta... Xin các ngươi... Xin các ngươi tha cho ta..."

Y vừa khóc vừa chắp tay lạy lục trước mặt mọi người trong phòng, những giọt nước mắt rơi như mưa, giọng nói nghẹn lại vì đau đớn:
"Ta nhớ A Yếm... A Yếm đâu rồi... Ta xin các ngươi... xin đừng làm đau ta ..."

Cảnh tượng ấy khiến mọi người trong phòng đứng chết lặng. Trác Dực Thần nghiến răng, giọng run lên:
"Bọn khốn kiếp... Làm sao y phải chịu đến mức này..."

Triệu Viễn Chu không nói gì, ánh mắt đau đớn nhìn Ly Luân. Hắn chầm chậm bước tới, nắm nhẹ lấy tay y, giọng dịu dàng như gió xuân:
"A Ly... còn nhớ A Yếm của ngươi ra sao không?"

Ly Luân vẫn run rẩy, nước mắt ngấn trên gương mặt gầy yếu.

"A Ly, xem ta có phải A Yếm không?".

Y ngước nhìn Triệu Viễn Chu, đôi mắt mờ nước dần hiện lên chút ánh sáng. Y khẽ gật đầu, rồi bật khóc to hơn, giọng vỡ òa:
"Là A Yếm... A Yếm của ta! Ngươi cứu ta phải không?"

Y đưa đôi tay nhỏ bé, quấn đầy băng gạc, lên khuôn mặt Triệu Viễn Chu, như muốn xác nhận đây không phải là mơ.

Nhưng ngay sau đó, y lại nức nở, giọng nói nghẹn ngào:
"Ta... ta không xứng nữa rồi... Không xứng làm ái nhân của A Yếm..."

Triệu Viễn Chu siết chặt tay y, ánh mắt tràn ngập đau thương. Hắn nhẹ nhàng kéo y vào lòng, khẽ nói:
"Tại sao? Bất kể điều gì xảy ra, A Ly vẫn là ái nhân mà ta yêu nhất."

Nhưng Ly Luân lắc đầu, giọng nghẹn ngào:
"Không... không... A Yếm, ta... ta không còn trong sạch... Ta bị... bị bọn chúng đụng chạm... Bị làm nhục...".

Y nấc lên từng tiếng, thân thể run rẩy như chiếc lá trong gió. Triệu Viễn Chu ôm lấy y thật chặt, như muốn dùng hơi ấm của mình xua đi nỗi kinh hoàng trong lòng ái nhân.

Hắn quay đầu ra hiệu, Văn Tiêu liền đưa chiếc trống bỏi vào tay Ly Luân, lắc lách cách. Âm thanh quen thuộc ấy khiến y dần bình tĩnh lại.

Triệu Viễn Chu vuốt nhẹ mái tóc đen rối bù của Ly Luân, giọng nói đầy chân thành:
"A Ly của ta mãi là cái yêu thuần khiết nhất thế gian. Ngươi mãi mãi là ái nhân Chu Yếm muôn kiếp!".

Nhưng mà.

Nhưng ánh mắt Ly Luân lại hiện lên chút bối rối. Y muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy tất cả mọi người trong Tập Yêu Ti đều ở đây, y liền cắn chặt môi, không dám mở lời. Trong lòng y sợ hãi, nỗi lo lắng rằng nếu bọn họ biết y đã giết sạch năm tên yêu quái trong bộ dạng sát phạt, họ sẽ không còn đối xử với y như trước, sẽ bắt, nhốt y, sẽ xa lánh y.

Triệu Viễn Chu cảm nhận được sự ngập ngừng của Ly Luân, hắn khẽ vuốt lưng y, dịu dàng nói:
"Nếu muốn nói gì, hãy nói với ta, A Ly. Ta sẽ không bao giờ rời bỏ ngươi, dù bất kỳ chuyện gì xảy ra."

Nhưng Ly Luân chỉ cúi đầu, giọng nói nhỏ như gió thoảng:
"Không... không có gì... Chỉ cần A Yếm ở đây... là đủ rồi...".

Ly Luân vẫn nép chặt vào lòng Triệu Viễn Chu, đôi mắt đỏ hoe nhìn đám người đang đứng quanh giường, sợ hãi như một tiểu hài tử không biết phải đối mặt thế nào.

Bạch Cửu tiến lại gần, giọng nhỏ nhẹ:
"Ca ca, để ta bắt mạch cho huynh. Được không?"

Nhưng vừa nghe vậy, Ly Luân lập tức rụt người, nép mặt sâu hơn vào ngực Triệu Viễn Chu, thân thể run rẩy rõ rệt. Hành động ấy khiến Bạch Cửu khựng lại, ngạc nhiên hỏi:
"Ca ca... huynh quên cả ta rồi sao?"

Ly Luân lắc đầu, vẫn không dám nhìn thẳng.

Bạch Cửu nén tiếng thở dài, ngồi xuống nhẹ nhàng hơn:
"Nếu không quên, vậy tại sao ca ca sợ ta?"

Ly Luân chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt mơ hồ nhìn khuôn mặt trẻ con và ánh mắt tròn xoe của Bạch Cửu.

Y ngập ngừng, giọng run run:
"Ta... ta không sợ ngươi... Ta chỉ... sợ ta nói sai. Sợ các ngươi... các bằng hữu của Tập Yêu Ti."

Những lời nói đứt quãng của Ly Luân khiến cả đám giật mình. Trác Dực Thần bước tới gần, trên gương mặt đầy sự lo lắng:
"Tại sao lại sợ chúng ta, Ly Luân ca? Ta làm ngươi sợ sao?"

Trác Dực Thần cúi xuống, đặt tay lên đầu gối y, giọng trầm thấp nhưng chân thành:
"Không phải ta muốn bắt ngươi đâu, Ly Luân ca. Ta sẽ không làm gì ngươi."

Ly Luân lắc đầu, nước mắt lại tràn ra, nức nở:
"Không phải vậy... Ngươi rất tốt... rất tốt với ta... nhưng..."

"Nhưng gì? Tại sao ngươi sợ ta?" Trác Dực Thần khó hiểu.

Ly Luân nắm chặt chiếc trống bỏi trong tay, giọng y nghẹn ngào, đầy sợ hãi:
"Ta... ta sợ... bị bắt... bị nhốt... Các ngươi sẽ khinh ta... sẽ bỏ ta lại... A Yếm... A Yếm cũng sẽ ghét bỏ ta!"

Cả căn phòng rơi vào sự im lặng nặng nề. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Ly Luân, không ai hiểu vì sao y lại sợ hãi đến vậy.

Trác Dực Thần nhìn qua Triệu Viễn Chu, rồi nhẹ nhàng hỏi lại:
"Ly Luân ca, tại sao ngươi lại nghĩ như vậy? Không ai bắt ngươi cả."

Ly Luân cắn môi, nước mắt không ngừng tuôn rơi, giọng nói trở nên yếu ớt:
"Ta... Ta đã giết năm tên yêu quái... Ta đáng bị bắt... bị nhốt... Các ngươi sẽ khinh ta... A Yếm sẽ bỏ rơi ta...như khi đó..."

Nghe đến đây, Triệu Viễn Chu như bị ai đâm mạnh vào tim. Hắn siết chặt vòng tay ôm lấy Ly Luân, ngăn y tiếp tục chìm vào sự tự trách.

Nhưng giọng nói run rẩy của y vẫn tiếp tục vang lên:
"Hức... Như khi đó... A Yếm bỏ ta lại... Hức... Đau lắm... A Yếm đánh ta... ghét bỏ ta..."

Câu nói cuối cùng như một mũi dao sắc nhọn xuyên qua trái tim của Triệu Viễn Chu. Hắn cúi đầu, cố kìm nén cảm xúc, giọng nói trầm thấp nhưng run rẩy:
"A Ly... Là ta sai... Là ta sai rồi..."

Ly Luân nghe thấy giọng nói của Triệu Viễn Chu, đôi tay quấn đầy băng gạc yếu ớt siết lấy áo hắn. Y vừa khóc vừa nói, giọng khàn đặc:
"A Yếm... Đừng ghét ta... Ta xin ngươi... Ta không cố ý..."

Triệu Viễn Chu vuốt nhẹ mái tóc đen rối bù của Ly Luân, giọng dịu dàng đầy yêu thương:
"A Ly, không ai ghét bỏ ngươi. A Ly là cái yêu ngoan ngoãn nhất của Tập Yêu Ti. A Ly chỉ tự vệ, chỉ phản kháng lại những kẻ muốn làm tổn thương ngươi. Không ai có quyền trách ngươi vì điều đó."

Bạch Cửu cũng ngồi xuống cạnh giường, giọng nhỏ nhẹ:
"Ca ca, không ai muốn nhốt huynh cả. Tập Yêu Ti không phải nơi trừng phạt cái yêu vô tội. Huynh chỉ bảo vệ bản thân, chúng ta không trách huynh đâu."

Ly Luân vẫn nức nở, nhưng ánh mắt dần dần bớt đi sự sợ hãi. Y nhìn quanh, thấy ánh mắt chân thành của mọi người trong phòng, cuối cùng lại rụt rè quay sang Triệu Viễn Chu:
"A Yếm... Có thật... sẽ không ghét bỏ ta chứ?"

Triệu Viễn Chu cúi xuống, chạm nhẹ trán mình vào trán y, giọng nói dứt khoát:
"Ta thề, bất kể ngươi làm gì, A Yếm này sẽ không bao giờ ghét bỏ ngươi. A Ly của ta mãi mãi là ái nhân mà A Yếm ái nhất."

Nghe được lời hứa ấy, Ly Luân bật khóc nức nở, nhưng lần này là vì nhẹ nhõm. Y vùi đầu vào ngực Triệu Viễn Chu, tay vẫn ôm chặt chiếc trống bỏi, để mặc nước mắt rơi, như muốn rửa trôi hết mọi đau khổ đã gánh chịu.

Cả đám người đứng lặng nhìn cảnh ấy, lòng dâng lên cảm giác chua xót và thương tiếc. Họ biết rằng, để chữa lành những vết thương trong lòng Ly Luân, sẽ cần rất nhiều thời gian. Nhưng từ giờ, sẽ không ai để y chịu tổn thương thêm một lần nào nữa.

"Ly Luân ca, ta..ta xin lỗi, không bảo vệ được cho huynh". Anh Lỗi thấp giọng hướng mắt về phía Ly Luân còn đang nức nở.

"Ta cũng xin lỗi, lúc đó ta lay ngươi dậy không nổi!" Ly Luân đáp lại, câu trả lời hồn nhiên của y khiến cả đám bật cười rôm rả, bầu không khí lại vui vẻ, vì họ không ai muốn cái đại yêu ngoan ngoãn của Tập Yêu Ti phải buồn nữa!.

"Vì để xin lỗi, Anh Lỗi ta nguyện ý, hôm nay làm căng bụng của Ly Luân ca, màn thầu nhé?".

Nghe đến"màn thầu"Ly Luân mắt sáng rực, gật gật đầu liền. Đúng là tiểu hài tử mà.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro