Chap 19: Ở Tập Yêu Ti (5).

Ly Luân khẽ cựa quậy khi đang nằm trọn trong lòng Triệu Viễn Chu, nhíu mày khi cảm thấy hơi khó chịu, nhưng rồi đôi mắt y vẫn dừng lại trên khuôn mặt của Triệu Viễn Chu. Y nhút nhát mở miệng: "A Yếm... ta muốn ra ngoài."

Triệu Viễn Chu, luôn nhẹ nhàng và chăm sóc, nhìn thấy sự mệt mỏi trong ánh mắt của y, vội vàng đáp lại: "Được, A Ly."

Ngay sau đó, Triệu Viễn Chu nhẹ nhàng giúp Ly Luân đứng dậy. Ly Luân hơi chao đảo, đôi chân yếu ớt, nhưng vẫn cố gắng tập tễnh bước đi, cảm nhận sự vững vàng khi có Triệu Viễn Chu bên cạnh.

Triệu Viễn Chu nhìn thấy sự khổ sở của y, liền không nhẫn tâm để y đi một mình. Triệu Viễn Chu nhanh chóng bế Ly Luân lên như một hài tử nhỏ nhắn, khiến y không thể không ngại ngùng.

"A Yếm, ta đi được rồi mà," Ly Luân nói, nhưng giọng điệu lại không chắc chắn lắm.

Triệu Viễn Chu giả vờ nghiêm mặt, đáp lại: "Không được, A Ly còn yếu lắm."

Hắn cười nhẹ, tiếp lời: "Ta không để nương tử chịu khổ nữa." Giọng nói của hắn, dù có vẻ nghiêm túc, nhưng ánh mắt lại tràn ngập sự trìu mến và nuông chiều.

Ly Luân không nhịn được, phì cười, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Môi nhỏ mềm mại nhẹ đặt lên môi Triệu Viễn Chu, như thể đó là một cách trả lời của y.

"Mới sáng ra, A Ly đã định quyến rũ ta sao? Nương tử!" Triệu Viễn Chu không bỏ qua cơ hội trêu chọc, đôi mắt sáng lên đầy tinh nghịch.

Ly Luân xấu hổ đỏ mặt, vội vàng đẩy nhẹ hắn, "Ngươi..." Lời chưa dứt, nhưng sắc mặt của y đã phản ánh rõ sự bối rối.

Triệu Viễn Chu không để y yên, gần như thì thầm vào tai Ly Luân, "Khi nương tử khỏi, ta sẽ dạy ngươi nhé, A Ly?"

Ly Luân ngơ ngác, nghiêng đầu nhìn hắn với vẻ mặt không hiểu, "Dạy gì chứ, A Yếm?"

Viễn Chu hạ giọng, làm cho Ly Luân cảm thấy tim mình loạn nhịp, "Là chuyện phu quân và nương tử nên làm, ta rất mong chờ, A Ly."

" Là... là sao?" Ly Luân vẫn chưa hiểu hết, nhưng trong lòng lại có một cảm giác ngọt ngào khó tả, không thể giải thích bằng lời.

Khi tiếng động từ dưới bếp truyền lên, Ly Luân lập tức quay sang, chỉ tay về phía đó và nói: "A Yếm, ta muốn xem, được không?"

Triệu Viễn Chu nhìn theo hướng y chỉ, thấy mọi người trong bếp đang tất bật làm món "màn thầu". Cả đám đều lộn xộn, trò chuyện và cười đùa vui vẻ.

Anh Lỗi, Văn Tiêu, Bùi Tư Tịnh và Trác Dực Thần đều đang hỗ trợ nhau, người nặn bột, người đổ nước, không khí ấm áp và đầy ắp tiếng cười.

Bạch Cửu chỉ được ngồi ghế nhỏ mà nhìn.

Triệu Viễn Chu mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Vậy để ta bế ngươi ra đó, A Ly. Nhưng chỉ ngắm thôi, không được đứng lâu."

Ly Luân gật đầu, mặt mày hớn hở, dù vẫn còn hơi yếu, nhưng y vẫn rất muốn tham gia vào những gì đang diễn ra.

Viễn Chu nhẹ nhàng bế y đến bếp, đặt y ngồi xuống ghế nhỏ cạnh Bạch Cửu, cho phép y thoải mái quan sát mà không phải lo lắng về cơ thể yếu ớt của mình.

Mọi người trong bếp nhìn thấy Ly Luân, lập tức ngừng tay và nở nụ cười tươi tắn. "A Ly, ngươi cũng muốn thử làm màn thầu không?" Anh Lỗi hỏi, mắt vẫn không rời những viên bột mà hắn đang nặn.

"Không, chỉ là muốn xem thôi," Ly Luân trả lời, đôi mắt sáng lên, không giấu nổi sự vui mừng khi được mọi người quan tâm như vậy "Nhưng ngươi không sợ ta sẽ phá phách như hôm trước sao?".

"Không đâu, có Đại yêu ở đây, Ly Luân ca ngươi sẽ không phá đâu.".

Văn Tiêu nhanh chóng mang một đĩa màn thầu vừa hoàn thành đến gần Ly Luân. "Đây là món mà ta làm, Ly Luân, ngươi có muốn thử không?" Nàng hỏi, giọng điệu vô cùng vui vẻ.

Ly Luân cười và gật đầu, cảm giác như mình đang được bao bọc trong tình yêu thương ấm áp. Viễn Chu đứng cạnh, tay nhẹ nhàng vỗ về lưng y, hệt như hắn đang trông hài tử thật sự.

Cả đám, ai nấy đều xung quanh Ly Luân, khiến cho y cảm thấy mình không còn cô độc nữa, mà được yêu thương, tràn đầy sự chăm sóc và sự quan tâm.

Ngày hôm đó, bữa cơm tại Tập Yêu Ti tràn đầy tiếng cười. Mọi người đều tề tựu, mỗi người một tay, góp sức vào việc dọn mâm cơm thịnh soạn. Không chỉ có màn thầu thơm ngon, mà còn vô vàn những món ăn tinh tế khác, mỗi món đều chứa đựng tâm huyết và sự chăm sóc đặc biệt cho Ly Luân.

Anh Lỗi-đầu bếp siêu cấp của núi Côn Luân, hôm nay cũng dành hết thời gian để chế biến những món ngon nhất. Cơm dẻo thơm, thịt kho mềm, canh nấm thanh mát, mỗi món đều ngon miệng và bổ dưỡng.

Mọi người đều nhẹ nhàng, dịu dàng gắp đồ ăn cho Ly Luân, như thể đang chăm sóc một đệ đệ.

Trác Dực Thần lên tiếng, ánh mắt của Ly Luân lại sáng lên như ánh sao: "Màn thầu rất ngon phải không, Ly Luân?"

Ly Luân gật gật đầu, nở một nụ cười tươi rói. Nhìn vào đôi mắt rạng rỡ của y, Trác Dực Thần không khỏi mỉm cười, Ly Luân nhanh chóng dùng muỗng nhỏ của y, lấy một cục màn thầu và chuẩn bị bỏ vào bát của hắn, trông vô cùng ngoan và lễ phép.

Thế nhưng, Triệu Viễn Chu ngồi cạnh, sắc mặt bỗng trở nên xụ xuống. Hắn nhìn hành động của Ly Luân và trong lòng chợt cảm thấy một chút chạnh lòng: "A Ly không còn thương ta nữa rồi, A Ly chỉ quan tâm Tiểu Trác ca mà thôi."

Ly Luân nghe vậy, mắt nhìn Triệu Viễn Chu một lúc, rồi nhẹ nhàng cầm muỗng nhỏ múc một cục màn thầu, đưa lên miệng hắn: "A Yếm, há miệng nào, màn thầu tới đây."

Giọng nói nhẹ nhàng, đôi mắt sáng ngời và nụ cười ngây thơ của y khiến Triệu Viễn Chu không thể làm gì khác ngoài cảm thấy tim mình thắt lại vì yêu thương.

Ly Luân thật sự dễ thương đến mức khiến mọi người không thể không yêu mến.

Trác Dực Thần thấy vậy, trong lòng có chút bất ngờ, nhưng cũng không nén được cười, cảm giác như mình lại thành một phần trong thế giới nhỏ bé và ngọt ngào của Ly Luân.

Bạch Cửu, ngồi đối diện quan sát, không khỏi thắc mắc về hành động của Ly Luân: lúc nhóc vào ảo cảnh, hình dáng của Ly Luân không còn đáng yêu như này, thay vào đó là một Ly Luân sát phạt, âm trầm với muôn vạn dây leo, yêu lực xanh thẳm như nuốt chửng tất cả, đáng sợ như lúc đối đầu với Tập Yêu Ti.

Nhưng lại không dám hỏi trực tiếp. Nhóc chỉ có thể nhìn vào ánh mắt của Triệu Viễn Chu, rồi cuối cùng đành im lặng, tự nhủ sẽ chọn một thời điểm khác để hỏi.

Bởi lẽ, dù nhóc rất tò mò, liệu Ly Luân đã lấy lại ký ức?, nhưng cũng hiểu rằng chuyện này không phải là dễ dàng để mở lời, nhất là khi liên quan đến những nỗi đau mà Ly Luân từng phải trải qua.

Trong khi mọi người tiếp tục trò chuyện và thưởng thức bữa ăn, Ly Luân cảm thấy bụng mình dần trở nên no căng, nhưng lại có một cảm giác lạ lùng trong lòng.

Y không thể cưỡng lại những món ăn ngon.

Nhưng, tại sao nhỉ?.

Trước đây, khi y từng thẳng thừng nói rằng đại yêu không cần ăn vẫn có thể sống, rằng thức ăn chỉ là một thứ vô nghĩa với một sinh linh mạnh mẽ như y.

Vậy mà giờ đây, y lại không thể cưỡng lại được sự hấp dẫn của từng món ăn này. Vậy y lúc đó là kẻ như thế nào? Có hiền hòa, ngoan ngoãn như lúc này không?

Ly Luân ngồi đó, ánh mắt mơ màng nhìn vào chiếc bát của mình, không biết làm sao để lý giải sự thay đổi trong chính bản thân mình.

Liệu đây có phải là một phần của những gì mà họ gọi là "con người"? Hoặc đơn giản là do sự yêu thương của những người xung quanh khiến y cảm thấy mình cần phải quan tâm đến những điều nhỏ nhặt như vậy?

Trong khi tâm trí Ly Luân lạc lõng với những suy nghĩ ấy, Triệu Viễn Chu lại dịu dàng nhìn y, nhẹ nhàng nắm tay y, như thể muốn cho y cảm nhận được sự ấm áp từ đôi tay hắn, cùng với những lời yêu thương mà hắn chưa bao giờ nói ra.

Trong thế giới này, Ly Luân không chỉ là một đại yêu mạnh mẽ, mà còn là một hài tử cần được yêu thương, dỗ dành, bảo vệ, và nhất là cần được nuông chiều.

Cái bụng nhỏ của y giờ đây không chỉ đựng đầy đồ ăn, mà còn chứa đựng bao nhiêu yêu thương, ấm áp mà Triệu Viễn Chu và mọi người đã dành cho.

Nhưng Ly Luân, dù được yêu thương đến mấy, vẫn không hiểu hết được cảm giác kỳ lạ của y khi phải đối mặt với những điều như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro