Chap 37: Hài tử nhỏ.

Không biết đã mấy nay trôi qua, thời gian bây giờ không còn là thứ để Ly Luân chú ý.

Một ngày nọ, Ôn Tông Du lại đến căn phòng nhốt Ly Luân sớm hơn thường lệ.

Hắn không rời đi như mọi lần, mà lại ở suốt cả ngày, đôi mắt đầy vẻ tính toán, như đang chờ đợi điều gì đó. Gương mặt hắn mang một nụ cười gian xảo, giọng nói vang lên nhẹ nhàng nhưng lại khiến Ly Luân rùng mình: 

“Gần đến ngày rồi nhỉ, Ly Luân?” 

Ly Luân ngơ ngác, không hiểu hắn đang nói về cái gì. Hắn siết nhẹ cổ tay của y, kéo y lại gần, như thể muốn y cảm nhận rõ sự thay đổi trong chính cơ thể mình. 

“Ngươi đang mang thai, chẳng lẽ ngươi không nhận ra?” 

Những lời nói đó như sét đánh ngang tai. Ly Luân ngã phịch xuống đất, ánh mắt tràn đầy kinh hãi.

“Không... không thể nào...”

Y run rẩy nhìn Ôn Tông Du, cố gắng lắc đầu phủ nhận, nhưng bụng y—chiếc bụng đã ngày một lớn hơn—không thể nói dối. Hóa ra không phải là một căn bệnh lạ, mà là sinh linh đang lớn dần trong cơ thể y. 

Ly Luân gào lên trong tuyệt vọng, nước mắt lăn dài trên gương mặt xanh xao: 

“Tại sao ngươi không nói cho ta biết?! Tại sao ngươi lại làm như vậy với ta?! Tại sao lại hành hạ ta như thế?! Ngươi có còn là người không?!” 

Y điên cuồng lay mạnh bả vai của Ôn Tông Du, đánh vào người hắn bằng tất cả sức lực yếu ớt của mình. Nhưng đáp lại, hắn chỉ thản nhiên nhếch môi cười: 

“Ta không có sở thích hành hạ một kẻ đang mang hài tử trong bụng.” 

Lời nói của hắn sắc như dao, cắt vào tim Ly Luân. Y cảm thấy như đất trời đang quay cuồng, mọi thứ sụp đổ trước mắt. Hắn không phủ nhận, không biện minh. Đối với hắn, tất cả chỉ là trò chơi, một sự sắp đặt mà Ly Luân không bao giờ có quyền lựa chọn. 

Ly Luân bật khóc, quỳ xuống sàn nhà lạnh giá, bàn tay bấu chặt vào vạt áo hắn, ánh mắt đầy sự van nài: 

“Ta cầu xin ngươi, Ôn Tông Du... nếu ngươi không muốn hành hạ ta nữa, thì thả ta đi. Hãy để ta rời khỏi đây. Ta không muốn ở đây thêm một giây phút nào nữa.” 

Giọng nói y khàn đặc vì khóc, nhưng Ôn Tông Du chỉ nhìn y bằng ánh mắt lạnh lùng, dửng dưng đáp lại: 

“Ngươi đẹp thế này, thả ngươi ư? Phí lắm. Ta không thả.” 

Những lời nói đầy mỉa mai và tàn nhẫn của hắn như lưỡi dao đâm sâu vào tim Ly Luân. Y không biết phải làm gì ngoài khóc lớn hơn, hy vọng sự đau đớn của mình có thể lay động được chút lòng nhân từ nào đó trong hắn. 

Nhưng Ôn Tông Du không hề lay động. Hắn gạt tay Ly Luân ra khỏi người mình, thẳng tay xô y ngã xuống sàn nhà. Hắn quay lưng, bước nhanh ra khỏi căn phòng, trước khi đóng sầm cửa lại, để lại một mình Ly Luân với nỗi tuyệt vọng và đau khổ tràn ngập. 

Trong căn phòng lạnh lẽo, chỉ còn tiếng khóc nức nở của Ly Luân vang lên, hòa lẫn với âm thanh của sự im lặng đáng sợ. Y gục đầu xuống sàn, ôm lấy bụng mình, cảm nhận sinh linh bé nhỏ đang lớn dần bên trong, mà y không biết mình phải làm gì, hay phải đi đâu để bảo vệ chính mình và đứa trẻ này. 

Ly Luân nằm co ro trên sàn lạnh, cơ thể run rẩy vì đau đớn và mệt mỏi. Nước mắt đã cạn khô, nhưng lòng y vẫn dậy sóng. Bàn tay y nhẹ nhàng đặt lên bụng mình, cảm nhận sự sống đang phát triển bên trong. Y thẫn thờ tự hỏi: 

“ Tiểu hài tử này… là của Chu Yếm sao? Nếu là vậy, liệu hắn có biết không? Hắn có nhớ đến ta, nhớ đến lời hứa của chúng ta không?” 

Những ký ức về Chu Yếm ùa về như cơn sóng dữ. Nụ cười tươi sáng của hắn, ánh mắt rực rỡ như sao trời, và vòng tay ấm áp từng bảo vệ y khỏi bao đau khổ. 

Nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn là hoài niệm. Y bị giam cầm trong căn phòng này, như một con chim bị bẻ gãy đôi cánh, không thể thoát ra được. 

Buổi tối hôm đó, Ôn Tông Du lại xuất hiện.

Hắn mang theo một khay đồ ăn nóng hổi đặt lên bàn. Ánh mắt lạnh lùng của hắn lướt qua cơ thể Ly Luân đang ngồi bệt trên sàn. Hắn bước đến, kéo y dậy một cách thô bạo, ép y ngồi vào ghế. 

“Ăn đi”.

Hắn ra lệnh, giọng nói không chút cảm xúc. 

Ly Luân ngoảnh mặt đi, giọng nghẹn ngào: 

“Ngươi muốn ta sống thì thả ta đi. Cầm tù ta thế này, ngươi vui lắm sao?” 

Ôn Tông Du nhếch môi, ngồi xuống đối diện, tay chống cằm nhìn y chăm chú: 

“Thả ngươi đi để làm gì? Ngươi nghĩ ngươi sẽ làm được gì ngoài đó? Với cái bụng to thế kia, ngươi chỉ khiến người ta chê cười mà thôi.” 

Ly Luân giận dữ nhìn hắn, đôi mắt đỏ hoe vì uất hận: 
“Ngươi giữ ta ở đây để làm gì? Ta không còn gì cả. Ngươi đã cướp đi mọi thứ của ta!” 

Hắn bật cười, nhưng nụ cười ấy đầy nham hiểm: 
“Ngươi vẫn còn gương mặt câu dẫn này, cơ thể này, và... hài tử trong bụng ngươi. Ta không hứng thú với ngươi, thì ta không để bất kỳ ai khác có được ngươi. Ngươi chỉ thuộc về ta, Ly Luân.” 

Những lời nói của hắn khiến trái tim Ly Luân tan nát. Y không thể ngăn được những giọt nước mắt trào ra, nghẹn ngào nói: 

“Ngươi thật sự độc ác. Ngươi không muốn ta, nhưng cũng không muốn để ta tự do. Ngươi nhốt ta ở đây, để làm gì chứ?” 

Hắn đứng dậy, đi đến gần y, cúi xuống thì thầm bên tai: 

“Để ta có thể nhìn ngươi từ từ gục ngã, để ta biết ngươi không bao giờ thoát khỏi tay ta. Đây là cái giá mà ngươi phải trả, Ly Luân.” 

Hắn đứng dậy, để lại Ly Luân trong bóng tối. Trước khi bước ra ngoài, hắn nhìn y một lần nữa, giọng nói vang lên đầy ẩn ý: 

“Nhớ ăn đi. Ngươi cần sức để sinh hài tử này. Ta không muốn thấy nó chết trong bụng ngươi đâu.” 

Cánh cửa đóng sầm lại, để lại Ly Luân một mình trong căn phòng lạnh lẽo. Y ôm lấy bụng mình, nước mắt tuôn trào không ngừng. 

Ly Luân tự nhủ:
“Ta phải sống. Không phải vì Ôn Tông Du, mà vì hài tử của ta và Chu Yếm".

Niềm hy vọng mong manh ấy là thứ duy nhất giúp Ly Luân tiếp tục tồn tại. Nhưng y không biết rằng, ngoài kia, Chu Yếm đang điên cuồng tìm kiếm y, vượt qua bao hiểm nguy để đưa y trở về.

Một ngọn núi phủ đầy sương mù.

Chu Yếm đứng trên đỉnh núi, tay nắm chặt chiếc trống bỏi cũ kỹ – pháp khí bản mệnh của Ly Luân. Lớp sơn trên chiếc trống đã tróc gần hết, để lộ những vết xước hằn sâu do thời gian. 

Hắn cầm chiếc trống, lắc nhè nhẹ, nhưng âm thanh phát ra không còn trong trẻo như trước, mà trầm đục, vang vọng như chính tâm trạng của hắn lúc này. 

“Ngươi ở đâu, A Ly?” Giọng hắn khàn đặc, đau đớn như bị lưỡi dao cắt vào tim. 

Ký ức về Ly Luân ùa về như dòng thác dữ: hình ảnh y cầm chiếc trống, đôi mắt sắc lạnh nhưng tràn đầy sự nuông chiều, và nụ cười nhạt mỗi khi nhìn hắn nghịch ngợm. 

Không khí tại Tập Yêu Ti ngày càng trầm lặng. Văn Tiêu nhìn chiếc bàn ăn trống vắng, nơi Ly Luân từng ngồi: 
“Mỗi lần ta nghĩ đến ánh mắt của hắn, lòng lại đau như cắt. Ngươi nghĩ hắn còn sống không?” 

Anh Lỗi đang nấu cơm dừng tay, giọng khẽ run: 
“Ly Luân ca luôn mạnh mẽ. Ta tin hắn sẽ trở về. Nhưng Chu Yếm thì sao? Nếu cứ thế này, hắn sẽ tự hủy hoại chính mình.” 

Trác Dực Thần bước vào, mang theo một chiếc áo khoác còn ướt mưa: 
“Ta vừa gặp hắn ở vùng núi phía Bắc. Hắn vẫn đang tìm Ly Luân. Chúng ta không thể ngăn được đâu.” 

Văn Tiêu rưng rưng: 
“Chu Yếm không bao giờ từ bỏ A Ly. Ta chỉ sợ… đến lúc hắn tìm thấy, thì cả hai đã không còn là họ của ngày trước nữa.” 

Cảnh: Một vùng quê hoang tàn.

Chu Yếm bước vào một căn nhà bỏ hoang, nơi người ta đồn đại có dấu vết của yêu khí. Không khí trong phòng lạnh lẽo, những vết máu Chư Kiền khô đọng trên tường. 

Hắn quỳ xuống, đôi mắt sáng lên khi phát hiện một mảnh vải nhỏ vươn vệt máu. Đó là mảnh vải từ y phục của Ly Luân.  Nhưng y đã lâu không còn ở đó.

“A Ly…” Hắn thì thầm, nước mắt bất giác rơi xuống. 

Cầm mảnh vải trong tay, hắn áp lên môi, đôi mắt nhắm lại, cảm nhận từng chút hơi tàn còn lưu lại.

Một đêm lạnh trên vách đá

Chu Yếm ngồi trên vách đá, chiếc trống bỏi nhỏ đặt trên đùi. Hắn lặng lẽ chạm tay vào mặt trống, đôi mắt ánh lên nỗi đau sâu thẳm. 

Hắn nâng trống lên, lắc một nhịp. Âm thanh khàn đục vang lên giữa màn đêm tĩnh mịch, như lời than thở từ tận tâm can. 

“A Ly… Ngươi có nhớ ta không? Ngươi có còn sống không? Ta sắp không chịu nổi nữa rồi…” 

Ở nơi xa xôi nào đó, Ly Luân nằm trên giường, tay đặt nhẹ lên bụng. Mỗi đêm mộng, y đều mơ thấy tiếng trống bỏi vang lên, đưa lối y về một nơi ấm áp. Nhưng khi tỉnh lại, y chỉ thấy bóng tối cùng sự giam cầm lạnh lẽo. 

Y thầm nghĩ: 
“A Yếm, ngươi có nhớ ta không?. Ta thật sự rất nhớ ngươi…” 

_ Một tình yêu không lụi tàn_
Dù cách xa vạn dặm, dù thời gian có bào mòn tất cả, tình cảm của Chu Yếm và Ly Luân vẫn như chiếc trống bỏi – dù âm thanh méo mó nhưng nhịp đập vẫn luôn còn. Và cả hai vẫn tin, chỉ cần còn hơi thở, ngày đoàn tụ chắc chắn sẽ đến.

_______

Thời gian trôi qua trong ngột ngạt và u ám. Bụng của Ly Luân đã lớn đến mức khiến y không thể di chuyển tự nhiên.

Y cảm nhận rõ rệt hài tử trong bụng đang cử động, mỗi lần cơn đau nhẹ xuất hiện là y lại thấy hỗn loạn và tuyệt vọng. Nhưng y cũng không thể làm gì hơn, chỉ biết ngày qua ngày sống trong căn phòng đầy dấu vết máu Chư Kiền. 

Rồi một ngày, cơn đau không còn thoáng qua nữa. Nó như từng đợt sóng lớn ập đến, xé rách từng mạch máu trong cơ thể y. Ly Luân ngồi trên giường, ôm bụng, mặt tái nhợt và trán đẫm mồ hôi. Y biết, hài tử trong bụng y sắp sửa chào đời. 

Ôn Tông Du vốn xuất hiện thường xuyên hơn trong khoảng thời gian gần đây, hôm nay cũng không ngoại lệ. Hắn bước vào phòng như thường lệ nhưng ngay lập tức nhận ra sự khác lạ trên khuôn mặt trắng bệch của Ly Luân. Ánh mắt hắn lóe lên một tia lo lắng hiếm thấy, hắn tiến tới, đặt tay lên trán Ly Luân kiểm tra. 

“Ngươi... đến ngày rồi à?” Hắn hỏi, giọng nói vẫn thản nhiên nhưng có chút gấp gáp. 

Ly Luân cắn môi, không trả lời, chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt tràn đầy căm hận và đau đớn. Không chậm trễ, Ôn Tông Du ra ngoài, hạ lệnh mang bà mụ đến ngay. 

Chỉ sau một thời gian ngắn, một bà mụ trung niên được đưa đến. Bà bước vào với gương mặt đầy lo lắng nhưng nhanh chóng bắt tay vào việc. 

Sau những cơn co thắt tưởng chừng vô tận, tiếng khóc của một đứa trẻ vang lên phá tan bầu không khí nặng nề. Ly Luân ngã gục trên giường, kiệt sức đến mức không thể mở mắt, nhưng trong lòng y tràn ngập cảm xúc phức tạp. 

Một bé trai được sinh ra, mái tóc trắng như tuyết, đôi mắt sáng ngời tựa như sao trời—hệt như hình bóng của Chu Yếm. 

Ly Luân thở dốc, kiệt sức, nhưng cơn đau thứ hai lại ập đến. Bà mụ vội vàng lên tiếng trấn an:
"Ngài cố lên, vẫn còn một hài tử nữa!" 

"Gì cơ?..Hai hài tử ư?" Ly Luân hốt hoảng nhìn bà mụ.

Một lúc sau, tiếng khóc thứ hai vang lên. Lần này là một bé trai với mái tóc đen, đôi mắt sắc lạnh, tựa như tiểu hoè yêu trong ký ức của y. 

Hai đứa trẻ được đặt bên cạnh nhau, đôi mắt to tròn, ngây thơ nhưng lại mang theo hơi thở yêu lực mạnh mẽ. Bà mụ lau mồ hôi, thở phào nhẹ nhõm. 

"Song thai... nhưng cả hai hài tử nhỏ đều khỏe mạnh. Đây là kỳ tích." 

Ôn Tông Du bước đến, ánh mắt lạnh lẽo nhìn hai đứa trẻ. Hắn nhếch mép cười nhạt, rồi bỗng cất giọng: "Đưa chúng đi. Ta không cần chúng ở lại đây." 

Bà mụ tái mặt, lập tức đứng chắn trước hắn: "Ngài không thể làm vậy! Hai hài tử này là sinh mệnh của mẫu thân chúng. Nếu tách khỏi mẫu thân, chúng sẽ không sống nổi." 

Ôn Tông Du cau mày, vẻ mặt sa sầm: "Bà đang dạy ta cách làm việc sao?" 

Bà mụ vẫn không lùi bước, giọng cương quyết: "Không chỉ là huyết mạch yêu quái mạnh mẽ, mà còn là kết tinh của mối ràng buộc. Nếu tách chúng ra, hậu quả không chỉ đổ lên chúng mà còn lên mẫu thân của chúng. Ngài muốn giết cả ba sao?" 

Hắn nắm chặt tay, ánh mắt sắc bén như dao, nhưng cuối cùng chỉ quay người rời đi, vẻ mặt đầy bực bội. "Ta sẽ xem chúng sống được bao lâu!" 

Sau khi hắn đi, bà mụ quay lại, ngồi xuống bên Ly Luân đang mệt lả trên giường. Bà nhẹ nhàng lau mặt cho y, rồi nghiêm giọng: "Ngài cần cẩn thận. Hai đứa trẻ này đặc biệt, không ai có thể bảo vệ chúng ngoài ngài. Ngài phải mạnh mẽ lên, vì chúng." 

Ly Luân nhìn hai hài tử đang khóc lóc bên cạnh, giọt nước mắt lăn dài trên má. Y nhẹ nhàng chạm vào chúng, đôi môi mấp máy: "Chu Yếm... đây là con của chúng ta. Ta... ta sẽ bảo vệ chúng." 

Mới chỉ vài tháng sau khi sinh, hai hài tử nhỏ đã khác biệt hẳn so với những hài tử bình thường.

Tiểu Chu Yếm, với mái tóc trắng như tuyết và đôi mắt đỏ sáng rực, đã có thể tự đứng vững, đi lại, và thậm chí nói những câu đơn giản. Nhưng điều đặc biệt nhất chính là tính cách của nhóc. Nhóc luôn di chuyển không ngừng, đôi chân nhỏ không bao giờ dừng lại, miệng cũng không bao giờ ngừng cười đùa hay la hét. Đặc biệt khi nhóc chơi đùa với đệ đệ, đôi khi nhóc còn nghịch ngợm kéo tóc đệ đệ, vứt đồ đạc quanh phòng làm Ly Luân phải chạy theo dọn dẹp.

Ly Luân muốn cùng Chu Yếm đặt tên cho hài tử nên bây giờ chỉ đành gọi là hai nhóc theo màu tóc, Trắng-tiểu Chu Yếm và Đen-tiểu Hoè.

Một lần, trong lúc Ly Luân bế Đen trên tay, Trắng lại bắt đầu chạy vòng quanh, la hét lớn, khiến chiếc bình hoa trên bàn suýt rơi xuống. Ly Luân suýt nữa đã bật khóc vì mệt mỏi. Nhưng nhìn ánh mắt tròn xoe của Trắng ngây thơ nhìn lại, không kiềm chế được, y chỉ thở dài rồi lại mỉm cười ôn nhu.

"Trắng à" Ly Luân nhẹ giọng gọi nhóc "Ta chỉ muốn một chút yên tĩnh thôi mà."

Trắng ngay lập tức ngừng nghịch ngợm, nhìn mâũ thân với đôi mắt sáng long lanh. "Mẫu thân, con muốn chơi!" Nhóc con lè lưỡi, rồi lại lao về phía Đen, muốn kéo đệ đệ đứng dậy chơi cùng.

Đen- tiểu Hoè, trái ngược với Trắng, lại là một đứa trẻ trầm lặng, ít nói, đôi mắt sâu thẳm như đêm tối. Tuy không phải là nhóc con hay nói, nhưng mỗi khi Trắng lao về phía mình, Đen luôn quan sát và bảo vệ ca ca sinh đôi của mình. Một lần, khi Trắng đùa giỡn quá mức khiến chiếc bàn đổ, Ly Luân vừa mới bước vào đã thấy nhóc Đen đứng chắn trước Trắng, đôi mắt sắc bén nhìn về phía bàn chân của Ly Luân như thể sẵn sàng bảo vệ.

"Đen, con thật là một đứa trẻ thông minh," Ly Luân mỉm cười, xoa đầu Đen.

Đen chỉ nhìn y với ánh mắt trầm tĩnh, rồi khẽ ôm lấy Trắng, giúp ca ca đứng dậy.

Mỗi ngày, dù là mẫu thân có thể cảm thấy mệt mỏi, nhưng nhìn thấy tình cảm giữa hai hài tử và chính bản thân mình, Ly Luân lại cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Tuy nhiên, căn phòng nhỏ này không đủ để chứa đựng năng lượng của cả hai hài tử ầm ĩ. Trắng luôn quậy phá, miệng cứ hét lên không ngừng, khiến cho không khí trong căn phòng ngày càng ngột ngạt.

Một buổi sáng, khi Ly Luân đang ngồi bón cho Đen một chút cháo, cái miệng nhỏ của Trắng lại bắt đầu la hét, khiến Ly Luân không thể tập trung được. Trắng chạy quanh, miệng không ngừng gọi, cười đùa.

"Mẫu thân ơi! Mẫu thân ơi!" Trắng giơ tay về phía Ly Luân, chân chạy loạng choạng, chồm lên, khiến Ly Luân phải chạy vội ra đón.

"Trắng, con lại quậy nữa hả?" Ly Luân cười nhẹ, vừa nói vừa nhẹ nhàng bế Trắng lên, đặt nhóc lên tay.

Nhưng ngay lúc này, Trắng lại chỉ vào Đen đang ngồi trên sàn, giơ tay ra hiệu. "Đen! Chơi với con!" Nhóc reo lên, nụ cười ngây thơ như làn gió mùa xuân, làm cho tất cả mọi lo âu của Ly Luân như tan biến.

Đen đứng lên, bước lại gần mẫu thân và Trắng, đôi mắt vẫn lạnh lùng nhưng ánh mắt chăm chú vào ca ca của mình.

"Mẫu thân ơi, đừng giận nữa nhé." Đen mở miệng, mặc dù chỉ là những từ đơn giản, nhưng lại rất chân thành.

Ly Luân nhìn hai hài tử nhỏ, lòng cảm thấy ấm áp lạ thường. "Mẫu thân không giận đâu, chỉ là ta mệt thôi." Y cúi xuống, đặt Trắng xuống nền đất, rồi nhìn Đen. "Con và Trắng phải ngoan ngoãn, nếu không ta sẽ không thể chăm sóc cả hai con được đâu."

Trắng lập tức cười ngặt nghẽo, "Mẫu thân ơi, con ngoan mà!" rồi lại chạy đi, tiếp tục nghịch ngợm. Đen nhìn theo ca ca, nhưng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng kéo tay hôn lấy mẫu thân, như một cách an ủi.

Cả không gian căn phòng đã trở nên thật ngột ngạt vì tiếng la hét không ngừng của Trắng.

Ôn Tông Du đứng ngoài cửa, đầu óc hắn đau nhức kinh khủng vì tiếng gào thét không ngừng vang vọng trong không gian, khiến hắn không thể chịu nổi. Hắn cố gắng bịt tai lại, nhưng vẫn không thể ngăn được âm thanh lảnh lót ấy từ trong phòng truyền ra. Hắn bắt đầu cảm thấy tức giận, khó chịu, đôi mắt xám lạnh ngừng lại một chút rồi quay người bước vào.

"Ngừng lại..." Ôn Tông Du rít qua kẽ răng, "Tiếng ồn này làm ta không thể làm việc được."

Ly Luân nhìn thấy hắn, thở dài một hơi, rồi quay sang Trắng, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Trắng à, con đừng la nữa, ta mệt lắm rồi."

Trắng dường như không nghe thấy lời Ly Luân nói, nhóc chỉ tiếp tục la hét, vui đùa chạy nhảy trong phòng, không chịu dừng lại. Ly Luân mệt mỏi nhìn Ôn Tông Du.

Ôn Tông Du tức giận gầm lên: "Ta không thể chịu đựng nổi nữa!"

Cuối cùng, hắn bước đến, chùi sạch vệt máu Chư Kiền và ra lệnh: "Ra ngoài sân chơi đi, đừng làm ồn nữa!"

Hắn mở cửa và lôi hai hài tử ra sân, mặc cho Trắng vẫn la hét vui vẻ, không chịu dừng lại. Dù vậy, hắn cũng không thể bỏ mặc nữa, cảm thấy sức ép từ âm thanh làm đầu óc mình như vỡ vụn. Trắng vừa được Ôn Tông Du lôi ra ngoài, miệng vẫn la hét không ngừng, nhưng không gian rộng rãi hơn khiến âm thanh không còn đâm thẳng vào tai hắn nữa.

Ôn Tông Du thở phào nhẹ nhõm, tay bịt kín tai lại, nhưng đôi mắt vẫn không khỏi nhíu lại nhìn hai hài tử.

"Thật là ồn ào," hắn lầm bầm, "Chẳng khác gì một phiên chợ!".

Trắng, trên sân chơi, vẫn tiếp tục cười đùa, không hề cảm thấy mệt mỏi. Đen thì lại đứng gần nắm lấy tay Ly Luân, ánh mắt vẫn sắc bén và cẩn thận nhìn ca ca chơi đùa .

_______

_Cho sốp 1vote dí nhaa, ❤️ _

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro