Chap 40: Thoát.

Phía Tập Yêu Ti, không khí trở nên nặng nề và căng thẳng.

Mọi người xung quanh đều cảm nhận được sự thay đổi trong không gian khi Chu Yếm bắt đầu tỏa ra yêu lực mạnh mẽ, sắc đỏ như máu bao trùm cả căn phòng.

Mỗi bước đi của hắn dường như rung chuyển đất trời, khiến những ai đứng gần đều cảm thấy khó thở. Hắn không còn là Triệu Viễn Chu vui vẻ, hoà đồng, mà giờ đây là một đại yêu Chu Yếm thần trí lẫn lộn, đau thương cùng cực, hoàn toàn không kiềm chế nổi.

Hắn bước ra ngoài, đôi mắt đỏ rực vì cơn phẫn nộ, trái tim hắn dường như đã không còn lý trí. Chỉ có một ý nghĩ duy nhất trong đầu: tìm Ly Luân.

Mặc kệ mọi thứ xung quanh, mặc kệ những lời khuyên, hắn chỉ muốn gặp lại ái nhân của mình, dù biết rằng sự bức bối trong lòng hắn chỉ có thể được xoa dịu khi ở bên Ly Luân.

Tập Yêu Ti đứng nhìn hắn đi ra mà không ai dám ngăn cản. Họ hiểu rõ tình trạng của hắn, nhưng họ cũng không thể làm gì ngoài việc nhìn theo.

Bạch Cửu nhìn về phía Chu Yếm, giọng nhóc đầy lo lắng: "Có phải Triệu Viễn Chu hắn điên thật rồi không? Chúng ta phải làm gì bây giờ?"

Bạch Cửu đã theo dõi tình hình từ lâu và không thể không cảm thấy nỗi sợ hãi khi nhìn Chu Yếm lúc này. Chưa bao giờ nhóc thấy Chu Yếm như con thú hoang mất kiểm soát, điên dại.

Anh Lỗi đôi mắt hắn đầy lo âu, đáp lời Bạch Cửu: "Hắn điên thật rồi, những ngày không có Ly Luân hắn càng trở nên loạn trí. Mỗi lúc nhớ y, hắn lại rơi vào tình trạng này, ý thức và lý trí hoàn toàn lẫn lộn".

Văn Tiêu giờ đây chỉ biết ngồi xuống, thở dài:

"Các ngươi có nhớ không, khi Ly Luân bị phong ấn suốt tám năm không?. Chúng ta đều thấy y, đau đớn và thống khổ từng ngày, nhưng lại không thể làm gì. Triệu Viễn Chu cũng vậy, không có Ly Luân, hắn chỉ đau đớn, điên cuồng và sát phạt. Bọn họ đã sống cùng nhau từ lúc khai thiên lập địa, tình cảm sâu đậm đến mức không thể tách rời."

Chu Yếm và Ly Luân, hai cái đại yêu đã cùng nhau trải qua bao khó khăn, nhưng khi một kẻ rời đi, kẻ còn lại như thể bị cắt đi một phần linh hồn.

Văn Tiêu biết rằng, không ai có thể thay thế được vị trí của người kia trong lòng Chu Yếm.

Bạch Cửu giọng dịu lại, nhìn về phía Anh Lỗi và Văn Tiêu:
"Nhưng chúng ta không thể để hắn đi như vậy, có thể sẽ xảy ra chuyện lớn. Nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn sẽ không chỉ tự hủy hoại mình, mà còn kéo theo tất cả chúng ta."

Chu Yếm bước đi, bỏ lại tất cả mọi người đang lo lắng  phía sau. Trong đầu hắn, chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Ly Luân, là kẻ duy nhất mà hắn cần, là ái nhân duy nhất mà hắn yêu.

- "A Ly...A Ly..đợi ta!".

Nơi căn phòng Ly Luân.

Dưới ánh trăng mờ, căn phòng trong khu nhà trong rừng hoang vắng trở nên lạnh lẽo đến tột cùng.

Ly Luân đứng lặng lẽ, đôi mắt y chầm chầm vào vệt máu Chư Kiền đã phai dần trên mặt đất. Đây là dấu vết của một thời gian dài phong ấn bị suy yếu. Bao năm qua, y đã sống trong đau đớn và đè nén, bị giam cầm dưới tay Ôn Tông Du. Y luôn theo dõi vệt máu này, nhận thấy mỗi ngày một mờ đi, nhưng y chưa từng dám tùy hứng hành động. Biết rằng chỉ một sai lầm nhỏ sẽ khiến tất cả hy vọng tiêu tan, Ly Luân vẫn đứng đó, đôi mắt đầy trăn trở.

Bóng tối tĩnh lặng bị phá vỡ bởi tiếng bước chân gấp gáp. Một tên thuộc hạ của Ôn Tông Du lao vào, mặt đầy lo lắng:

- "Tông Du đại nhân, có việc khẩn cấp, ngài cần phải đến ngay lập tức!"

Ôn Tông Du đứng khựng lại, ánh mắt sắc bén của hắn đảo qua Ly Luân rồi dừng lại một lúc trên hai hài tử. Hắn vốn không muốn rời đi, hắn không thể dứt ra khỏi cảm giác muốn ở lại gần Ly Luân, nhưng nhiệm vụ của hắn lại quan trọng hơn. Hắn chần chừ, đôi mắt lạnh lẽo đầy suy tư, cuối cùng cúi đầu:

- "Được rồi, ta đi ngay. Nhưng nhớ phải cẩn thận. Các ngươi phải chắc chắn rằng không để Ly Luân và hai hài tử kia thoát được."

Rồi hắn quay lưng, bước đi mà không nói thêm gì. Ly Luân lặng lẽ dõi theo bóng dáng của Ôn Tông Du khuất dần trong màn đêm.

Mặc dù hắn đang đi vì công việc, nhưng trong lòng hắn vẫn không thể nào yên tâm. Bất giác, hắn nhìn phía hai hài tử đang đứng khuất. Trắng và Đen, dù còn nhỏ, nhưng chúng rất thông minh.

- "Chúng ta phải đi ngay bây giờ, thưa đại nhân." tên thuộc hạ thấp giọng nói, ánh mắt kiên quyết.
Ôn Tông Du: "Được rồi!".

-"Hai con..chúng ta đi!" Ly Luân nhỏ giọng, thì thào với hai tiểu hài tử.

Cảnh vật xung quanh trở nên mờ mịt, tối om khi ba người lặng lẽ đi qua khu vực mà vệt máu Chư Kiền từng hiện rõ, giờ đã phai nhạt. Đây là cơ hội duy nhất mà Ly Luân có thể thử thoát khỏi sự giam cầm này.

Đột nhiên, một tiếng hét vang lên từ phía cửa chính, làm tất cả giật mình.

- "Chúng đang chạy trốn!"

Chỉ trong chớp mắt, năm tên thuộc hạ của Ôn Tông Du đã xuất hiện từ bóng tối, vây kín Ly Luân và hai hài tử.

Trắng và Đen, hai đứa nhóc con không phải dạng vừa, sự nhanh nhẹn của Trắng-nhóc nhặt từng viên đá to mạnh tay chọi thẳng, Đen-nhặt cây to, núp lùm ném ra. Thấy bọn chúng ôm đầu, ôm tay, hai nhóc con dắt nhau núp vào lùm cây, trốn.

Bọn chúng lại nhanh chóng bắt đầu vây kín lấy Ly Luân, chuẩn bị tấn công. Ly Luân không ngần ngại, một luồng yêu lực xanh biếc dâng lên cuồn cuộn từ cơ thể y, cuộn trào như một cơn sóng khổng lồ.

Khoảnh khắc, Đại yêu Hoè Quỷ xuất hiện. Từng sợi dây leo của y trườn đến đen dài sắc bén như vuốt, xuyên qua không gian và đâm thẳng vào đám thuộc hạ, yêu lực cường đại toả ra dày đặc áp lực đến khó thở. Từng tiếng thét thất thanh vang lên, nhưng trước sự tàn bạo của Hoè Quỷ, bọn chúng không thể nào chống cự nổi. Từng thân hình gớm ghiếc ngã gục dưới chân Ly Luân.

Không khí lại trở nên yên tĩnh. Còn lại chỉ là những xác chết không hồn, bị tàn phá bởi sức mạnh của đại yêu.

Ly Luân không dừng lại. Y lao nhanh về phía hai hài tử, đôi tay vươn ra ôm chúng vào lòng. Đôi mắt của Trắng và Đen ngạc nhiên nhìn mẫu thân, sự kinh ngạc xen lẫn với sự sợ hãi. Hai hài tử nhỏ nhìn thấy sức mạnh của mẫu thân, khẽ rùng mình.

Trắng, không thể giữ được sự tò mò, hỏi khẽ:
- "Mẫu thân, phụ thân có mạnh như mẫu thân không?"

Ly Luân nhìn vào đôi mắt ngây thơ của hai hài tử, đôi môi nhẹ nhàng mỉm cười. Y không trả lời ngay lập tức mà tiếp tục chạy, bế hai hài tử trong vòng tay. Y cảm nhận rõ từng bước chân, từng hơi thở của mình, và trong lòng chỉ có một mục tiêu duy nhất: Chạy Khỏi Nơi Này.

- "Khi nào chúng ta tìm được nơi an toàn, mẫu thân sẽ trả lời các con. Bây giờ không thể dừng lại, các con phải ngoan," Ly Luân nói nhẹ nhàng.

Đen và Trắng gật đầu, ôm chặt lấy tay mẫu thân. Bọn chúng hiểu rằng lúc này không phải lúc để tò mò.

Trong đêm, Ly Luân vẫn tiếp tục chạy, thoát khỏi sự đe dọa và trên con đường chật hẹp ấy, để bảo vệ hài tử an toàn.

Ly Luân bế hai hài tử trên tay, đôi chân mỏi mệt nhưng vẫn kiên trì bước đi suốt cả đêm dài ròng rã. Cái lạnh tê tái của đêm dài càng làm y mệt mỏi, nhưng ánh mắt y vẫn kiên định, không hề lay động. Dù mệt mỏi, đôi tay y vẫn không hề buông lơi, bế chặt hai hài tử, trong lòng thầm nhủ sẽ không bao giờ để chúng phải chịu đựng nữa. Chỉ cần còn sống, y sẽ bảo vệ các con cho đến hơi thở cuối cùng.

Cả ba chạy qua những con đường hoang vu, xuyên qua những khu rừng vắng vẻ, không một dấu hiệu của sự sống. Chỉ có tiếng bước chân của họ vang lên trong không gian tĩnh mịch.

Đến sáng, trời dần sáng, họ bước vào một phiên chợ nhỏ nhưng nhộn nhịp. Tiếng nói cười, tiếng gọi hàng, tiếng leng keng của những chiếc chuông buôn bán làm không khí trở nên sống động. Nhưng với Ly Luân, đây là một cảnh tượng hoàn toàn xa lạ. Y nhìn quanh, không nhận ra bất kỳ dấu hiệu nào để biết bọn họ đang ở đâu. Y đã thoát ra khỏi nơi giam giữ, nhưng đường trở về vẫn mờ mịt. Y không biết làm thế nào để trở về, chỉ biết tìm kiếm một chỗ trú tạm.

Khi đi qua những gian hàng, y cảm thấy mệt mỏi, sức lực dần cạn kiệt. Cả ba cuối cùng dừng lại tại một ngôi miếu hoang, một nơi vắng vẻ mà có thể tạm trú qua ngày. Miếu cũ nát, mái ngói mục, vách tường lở loét, nhưng ít nhất nó cũng đủ che mưa tránh nắng. Ly Luân thở dài, nhẹ nhàng đặt hai hài tử xuống đất rồi lấy ra ít bánh mì khô còn sót lại trong túi mà y đã lấy đem theo, đưa cho hai nhóc:

- "Ăn ít thôi, không còn nhiều đâu." Ly Luân cẩn thận dặn dò.

Trắng háo hức nhận lấy, đôi mắt sáng ngời. Nhóc ngồi xuống, ăn một cách chậm rãi, dù là những miếng bánh khô nhưng nhóc vẫn ngoan ngoãn, chỉ cảm nhận sự ấm áp và an toàn khi ở bên mẫu thân.

Đen ngồi bên cạnh, đưa đôi mắt đen láy nhìn Ly Luân rồi lên tiếng, hỏi như muốn hiểu rõ hơn:

- "Mẫu thân, phụ thân có mạnh mẽ như người không?"

Ly Luân ngừng lại một chút, mắt y dịu xuống khi nhìn hai đứa. Y khẽ hôn lên tóc của mỗi đứa rồi mỉm cười nhẹ nhàng trả lời:

- "Phụ thân cũng rất mạnh, mạnh như mẫu thân vậy. Hai chúng ta đều rất mạnh mẽ."

Trắng nghe vậy thì gật đầu hài lòng, nhưng lại tò mò hỏi tiếp:

- "Vậy phụ thân đang ở đâu? Khi nào chúng ta mới gặp lại phụ thân?"

Câu hỏi của hài tử nhỏ khiến tim Ly Luân đau nhói. Y nhìn về phía xa, ánh mắt trở nên mơ màng. Y không biết Chu Yếm có đang nhớ đến y không, có đang tìm y không. Nỗi lo lắng trong lòng y dâng lên từng chút một. Tuy vậy, y vẫn cố gắng giữ vững vẻ mặt bình tĩnh, không muốn làm hai đứa lo lắng.

Y nhìn Đen và Trắng rồi nhẹ nhàng nói:
- "Mẫu thân không biết hiện tại chúng ta đang ở đâu. Nhưng mẫu thân hứa sẽ dẫn các con đi tìm phụ thân. Chúng ta sẽ gặp lại phụ thân, chỉ cần chúng ta cố gắng, dù có khó khăn đến đâu."

Đen và Trắng nhìn nhau, rồi lại nhìn Ly Luân, gật gật đầu. Chúng chỉ ngồi sát lại gần mẫu thân, ôm chặt lấy tay y như thể muốn an ủi mẫu thân đừng buồn.

Cả ba ngồi yên trong ngôi miếu hoang, không khí vắng lặng nhưng lại đầy ấm áp. Một mái nhà, một tình yêu vô bờ bến, và niềm hy vọng sẽ nối lại gia đình một lần nữa.

Trời vừa tờ mờ sáng, ánh nắng le lói qua những tán lá dày của khu rừng, Ly Luân lại bế hai hài tử tiếp tục cuộc hành trình. Cả đêm trước, y không dám dừng chân vì sợ thuộc hạ của Ôn Tông Du sẽ đuổi theo. Mỗi bước chạy đều đầy mệt mỏi, nhưng y không thể cho phép dừng lại, bởi trên đôi tay là hai sinh mạng nhỏ bé mà y phải bảo vệ. 

Khi đến một bìa rừng, trước mắt Ly Luân là một con đường đất hẹp dẫn vào một ngôi làng nhỏ. Ly Luân dừng lại, đặt hai hài tử xuống đất. Đen và Trắng đã mệt nhoài, nhưng đôi mắt vẫn sáng, tràn đầy niềm tin.

Sau khi nghỉ ngơi một lát, Ly Luân dẫn hai con tiến vào ngôi làng. Làng nhỏ nằm nép mình bên con sông hiền hòa, những mái nhà lợp lá đơn sơ hiện lên dưới ánh nắng. Cả ba đang đi trên con đường đất thì một người phụ nữ trung niên bước ra từ căn nhà ven đường. Bà mặc một bộ áo vải cũ, tay đang quét sân, thấy họ liền dừng lại, ánh mắt lộ vẻ tò mò. 

- "Cậu là hình như không phải người ở đây? Đi đâu mà dắt theo hai hài tử nhỏ lúc nắng gắt như thế này?" – Bà hỏi, giọng không gay gắt, mà đầy quan tâm. 

Ly Luân dừng lại, cúi đầu đáp: 
- "Bọn ta là người đi đường, lạc mất phương hướng. Không biết đây là đâu, chỉ mong tìm được nơi nghỉ chân." 

Người phụ nữ nhìn qua hai hài tử, thấy dáng vẻ mệt mỏi và gương mặt lem luốc đáng yêu của chúng, bà khẽ thở dài. 
- "Trông hai hài tử nhỏ thật đáng thương. Nếu không chê, các người vào nhà ta nghỉ tạm, ta có chút cơm nguội." 

Trắng rụt rè kéo tay áo mẫu thân, hỏi nhỏ: 
- "Mẫu thân, bà ấy có phải là người tốt không?" 

Ly Luân nhìn con, xoa đầu khẽ đáp: 
- "Người tốt hay xấu, phải tự cảm nhận. Nhưng nhớ, đừng mất cảnh giác." 

Người phụ nữ dẫn họ vào nhà, một căn nhà nhỏ chỉ có vài món đồ cũ kỹ. Bà lục lọi trong góc bếp, mang ra một nồi cháo trắng và ít rau muối. 
- "Nhà ta nghèo, chỉ có từng này thôi. Các người ăn tạm đi." 

Đen và Trắng nhìn mẫu thân chờ đợi. Ly Luân khẽ gật đầu, ra hiệu cho hai đứa ngồi xuống. Y vẫn giữ cảnh giác, nhưng ánh mắt người phụ nữ không có vẻ gì là ác ý. 

Khi cả ba ăn xong, người phụ nữ ngồi xuống bên bếp lửa, tò mò hỏi: 
- "Cậu là người từ đâu đến? Đi xa vậy, chắc hẳn có chuyện gì lớn?" 

Ly Luân không đáp ngay, chỉ lặng lẽ nói: 
- "Chúng tôi đang tìm đường về nhà." 

Người phụ nữ trầm ngâm, nhưng không hỏi thêm. Bà nhìn hai hài tử, mỉm cười: 
- "Hai hài tử nhỏ ngoan quá. Chắc chắn các người sẽ tìm được đường về nhanh thôi." 

-"Đa tạ, nhưng người có biết Trác Dực Thần, Văn Tiêu, Bạch Cửu ở Tập Yêu Ti không?".

-"Hừm..tên nghe lạ quá, ta không biết".

-"Đa tạ".

Đêm đó, người phụ nữ trải cho họ một chiếc chiếu cũ để ngủ. Trong ánh lửa bập bùng, Ly Luân lặng lẽ nhìn hai hài tử đang say ngủ, niềm nhớ nhung ái nhân vẫn đang len lỏi.

Ngày hôm sau, khi tạm biệt người phụ nữ tốt bụng. Ly Luân bế hai hài tử băng qua một con đường dưới núi, cả ba bị chặn lại bởi một nhóm cướp ba tên đàn ông hung hãn. Trông thấy Ly Luân cùng hai đứa nhỏ, chúng lập tức cười nham hiểm. 

- "Đi đâu vậy? Nhìn các người chắc có chút tiền bạc trên người, đưa hết ra đây nếu không muốn gặp rắc rối. Nhìn tên đó đẹp thật đấy, chúng bây bắt nó luôn đi!".

Ly Luân ôm hai con vào lòng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chúng. 
- "Các ngươi tránh ra." 

Một tên cầm đầu bật cười: 
- "Tránh? Xinh đẹp thế này mà nóng nảy quá? Tiểu tử theo ta, về ta nuôi!".

Đen nấp trong tay mẫu thân, run rẩy nhưng vẫn thì thầm: 
- "Mẫu thân, con sợ." 

Ly Luân ôm chặt hai con, ánh mắt lóe lên một tia sáng xanh lục. Hắn đứng dậy, ánh yêu lực toát ra như một cơn gió lạnh. 

- "Ta nói lần cuối. Cút, nếu không muốn chết." 

Cả ba tên đều bật cười, nhưng tiếng cười của chúng nhanh chóng bị dập tắt khi Ly Luân vung tay, một luồng yêu lực mạnh mẽ quét qua, khiến cả ba bay ngược ra sau, nằm bẹp dí dưới đất. 

- "Quái vật… hắn là quái vật!" – Một tên lắp bắp, rồi cả ba hoảng loạn bỏ chạy. 

Trắng nhìn mẫu thân, đôi mắt tràn đầy ngưỡng mộ: 
- "Mẫu thân mạnh quá! Há há, kêu tránh không tránh..đáng đời!".

Ly Luân cúi xuống, xoa đầu con, giọng nghiêm nghị: 
- "Nhớ lấy, không phải lúc nào cũng có thể dùng sức mạnh. Gặp kẻ xấu, các con phải tránh xa, biết chưa?" 

Cả hai gật đầu, ánh mắt vẫn không giấu được sự tự hào vì mẫu thân không những đẹp và rất rất mạnh.

Hành trình trở về vẫn còn dài, nhưng Ly Luân biết, chỉ cần còn hai hài tử bên mình, y sẽ không bao giờ từ bỏ.Ly Luân ôm chặt hai hài tử vào lòng, đôi chân kiên định bước đi trên con đường núi gập ghềnh. Y không dám quay đầu nhìn lại, chỉ có tiếng thở hổn hển của bản thân và hơi thở đều đều của Đen và Trắng trong lòng là động lực giữ y tiếp tục tiến về phía trước. Trái tim y nặng trĩu, không chỉ vì mệt mỏi mà còn vì sự vô định. Y không biết bọn họ sẽ đi đến đâu, và con đường phía trước còn bao nhiêu nguy hiểm đang chờ đợi. Nhưng y biết rõ một điều: y sẽ không dừng lại. 

Ánh nắng gay gắt thiêu đốt làn da cuối cùng cũng tàn. Cuối cùng, sau một ngày ròng rã, họ đến một bìa rừng nhìn ra một phiên chợ nhộn nhịp. Những tiếng cười nói, tiếng rao hàng, mùi thơm của bánh nướng và thức ăn khiến Đen và Trắng mở tròn mắt thích thú. 

- "Mẫu thân ơi, đây là đâu vậy? Đẹp quá!" – Trắng reo lên, đôi mắt sáng ngời, dường như quên mất sự mệt mỏi trên hành trình. 

Ly Luân khẽ mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi trong những ngày qua. Y quỳ xuống trước mặt hai đứa nhỏ, giọng ôn nhu: 
- "Chúng ta đang đi qua một thị trấn nhỏ. Nhưng nhớ kỹ, các con phải luôn ở bên mẫu thân, không được chạy lung tung. Nhớ chưa?." 

Hai hài tử đồng thanh đáp lời: 
- "Vâng ạ!" 

Y dẫn hai đứa nhỏ bước vào phiên chợ, ánh mắt cảnh giác quét qua từng góc đường, từng gương mặt xa lạ. Những lời rao hàng đầy mời gọi vây quanh họ. Đen và Trắng tò mò nhìn những gian hàng bán đồ chơi, bánh kẹo, ánh mắt long lanh đầy thèm thuồng. 

Một người bán hàng, trông thấy bọn họ, liền cất giọng: 
- "Khách quan, mua kẹo hồ lô cho hai nhóc này đi! Nhìn chúng thèm kìa." 

Ly Luân ngước lên nhìn người bán hàng, ánh mắt hơi gượng gạo. Y không phản bác, chỉ đáp lại bằng một cái gật đầu nhẹ. Trong lòng, y cảm thấy mình thật bất lực. Đường đường là một đại yêu mà giờ lại tiếc tiền.

Y lục tìm trong túi, lấy ra vài đồng bạc mà mình đã giấu được từ trước, mua một ít bánh ngọt nhỏ cho hai đứa nhỏ. Đen và Trắng vui mừng nhận lấy, nhảy cẫng lên: 
- "Cảm ơn mẫu thân!" 

Ly Luân nhìn hai con ăn bánh, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp. Nhưng sự ấm áp ấy không kéo dài lâu. Khi đang đi qua một góc chợ vắng, y nhận ra có vài ánh mắt mờ ám đang theo dõi họ. 

Một giọng nói cất lên từ phía sau: 
- "Ê, tiểu tử. Dừng lại chút đi." 

Ly Luân xoay người, thấy hai gã đàn ông thô kệch đang tiến đến, nụ cười nham hiểm hiện rõ trên khuôn mặt. 
- "Tiểu tử thúi, đi đâu mà vội thế? Hai đứa nhỏ này trông đáng yêu quá, chắc hẳn gia đình khá giả, đúng không?" 

Đen nép vào lòng mẫu thân, thì thầm sợ hãi: 
- "Mẫu thân, bọn họ là người xấu, đúng không?" 

Ly Luân siết chặt tay con, ánh mắt lạnh băng nhìn bọn chúng: 
- "Các ngươi muốn gì?" 

Một tên trong nhóm bật cười, tiến thêm một bước: 
- "Muốn gì à? Không có gì nhiều, chỉ cần đưa hết tiền!"

-"Ngươi nhìn ta giàu lắm à!".

Trắng hiểu ý, leo lên lưng mẫu thân, ôm chặt. Ly Luân bế Đen vào lòng. Thì thào:
- "Bám chặt nhé con".

Đen và Trắng gật đầu, Ly Luân liền quay ngược cong chân lên chạy.

-"Hắn chạy kìa! Đuổi theo, bắt luôn đi đẹp thế bán nhiều tiền lắm! Nhanh!".
-"Trời ơi trời..ăn gì chạy nhanh dữ vậy trời! Ngươi..ngươi tự đuổi đi..ta chạy hết nổi rồi".

Cuộc rượt đuổi kéo dài đến chiều tối, cả ba kiệt sức và dừng chân tại một cánh đồng. Trắng nhảy tọt xuống, để tránh mỏi lưng mẫu thân.
-"Mẫu thân ơi, người có mỏi không? Trắng đấm lưng cho mẫu thân".

Đen giẫy giụa khỏi vòng tay, nhóc đứng dậy ôm lấy Ly Luân.
-"Mẫu thân mệt lắm đúng không?".

Ly Luân khẽ cười ôm hai hài tử trong lòng.
-"Mẫu thân không mệt, không mỏi, hai đứa ngoan thế này, bế mãi không mỏi".

Hai nhóc con không muốn mẫu thân phải mệt, chúng dắt tay nhau nắm tay Ly Luân đi tiếp.

Trên dọc con đường đi, Ly Luân vẫn luôn hỏi mọi người trên đường.
-"Cho ta hỏi, có biết người tên Trác Dực Thần ở Tập Yêu Ti không?".

-"Không..không biết".

-"Đa tạ!".
________
Mọi người đọc thấy ổn cho tui 1vote với nhoo🙆🏻‍♀️

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro