Chap 42: Phụ thân ư?.

Một lúc lâu sau.

Ly Luân khẽ cựa mình, ánh sáng lờ mờ trong ngôi nhà hoang làm y chói mắt. Cảm giác đau đớn lan khắp cơ thể khiến y khẽ nấc lên. Khi đôi mắt mở ra hoàn toàn, hình dáng quen thuộc của Bạch Cửu và Anh Lỗi đập vào mắt, khiến y giật mình. 

“Tiểu Cửu? Anh Lỗi? Sao… sao các ngươi lại ở đây?” Ly Luân khàn giọng, cố gắng gượng dậy. 

“Ly Luân ca! Huynh tỉnh rồi!” Bạch Cửu vội lao tới đỡ y ngồi dậy, ánh mắt ngập tràn lo lắng. “Huynh bị thương rất nặng, bọn nhóc con này đã khóc rất lớn, chúng ta đã cứu huynh từ đám người xấu kia.” 

Ly Luân thở hổn hển, bàn tay run rẩy siết lấy cánh tay Bạch Cửu. “Chu Yếm… A Yếm đâu? Hắn có ở đây không?..có đi cùng mọi người không?” 

Nghe đến tên Chu Yếm, Bạch Cửu và Anh Lỗi nhìn nhau, vẻ mặt chùng xuống. 

-“Chu Yếm…hắn giờ không ở Tập Yêu Ti,” Bạch Cửu đáp, giọng trầm hẳn. 

Ly Luân ngồi bật dậy, bất chấp cơn đau xé người. -“Hắn không ở đó? Vậy hắn ở đâu? Hắn… hắn đã quên đi ta rồi sao?” Giọng y khản đặc, lẫn trong đó là sự hoảng loạn tột độ. 

Anh Lỗi thở dài, ngồi xuống đối diện Ly Luân. -“Không đâu Ly Luân ca, Chu Yếm chưa bao giờ quên ngươi. Nhưng… hắn đã thay đổi,..rất nhiều.” 

Ly Luân sững sờ, đôi mắt đỏ hoe. “Thay đổi? Là sao? Ngươi nói rõ đi! Anh Lỗi” 

Anh Lỗi im lặng một lát rồi bắt đầu kể.
-“Sau khi phát hiện ngươi không còn ở Hoè Cốc sau ngày hôm đó, mà thực chất đã bị bắt cóc trong nhiều năm, Chu Yếm phát điên. Hắn tìm kiếm ngươi khắp nơi, không màng đến bất cứ thứ gì. Hắn không còn giữ được lý trí, giết bất kỳ ai cản đường. Một đại yêu mạnh mẽ như hắn, giờ chẳng khác gì con thú hoang khát máu.” 

-“Không thể nào…A Yếm” Ly Luân nghẹn lại, nước mắt bắt đầu lăn dài trên má. 

-“Thậm chí....” Anh Lỗi tiếp lời,
-“Hắn từng đòi chết... Hắn tìm Trác Dực Thần, bắt Tiểu Trác giết mình, vì hắn nghĩ ngươi… không còn tồn tại.” 

Ly Luân bật khóc nức nở, cả cơ thể run rẩy.
- “Chu Yếm… A Yếm của ta… ta thật sự rất nhớ hắn… Ta đã chịu đủ mọi đau khổ để sống sót trở về, chỉ để gặp lại hắn…” 

Bạch Cửu vội ôm lấy Ly Luân, bàn tay nhỏ nhẹ nhàng vỗ về.

-“Ly Luân ca, huynh đừng khóc. Chu Yếm không bao giờ từ bỏ huynh đâu. Huynh nhất định phải mạnh mẽ để gặp lại hắn.” 

Lúc này, Bạch Cửu chợt quay sang nhìn hai hài tử nhỏ gương mặt lấm lem, đang ôm mẫu thân chúng .
- “Ly Luân ca, còn hai nhóc con này là sao? Chúng là ai?” 

Ly Luân ngẩng đầu lên, lau nước mắt, ánh mắt dịu lại khi nhìn hai hài tử.
- “Chúng… là hài tử của ta và A Yếm.” 

Cả Bạch Cửu và Anh Lỗi đều sửng sốt.

-“Cái gì?!” 

Ly Luân gật đầu, giọng trầm thấp.
-“Ta không biết mình mang thai từ khi nào. Chỉ biết bụng ta ngày càng lớn. Đó là một phần trong kế hoạch của Ôn Tông Du. Hắn muốn chiếm đoạt yêu lực nội đan của ta và sức mạnh tiềm ẩn từ hai hài tử.” 

-“Hai nhóc con này…”

Bạch Cửu bước đến gần, khẽ cúi xuống nhìn hai đứa trẻ đang ôm chặt nhau, gương mặt lấm lem nhưng ánh mắt long lanh, tràn đầy nét hồn nhiên, đáng yêu.
-“Chúng thật sự là… con của huynh và Chu Yếm sao?” 

-“Đúng vậy.”

Ly Luân cười buồn, bàn tay vuốt nhẹ mái tóc của hai hài tử.
-“ tóc trắng là trưởng tử, tên là Trắng. Tóc đen là thứ tử, tên là Đen. Chúng là tất cả những gì giúp ta có hi vọng để tiếp tục sống khi bị giam cầm.” 

Trắng rụt rè bước tới, kéo tay áo Bạch Cửu.
-“Thúc thúc… người có biết phụ thân của con không? Phụ thân con… có giống mẫu thân không?” 

Bạch Cửu nghẹn ngào, ôm cả hai nhóc con vào lòng.
-“Phụ thân các con rất mạnh mẽ. Ta hứa sẽ đưa các con đến gặp hắn. Còn bây giờ, hãy ngoan ngoãn, được không?” 

Đen khẽ gật đầu, dụi vào ngực Bạch Cửu.
-“Mẫu thân nói phụ thân sẽ bảo vệ chúng con. Có đúng không, thúc thúc?” 

Bạch Cửu mỉm cười, dù trong lòng ngổn ngang bao cảm xúc.
-“Đúng, phụ thân các con nhất định sẽ bảo vệ cả nhà. Nhưng trước tiên, chúng ta phải giúp mẫu thân khỏe lại đã.” 

Ly Luân nhìn hai hài tử và Bạch Cửu, nước mắt rơi lặng lẽ. Trong lòng y chỉ có một mong muốn: gặp lại Chu Yếm, để gia đình được đoàn tụ sau bao năm xa cách và đau khổ.

Tối đến, ngôi nhà hoang chìm trong bóng tối mờ mịt, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ ngọn lửa bập bùng trong góc phòng.

Bạch Cửu mệt mỏi ôm hai hài tử nhỏ vào lòng, dường như không thể kiềm chế được giấc ngủ đến bên mình.

Trắng, hài tử nhỏ có mái tóc trắng như tuyết, vô thức ôm lấy tay Bạch Cửu, đôi mắt tròn xoe khẽ khép hờ, nhưng gương mặt nhỏ nhắn bình yên như đang ngủ trong vòng tay mẫu thân.

Đen, hài tử nhỏ hơn có mái tóc đen tuyền như dòng suối trong, nằm bên cạnh, miệng ngậm chặt tay áo Bạch Cửu, chảy cả nước miếng trên tay áo.

Anh Lỗi ngồi bên cạnh, nhìn cảnh tượng đó, không nhịn được mà bật cười.
- “Đúng là tình mẫu tử thiêng liêng. Tiểu Cửu, có vẻ như hai nhóc này coi đệ là mẫu thân đấy.”

Bạch Cửu cúi đầu nhìn hai hài tử trong tay, gương mặt ôn hòa. “Chúng thật ngoan!” Mắt Bạch Cửu lại dịu xuống, chăm chú nhìn vào hai hài tử nhỏ đang ngủ say.

Lúc này, Anh Lỗi quay sang Ly Luân, ngồi đối diện với y. Ánh mắt của hắn lộ vẻ nghiêm túc.
-“Ly Luân, huynh có thể kể cho ta nghe chuyện mấy năm trước được không? Chuyện về thời gian mà huynh mất tích, tại sao lại ra nông nỗi này?”

Ly Luân im lặng một hồi lâu, ánh mắt mơ hồ như đang dõi theo một ký ức xa xăm. Cuối cùng, y khẽ thở dài, nhìn Anh Lỗi đang ngồi đó, rồi bắt đầu kể lại chuyện cũ.

-“Đó là một đêm mưa… khi một tiểu yêu đến báo cho ta biết, các tiểu yêu khác bị bắt nhốt, lấy đan. Ta không nghĩ nhiều, nhưng sau đó, một loạt những chuyện không may cứ kéo đến. Ta bị bắt giữ, bị nhốt trong chiếc lồng đầy máu Chư Kiền, cả cơ thể bị phong ấn không thể sử dụng yêu lực. Mấy năm liền, ta không thể tự cử động được, chỉ có thể nghe tiếng chúng cười nhạo ta, đánh đập ta. Và, những ngày kinh hoàng chồng chất lên nhau… chúng trói hai tay ta treo ta lơ lửng lên cột nhà, để bọn chúng tiếp tục hành hạ ta. Ta không biết mình đã chịu đựng suốt bao nhiêu lâu, chỉ biết cơ thể ta gần như đã cạn kiệt sức lực. Mỗi ngày chỉ có đau đớn… không ngừng.”

Anh Lỗi nghe mà lòng đau nhói, nhưng vẫn kiên nhẫn lắng nghe Ly Luân tiếp tục. 

-“Sau bao nhiêu năm ta cũng không biết, ta cuối cùng cũng ngất đi. Khi tỉnh lại, ta thấy mình nằm trong một căn phòng tối tăm, vẫn đầy vệt máu Chư Kiền. Lúc đó, ta không biết mình mang thai. Chỉ biết bụng ngày càng lớn, và những cơn đau cứ kéo đến ta nghĩ mình bị bệnh gì đó. Một thời gian sau, khi bụng ta đau quặn lên, ta mới được biết là mình sắp sinh. Nhưng khi đó, Ôn Tông Du không hề ngăn cản gì cả. Một thời gian sau, hắn ta nói muốn ta ở lại bên hắn và hai hài tử, muốn chăm sóc chu toàn cho chúng… Nhưng ta không thể chịu nổi, không thể để bản thân và hài tử của mình rơi vào tay hắn. Vì vậy, một đêm, khi vết máu bên ngoài kia phai dần, ta quyết định cùng hai hài tử trốn ra ngoài, chạy cả đêm, chỉ mong thoát khỏi sự truy đuổi.”

Ly Luân dừng lại, đôi mắt mờ đi vì đau đớn.

-“Chúng ta lang thang từ nơi này sang nơi khác, không biết sẽ đi đâu, chỉ biết phải trốn. Cuối cùng, chúng ta đến nơi này, nơi mà mọi thứ có vẻ bình yên hơn một chút, nhưng chỉ có ta, hai hài tử, và nỗi cô đơn trong lòng… Những ngày dài đó thật sự rất tăm tối.”

Anh Lỗi không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Ly Luân, ánh mắt đầy thương cảm.
- “huynh đã chịu đựng quá nhiều rồi, Ly Luân ca. Nhưng đừng lo, chúng ta sẽ giúp huynh. Chúng ta sẽ giúp huynh tìm lại Chu Yếm.” 

Ly Luân gật đầu, nhưng trong đôi mắt vẫn là sự hoài nghi.
-“Liệu có kịp không?Anh Lỗi!  Liệu hắn có còn nhận ra ta không?”

Bạch Cửu ngẩng đầu lên, nghe thấy câu hỏi của Ly Luân, ánh mắt kiên định.
-“Chắc chắn sẽ kịp. Nếu có thể, chúng ta sẽ cùng huynh đi tìm hắn. Đừng lo, Ly Luân ca. Hắn vẫn yêu huynh, dù hiện tại hắn có thay đổi như thế nào đi chăng nữa. Trong tim hắn chỉ có huynh, không thể thay đổi".

Ly Luân chỉ khẽ gật đầu, cảm thấy một chút yên tâm trong lòng. Hai hài tử nhỏ vẫn ngủ say trong lòng Bạch Cửu, như thể mọi thứ đều bình yên. Nhưng Ly Luân biết, phía trước còn nhiều gian nan đang đợi. Cái mà y mong mỏi nhất là được gặp lại Chu Yếm.

Sáng sớm, khi ánh bình minh vừa ló rạng, Bạch Cửu đi ra ngoài, mua thêm một vài đồ cần thiết và đặc biệt mua thêm bánh ngọt cho hai hài tử nhỏ đang đợi ở ngôi nhà hoang.

Khi nhóc trở về, ánh mắt có chút mệt mỏi vì đêm qua phải canh chừng những giấc mộng không yên của Ly Luân, nhưng nụ cười của hai hài tử nhỏ khiến lòng Bạch Cửu ấm áp. Đang mải nghĩ về những việc hôm nay, đột nhiên một tiếng hét lớn vang lên từ phía xa.

-“Có yêu quái! Có yêu quái bên bìa rừng... hắn ta xung quanh tỏa sắc đỏ như máu...mọi người đừng đến đó! Hãy chạy đi!"

Bạch Cửu không kịp suy nghĩ, vội vàng để lại bánh ngọt và chạy nhanh về ngôi nhà hoang. Cơ thể nhóc nhỏ nhắn như bay qua những cánh đồng, tim đập loạn xạ, không biết chuyện gì xảy ra, nhưng linh cảm bảo nhóc rằng điều này có liên quan đến đại yêu Chu Yếm.

Đến nơi, nhóc Bạch Cửu hổn hển thở, vội vàng lay gọi Ly Luân và Anh Lỗi:
- "Ly Luân ca, Anh Lỗi! Mau tỉnh dậy! Có người thấy Chu Yếm bên bìa rừng rồi! Hắn ta… hắn ta điên cuồng lắm, không biết làm gì nữa…Nhanh lên!”

Ly Luân dụi mắt, đôi mắt mệt mỏi nhưng vẫn mở ra, ánh mắt như vừa thoát khỏi một cơn ác mộng dài. Anh Lỗi cũng nhanh chóng tỉnh dậy, nhìn Bạch Cửu với ánh mắt đầy lo lắng.

“Chu Yếm? Hắn đã tìm đến đây rồi sao?”.

Không kịp chần chừ, cả năm người cùng nhau chuẩn bị, đi đến bên bìa rừng. Hai hài tử nhỏ đang nhìn Bạch Cửu, ánh mắt ngây thơ không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng Bạch Cửu chỉ kịp ra hiệu cho chúng nhanh chóng chạy theo.

-"Phụ thânnnn..chúng con tới đâyyyy!".

Bọn họ chạy đến bìa rừng, nơi có những tiếng gào thét và những dấu vết tàn phá.

Chu Yếm đang đứng giữa một khu rừng hoang vắng, thân thể của hắn đầy vết thương, yêu khí cuồng loạn dữ dội. Khi nhìn thấy Anh Lỗi đến gần, hắn trừng ánh mắt đỏ rực giận dữ.

Anh Lỗi sợ hãi: "Ngươi..Ly Luân đang..."

“Anh Lỗi! Ngươi nói dối! Cút ra!”

Chu Yếm gầm lên, đẩy nhẹ Anh Lỗi một cái khiến hắn văng ra xa, đất bụi bay mù mịt.

Anh Lỗi đứng dậy, xoa nhẹ cánh tay đau nhức, vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.
- “Chu Yếm...ngươi phải bình tĩnh lại... Ly Luân sẽ đến ngay.. Hắn đang trên đường.”

“Ly Luân?... A Ly của ta?”

Chu Yếm cười lớn, giọng đầy sự nghi ngờ và tuyệt vọng. Một tiếng cười mang đầy cay đắng, đau đớn. Hắn quay đi quay lại tìm kiếm, thân thể run lên như ngập tràn sự tuyệt vọng, dường như hắn không tin vào những lời vừa rồi.

"Ngươi đang lừa ta! Đúng không?..Anh Lỗi”.

Chu Yếm quay đi, sắc đỏ như máu trên người hắn càng rõ rệt hơn, yêu khí càng bùng thêm mạnh mẽ. Nhưng ngay khi ấy, tiếng bước chân nhỏ nhỏ vang lên từ phía sau.

Trắng, hài tử nhỏ tóc trắng, nhanh nhẹn chạy đến trước, đôi mắt ngây thơ nhìn Chu Yếm và giật nhẹ tay áo hắn hỏi:
-"Ê, Người là phụ thân ta phải không?”

Chu Yếm ngớ ra, không hiểu, nhưng rồi hắn lại khom xuống cúi nhìn hài tử tóc trắng đáng yêu lại giống y hệt mình trước mặt, ngờ ngợ nhớ lại điều gì đó.

Đúng lúc đó, Đen, hài tử nhỏ hơn tóc đen, cũng chạy vụt đến, nhóc đứng chắn trước mặt ca ca Trắng, đôi mắt nhóc đầy cảnh giác.

-“Ca ca ngươi coi chừng, người này thật đáng sợ.”

Đen đứng chắn trước mặt ca ca, bàn tay nhỏ bé nắm chặt đầy kiên quyết, giơ lên trước mặt như đang uy hiếp Chu Yếm không được hại ca ca.

Chu Yếm nhìn hành động của hai hài tử nhỏ trước mặt, một chút ngỡ ngàng rồi dịu lại. Yêu lực trong cơ thể hắn từ từ tản ra, không còn hung hãn như trước. Hắn khẽ hỏi, giọng điệu lạ lẫm, nhưng cũng đầy đau thương:
-“Hai ngươi… là hài tử của ai?”

Trắng giọng hồn nhiên nhưng chắc chắn, chỉ về phía Bạch Cửu và Ly Luân đang dần bước đến.

-“Mẫu thân kia rồi!".

Nhóc nói, chỉ tay về phía hai bóng người khập khiễng đang dìu nhau đi đến, Hắn đứng yên, nhìn hai hài tử, nhưng rồi ánh mắt hắn lại quay về phía Ly Luân, ái nhân mà hắn đã tưởng chừng sẽ không bao giờ còn gặp lại.

Ly Luân từ từ bước đến, mỗi bước chân như đang làm tan vỡ cả thế giới đã đổ vỡ của Chu Yếm. Bước chân của y nặng nề. Đôi mắt của Ly Luân nhìn hắn, một nụ cười dịu dàng vương trên môi, và trong ánh mắt ấy, có tất cả sự dịu dàng, đau đớn và yêu thương.

-"A Yếm… Đừng khóc nữa, ta đã ở đây rồi. Đừng khóc nữa."

Chu Yếm ngẩng đầu lên, nhìn thấy Ly Luân, mọi cảm xúc trong hắn như vỡ òa. Hắn lao vụt nhanh về phía ái nhân kia, đôi tay mở ra như muốn ôm trọn cả thế gian của hắn, nước mắt đột ngột tuôn ra.

-"Ta tưởng… tưởng rằng ngươi không còn nữa… không bao giờ còn gặp lại ta nữa…"

Ly Luân vỗ vỗ lưng hắn, dỗ dành:
-“A Yếm ngoan, đừng khóc nữa. Hài tử cười bây giờ.” Tay Ly Luân xoa nhẹ trên mái tóc trắng còn dính xíu màu đỏ của Chu Yếm, cảm nhận được hơi ấm từ hắn.

Chu Yếm không nói gì, chỉ ôm chặt lấy Ly Luân, nước mắt lã chã nặng nề tuôn rơi không ngừng nghỉ. Cảm giác hạnh phúc và đau khổ đan xen trong lòng hắn.

- "Ta tưởng… tưởng rằng ngươi không còn…Nhưng..bây giờ...ta vui, ta hạnh phúc lắm...A Ly"

Ly Luân ôm lấy hắn, vỗ về lưng hắn, dịu dàng dỗ dành ái nhân.
-"A Yếm ngoan, ta vẫn ở đây. Ta chưa bao giờ muốn rời xa ngươi. Ta..ta rất rất nhớ ngươi...A Yếm!"

Lúc ấy, Chu Yếm cảm thấy tất cả những nỗi đau suốt bao năm qua như tan biến trong phút chốc. Hắn oà lên khóc nức nở như một đứa trẻ, những giọt nước mắt lã chã lại nặng nề rơi xuống, nhưng không còn là đau đớn nữa, mà là một niềm hạnh phúc ngọt ngào lạ kỳ.

Hắn không còn cảm thấy cô đơn nữa, không còn sợ hãi nữa. Tất cả mọi thứ, chỉ cần Ly Luân ở bên đời, hắn chỉ cầu thế là đủ.

Sau khi nén lại nỗi đau, Chu Yếm nhìn xuống hai hài tử nhỏ trước mặt, mắt hắn mở lớn, sự xúc động trào dâng:
- "Hài tử ư? A Ly, là hài tử của ta phải không? A Ly".

Nhóc Trắng đôi mắt sáng trong veo như ánh sao, nụ cười tươi như bông hoa nhỏ:
-"Phụ thân ơi, có phải người là phụ thân con không? Mẫu thân con nhớ người lắm."

Chu Yếm nhìn hai đứa trẻ, tim hắn nghẹn lại.

-“Phụ thân…”

Hắn nhìn chúng, rồi lại nhìn Ly Luân, không thể tin nổi những gì đang xảy ra. Có quá nhiều niềm vui đến với hắn trong một ngày. Hắn ôm chặt lấy Ly Luân một lần nữa, như muốn khẳng định rằng tất cả không phải là giấc mơ. Nhất định A Ly của hắn đã quay lại trở về bên hắn.

Ly Luân cảm nhận được sự vỡ oà nức nở trong trái tim Chu Yếm, và nắm chặt tay hắn, đôi môi y cong khẽ nở một nụ cười hạnh phúc.

-“Chúng ta sẽ cùng nhau trở về, A Yếm.”

-"Được..A Ly".

Nhóc Đen nãy giờ cứ đứng lặng lẽ nhìn người phụ thân này, đôi mắt đen láy khẽ lay động :"Sao người lại giống ca ca Trắng thế cơ chứ?". Nhưng rồi ánh mắt Đen chợt dừng lại, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào bàn tay của Chu Yếm, nơi có vệt máu mờ mờ len lỏi dưới lớp tay áo. Nhóc chạy đến kéo khẽ tay áo thúc thúc Bạch Cửu, ngước lên nói nhỏ nhưng đầy nghiêm túc: 

-"Thúc thúc ơi, phụ thân có máu ở tay. Thúc giúp được không?" 

Bạch Cửu nhìn theo tay chỉ của Đen, lập tức nhíu mày quay sang hỏi Anh Lỗi: 
-"Ê, khi nãy ngươi có đem theo mấy cái dược liệu cầm máu không?" 

Anh Lỗi vội lục lọi túi áo rồi cười gượng: 
-"Quên mất rồi. Tối qua ta còn bảo để sẵn mà... giờ không thấy đâu nữa!" 

Vừa nghe vậy, nhóc Đen liền lục lọi trong y phục nhỏ nhắn của mình, lấy ra một túi dược nhỏ, bàn tay bé xíu nâng niu túi thuốc như bảo bối, đưa lên trước mặt Bạch Cửu.

Đen nói, giọng điềm tĩnh nhưng đầy quan tâm: 
-"Đây thúc, trước khi chạy con có lấy theo một ít. Con sợ rơi mất của thúc nên giữ ở đây. Thúc giúp phụ thân nhé?" 

Bạch Cửu hơi ngẩn người, nhìn túi thuốc rồi nhìn nhóc Đen, không giấu nổi vẻ kinh ngạc. Tiểu Bạch Cửu không nghĩ một nhóc con như Đen lại tinh ý và chu đáo đến thế. Cười xòa, Bạch Cửu xoa đầu hài tử nhỏ bé: 
"Nhóc ngoan lắm, thật không uổng công hôm qua ngủ ướt cả tay áo ta. Được rồi, để thúc xử lý." 

Bạch Cửu bước tới gần Chu Yếm.

Lúc này, cả Chu Yếm và Ly Luân đều nhìn Đen, ánh mắt chứa đựng một niềm xúc động khó diễn tả. Đến khi Bạch Cửu cầm lấy tay áo Chu Yếm định kéo lên, nhóc Trắng đã nhanh nhẹn nhào tới trước, cẩn thận giúp phụ thân vén tay áo lên, rồi ngước nhìn gương mặt phụ thân với vẻ đầy lo lắng: 
-"Phụ thân ơi, người có đau không? Sao lại bị thương? Ai làm người đau vậy? Trắng sẽ cùng Đen đi đánh kẻ đó!" 

Chu Yếm cười nhẹ, xoa đầu Trắng, trấn an: 
-"Không đau, chỉ là vết thương nhỏ thôi. Phụ thân mạnh lắm, không sao đâu." 

Trắng chu môi, vẫn không chịu thôi: 
-"Thật không? Nhưng con thấy máu mà! Máu nhiều như vậy sao không đau được chứ?" 

Bạch Cửu bật cười, vừa lấy thuốc vừa nói: 
-"Được rồi, nhóc Trắng đừng làm rộn. Để thúc xử lý vết thương này cho phụ thân ngươi, không phải lo." 

Nhóc Trắng yên lặng, nhìn chằm chằm từng động tác của Bạch Cửu, mắt không rời khỏi tay của phụ thân mình. Đen cũng đứng gần đó, đôi mắt đen láy dịu dàng nhìn phụ thân, đôi môi mấp máy như muốn hỏi gì nhưng lại thôi. 

Sau khi băng bó xong, Bạch Cửu nhìn hai nhóc con cười: 
-"Được rồi, không có gì nghiêm trọng đâu. Phụ thân của các con ổn rồi, đừng lo nữa nhé." 

Nhóc Trắng cúi người cảm ơn, giọng nhỏ trong veo: 
-"Cảm ơn thúc thúc Bạch Cửu!" 

Nhóc Đen cũng cúi đầu, lễ phép nói: 
-"Đa tạ thúc đã giúp phụ thân." 

Bạch Cửu khoanh tay cười lớn: 
-"Hai nhóc đúng là đáng yêu, ngoan ngoãn như vậy, làm thúc thúc này cũng thấy vui lòng." 

Chu Yếm và Ly Luân chỉ đứng nhìn hai nhóc, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác ấm áp.

Một nhóc Trắng lém lỉnh, bộc trực, và một nhóc Đen điềm tĩnh, chu đáo – cả hai như mang theo cả thế giới nhỏ của bọn họ.

_______

_👉🏻Thấy ổn áp cho tui xin 1vote nhé, then kìu vé ry mớt🤙🏻🤙🏻_.

TUI CÓ MỘT FIC MỚI CHULY NHA, MỚI ĐĂNG À, MỜI MỤI NGƯỜI DÔ ỦNG HỘ (NGƯỢC).

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro