Chap 56: Tìm.

Tương Ly, từ khi mất tích đệ đệ Tịch Ly, đã không còn là nhóc con hoạt bát như trước. Nhóc nhỏ gầy yếu, đôi tay ôm khư khư con búp bê tóc đen dài, ánh mắt trống rỗng nhưng vẫn ánh lên sự quyết tâm hiếm thấy. Trong Tập Yêu Ti lúc này, mọi người đều nhốn nháo lo lắng đi tìm Chu Tịch Ly, không ai để ý đến nhóc con tóc trắng kia đang từng bước nhỏ lén lút rời khỏi cổng chính Tập Yêu Ti. 

Đôi chân bé xíu của Tương Ly lảo đảo bước đi trên đường mòn, mỗi bước đều nặng nề nhưng nhóc không muốn dừng lại. Gió thổi mái tóc trắng rối bù bay tán loạn, đôi mắt đỏ hoe nhìn về phía chợ nhộn nhịp nơi nhân gian. 

Nhóc thì thầm như tự nói với mình: 
-"Tịch Ly... đệ ở đâu? Ca ca tới tìm đệ. Đừng sợ, ca ca sẽ bảo vệ đệ..." 

Bước chân nhỏ bé ấy dẫn nhóc ra con đường sầm uất. Người qua lại tấp nập, tiếng rao hàng, tiếng trẻ con cười đùa, tất cả như xoáy sâu vào tâm trí nhóc. Nhưng Tương Ly không còn quan tâm. Nhóc ôm con búp bê chặt hơn, thì thầm đầy an ủi: 
-"Tịch Ly, ca ca nhất định sẽ tìm thấy đệ. Đừng khóc, ngoan ngoãn chờ ca ca nhé." 

Một ông lão bán bánh bên đường nhìn thấy Tương Ly đáng thương, liền gọi: 
-"Này nhóc con, con đi đâu thế? Một mình ở đây nguy hiểm lắm!" 

Tương Ly không trả lời, chỉ cúi đầu ôm búp bê, đôi mắt to tròn long lanh. Ông lão thấy vậy, thương tình đưa cho nhóc một cái bánh nóng hổi: 
-"Con ăn đi cho ấm bụng. Nhìn con gầy guộc thế này, chắc là đói lắm." 

Nhóc ngước lên nhìn ông lão, lắc đầu, giọng nhỏ xíu: 
-"Con không đói. Con... đi tìm đệ đệ của con..Đa tạ ông." 

Ông lão xoa đầu nhóc nhỏ, thở dài: 
-"Thôi nào, đi đâu cũng phải ăn. Đệ đệ con là ai? Để ta xem có ai giống không, ta giúp con tìm." 

Nhóc cúi đầu, siết chặt con búp bê trong tay, mắt lại đỏ hoe: 
-"Đệ của con... rất ngoan... rất đáng yêu... Con phải tìm đệ ấy. Đệ ấy chắc đang sợ lắm..." 

Ông lão định nói gì thêm, nhưng nhóc con đã bước đi tiếp, dáng vẻ nhỏ bé lạc lõng giữa dòng người đông đúc chen chúc. Nhóc không để ý đến ánh mắt lo lắng của những người xung quanh, cũng không quan tâm đến tiếng gọi văng vẳng phía sau. 

Trong ngôi nhà nhỏ trên núi, hắn đang cặm cụi làm gì đó ở góc phòng. Bên cạnh, Tịch Ly đang say ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn áp lên chăn, hơi thở đều đặn khiến không gian như yên tĩnh hơn. Đúng lúc ấy, vài tên thuộc hạ xuất hiện, cúi đầu kính cẩn. Một tên khẽ lên tiếng: 

-"Đại nhân, có việc cần bẩm báo." 

Hắn liếc nhìn Chu Tịch Ly say ngủ, sau đó phất tay ra hiệu cho bọn chúng ra ngoài, đôi mày nhíu lại như ngầm ra lệnh: "Đừng làm ồn."

Ra đến bên ngoài, vài tên thuộc hạ thì thầm với nhau: 

-"Ngươi thấy không, đại nhân nuông chiều nhóc con này quá mức." 

-"Đúng vậy, ta cứ nghĩ nhóc con này về đây sẽ không được yên ổn. Vậy mà bây giờ..." 

-"Ngươi không thấy sao? Đại nhân chắc chắn có kế hoạch gì đó khác. Chứ đâu thể nào đơn thuần đối xử tốt như vậy?" 

Một tên khác gật đầu: 
-"Đúng rồi. Đại nhân là người thông minh, nếu đã giữ đứa nhóc lại, chắc chắn là để đạt được mục đích lớn hơn." 

Trong lúc đó, Tịch Ly khẽ cựa mình, đôi mắt mơ màng mở ra. Nhóc dụi dụi mắt, nhìn xung quanh rồi trông thấy hắn. Nhóc nhỏ cất tiếng gọi, giọng mềm mại: 
-"Ê..." 

Hắn quay lại, rảo bước đến bên giường, trên tay là một con búp bê nhồi bông ú nu tóc trắng mà hắn vừa làm. Hắn ngồi xuống, đưa nó cho nhóc. 
-"Cho ngươi. Nhóc con, thích không?" 

Tịch Ly tròn mắt nhìn con búp bê, rồi bật cười rạng rỡ. Nhóc ôm con búp bê vào lòng, bàn tay nhỏ bé khẽ vuốt tóc búp bê. 
-"Búp bê này giống ca ca Tương Ly lắm! Đáng yêu quá!" 

Nhóc cười khúc khích, lâu lâu lại cúi xuống hôn lên má búp bê. Hắn thấy vậy, khóe môi cũng khẽ cong lên. Lần đầu tiên trong nhiều ngày, hắn cảm thấy lòng mình dịu lại một chút. 

Tịch Ly ngẩng lên, kéo tay hắn, ánh mắt long lanh: 
-"Tịch Ly muốn xuống núi chơi. Ngươi dẫn ta đi nhé?" 

Hắn vuốt đầu nhóc, giọng điềm tĩnh: 
-"Ngày mai, ta sẽ dẫn ngươi xuống núi chơi." 

Nghe vậy, nhóc con vỗ tay mừng rỡ, ôm chặt lấy con búp bê rồi tiếp tục chơi đùa với nó. Nhưng bên ngoài, vài tên thuộc hạ vẫn đang bàn tán. Một tên thấp giọng: 
-"Thấy chưa? Đại nhân còn hứa dẫn nhóc con này xuống núi chơi, chắc chắn là có lý do. Chúng ta không thể hiểu được đâu." 

-"Chúng ta không thể hiểu được tâm tư người mang đại sự, các ngươi hiểu không? Có lẽ là một phần của kế hoạch".

Tên khác thì thở dài: 
-"Dù sao thì... cứ làm theo lệnh thôi. Đại nhân muốn gì, chúng ta chỉ cần tuân theo là được." 

Hôm sau, hắn giữ lời hứa, bế Tịch Ly xuống núi. Nhóc con vui vẻ líu lo, liên tục hỏi đủ thứ về mọi thứ xung quanh. Nhưng trong lúc hắn không có ở nhà, vài tên thuộc hạ đã bắt được một nhóc con khác, vốn đi lạc đến. Chúng không biết xử lý ra sao nên quyết định trói nhóc lại, nhốt vào một cái lồng nhỏ trong nhà kho, chờ hắn trở về. 

Một tên thuộc hạ khẽ liếc nhìn nhóc con bị nhốt, nói nhỏ: 
-"Nhóc con này sao nhìn cũng giống nhóc kia, nhìn đáng yêu mà chắc đại nhân cũng có kế hoạch gì khác đây." 

Tên khác gật đầu, ánh mắt đầy tò mò: 
-"Đợi đại nhân về rồi tính. Không chừng lại có chuyện lớn xảy ra." 

Nhóc con nằm trong góc tối của căn phòng, mái tóc trắng dài rối bù, gương mặt đáng yêu lấm lem bởi bụi bẩn và nước mắt, nước mũi. Nhóc khóc nức nở, miệng nhỏ nhắn thút thít từng tiếng, đôi mắt to tròn đầy sợ hãi và đau đớn. Nhóc nhìn vào con búp bê tóc đen bị quẳng phía xa, gương mặt nó cũng dính đầy bùn đất, thút thít:
-"Búp bê... Đệ đệ... Sao lại bị bỏ xa như vậy?"

Tiếng khóc của nhóc khiến những người canh chừng bên ngoài nghe thấy, họ vội vã bước vào. Một tên trong bọn, có vẻ lạnh lùng nhưng lại động lòng trước sự đáng thương của nhóc, bước tới gần, nhẹ nhàng quỳ xuống bên cạnh nhóc, giọng nói mềm mỏng:
-"Tại sao lại khóc lớn như vậy, nhóc con?"

Nhóc con ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe vì khóc, nhìn vào người vừa lên tiếng, giọng nghẹn ngào: -"Ta... ta không làm gì xấu... chỉ là... con búp bê đệ đệ của ta... bị quẳng xa quá... ta chỉ muốn tìm đệ đệ của ta thôi... Sao lại bắt cóc ta?"

Nhóc nói rồi lại òa lên khóc, nước mắt tuôn trào, cảm giác tội nghiệp và sợ hãi tràn ngập trong lòng.

Người kia thở dài, ánh mắt dịu lại. Hắn nhẹ nhàng vuốt đầu nhóc, rồi đứng dậy đi đến chỗ con búp bê bị bỏ xa. Hắn cúi xuống, dùng tay chùi sạch bùn trên mặt con búp bê, rồi cẩn thận đặt nó lại gần nhóc con.
-"Đệ đệ của ngươi đã được đặt lại đây rồi. Đừng khóc nữa, nhóc ngoan. Ta không muốn làm hại ngươi đâu, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn thôi, ta cũng không còn cách khác."

Nhóc con nhìn con búp bê của mình được trả lại, rồi lại nhìn vào người đàn ông kia, đôi mắt đầy sự ngờ vực nhưng cũng không thể giấu được cảm giác an ủi khi thấy búp bê bên cạnh mình. Tuy nhiên, tiếng khóc vẫn chưa ngừng, vẫn nghẹn ngào.

Đám người lại tiếp tục làm nhiệm vụ chỉ còn hai kẻ ở lại canh đứa nhóc nhỏ.

Nhưng lúc này, một người khác trong nhóm canh chừng bước vào, vẻ mặt nghiêm nghị. Hắn nhìn thấy nhóc con vẫn khóc lớn, khiến mọi thứ càng thêm rối rắm. Người kia không nói gì, chỉ nhanh chóng bước tới, đẩy tên vừa giúp đỡ nhóc con ra, rồi lấy một chiếc khăn trắng, nhét vào miệng nhỏ của nhóc, không cho tiếp tục khóc và kêu gào.

-"Đừng làm ầm ĩ nữa, nhóc thối." hắn ra lệnh, giọng lạnh như băng.

-"Câm cái miệng lại!"

Nhóc con bị đẩy mạnh, cơ thể nhỏ bé không kịp giữ thăng bằng, ngã quỵ xuống đất, rên rỉ trong đau đớn. Nước mắt lại ứa ra, nhóc nức nở không ngừng, những tiếng khóc nhỏ nghẹn ngào hòa lẫn vào trong căn phòng tối. Tên lính nhìn thấy vậy, tức giận, gằn giọng nói:

-"Im đi! Đừng có làm ầm lên nữa!"
Hắn không thèm để ý đến nhóc con đang quỳ dưới đất, mà kéo mạnh tay nhóc con đứng dậy.

-"Muốn ra ngoài phải không? Ta cho ngươi toại nguyện".

Cả cơ thể yếu ớt của nhóc con bị hắn lôi ra ngoài, từng bước đi rề rề, đôi tay nhỏ bé bị trói chặt sau lưng. Nhóc con không thể làm gì ngoài việc đi theo hắn, đau đớn vì bị kéo đi. Khi đến ngoài sân, hắn thô bạo đẩy nhóc ngồi phệt xuống đất, rồi giật phắt con búp bê mà nhóc con vẫn ôm chặt bên cạnh, kéo ra một cách đầy thô bạo. Nhóc con nhìn thấy cái chân của con búp bê đệ đệ bị giật đứt, lòng đau như cắt, đôi mắt mở to đầy hoảng loạn, nhưng lại không thể khóc lớn. Cảm giác nghẹn ngào trong ngực khiến nhóc chỉ biết ư ử chịu đựng, nước mắt vẫn rơi xuống không ngừng.

-"Đệ đệ... đệ đệ của ta..."
Nhóc con rít lên trong cơn tuyệt vọng, rồi một sự giận dữ bỗng dâng lên trong lòng. Nhóc cố đứng dậy, đôi tay nhỏ bé nắm chặt lại rồi đá mạnh vào chân tên đó.

-"Ngươi..dám, nhóc thối này!".

Tên lính nổi giận, hắn chẳng chút do dự, nắm lấy cánh tay nhóc con một lần nữa, kéo mạnh đến mức thân thể bé nhỏ của nhóc con gần như bị xé toạc. Hắn quát lớn:

-" Đá ta ư?" rồi hắn trói chặt chân của nhóc, quẳng lại vào trong cái lồng sắt nhỏ, không một chút thương tiếc.

Nhóc con nằm trong lồng, chân bị trói, khó khăn hít thở, đôi mắt mờ đi vì những giọt nước mắt không ngừng rơi. Nhóc chỉ có thể cuộn mình lại, giữ chặt con búp bê đã bị đứt lìa một chân, nắm lấy nó như một thứ cứu cánh cuối cùng trong nỗi cô đơn sợ hãi tột cùng.

Tên kia, đứng từ xa, thấy cảnh tượng tàn nhẫn trước mắt, không thể chịu đựng được nữa, bước lên ngăn cản tên hung ác đang chuẩn bị tiếp tục hành động.

-"Dừng lại!" hắn quát, giọng đầy giận dữ, ánh mắt lộ rõ sự bất mãn.

-"Ngươi không thể đối xử với nhóc con như thế! Nó chỉ là một đứa trẻ, sao ngươi lại nỡ hành hạ nó vậy?"

Tên hung ác xoay người lại, vẻ mặt đầy bực bội, không hề có chút cảm giác tội lỗi.
-"Ngươi có tư cách gì mà lên tiếng?" hắn quát lại, giọng đầy khinh bỉ.

-"Đây là việc của ta, ta muốn làm gì với nó là quyền của ta. Ngươi không có quyền ngăn cản!"
Hắn tiến lại gần, ánh mắt sắc bén như muốn đâm thủng người đối diện.

Tên kia tức giận đến mức đôi tay siết chặt lại, không để tên hung ác làm những việc tồi tệ hơn.
-"Nếu ngươi còn làm vậy, ta sẽ không ngần ngại đối phó với ngươi!"
Hắn thách thức, nhưng giọng nói vẫn lộ rõ sự kiềm chế, không muốn gây chuyện hơn nữa.

Cả hai đối mặt nhau, những lời qua tiếng lại càng thêm căng thẳng.

-"Ngươi nghĩ mình là ai?" tên hung ác gầm lên, mặt đỏ bừng vì tức giận, hai tay siết chặt như thể muốn lao vào đánh nhau.

- "Chỉ là một tên ngu ngốc, dám dạy dỗ ta?"

Tên kia không chịu lùi bước, hai người giờ đây gần như đứng đối diện, chỉ thiếu một chút nữa là sẽ lao vào ẩu đả.
-"Ta không cần phải dạy dỗ ngươi, nhưng ta không thể đứng nhìn ngươi làm hại một đứa trẻ vô tội!" Hắn nghiến răng, mắt sáng rực lên đầy sự quyết đoán.
- "Nếu ngươi muốn động vào nó, phải bước qua xác ta trước!"

Bầu không khí trở nên căng thẳng, gần như chực bùng nổ. Nhóc con trong lồng nhìn thấy cảnh này, trái tim nhỏ bé đập thình thịch, sợ hãi.

Tên hung ác gầm lên, lao thẳng vào tên kia với sức mạnh như vũ bão. Hai người vật lộn dữ dội, từng cú đấm vang lên rền rĩ, làm bụi đất tung bay mù mịt. Tên hung ác vung một cú đá mạnh vào bụng tên kia, khiến hắn loạng choạng ngã quỵ, nhưng kịp chống tay xuống đất, cố đứng dậy.

-"Vì một đứa nhóc mà ngươi dám cản đường ta à? Ngươi đúng là ngu xuẩn!" Tên hung ác hét lớn, rồi nhảy lên tung một cú đấm cực mạnh.
-"Cản này, cản này. Né giỏi lắm tiểu tử".

Tên kia cố gắng tránh, nhưng lực của đối phương quá mạnh, khiến hắn bị đánh bay vào thân cây bên ngoài gần đó. Tiếng thân người va chạm vào cây vang lên đầy đau đớn, nhưng hắn vẫn cắn răng đứng dậy, ánh mắt kiên định nhìn tên hung ác.

-"Ngươi đừng nghĩ mình có quyền hành hạ kẻ yếu hơn chỉ vì sức mạnh!" Hắn nói, giọng khàn nhưng đầy phẫn nộ. Hắn lao tới, vung tay đấm thẳng vào mặt tên hung ác, khiến gã lùi lại vài bước. Nhưng tên hung ác nhanh chóng lấy lại thăng bằng, tung một cú đá vào ngực tên dịu dàng, khiến hắn lại ngã xuống đất.

Tên hung ác nở một nụ cười hiểm ác, cúi người túm lấy cổ áo tên dịu dàng, kéo hắn lên.
-"Ngươi đúng là thứ tiện nhân ngu xuẩn, nhưng yên tâm, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là đau đớn thật sự."

Nhóc con trong lồng, chứng kiến cảnh tượng trước mắt, đôi mắt đỏ hoe vì nước mắt đã cạn, nhưng tim thì đau nhói. Tiếng gào thét của nhóc không thể vang ra vì chiếc khăn trắng bị nhét chặt trong miệng. Nhóc lắc đầu điên cuồng, cơ thể nhỏ bé run lên dữ dội. Đôi mắt vốn trong trẻo bỗng dưng loé lên sắc rực đỏ, như ngọn lửa bừng cháy, yêu lực cực đại bùng phát.

"ẦM!"

Một tiếng nổ lớn vang lên, khiến mặt đất rung chuyển. Lồng giam xung quanh nhóc nổ tung, những thanh sắt bị uốn cong như cành cây non, rồi vỡ vụn thành từng mảnh. Luồng yêu lực đỏ rực từ nhóc con tỏa ra bao trùm xung quanh, quét qua cả khoảng không gian, mạnh mẽ đến mức thổi bay tên hung ác đang đứng cười ngạo nghễ. Gã bị hất văng xa, va mạnh vào gốc cây cổ thụ, thân cây rung chuyển, lá rụng lả tả. Gã hộc ra một ngụm máu lớn, cơ thể nằm bất động, không rõ sống chết.

Tên dịu dàng, giờ đây nằm lăn trên đất, ngẩng đầu lên nhìn nhóc con với ánh mắt kinh ngạc tột độ.

-"Ngươi... ngươi vừa làm cái gì thế?" Hắn lắp bắp, đôi mắt không thể rời khỏi luồng yêu lực đỏ vẫn lượn lờ quanh nhóc.

Nhóc con đứng giữa đống đổ nát, đôi mắt đỏ rực vẫn ánh lên sự giận dữ, nhưng khi nhìn thấy hắn bị thương, luồng yêu lực dần dịu lại. Nhóc bước tới, cúi người xuống bên hắn, bàn tay nhỏ bé run rẩy chạm vào gương mặt đầy máu của ân nhân.

-"Ngươi... ngươi đau không?" Nhóc con hỏi, giọng nhỏ nhưng đầy lo lắng.

Hắn bật cười, dù gương mặt nhăn nhó vì đau.
-"Đau một chút thôi... Nhưng ta không ngờ, nhóc lại lợi hại như vậy."

Nhóc con cúi đầu, giọng nói đầy tội lỗi:
-"Ta không... biết nữa, nhưng... nhưng hắn quá xấu xa. Ngươi bị thương vì ta... Ta xin lỗi."

Hắn mỉm cười, nhẹ nhàng đặt bàn tay lên đầu nhóc, vuốt nhẹ như muốn an ủi.
-"Ngươi làm tốt lắm, nhóc nhỏ. Đừng lo, ta sẽ bảo vệ ngươi. Không ai có thể làm hại ngươi nữa."

Nhóc con vừa bùng phát yêu lực quá lớn, cơ thể nhỏ bé không chịu nổi mà dần ngất lịm đi. Tên này vội vã bế nhóc lên, cẩn thận đặt nhóc xuống chiếc giường cũ kỹ trong góc nhà kho. Ánh mắt hắn tràn ngập lo lắng, đôi tay không ngừng chỉnh lại tư thế cho nhóc được thoải mái hơn.

-"Ngươi đúng là một đứa trẻ kỳ lạ... Nhưng đừng lo, ta sẽ không để ai làm tổn thương ngươi nữa," hắn thì thầm, giọng nói đầy dịu dàng nhưng cũng nhuốm vẻ mệt mỏi.

Ở một nơi khác, Chu Tịch Ly bất ngờ ngừng chơi, đôi mắt đen láy long lanh nhìn về phía xa xăm. Nhóc giật tay áo người đang dẫn mình đi, bĩu môi nói:
-"Ta không muốn đi nữa. Ta muốn về nhà."

Tên đeo mặt nạ - kẻ vẫn luôn giữ dáng vẻ lạnh lùng nghiêm nghị - khẽ cúi đầu nhìn nhóc, giọng nói trầm trầm:
- "Tại sao ngươi lại muốn về? Không phải ngươi rất thích chơi sao?"

Chu Tịch Ly nhíu mày, nước mắt lưng tròng.
-"Ta không biết! Ta chỉ muốn về nhà thôi! Có gì đó không đúng. Tương Ly... Tương Ly gặp chuyện gì rồi. Ta muốn về."

Tên đeo mặt nạ vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
- "Ngươi chỉ là một đứa trẻ, làm sao có thể biết được điều đó?"

Chu Tịch Ly chẳng buồn trả lời, lập tức ngồi bệt xuống đất, bắt đầu khóc òa lên.
-"Ta không cần biết! Ta muốn về! Phụ thân! Mẫu thân! Gia gia! Mau đưa ta về!"
Nhóc vừa khóc vừa đập tay đập chân, dáng vẻ quậy phá hết mức khi ở giữa khu chợ.

Tên đeo mặt nạ cau mày, rõ ràng đã mất kiên nhẫn. -"Im lặng đi! Ngươi làm ồn quá."

Nhưng Chu Tịch Ly chẳng những không ngừng khóc mà còn càng la lớn hơn.
-"Ta không cần biết! Ngươi là ai cũng mặc! Nếu không đưa ta về, ta sẽ mách gia gia là ngươi bắt cóc ta!"

Tên đeo mặt nạ ngẩn người, hơi lúng túng. -"Ngươi... ngươi.."

Chu Tịch Ly vẫn không nghe, cứ khóc rống lên.
-"Ta mặc kệ! Ngươi không đưa ta về, ngươi là kẻ xấu! Ta sẽ mách phụ thân đánh ngươi!"

Tên đeo mặt nạ hít một hơi thật sâu, rõ ràng đang cố kìm nén cơn giận.
-"Được rồi, được rồi! Ngươi muốn về thì về! Nhưng đừng khóc nữa, được không?"

Chu Tịch Ly lập tức ngừng khóc, đôi mắt long lanh nhìn hắn.
-"Thật chứ? Ngươi sẽ đưa ta về?"

Hắn gật đầu bất lực.
-"Phải, ta sẽ đưa ngươi về. Nhưng lần sau ngươi không được tùy tiện làm loạn như vậy nữa."

Chu Tịch Ly mỉm cười, khuôn mặt đáng yêu sáng bừng.
-"Được! Ta ngoan mà! Ngươi đúng là người tốt!"

Tên đeo mặt nạ bước chậm rãi bế bổng Chu Tịch Ly trên tay. Dù đã quen với sự hỗn loạn của thế giới bên ngoài, hắn vẫn không khỏi nhíu mày khi nhìn thấy căn nhà kho nát bấy của mình trước mặt, những mảnh gỗ mục văng tung tóe khắp nơi, cảnh tượng trông như vừa trải qua một cơn bão. 

Chu Tịch Ly vừa được đặt xuống đất đã lập tức nhảy khỏi vòng tay hắn, chạy về phía trước với tốc độ nhanh bất ngờ. Nhóc con ôm chặt con búp bê tóc trắng vào lòng, ánh mắt lo lắng và hoảng hốt. Đột nhiên, nhóc khựng lại khi nhìn thấy giữa đống đổ nát, một con búp bê tóc đen giống hệt mình đang lấm lem bùn đất, lại đứt mất một chân.

Nhóc lụm con búp bê lên, đôi mắt đỏ hoe.
-"Ca ca! Ca ca ơi! Ngươi đâu rồi?"
Nhóc chạy vòng quanh, hét lớn từng tiếng gọi tên, nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng nặng nề. 

Nhóc con nức nở, nước mắt rơi lã chã. Nhóc không chịu từ bỏ, vừa lau nước mắt vừa tiếp tục chạy đi, cho đến khi tông thẳng vào cánh cửa nhà kho đang khép hờ. Tiếng "rầm" vang lên, nhưng nhóc chẳng để ý đến đau đớn, chỉ đẩy mạnh cánh cửa ra. 

Bên trong, trên chiếc giường cũ kỹ, nhóc con tóc trắng đầu rối bù, mặt lấm lem bùn đất đang nằm im lặng. Thân thể gầy guộc, yếu ớt trông như thể chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng sẽ tan biến. 

-"Ca ca!"

Chu Tịch Ly hét lên, nhào tới ôm lấy nhóc tóc trắng, vùi mặt vào người ca ca mình. Tiếng khóc nấc nghẹn khiến cả căn phòng nhỏ càng thêm bi thương.

-"Ca ca, là ta đây! Tịch Ly đây mà! Ca ca có đau không? Tại sao ngươi không trả lời ta chứ?" 

Tên đeo mặt nạ đứng phía sau, ánh mắt ngỡ ngàng và tràn ngập câu hỏi. Hắn bước đến gần, giọng nói lạnh lùng nhưng lộ vẻ kinh ngạc:
-"Đứa nhỏ này... sao lại ở đây?" 

Lúc này, một thuộc hạ xuất hiện, tay cầm một chiếc khăn thấm nước ấm định lau người cho Tương Ly. Hắn cúi đầu lí nhí báo cáo:
-"Đại nhân... Khi sáng lúc ngài vừa rời đi, bọn ta bắt được đứa nhỏ này ở chợ. Nó khóc mãi không ngừng, rồi bị tên ngoài kia hành hạ. Ta... ta không nhịn được nên đã đánh tên đó và mang đứa nhỏ vào đây..." 

Tên đeo mặt nạ liếc nhìn thuộc hạ, ánh mắt sắc bén như dao.
- "Các ngươi mang nó về đây mà không báo cáo với ta?" 

Thuộc hạ cúi đầu thấp hơn, giọng run rẩy:
-"Thuộc hạ chỉ sợ động tĩnh lớn, nên không dám kinh động đại nhân. Xin ngài trách phạt." 

Tên đeo mặt nạ không trả lời ngay, ánh mắt chuyển sang nhóc con tóc trắng vẫn nằm bất động trên giường. Dường như hắn cảm nhận được điều gì đó từ đứa nhỏ này.
-"Tại sao nó lại ở chợ? Là ai đã đưa nó đến đó?" 

Không ai có thể trả lời câu hỏi của hắn. Chu Tịch Ly lúc này vẫn ôm chặt ca ca mình, giọng nói non nớt nhưng đầy kiên quyết:
-"Không cần biết là ai, ta phải mang ca ca về! Ta muốn đưa ca ca về gặp mẫu thân và phụ thân!" 

Bình minh lên, ánh sáng nhạt màu xuyên qua những khe hở của căn nhà kho cũ kỹ, rọi xuống thân thể nhỏ bé của hai hài tử. Chu Tịch Ly đã ngủ thiếp đi bên cạnh ca ca mình, bàn tay nhỏ vẫn nắm chặt lấy bàn tay gầy gò của Chu Tương Ly, như sợ chỉ cần buông lơi một chút, ca ca sẽ biến mất. 

Tên đeo mặt nạ đứng ngoài cửa, ánh mắt trầm ngâm. Thuộc hạ của hắn vẫn cúi đầu chờ lệnh, không dám thở mạnh. Một lát sau, hắn phất tay: -"Mang đồ ăn nhẹ vào." 

-"Ca ca! Ca ca ngươi có tỉnh chưa?" Nhóc lay nhẹ Chu Tương Ly, giọng nghẹn ngào.

-"Ca ca, ngươi đừng bỏ Tịch Ly mà.!" 

Chu Tương Ly khẽ động đậy, hàng mi dài rối bời như vừa trải qua một giấc ngủ sâu. Đôi mắt to tròn từ từ mở ra, ánh sáng dịu dàng chiếu vào khiến nhóc hơi nhíu mày.

-"Đệ đệ?" Giọng nói khàn khàn của Chu Tương Ly vang lên, mang theo sự yếu ớt. 

-"Ca ca!" Chu Tịch Ly hét lên, nước mắt trào ra. Nhóc ôm chầm lấy ca ca, khóc nức nở:
-"Ngươi có biết ta sợ thế nào không?" 

Chu Tương Ly cũng ôm lấy đệ đệ mình, mắt nhóc đỏ hoe, giọng nói run rẩy:
-"Ta... ta cũng không biết. Ta nhớ đệ đệ lắm, ta tìm đệ. Ta chỉ nhớ có người bắt ta đi, rồi quẳng ta vào lồng. Ta sợ lắm, nhưng ta không khóc." 

Hai hài tử nhỏ ôm chặt lấy nhau, khóc đến nỗi không để ý đến những kẻ đang đứng nhìn từ cửa. Tên đeo mặt nạ nhìn cảnh tượng ấy, ánh mắt lạnh lùng thường ngày bỗng mềm đi, chỉ thở dài một tiếng. 

Một thuộc hạ mang đồ ăn vào, đặt cạnh giường. Chu Tịch Ly ngẩng lên nhìn, rồi quay sang ca ca: -"Ca ca, ngươi đói không? Ăn chút đi, rồi ta xin hắn đưa chúng ta về." 

Chu Tương Ly lắc đầu, yếu ớt nói:
-"Ngươi ăn trước đi, đệ đệ. Ta chỉ muốn cùng đệ đệ về nhà thôi. Ở đây lạnh lắm, ta không muốn..." 

Tên đeo mặt nạ bước tới, ngồi xuống cạnh giường. Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên đầu Chu Tương Ly, vuốt nhẹ mái tóc rối bù.
-"Nhóc con, ngươi phải ăn một chút đã. Không có sức thì làm sao về nhà? Tin ta, ta sẽ đưa hai đứa về an toàn." 

Chu Tịch Ly liếc nhìn hắn, rồi nhìn ca ca. Nhóc mím môi, gật đầu:
-"Được, ta tin ngươi. Nhưng nếu ngươi không đưa được chúng ta về, phụ thân ta sẽ đánh ngươi đó." 

Tên đeo mặt nạ cười khẽ:
-"Ta sẽ nhớ lời ngươi nói, nhóc con."

________
*Mấy bà oi, mấy nay tui về quê nên đi làm tới khuya không à, nên ra chap hơi chậm. Thông cảm giùm tui nhe. Yêuuu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro