Ngoại truyện: Vùi sâu trong lòng ái nhân (H+ nhẹ).
Ánh sáng chiều tà len lỏi qua từng kẽ lá bên ngoài cửa sổ, chiếu lên căn phòng nhỏ nhân gian, nơi hai thiếu niên đang yên tĩnh bên nhau. Chu Yếm ngồi tựa trên ghế, ánh mắt lấp lánh nhưng sâu trong đó vẫn thoáng chút bất an, như thể hắn sợ tất cả chỉ là một giấc mộng sẽ tan biến khi hắn tỉnh dậy. Ly Luân đứng phía sau, đôi tay nhẹ nhàng luồn qua mái tóc mềm mại của Chu Yếm, từng sợi tóc trắng được chải chuốt kỹ lưỡng dưới bàn tay dịu dàng ấy.
-"A Yếm ngoan, đừng nhúc nhích nào," Ly Luân khẽ nhắc, giọng nói trầm ấm, mang theo sự kiên nhẫn vô hạn.
Chu Yếm nhắm mắt lại, hờn dỗi mỉm cười:
- "A Ly, ngươi luôn chăm ta như thế, ngươi không mệt sao?"
Ly Luân khẽ cười, không trả lời. Y cúi xuống, ngón tay vô thức vuốt ve gương mặt trắng mịn của Chu Yếm. Ánh mắt Ly Luân lúc này như chất chứa cả vũ trụ, bao gồm yêu thương, dịu dàng lẫn chút thương xót. Y biết Chu Yếm đã chịu đựng nhiều như thế nào, cả về thân thể lẫn tâm hồn.
Chu Yếm mở mắt, ánh nhìn ngây ngô như trẻ con, nhưng trong giọng nói lại thoáng chút tinh nghịch, hắn chu mỏ:
- "A Ly, ta không thể ngồi mãi để ngươi vuốt ve thế này được, ta cũng muốn vuốt ngươi cơ."
Ly Luân bật cười khẽ, nhưng chưa kịp đáp lời, Chu Yếm đã bất ngờ xoay người, vòng tay kéo Ly Luân lại gần, ôm nhẹ lấy ái nhân, đôi tay nhanh nhẹn kia vô thức mà luồn lách vào bên trong y phục của y một cách thuần thục. Ánh mắt của hắn sáng hơn sao trời, tràn đầy sự lưu luyến và trêu chọc.
-"A Ly, ngươi nói xem... khi ta không nghe lời, ngươi có giận không?"
Chu Yếm nghiêng đầu, nở nụ cười ranh mãnh, nhưng không giấu được sự tò mò thực sự trong câu hỏi.
Ly Luân khẽ lắc đầu, cúi xuống, đôi môi y chỉ cách má Chu Yếm một đoạn ngắn.
-"A Yếm, ta chưa bao giờ giận ngươi. Ngươi là tất cả của ta."
Nói rồi, y nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đôi má ửng hồng của Chu Yếm. Nụ hôn ấy thoáng qua như gió, nhưng lại mang theo sự dịu dàng vô hạn. Chu Yếm bất ngờ, đôi mắt mở to, mặt thoáng ửng hồng.
-"Ngươi..."
Hắn định nói gì đó, nhưng lời chưa kịp thốt ra, Ly Luân đã hạ môi mình xuống môi hắn. Một cảm giác thực mềm mại chạm nhẹ vào đôi môi hắn.
Nụ hôn đến nhẹ nhàng, chậm rãi như một bản nhạc du dương. Ly Luân không vội vã, y chỉ muốn từ từ cảm nhận từng khoảnh khắc, từng hơi thở của người mình yêu. Chu Yếm ban đầu còn ngỡ ngàng, nhưng rồi nhanh chóng nhắm mắt lại, đáp lại mạnh mẽ bằng tất cả sự chân thành và lưu luyến.
Đầu lưỡi ngọt ngào của A Ly nhỏ bé lại có sức quyến rũ đến như vậy, khiến Chu Yếm mê mẩn không thể nào cưỡng lại được, hắn thực tham lam mà lại muốn nhiều hơn thế, khẽ luồn lách vào bên trong Ly Luân, đôi ta cuốn lấy nhau, hoà quyện cùng nhau.
-"Ưmmm...ư...ha..a..haaa...hức...".
Tiếng rên rỉ dục vọng khe khẽ vang nhẹ bên tai, cái đại yêu vừa phát ra tiếng động ban nãy khẽ giựt mình bụm chặt miệng, càng làm cho con vượn trắng nọ cười lớn càng thêm phấn khích:
- "A Ly à..tiếng ngươi hay lắm, ta muốn ...nghe nhiều hơn!"
Từng đợt tê dại rùng mình truyền đến, khi cái tay hư hỏng của gã vượn trắng vuốt ve không ngừng khắp mọi nơi thân thể y, đôi môi nhỏ của hắn liếm láp không dừng lại mà còn mạnh mẽ mút lấy mút để, như muốn giành trọn những tinh tú kia nuốt vào khoang miệng.
-"A Yếm...ư..haa..ha..ta..ta khó chịu..ưm~~".
-"Sẽ thoải mái nhanh thôi, A Ly, tin ta.".
Tiểu Ly Luân gật gật nhẹ, y từ trước đến giờ đều tin tưởng Chu Yếm, tin tưởng một cách tuyệt đối, nhưng nhìn lại gương mặt khỉ con kia không còn vẻ ngây ngốc của ban sáng, thay vào đó một gương mặt nham hiểm, đôi mắt kia như đang chuẩn bị gặm nhấm con mồi nhỏ trước mắt, thở dốc, khẽ liếm nhẹ môi, hắn lật mặt nhanh vậy sao.
Hắn khom người bế ái nhân nhỏ vào lòng, chầm chậm bước hướng phía giường, thả nhẹ Ly Luân ngồi, hắn đi lấy cái gì đó phết lên hai ba ngón tay. Đến gần hướng ái nhân đang ngồi kia, Chu Yếm nâng nhẹ cằm y lên, khuôn mặt diễm lệ, mỹ miều đang bị nam nhân kia ghì chặt hôn mạnh, từ từ ngã người xuống giường mềm làm bộ bạch y bung nhẹ rơi xuống, làn da trắng mịn màng như ngọc, lộ rõ chiếc xương quay xanh quyến rũ.
Chu Yếm không thể chịu nổi nữa, hắn cắn nhẹ từng điểm, cắn rồi lại hôn lên, "chụt chụt .." yết hầu y trở nên đỏ ửng.
-"ưmmm...ư..A Yếm ta thấy..kì lạ quá..haa".
Tiếng thở dốc của cả hai đại yêu đang cuộn lấy nhau, từng lúc càng nhanh hơn, Chu Yếm giựt nhẹ y phục của ái nhân đẹp một cách mê hồn kia, hôn nhẹ nhàng lên nhũ hoa hồng hồng nho nhỏ, giờ lại không hôn nữa, hắn há miệng nhận lấy nhũ hoa đẫm nước.
-"Ư...Ưmm.... hức...A Yếm... hức.."
Tay kia cũng không ở không, nắn bóp bên nhô lên nơi nhũ hoa còn lại của y, nhào nặn nắn kéo vật mềm mại kia một cách thích thú, tinh nghịch.
-"A Ly, ta làm không tệ đúng không".
-"Ừm, chỉ cần A Yếm... vui là ta cũng ...vui".
Đôi mắt y cong lên, đôi môi đỏ mọng cười nói, đúng thật là một cảnh tượng câu hồn đoạt phách mà.
Chu Yếm liền hiểu ý, tay hắn luồn nhẹ về sau, khẽ ấn nhẹ nhàng vào huyệt nhỏ
-" hức... hức...haaa..a".
Y khẽ rên rỉ thì lập tức cảm thấy thật đầy bên trong.
-"Aaaa.. hức..A Yếm..lạ..lạ lắm...haa..ưm..".
Hắn nhẹ nhàng di chuyển hai ngón tay ẩm ướt, ấm nóng, ra vào ra rồi lại vào. Khi cảm thấy ổn rồi, Chu Yếm hôn nhẹ lên môi Ly Luân, rồi từ từ nhẹ nhàng nâng hông của y lên. Nhìn thấy thứ kinh khủng kia, y đã nghĩ y chắc sẽ chết trên giường này mất. Nhưng đằng sau y lại nhức nhối không ngừng, lại muốn hắn lấp đầy lập tức.
-"A Yếm, cho ta, ta muốn ngươi, A Yếm"
Như rót mật vào tai, giọng y lúc này dịu dàng như thế, đáng yêu như thế, làm cho hắn hùng hục khí thế, lại chầm chậm nhẹ nhàng đưa vào huyệt nhỏ của y .
-"hức..ưm..",
Hắn nhẹ nhàng từ từ tránh làm đau ái nhân mắt đang ướt nhoè, nhìn y dụi mắt như một tiểu hài tử nhỏ bé.
-"Thoải mái sao, A Ly?".
Giọng điệu thỏa mãn, lại nuông chiều đăm chiêu nhìn thân ảnh đang ưỡn ẹo, bấu víu dưới thân mình, vừa động vừa hỏi, thấy y không trả lời, Chu Yếm lại động mạnh mẽ hơn, thúc đẩy từng hồi không ngừng vào huyệt nhỏ, càng thêm kích thích, dâm thủy ướt át tuôn nhẹ theo từng nhịp thúc đẩy.
Lép nhépp.
Phập~ phập~ phạch ~phạch~phạchhh.
-"Ha...ha..aaaa hức..ưmmm...haaa..haaa~~~".
-"A Yếm.. hức..A Yếm ôm ta, hôn ta.. hức..".
-"Được, A Ly".
-"Ưmmm...ưmm..aa..haa".
Cả hai đại yêu chìm vào sâu trong khoái lạc, cảm nhận tình yêu của đối phương dành cho nhau. Cùng nhau trải qua đêm xuân tình hạnh phúc, thoả mãn.
Căn phòng nhỏ trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng thở nhè nhẹ và cảm giác ấm áp lan tỏa khắp không gian. Chu Yếm khẽ kéo Ly Luân lại gần hơn, đôi tay đặt lên cổ y, như thể sợ rằng nếu buông ra, ái nhân trước mắt sẽ lại tan biến.
Chu Yếm dụi đầu vào ngực Ly Luân, như muốn tìm chút hơi ấm quen thuộc.
-"A Ly, ngươi có ghét ta không?"
-"A Yếm ngốc, làm sao ta có thể ghét ngươi được?"
Ly Luân mỉm cười, bàn tay khẽ nâng lên, chạm vào gò má lạnh của Chu Yếm.
-"Ngươi luôn là người duy nhất trong lòng ta."
Chu Yếm ngước lên, ánh mắt như đang tìm kiếm điều gì đó trong đôi mắt sâu thẳm của Ly Luân. Rồi bất chợt, hắn cúi xuống, đặt một nụ hôn lên trán Ly Luân, như một lời cảm ơn thầm lặng.
Ly Luân hơi giật mình, nhưng không rời đi. Y chỉ khẽ mỉm cười, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc trắng dài của Chu Yếm. Cử chỉ của y dịu dàng đến mức khiến Chu Yếm cảm thấy trái tim như bị tan chảy.
-"A Yếm, ngươi không cần phải gồng mình nữa. Ta ở đây, luôn ở đây..."
Ly Luân thì thầm, đôi môi y gần như chạm vào vành tai Chu Yếm, nhưng lại hôn lên đôi môi nhỏ.
Một lúc sau, Ly Luân rời môi, đôi mắt ngập tràn yêu thương nhìn ái nhân trong lòng.
- "A Yếm, ngươi mãi mãi là của ta."
Chu Yếm mỉm cười, vòng tay ôm lấy eo Ly Luân, ôm trọn y vào lòng.
-"A Ly, ngươi cũng là của ta. Mãi mãi."
Ngoài cửa sổ, hoàng hôn dần buông, nhuộm đỏ cả bầu trời. Trong căn phòng nhỏ, hai bóng thiếu niên ôm lấy nhau, như thể thế giới bên ngoài đã không còn tồn tại, chỉ còn lại họ, cùng nhau chữa lành mọi vết thương và tìm lại sự bình yên.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro