Hồi Đáp Biệt Luyến (1)

Ly Luân trong bóng tối kéo dài của quá khứ, giống như con thiêu thân lao vào ngọn lửa không bao giờ tắt. Cảm xúc trong y như một bản hòa ca đầy mâu thuẫn, khi yêu thương lồng ghép cùng hận thù, chấp niệm lẫn sự bất lực phải buông bỏ. Chu Yếm – cái tên ấy là cả thế giới của y, là ánh sáng duy nhất trong chốn cô tịch, nhưng đồng thời cũng là vết thương sâu nhất mà y không thể chữa lành.

Ly Luân chưa bao giờ thích cái tên "Triệu Viễn Chu". Trong mắt y, tất cả những gì liên quan đến cái tên đó đều chẳng hề dính dáng tới mình cả. Đó là hạnh phúc mà Triệu Viễn Chu có được sau khi rời bỏ y. Còn "Chu Yếm" thì khác, cái tên ấy chỉ thuộc về riêng y, là cái tên mà y giữ chặt trong tim, là hình bóng không bao giờ phai nhòa... Chu Yếm là "A Yếm" của y, là người từng cõng y đi qua những con đường dài không đích đến, là người từng đứng cạnh y dưới tán cây hòe cổ thụ, và là người mà y nguyện đánh đổi tất cả chỉ để được ở bên.

Nơi phong ấn Ly Luân là một chốn tăm tối, ngột ngạt, chỉ có sự cô đơn và tĩnh lặng vô tận bầu bạn cùng. Để gặp lại Chu Yếm, y đã nhiều lần cố phá vỡ phong ấn. Dù cho có phải sử dụng yêu lực hao tổn bản thân, thậm chí là chiếm lấy thân xác khác,y vẫn luôn kiên quyết tìm đến Chu Yếm. Dẫu cho mỗi lần gặp lại, Chu Yếm đều lạnh lùng xua đuổi, bảo y "cút đi" nhưng Ly Luân vẫn nở nụ cười rạng rỡ, gọi "A Yếm" một cách thân thương. Trong lòng Ly Luân, dù cho Chu Yếm có nói ghét y, muốn y chết kia chỉ là bề ngoài, còn sâu thẳm trong lòng Chu Yếm vẫn quan tâm tới mình, chỉ là lời nói không nể mặt mà thôi.

Một ngày nọ, Ly Luân nhận được tin về tình hình gần đây của Chu Yếm. Chu Yếm đã gia nhập Tập Yêu Ti, kết giao bằng hữu với nhiều người mới. Cơn sóng cuộn trào trong lòng Ly Luân vừa là nỗi nhớ nhung mãnh liệt, vừa là sự bất mãn khó kìm nén. Y không hiểu, tại sao Chu Yếm có thể dễ dàng bỏ lại quá khứ như vậy, vui vẻ bên những con người tầm thường ấy. Y nghĩ, đáng lẽ mình mới là người quan trọng nhất với Chu Yếm, bởi y đã ở bên cạnh người kia suốt hàng vạn năm trời. Chẳng lẽ, những năm tháng dài đằng đẵng ấy lại không sánh nổi với vài năm ngắn ngủi?

Ly Luân quyết định rời khỏi nơi phong ấn thêm lần nữa. Y tìm kiếm dấu vết của Chu Yếm khắp nơi, cuối cùng cũng thấy được người kia giữa một khu chợ náo nhiệt. Đứng lặng giữa dòng người tấp nập, đôi mắt y khóa chặt vào bóng dáng quen thuộc của Chu Yếm. Người kia đang cười, nụ cười rạng ngời mà y từng nghĩ chỉ thuộc về riêng mình, giờ lại dành trọn cho một nữ nhân xa lạ. Từng ánh mắt, từng cử chỉ dịu dàng của Chu Yếm dành cho Văn Tiêu như những mũi kim đâm thẳng vào tim Ly Luân.

"Vì sao? Vì sao người bị bỏ rơi luôn là ta?" Y thầm hỏi, nỗi oán hận cuộn trào, nhưng lại chẳng thể nào xóa nhòa nỗi khát khao cháy bỏng trong lòng.

Bóng dáng gầy guộc của Ly Luân len lỏi theo từng bước chân của họ, ánh mắt lạnh lẽo ẩn chứa ngàn vạn cảm xúc phức tạp. Y biết mình đã mất, nhưng trái tim y không chấp nhận sự thật ấy. Nếu phải dùng mọi cách để kéo Chu Yếm trở lại, y cũng sẽ không chùn bước. Bất kể cái giá phải trả, Chu Yếm chỉ có thể là của y mà thôi.

Y bắt cóc Văn Tiêu đến bờ sông Thanh Hà. Bờ sông Thanh Hà u tịch, ánh trăng lặng lẽ soi xuống dòng nước chảy xiết, phản chiếu bóng dáng cô độc của Ly Luân. Y ngồi trên phiến đá lớn, đôi mắt trống rỗng dõi theo Văn Tiêu đang bị trói chặt, gương mặt nàng tái nhợt vì sợ hãi. Ly Luân biết nàng là người quan trọng với Chu Yếm và chỉ bằng cách này, y mới có thể buộc Chu Yếm phải đối diện với mình

Khi Chu Yếm xuất hiện, ánh mắt người kia đầy giận dữ và lo lắng. Câu đầu tiên thốt ra là:
"Trả nàng lại cho ta!"

"A Yếm, tại sao ngươi không thể quay lại bên ta? Tại sao ngươi luôn chọn ở bên những con thấp kém ấy? Chúng không xứng!" Giọng nói của Ly Luân vang lên, chất chứa nỗi đau và sự bất lực.

"Ngươi câm miệng!" Chu Yếm gầm lên, ánh mắt sắc lạnh như dao. "Ngươi là một kẻ thất bại, đáng khinh! Ngươi chỉ đáng bị nhốt mãi ở nơi tối tăm, không bao giờ được bước ra ánh sáng!"

Từng lời cay nghiệt của Chu Yếm như những nhát dao xé toạc tâm can Ly Luân. Y quay lưng lại, không để Chu Yếm nhìn thấy nước mắt của mình. Y không ngờ người kia lại có thể dùng những lời độc địa như vậy để nói về mình, Ly Luân vẫn luôn tin rằng, trong tim Chu Yếm có lẽ mình vẫn còn một chỗ đứng. Nhưng bây giờ, có lẽ y đã sai.

"A Yếm, trừ khi ngươi giết ta, nếu không, ta nhất định sẽ giết nàng. Chỉ khi nàng chết đi, ngươi mới lại trở về bên ta. Ngươi sẽ giết ta chứ, A Yếm?"

Ly Luân quyết định thử một lần cuối cùng, cược một lần cuối cùng, y không tin rằng mình lại không có chút giá trị nào trong lòng Chu Yếm.

Y lao về phía Văn Tiêu, trong tay là cây trống sắt nhọn, nhắm thẳng vào trái tim nàng. Ly Luân nghĩ, nếu Chu Yếm thật sự quan tâm mình, người kia sẽ không ra tay tổn thương y. Nhưng điều Ly Luân không ngờ tới, chính là Chu Yếm lại không hề do dự.

Tiếng kim loại xuyên qua da thịt vang lên trong không khí. Ly Luân cúi đầu, đôi môi hé ra một nụ cười yếu ớt nhìn chiếc ô đâm xuyên qua lồng ngực mình, máu thấm đỏ cả tà áo. Một cảm giác bình yên kỳ lạ dâng lên trong lòng. Không giận dữ, không oán hận, cũng chẳng hối tiếc, ngay cả nỗi buồn cũng trở nên mơ hồ. Chỉ còn lại sự mệt mỏi.

Mệt mỏi vì những hi vọng mong manh đã giữ y bước đi suốt bao nhiêu năm tháng, giờ đây hoàn toàn sụp đổ.

"Triệu Viễn Chu." Lần đầu tiên, Ly Luân gọi hắn bằng cái tên này, không còn là "A Yếm."

"Ta sẽ không gọi ngươi là A Yếm nữa. Ta biết ngươi không muốn làm Chu Yếm, ngươi chỉ muốn làm Triệu Viễn Chu. Tuy ta vẫn thích A Yếm của ta hơn, nhưng... ta hy vọng Triệu Viễn Chu sống vui vẻ, mọi điều như ý."

Rồi y quay lưng bước đi, bóng dáng cô độc biến mất vào ánh chiều tà.

Từ khoảnh khắc đó, Ly Luân và Triệu Viễn Chu vĩnh viễn không còn gặp lại.

Sau khi rời khỏi thân xác mượn tạm, linh hồn của Ly Luân trở về cơ thể gốc. Máu từ khóe miệng chảy xuống, yêu lực trong cơ thể cuồng loạn như những con ngựa thoát cương, không ngừng xông phá kinh mạch. Sự phản phệ này giống như hàng ngàn chiếc kim thép đâm sâu vào linh hồn, hết lần này đến lần khác. Mỗi lần, nỗi đau đều vượt ngoài sức tưởng tượng.

Y đứng yên trong thung lũng ngập tràn ký ức, gió thổi qua mang theo tiếng hú dài, làm mái tóc đen tung bay. Ánh mắt trống rỗng nhìn về phía xa, nơi từng có mặt trời mọc và lặn mà y và Chu Yếm cùng ngắm, nơi có đồng cỏ, suối nước họ từng cười đùa. Ký ức vẫn rất rõ ràng, nhưng lại như bị phủ một lớp màng trong suốt. Y không còn cảm nhận được niềm vui hay nỗi buồn từ những ký ức đó, chỉ đơn thuần là một người xa lạ đang nhìn câu chuyện của người khác.

Lại nhớ đến những lần Chu Yếm phá hủy ký sinh của mình. Những đòn tấn công đó không chỉ hủy hoại yêu lực mà còn là vết cắt sâu vào linh hồn. Ánh sáng từ những đòn tấn công ấy giống như lưỡi hái của tử thần, từng nhát một cắt đứt những yêu thương và hy vọng cuối cùng y dành cho Chu Yếm.

Ly Luân cúi xuống, ngón tay chạm nhẹ vào mặt đất dưới chân. Mảnh đất này dường như vẫn lưu giữ hơi thở của họ, nhưng giờ đây hơi thở đó chỉ làm trái tim y thêm lạnh lẽo, cố gắng tìm kiếm chút ấm áp từ ký ức, nhưng nhận ra rằng tất cả đã bị nỗi đau xâm chiếm. Nụ cười của Chu Yếm từng là ánh mặt trời rực rỡ nhất trong đời y, nhưng giờ đây, khi cố vẽ lại nụ cười đó trong tâm trí, tất cả chỉ còn là sự lạnh lùng và xa cách.

Ánh mắt của Ly Luân càng lúc càng u tối, như ngôi sao dần lụi tắt trong đêm đen vô tận. Cơ thể khẽ run rẩy, không phải vì sợ hãi mà vì những cảm xúc đang chết dần trong lòng. Y cảm thấy mình như đang rơi vào một vực thẳm, nơi chỉ có bóng tối, cô độc và tuyệt vọng bao quanh. Trong bóng tối ấy, hình bóng của Chu Yếm ngày càng mờ nhạt, cuối cùng biến mất hoàn toàn.

Đứng dậy, quay lưng rời khỏi thung lũng. Từng bước chân của y nặng nề, như thể đang chia tay chính con người cũ của mình. Yêu lực trong cơ thể hỗn loạn tràn ra, nhưng Ly Luân không còn muốn bảo vệ hay theo đuổi bất cứ điều gì nữa. Sinh mệnh của y giờ đây giống như ngọn nến trong gió, lay lắt và mong manh, nhưng y không quan tâm. Trong thế giới của Ly Luân, mọi màu sắc đã phai nhạt, chỉ còn lại một màu xám mịt mù.

Y không biết mình nên đi đâu. Cuối cùng, sau những bước chân vô định đi đến nhân gian. Có lẽ, vẫn còn một phần nào đó trong hắn muốn hiểu tại sao Triệu Viễn Chu lại thích làm con người đến vậy.

Ly Luân đi qua những khu chợ nhỏ ngập tràn ánh nắng, nơi người người qua lại nhộn nhịp, trẻ em chơi đùa rộn rã. Y cũng từng bước qua một thị trấn nơi biên thùy lạnh giá, nơi gió rét quất vào tường thành, những bông tuyết xoáy tung trong không khí u ám.

Y từng đi ngang qua một ngôi làng bị lũ lụt tàn phá. Trời vẫn mưa như trút nước, cả ngôi làng đổ nát trong bùn đất và tan hoang. Những ngôi nhà sụp đổ, nước mưa pha lẫn bùn chảy khắp nơi. Dân làng chật vật sống sót giữa đống đổ nát, ánh mắt họ đầy tuyệt vọng. Ly Luân đứng nhìn tất cả với một sự lạnh lùng vô cảm.

"Chuyện này chẳng liên quan đến ta. Thế giới vốn đầy rẫy khổ đau."

Thế nhưng, khi bước đi, trời trên làng bất chợt quang đãng. Một tia sáng mong manh rọi xuống giữa mưa bão, như thể thế giới vẫn còn chút hy vọng le lói, dù trong lòng Ly Luân, mọi thứ đã hoàn toàn vụn vỡ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro