Hồi Đáp Biệt Luyến (6)

Sau khi thoát khỏi Tiềm Sinh Kính

"Không sao chứ...?" Lời của Trác Dực Thần còn chưa kịp dứt thì đã nghẹn lại, bởi vì Chu Yếm đi theo sau Ly Luân đang cười tươi rói, hoàn toàn không giống người vừa gặp chuyện.

"Để áp chế lệ khí trong người hắn, ta đã tiêu hao khá nhiều thần lực Bạch Trạch. Cơ thể hắn có hơi không chịu nổi. Nhưng ta vẫn luôn dùng tinh phách của cây hoè để nuôi dưỡng cơ thể y, nghỉ ngơi một lúc là sẽ ổn thôi."

Tại Tập Yêu Ti, Ly Luân từ chỗ Văn Tiêu trở về thì thấy Chu Yếm đang ngồi trong sân đợi mình. "Sao lại uống rượu rồi? Sáng mai lại nhức đầu cho mà xem." Ly Luân ngồi xuống bên cạnh.

"Ta đã đi tìm Lục Nghiễn, ngươi không có gì muốn nói với ta sao?"

"Lục Nghiễn à, cậu nhóc tội nghiệp mà ta gặp khi độc hành chu du. Sau khi ta cứu cậu ta, cậu ta nhận ta làm đại ca, đuổi kiểu gì cũng không chịu đi."

"A Luân, ngươi có thể chia sẻ với ta những chuyện xảy ra trong quãng đời mà ta không tham gia, ta rất vui và sẵn lòng nghe. Nhưng hiện tại, ngươi biết điều ta muốn nghe nhất là gì không?"

"Được rồi... Ta nhập hồn vào Văn Tiêu, vốn định chờ đến lúc năm giác quan của ngươi hoàn toàn bị phong bế, sẽ rút lệ khí ra khỏi cơ thể ngươi. Nội đan của ta có thể tạm thời chứa đựng lệ khí. Chỉ cần Vân Quang Kiếm giết ta vào thời điểm đó, ngươi sẽ không phải chết nữa."

Không chết trong im lặng, thì bùng nổ trong im lặng.

"Ngươi biết ta cảm thấy thế nào khi nghe chuyện này không? Một người đã xuyên suốt cuộc đời ta, mang ánh sáng đến cho cuộc đời ta, cũng là người ta tổn thương nhiều nhất và day dứt nhất, vậy mà lại muốn chết vì ta. Thật nực cười. Ngươi lấy tư cách gì mà quyết định như vậy? Ngươi đã hỏi ta chưa? Ngươi lấy tư cách gì nghĩ rằng ta sẵn sàng để ngươi chết thay ta? Ngươi là gì của ta? Ngươi chết rồi, ta phải làm sao đây, ta phải làm sao đây?" Cơn thịnh nộ xen lẫn nỗi sợ hãi và bi thương của Chu Yếm bùng phát dữ dội cùng tiếng hét như xé lòng.

Nghe những lời chất vấn của Chu Yếm, cảm xúc bị kìm nén trong lòng Ly Luân cũng bùng lên.


"Vậy còn ngươi thì sao? Ngươi là vĩ đại nhất, ngươi sẵn lòng chết vì nhân loại kia, dù ta đã nhiều lần giữ ngươi lại, muốn ngươi sống vì ta, ngươi vẫn không đồng ý. Thế giới của ngươi còn có Trác Dực Thần bọn họ, nhưng thế giới của ta chỉ có ngươi thôi. Khi đó ngươi có nghĩ đến việc nếu ngươi chết thì ta phải làm sao không? Ta đã cầu xin ngươi chưa? Ta không nhớ mình đã cầu xin ngươi bao nhiêu lần nữa, cầu xin ngươi trở lại bên ta, nhưng ngươi không muốn, ngươi cứ khăng khăng đi tìm cái chết, ta còn cách nào khác? Là tại ta tự hạ thấp mình, là tại ta có bệnh, được chưa?"

Chu Yếm ôm lấy Ly Luân đang định rời đi, lặp đi lặp lại: "Xin lỗi, xin lỗi." Từng giọt nước mắt rơi xuống đất.

"Ta sẽ không tìm cái chết nữa, ngươi cũng không được làm vậy. Chúng ta cùng nhau nghĩ cách. Đúng rồi, dùng Bạch Trạch Lệnh, chỉ cần để thân thể thật của ta vĩnh viễn ngủ say, dùng Bạch Trạch Lệnh phong ấn lệ khí cùng thân thể ta là được. A Ly, lúc đó ta sẽ học theo Thừa Hoàng, tạo một con rối, rồi để thần thức ta nhập vào con rối. Đến lúc đó, chúng ta sẽ có thật nhiều, thật nhiều thời gian. Ngươi muốn làm gì, chúng ta sẽ cùng làm..." Chu Yếm nói

Nhìn Chu Yếm nhảy cẫng lên đầy phấn khích, miệng vẫn thao thao bất tuyệt vẽ ra viễn cảnh cuộc sống sau này, Ly Luân cũng bắt đầu khao khát cuộc sống như vậy.

"Được, vậy ngày mai chúng ta sẽ đi tìm Văn Tiêu bàn chuyện này."

Sáng sớm hôm sau, Ly Luân bất ngờ nhận được truyền tin từ tiểu tinh phách cây hoè:
"Đại ca, Ôn Tông Du dẫn người đột nhập Hoè Giang Cốc, bắt hết Lục Nghiễn ca bọn họ rồi!"

Ly Luân nói: "A Yếm, Hoè Giang Cốc xảy ra chuyện rồi. Lục Nghiễn bọn họ bị Ôn Tông Du bắt vào doanh trại Sùng Vũ. Ta phải đi cứu họ."

Chu Yếm đáp: "Ngươi đi tìm Trác Dực Thần bọn họ trước, gặp nhau ở cổng."

Tại Doanh trại Sùng Vũ, Ly Luân nhanh chóng đưa ra yêu cầu

"Chúng ta chia thành hai nhóm, các ngươi đi ngục cứu Lục Nghiễn bọn họ, ta đi tìm Ôn Tông Du. Nhất định phải cứu được họ."

Sau khi tách ra, Ly Luân nhanh chóng chạy về phía phòng Ôn Tông Du.

Ôn Tông Du ngồi nghiêm trên sảnh, nói: "Cuối cùng ngươi cũng đến."

"Ngươi dám tổn thương bọn họ, còn cố ý dụ ta đến, không sợ ta giết ngươi sao?"

"Nếu là trước kia thì chắc chắn ta sợ, nhưng ngươi không cảm thấy cơ thể ngươi có gì đó bất thường sao?"

Ly Luân thử vận chuyển yêu lực trong người, cơ thể đột nhiên cứng đờ, ngay sau đó, cơn đau dữ dội như thuỷ triều ào ạt tràn ra từ sâu trong thân thể: "Ngươi hạ độc ta từ khi nào?"

"Dĩ nhiên là từ lúc ngươi ngăn cản Bạch Cửu phong bế xúc giác của Triệu Viễn Chu. Rõ ràng chỉ còn bước cuối cùng, tất cả đều bị ngươi phá hỏng. Nhưng không sao, bây giờ mọi thứ lại quay về đúng quỹ đạo, ngươi và hắn có thể cùng chết."

Cơn đau như hàng ngàn mũi kim nung đỏ điên cuồng xuyên thấu qua từng mạch máu của Ly Luân. Y nghiến chặt lấy bất cứ thứ gì xung quanh, ngón tay gồng lên đến mức trắng bệch, như thể xương cốt sắp bị bóp nát. Cả cơ thể co giật dữ dội, mồ hôi lạnh từng giọt lớn rơi xuống đất. Y quát lên, giọng run rẩy nhưng không chịu khuất phục:
"Ôn Tông Du, ngươi đúng là muốn chết!"

Ly Luân dồn sức đánh một chiêu về phía Ôn Tông Du, khiến hắn phun ra một ngụm máu. Nhưng đồng thời, cơ thể Ly Luân không chịu nổi nữa, bắt đầu run rẩy dữ dội. Hai chân y mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất. Toàn thân co giật, mỗi cơ bắp đều căng cứng, giọng thét lên đau đớn như dã thú bị thương kêu gào tuyệt vọng.

Cơn đau từ độc dược tàn phá cơ thể khiến y cảm giác như từng hơi thở đều là cực hình. Lá phổi như bị thiêu đốt, cuống họng như bị nghẹt bởi lưỡi dao sắc bén. Mồ hôi trộn lẫn máu nhỏ từng giọt xuống nền, tan dần trong cơn đau tưởng như không dứt.

Ôn Tông Du lau đi vết máu trên miệng, nhếch mép cười gằn:
"Ngươi càng dùng yêu lực, cơn đau càng dữ dội. Nhưng ngay cả trong đau đớn thế này, cơ thể ngươi vẫn đẹp đến lạ kỳ, khiến người ta muốn chiếm hữu, muốn chà đạp..."

Nói đến đây, hắn tiến lại gần Ly Luân, bàn tay chạm lên cơ thể y. Nhưng đúng khoảnh khắc đó, một luồng lực mạnh mẽ bùng nổ từ Ly Luân, hất tung Ôn Tông Du ra xa, đập mạnh xuống đất.

"Ngươi dám chạm vào y, thực sự là đáng chết."

"Lên."

"Xuống."

"Lên."

"Xuống."

......

Ôn Tông Du bị nâng lên rồi lại bị ném xuống mạnh mẽ.

Những người đi theo sau từ Tập Yêu Ti nhìn cảnh tượng đẫm máu này, trong lòng thở phào nhẹ nhõm vì vừa rồi Chu Yếm không làm vậy với họ.

Ban đầu, cả nhóm tiến vào, mỗi người một đối thủ, rất thuận lợi đánh bại từng người và tiến vào ngục, nhưng trong ngục lại có rất nhiều trận pháp phức tạp, ác độc. Chu Yếm một mình không biết bị trận pháp đưa đi đâu. Mặc dù mọi người còn lại vẫn ở cùng nhau, nhưng các trận pháp nối tiếp nhau, chúng không chỉ khó giải quyết mà còn chưa từng thấy, huống chi là giải quyết.

"Có vẻ hôm nay chúng ta sẽ chết ở đây cùng nhau."

"Nếu có thể chết cùng các ngươi cũng tốt."

"Chỉ là thiếu một con đại yêu, có chút đáng tiếc."

"Ngươi nói vậy hơi quá đấy, cẩn thận Triệu Viễn Chu nghe thấy rồi đến giết ngươi."

Một tiếng nổ lớn, khi bức tường vỡ ra, trận pháp cũng bị phá hủy, Chu Yếm xuất hiện ở phía bên kia của bức tường.

Nhìn thấy cơ thể của Chu Yếm bước ra khỏi bức tường đã trở nên không còn hình dạng, Bạch Cửu cố gắng kiềm chế tiếng hét sắp bật ra, "Không thể nào, nói thật là hắn thật sự đến."

"Nhìn mắt của hắn, hắn không ổn."

Khói bụi tan đi, bóng dáng của Chu Yếm dần trở nên rõ ràng, đôi mắt đỏ như máu hiện ra trước mắt mọi người.

"Xong rồi, hắn đã bị phong ấn tất cả các giác quan. Bây giờ là trạng thái không phân biệt bạn hay thù, gặp ai cũng giết."

Mọi người trong Tập Yêu Ti đều căng thẳng, đứng thẳng người sẵn sàng đối phó với bất kỳ hành động nào của Chu Yếm, còn Chu Yếm cũng nhìn họ với sự thích thú, đặc biệt là nhìn vào thanh Vân Quang Kiếm trong tay của Trác Dịch Thần.

Chu Yếm đột nhiên giơ tay lên, Trác Dịch Thần rút Vân Quang Kiếm ra, nhưng Chu Yếm lại quay người bỏ đi.

"Hả???"

Không biết chuyện gì xảy ra, nhưng mọi người vẫn quyết định đi theo Chu Yếm, tất nhiên không phải lén lút, vì trong trạng thái bạo phát này, Chu Yếm làm sao không biết họ đi theo, nhưng lúc đó, Chu Yếm bước đi vội vàng, chẳng có hứng thú gì để đối phó với họ. Bây giờ thì thấy, hắn có lẽ cảm nhận được Ly Luân đang gặp nguy hiểm.

Một số đầu lén lút ló ra từ phía sau tường.

"Xem ra hôm nay Ôn Tông Du sẽ phải chết ở đây rồi."

"Xác định rồi."

Sau khi đứt tay của Ôn Tông Du, Chu Yếm đã kết thúc mạng sống của ông ta.

"Khụ... khụ khụ, A Yếm." Chu Yếm lập tức ôm Ly Luân vào lòng, giúp y tựa vào mình.

"Ngươi sao rồi?"

"Không sao, độc này chỉ khi phát tác thì khó chịu, nhưng không nhanh chết được."

"Ta đưa ngươi về tìm Anh Chiêu gia gia." Chu Yếm bế Ly Luân lên, đi được vài bước thì đột nhiên ngã gục xuống đất.

"Ly Luân, Triệu Viễn Chu!"

Nhìn thấy hai người bất động phía trước, Bạch Cửu nghi ngờ hỏi: "Chắc chắn là thật ngất rồi chứ?"

"Ngất rồi."

"Làm ta sợ hết hồn, đại yêu trong trạng thái bạo phát thực sự quá đáng sợ. Nhưng mà, hai con đại yêu mạnh nhất của Đại Hoang sao chứ, cuối cùng vẫn phải dựa vào chúng ta thôi."

Mọi người phối hợp, đưa hai người trở lại Tập Yêu Ti.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro